Hai người đang ăn vui vẻ, chợt nghe xa xa ngoài cửa truyền tới một trận cười nói, Lục Hành quay đầu lại nhìn, bật cười: “A, cậu biết không, hôm nay lại có lãnh đạo tới thị sát trường mình đấy.”
Đông Chí thuận miệng hỏi: “Làm gì?”
Lục Hành lắc đầu: “Nghe nói là muốn quyên tiền tài trợ cho phòng thí nghiệm của trường ta.”
Đông Chí không cho là đúng: “Lắm kẻ có tiền nhỉ.”
Lục Hành hướng về cửa bĩu môi, chua chát nói: “Này, người ta chính là hàng thật giá thật cao phú soái. Từ giờ cho tới trưa, đừng nói mấy cô giáo còn độc thân, ngay cả phó hiệu trưởng của trường ta cũng y như người hầu đi theo từ đầu tới cuối. Bộ dạng kia thực ân cần nha, anh thấy tám phần là cô ấy coi trọng người ta rồi.”
Phó hiệu trưởng tên Hoắc Tinh, là con gái độc nhất của hiệu trưởng Hoắc Hải Thiên, xuân xanh hai mươi sáu, từ khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu làm công tác giáo dục trong trường trung học Nam Sơn. Chắc là cảm thấy điều kiện bản thân không tồi, cho nên vẫn đang còn kén kén chọn chọn phu quân ưng ý. Khi Đông Chí vừa tới trường báo danh bị cô ấy bắt gặp, nhất thời kích động lòng người, xác thực bám riết không buông mấy tháng liền. Sau đó Đông Chí hết chịu nổi sự quấy nhiễu này liền nói thẳng mình không có hứng thú với phụ nữ, đời này cũng không định cưới vợ sinh con, khi đó Hoắc Tinh mới bán tín bán nghi mà thu tay. Sau đó thấy bên người anh chẳng những không có nữ nhân mà ngay cả nam nhân cũng không có, cô có chút nghi ngờ kỳ thật là do Đông Chí bị lãnh cảm. Xuất phát từ tâm tư con gái trời sinh đồng tình, quan hệ giữa cô và Đông Chí ngược lại càng thêm thân thiết hòa hợp như bạn bè.
Ngoại trừ chút phức tạp nho nhỏ không đáng nhắc tới này, con người Hoắc Tinh kỳ thật cũng không tệ lắm, công tác nghiêm túc, tính cách cũng thoải mái cởi mở. So với lão cha nghiêm túc của cô ấy dễ ở chung hơn rất nhiều.
Lục Hành tiếp tục yêu sách: “Nghe nói vị con nhà giàu này nguyên quán cũng ở Tân Hải chúng ta, trước kia trong nhà buôn bán hóa chất, sau đó lại lái sang đầu tư bất động sản. Bản thân hắn ta cũng mới từ nước ngoài trở về không lâu…”
Đông Chí đã nhìn thấy vài người đi vào cửa căn tin, Hoắc Tinh mặc một bộ váy tím hồng bó sát thân đang chậm rãi nói gì đó, bên cạnh cô ấy là vài người trong ban giáo vụ, tất cả như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh một nam nhân trẻ tuổi khí vũ hiên ngang. Nam nhân kia mặc một chiếc áo bành tô nhung màu kem, trên mặt vừa vặn mỉm cười, giơ tay nhấc chân có vẻ rất phong độ.
Tầm mắt Đông Chí giống như bị đông cứng, bên tai ong ong tác hưởng.
Từ sau khi thấy người này ở trung tâm triển lãm, hoặc là nói từ hôm khai trương nhà hàng của Hòa Khoan thấy gã, anh đã đoán được sẽ có ngày chạm mặt nhau, chỉ là không ngờ tới lại chạm mặt trong tình huống như thế này mà thôi. Đông Chí ít nhiều vẫn có chút hiểu biết tên kia, anh không tin tên đó lại đột nhiên thiện tâm đại phát chạy tới ủng hộ sự nghiệp giáo dục.
Hẳn là dụng ý của tên đó sẽ làm người ta nghi hoặc.
Đông Chí nhớ rõ tên đó từng nói qua, chỉ có bước lên đài cao mới có khả năng tùy tâm sở dục lựa chọn cuộc sống bản thân muốn. Gã hiện tại cư nhiên lừa gạt Đồ Tiểu Bắc mà chạy tới đây bày trò quyên giúp, hành động này có phải là đang ám chỉ tên đó đã đi lên địa vị cao nhất trong gia tộc Trịnh thị, không cần phải băn khoăn suy nghĩ của người khác nữa hay không?
Rốt cuộc gióng trống khua chiêng lộ diện như vậy là muốn ám chỉ cái gì đây? gã còn chưa quên mình? Muốn một lần nữa lôi kéo được sự chú ý của mình? Hay đơn thuần chỉ là muốn tỏ vẻ gã có năng lực làm được việc gã muốn?
Trước khi tầm mắt của Trịnh Từ đảo tới, Đông Chí đã cúi đầu, thần sắc đờ đẫn nuốt xuống miếng cơm trong miệng. Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn chính mình tới sớm, đồ cũng đã ăn được bảy tám phần, hơn nữa phần cá om cà tím kia cũng chỉ còn lại cà tím và ít nước sốt. Đông Chí kẹp miếng cà với chút cơm ăn kèm, tâm nghĩ: nếu vì một nguyên nhân nào đó mà cô phụ đồ ăn ngon như vậy, quả thực không thể tha thứ.
Lục Hành không chú ý tới sự khác thường của Đông Chí. Anh ta vẫn luôn để tâm tới Hoắc Tinh, lúc này Hoắc Tinh lên sân khấu, lực chú ý của anh ta cơ hồ đều đã bị động tĩnh phía cô ấy hấp dẫn hết: “Chậc chậc, thấy không, cái tên ăn mặc lòe loẹt đi giữa kia kìa, trông cứ như con công, đang đi về phía chúng ta…”
Đông Chí vừa định để đũa xuống, nghe thấy anh ta nói như vậy, tay khẽ run lên, chọc cả vào trong đĩa của Lục Hành. Ánh mắt Lục Hành dán chặt lên người Hoắc Tình, căn bản không chú ý. Đông Chí thuận thế gắp trộm một miếng sườn kho của anh ta, thực không giữ hình tượng cho lên miệng gặm. Sau đó, trong tầm mắt thấy một nam nhân mặc đồ Tây đi giày da xuất hiện, còn có nữ nhân đi boot da cao cổ tinh xảo.
“Đồ ăn trong căn tin thực sự không tồi, mùi rất thơm.” Đây là giọng Trịnh Từ, hơi hơi mang ý cười, mấy vị lãnh đạo đứng xung quanh nghe vậy đều cảm thấy vừa lòng.
“Bên này là khu nhà ăn của nhân viên trường. Nhà ăn của học sinh ở bên cạnh. Vì thỏa mãn nhu cầu dùng cơm của học sinh, chúng tôi còn sắp xếp bán cả đồ ăn nhẹ và mì nước trong căn tin. Trịnh tiên sinh có hứng thú có thể nếm thử, không phải khách khí mà khoe khoang đâu nhưng thực sự là vừa dinh dưỡng vừa mỹ vị đó.” Đây là giọng của Hoắc Tinh, âm điệu xuất ra vừa có chút cung kính lại bất giác toát ra vài phần quyến rũ.
“Có cơ hội nhất định nếm thử.” Trịnh Từ nở nụ cười: “Hai vị này…”
Lục Hành thập phần nhiệt tình đứng lên: “Trịnh tiên sinh, xin chào. Tôi là Lục Hành giáo viên bộ môn mỹ thuật tạo hình.”
Đông Chí cúi đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, bê chén đĩa đứng dậy đi tới khu tẩy rửa. Căn tin quy định, dụng cụ ăn uống của học sinh trong căn tin sẽ có người tẩy rửa sạch sẽ, chỉ cần sau khi ăn xong thu dọn đồ của mình đưa tới chỗ quy định là được. Còn nhân viên trường thì phần lớn sẽ tự tẩy rửa dụng cụ của mình, Đông Chí đã quen khi đi ăn cơm sẽ mang theo một cái túi, bên trong trừ bỏ hộp cơm bát đũa còn có cả bùi nhùi và nước rửa bát.
Phản ứng của Đông Chí khiến Hoắc Tình có chút xấu hổ, cô khẽ ho khan một tiếng: “Đó là Lăng Đông Chí, thầy Lăng cũng là giáo viên bộ môn mỹ thuật tạo hình.”
Mỉm cười trên mặt Trịnh Từ không chút thay đổi: “Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được người quen. Mọi người chắc hẳn không biết, thầy Lăng trước đây là sư đệ của tôi đấy.”
Hoắc Tình cùng vài thầy cô giáo vụ hợp tình mỉm cười tiếp chuyện, Lục Hành có chút kinh ngạc: “Trịnh tiên sinh cũng học Mỹ thuật sao?”
“Đúng vậy.” Trịnh Từ nhún vai, vừa vặn toát ra thần sắc tiếc nuối: “Nhưng người trong nhà không ủng hộ sở thích này của tôi. Sau đó lại…Aiz.”
Tất cả mọi người đều lý giải mà gật đầu.
Hoắc Tình thấy Đông Chí rửa hộp cơm xong xuôi, xách theo túi định đi về, vội vàng gọi một tiếng: “Thầy Lăng!”
Đông Chí vốn định giả bộ không nghe thấy, Hoắc Tình đã nhanh chân nhấc cái boot cao bảy tám phân chạy tới, một phen kéo tay áo anh lại, hạ giọng uy hiếp: “Lăng Đông Chí, vị kia chính là đại tài thần của trường chúng ta. Nếu anh dám phá hủy, lão nương sẽ chỉnh chết anh.”
Đông Chí thở dài: “Tôi thật sự không muốn thấy tên đó.”
“Ai cần anh thấy?” Hoắc Tình liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh chỉ cần đi qua đó, gọi một tiếng ai u sư huynh, đã lâu không gặp. Sau đó, cùng anh ta nói chuyện trường học trước kia, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với anh ta về trường mình… như thế đủ rồi!”
“Kéo tài trợ không thuộc phạm vi công tác của tôi.” Đông Chí không chút kiên nhẫn: “Hàng năm tôi mang về cho trường ít nhất là hai giải thưởng lớn, cô còn muốn lấy tôi làm mồi nhử? có quá thiếu đạo đức hay không?!”
Hoắc Tinh sống chết không buông tay, có giao tình từng học chung trường, đây là tài nguyên cỡ nào có thể dùng a. Nhưng cô lại không thể thực sự đắc tội Đông Chí. Đang lúc giằng co, chợt nghe phía sau vang lên giọng Trịnh Từ: “Lăng sư đệ, đã lâu không gặp.”
Đông Chí hơi cứng đờ, Hoắc Tinh nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, xoay người lại cười nói: “Tôi và thầy Lăng đang nhắc tới Trịnh tiên sinh, hai người năm đó học cùng khoa?”
“Đúng vậy.” Trịnh Từ liếc mắt nhìn Đông Chí đang mặt không đổi sắc, cười đến tự nhiên: “Là Lăng sư đệ nói?”
Hoắc Tinh chỉ là đoán mò. Người học chung trường đại học nhiều như vậy, cộng thêm tính tình Đông Chí đạm mạc, nếu không cùng khoa, có thể nhận thức còn khó nói, chớ nói chi là nhớ kỹ, càng đừng nói là lưu lại ấn tượng nào đó.
Trịnh Từ như không nhìn ra biểu tình cứng ngắc của Đông Chí, tự cố cười nói: “Năm đó tôi và Lăng sư đệ dùng chung một phòng vẽ tranh. Lăng sư đệ không thích nói chuyện, nhưng cậu ấy chính là người khiến những người khác cực kỳ ghen tị, bởi vì các thầy cô đều luôn biểu dương cậu ấy.”
Hoắc Tinh liếc mắt nhìn Đông Chí thần sắc đạm mạc, xấu hổ phối hợp nở nụ cười hai tiếng. Hiện tại cô có thể khẳng định, Đông Chí cùng vị Trịnh thiếu gia này nhất định có chút khúc mắc nào đó. Đang không biết nên nói tiếp chuyện gì, chợt nghe Trịnh Từ cười nói: “Không bằng đoạn đường tiếp theo nhờ Lăng sư đệ dẫn đường cho tôi đi, vừa lúc, sư huynh đệ chúng ta có thể cùng ôn chuyện.”
Đông Chí sao có thể đồng ý loại chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt này, thấy Hoắc Tinh biểu tình phụ họa, lạnh nhạt xoay người bỏ đi.
Hoắc Tinh vội gọi anh lại: “A, thầy Lăng.”
Đông Chí không thèm quay đầu lại nói: “Trịnh tiên sinh cứ nhờ Hoắc chủ nhiệm dẫn đường đi. Tôi chỉ là giáo viên bộ môn, đối với tình hình trường học không hiểu biết bằng cô ấy, không rảnh phụng bồi.”