Như thế nào ngắn ngủi vài ngày không gặp, thế giới của anh liền trở nên cẩu huyết ngập trời như vậy, em trai bảo bối mà anh nhìn từ nhỏ tới lớn cư nhiên lại dẫn về cho bọn họ một… Bạn trai?!
Trời ạ, rốt cuộc đã không đúng ở chỗ nào?!
Đông Chí bị anh trai nắm cổ, thập phần không thoải mái, nhưng lại không dám giãy dụa, đành phải ủ rũ khe khẽ dùng ngón tay chọc chọc lên ngực anh trai một chút, chọc chọc lại chọc chọc, muốn ổng hiểu tư thế này khiến em trai cưng của ổng rất khó chịu: “Không xảy ra chuyện gì hết, không phải đều rất tốt đó sao.”
“Tốt em gái mày ấy!” Lăng Lập Đông phát hỏa: “Sao anh chưa bao giờ biết mày thích nam nhân?”
Đông Chí bị anh rống sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất: “Em trước kia cũng không biết a.” Mới là lạ.
Lăng Lập Đông hỏa khí đốt người lập tức tiêu biến, giả bộ dựng lên biểu tình phẫn nộ: “Xảy ra chuyện gì? Em bị tên kia… dụ dỗ?”
Đây là cái thần triển khai gì a? gì mà dụ dỗ… dụ dỗ em gái anh ấy…
“Không phải.” Đông Chí liếc mắt nhìn anh trai, chậm rãi nói: “Anh không cảm thấy em tìm bạn trai cũng rất tốt sao, như vậy sẽ không có ai sánh bằng chị dâu, chị ấy tâm tình thoải mái, như vậy anh cũng sẽ thoải mái…”
Hỏa khí của Lăng Lập Đông vừa lụi xuống giờ lại vèo vèo bùng lên: “Hảo hảo nói chuyện cho tao!”
“Được rồi, được rồi.” Đông Chí giơ tay đầu hàng. Tội nghiệp chọc chọc cái tay đang túm cổ mình: “Anh có thể buông em ra không, em không thở được.”
Lăng Lập Đông bị em trai chọc tức không có biện pháp, chỉ có thể buông tay ra trước.
Đông Chí biết dùng chiêu gì đối phó với anh trai là hữu hiệu nhất, nhưng anh lại không muốn làm như vậy. Anh không muốn khiến anh hai nghĩ mình đã làm ‘chuyện sai’, sau đó đùa giỡn lừa gạt anh ấy cho qua cửa. Chuyện tình cảm đối với anh không phải chuyện tùy ý, cho tới bây giờ cũng không.
“Anh hai.” Đông Chí đứng thẳng thân mình, nghiêm trang chững chạc nhìn Lăng Lập Đông nói: “Em không đùa.”
Lăng Lập Đông lập tức mở to mắt.
Đông Chí cố chấp chờ phản ứng của anh mình: “Em nói là em không đùa.”
Lăng Lập Đông hỗn loạn: “Em thật sự muốn tìm một nam nhân sống chung?”
“Sống chung à?” Đông Chí cào cào tóc: “Em còn chưa nghĩ xa như vậy, nhưng em không phải đang đùa.”
Lăng Lập Đông đỡ trán. Anh cảm thấy bản thân có chút hiểu được ý em mình, nhưng trong lòng ngược lại càng hoang mang hơn: “Vì sao lại là một nam nhân?” nửa câu sau anh còn chưa nói, như thế nào không phải là nữ nhân? Nữ nhân không tốt sao? Có thể chăm lo gia đình, về sau còn có hài tử vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, lại không cần băn khoăn người xung quanh chỉ trỏ bàn tán?
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Nam nhân hay nữ nhân đối với em không có ý nghĩa gì đặc biệt.” Nếu anh gặp được một nữ nhân phù hợp nói không chừng anh cũng sẽ chọn nữ nhân. Đương nhiên anh không cảm thấy mình là song tính luyến, nam nữ đều ăn. Không phải vậy. Anh chỉ cảm thấy giới tính trong chuyện tình cảm không phải là một căn cứ đáng giá để suy tính.
Lăng Lập Đông cảm thấy những lời này thập phần khó hiểu. Đây là điểm khác người của nghệ thuật gia sao? Tư duy suy nghĩ hoàn toàn không giống người thường.
Đông Chí không trông cây vào mấy câu nói là có thể khiến Lăng Lập Đông hoàn toàn lý giải được lựa chọn của mình, nhưng anh biết anh mình đang băn khoăn, lo nghĩ cái gì: “Anh hai, anh yên tâm đi, em rất tỉnh táo, không phải thấy mới lạ mà chơi đùa, em cũng không phải loại dễ dãi. Anh cũng biết, em và anh không giống nhau, em không phải người cố chấp, cũng không có kiên nhẫn giao tiếp với nữ nhân và trẻ con. Con người Trang Châu rất không tồi, em chưa thấy nữ nhân nào thích hợp với em hơn anh ấy.”
Lăng Lập Đông trầm mặc, trên thực tế anh vẫn luôn cảm thấy em trai mình chưa trưởng thành, từ tính tình nó mà nói, nó mười bốn với khi nó mười tám dường như chả có gì khác biệt, mười tám hay hai mươi cũng không khác gì nhau, thủy chung đều sống trong thế giới của anh từ nhỏ tới lớn, thậm chí anh còn tự thấy mình có chút ích kỷ. Nó vừa không biết cách che dấu chỗ thiếu hụt trong tính cách vừa không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Lăng Lập Đông thực sự không tưởng tượng được cảnh để nó đi dỗ dành con gái nhà người ta sẽ như thế nào. Các cô gái hiện nay đều yểu điệu thục nữ quả thực khó cùng nam nhân khô khan như nó hòa hợp được, bọn họ thích được yêu chiều, thích được che chở. Mà bản thân Đông Chí lại chính là người cần được che chở, thậm chí còn bắt người khác phải nhân nhượng nó.
Lăng Lập Đông bỗng nhiên có chút hiểu được, đứa em trai này của anh kỳ thật không phải là chưa trưởng thành mà là không trưởng thành như trong kỳ vọng của anh mà thôi. Nó trưởng thành theo một cách khác thành bộ dạng mà bản thân nó vừa lòng. Trọng yếu hơn là, vô luận bộ dạng hiện tại có khiến người khác vừa lòng hay không, nó hoàn toàn không thèm để ý.
Trong lòng Lăng Lập Đông có một loại cảm giác thất bại vi diệu.
Đông Chí vỗ vỗ vai anh trai, cười nói: “Anh hai, đừng lấy bất kỳ công thức nào áp dụng lên người em. Cái gì gọi là cuộc sống thành công hoàn mỹ? nếu ánh mắt của người khác còn trọng yếu hơn cả hạnh phúc của bản thân mình, nếu lấy vợ sinh con là lấy cho người khác nhìn, vậy cuộc sống có ý nghĩa gì nữa?”
Lăng Lập Đông gạt móng vuốt của thằng em ra, thực phiền toái mà gãi gãi đầu: “Nhưng mà….”
Đông Chí lại khoác vai anh trai: “Không nhưng nhị gì hết, từ nhỏ anh đã quen nhường em rồi, anh hai, anh yên tâm đi, em sẽ sống tốt.”
Trong lòng Lăng Lập Đông thực sự không thoải mái, lại không biết dùng phương tiện gì để diễn tả sự không thoải mái này: “Cút xa một chút cho tao, ai quen nhường mày.”
Đông Chí biết trong lòng anh trai khó chịu, mặt dày mày dạn dán chặt lên người ổng: “Anh hai, em đã đáp ứng ba, nếu người nhà anh ấy không có sắc mặt dễ nhìn với em, em và anh ấy lập tức tách ra. Em sẽ không để bản thân chịu ủy khuất.”
Sắc mặt Lăng Lập Đông lập tức trở nên hòa hoãn hơn: “Ba nói như vậy?”
Đông Chí thành thật gật đầu.
Lăng Lập Đông không còn biết nói gì cho phải, anh vốn tính toán đứng cùng một chiến tuyến với ba kiên quyết phản đối, không ngờ lão cha lâm trận phản chiến, để mặc anh bơ vơ một mình trên chiến trường.
Đông Chí thấy thần sắc anh trai dịu đi, bắt đầu dấu diếm dấu vết mà vuốt mông ngựa: “Chính miệng ba nói, trong nhà đã có anh giữ trọng trách chủ chốt, cho nên cha mẹ không trông cậy gì vào em nữa. Em muốn làm gì thì làm, dù sao trong nhà có một người con trưởng hoàn hảo đã thực hiện toàn bộ nguyện vọng của ba mẹ rồi.”
Lăng Lập Đông mới không để bị mình bị xoay vòng vòng, nhấc chân liền đạp thằng em tinh quái một cái: “Cút mẹ mày đi.”
Cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy mạnh ra, bà Lăng thăm dò tiến vào, vừa vặn nghe được câu chửi thề kia, thuận tay nhéo mạnh lên tay Lăng Lập Đông một cái: “Cút mẹ ai đi? Mẹ nó không phải mẹ anh? Anh cái đồ hùng hài tử nói gì thế hả?”
Đông Chí che miệng cười trộm.
“Mẹ, mẹ loạn phá rối gì thế?” Lăng Lập Đông phiền toái: “Con còn chưa nói xong với nó đâu.”
Bà Lăng không thèm để ý tới thằng cả, quay đầu nói với Đông Chí: “Ở nhà hết rượu gia vị rồi, con sang siêu thị ở tiểu khu đối diện mua một bình về cho mẹ. Thuận tiện hỏi xem chị dâu con còn cần gì thì mua luôn thể.”
Đông Chí biết mẹ yêu đang muốn giải vây cho mình, hướng về anh trai làm một cái mặt quỷ, rồi nhanh như chớp chuồn mất.
Lăng Lập Đông không chút cao hứng nhìn mẹ mình: “Con còn chưa nói xong mà mẹ lại để nó chạy thoát. Mẹ suốt ngày bao che cho nó.”
“Còn anh suốt ngảy chỉ nói nhảm.” bà Lăng không vui lòng: “Ba anh còn không nói nhiều như anh, nếu anh rảnh rỗi quản chuyện linh tinh như thế, còn không bằng mau chóng cùng Hàn Mân sinh thêm một em trai hoặc em gái cho Bảo Bảo đi.”
Lăng Lập Đông bất đắc dĩ: “Hai chuyện khác nhau mà mẹ.”
“Anh đúng là cái đồ suy nghĩ linh tinh.” Bà Lăng nguýt thằng cả một cái: “Anh còn không hiểu Đông Chí sao, với tính cách của nó, nó đã tự quyết định chuyện này, cho dù anh có nói bệnh đậu mùa, nó sẽ nghe lời anh sao?!”
Lăng Lập Đông thất bại nhìn mẹ mình: “Nhưng mình cứ mặc nó đi nhầm đường vậy sao?”
Bà Lăng thở dài: “Cái gì là nhầm đường với đúng đường? Mẹ và ba con đã một bó tuổi rồi, không cần gì khác, chỉ cần gia đình bình an, con cháu đều khỏe mạnh, hạnh phúc là chúng ta thỏa mãn rồi. Hơn nữa em trai con từ nhỏ tới lớn, trừ bỏ chuyện này không đúng ý chúng ta ra, nó có khiến chúng ta phiền lòng cái gì không? Lập Đông, con người không ai hoàn mỹ cả.”
Lăng Lập Đông không lên tiếng.
“Mẹ biết con là người hiểu chuyện, chỉ là tức giận nhất thời, sợ nó bị người ta khi dễ. Nhưng con ngẫm lại mà xem, trên cuộc đời này, có mấy chuyện được như ý người muốn?” bà Lăng lôi kéo con trai đi ra ngoài: “Tới phòng bếp hỗ trợ Tiểu Mẫn đi, đừng suy nghĩ gì nữa, chờ tới khi nó ăn mệt, con lại tới giúp nó trút giận là được. Hơn nữa, cho dù nó chịu thiệt thì cũng là do nó chọn, không thể oán trách người khác.”
Lăng Lập Đông thở dài, không nói nữa.
Hàn Mẫn thấy anh ủ rũ đi ra, hé miệng cười: “Em đã bảo mà anh không nghe, này có tính là gì, nam hay nữ có gì quan trọng đâu. Chú ấy cao hứng là được rồi, phải không?”
Lăng Lập Đông càng phiền: “Có nói em cũng không hiểu.”
Hàn Mẫn bĩu môi: “Anh từ nhỏ thích ăn thì là, còn Đông Chí một chút cũng không ăn, nhưng anh cứ bắt chú ấy phải ăn.”
Lăng Lập Đông sợ run một chút.
“Hai chuyện này kỳ thật cũng như nhau thôi.” Hàn Mẫn lấy khuỷu tay chọc ông xã: “Ngoan, tự mình ngẫm lại xem.”
Tiểu khu đối diện có một siêu thị khá lớn, không quá xa, Đông Chí từ từ đi tới. lại nói hôm nay tâm tình anh vô cùng tốt, nhịn không được vừa đi vừa suy nghĩ linh tinh. Thời tiết mùa đông, lá cây đều đã rụng hết, Đông Chí thật sự thấy cây cối khẳng khiu trơ trụi cảnh sắc xung quanh xơ xác tiêu điều giữa mùa đông lại đẹp một cách bất ngờ.
Đông Chí biết cái này gọi là “Xuất quỹ”, tuy rằng trước đó anh vốn không tính lừa gạt ai trong nhà, nhưng hiện giờ ở trước mặt mọi người lại hoàn toàn không có gánh nặng, anh cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng. Không biết từ này là do ai phát minh, thật sự là chuẩn xác. Giống như từ trong bóng tối u mê bước ra nơi có ánh sáng rạng rỡ, thực sự là loại cảm giác vui sướng tràn trề!
Đông Chí quả thực không khống chế được cơ mặt mình nữa rồi, khóe miệng càng lúc càng toe toét. Anh biết lúc này bộ dạng mình trông thực ngốc, bởi vì khi đứng xếp hàng trước quầy thu ngân, có rất nhiều người đều lén nhìn anh, nhưng anh nhịn không được mà thấy vui vẻ. Từ siêu thị đi ra, tới khi còn mấy bậc thang nữa anh thậm chí còn nhảy luôn xuống.
Cái gọi là vui quá hóa cuồng chắc là thế này đi.
Bỗng anh nghe thấy tiếng mấy người qua đường kinh hô, tới khi quay đầu lại nhìn, một ánh đèn sáng chói chiếu thẳng tới chỗ anh. Chung quanh mờ mịt, đèn ô tô lại quá sáng, sáng tối đối lập mãnh liệt khiến anh trong nháy mắt cái gì cũng không thấy rõ.
Xe đang lao thẳng tới chỗ mình, suy nghĩ này khiến đại não anh thấy trống rỗng. Thân thể theo bản năng hướng về phía đường đi bộ mà chạy tới, nhưng tốc độ chiếc xe kia quá nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt anh. Đông Chí dùng sức nhảy sang bên cạnh, thân xe gắt gao sượt ngang qua người Đông Chí lao đi.
Đầu Đông Chí đập vào gờ vỉa hè, kịch liệt chấn động khiến ý thức anh dần trở nên mơ hồ, đáy mắt chỉ còn lại hai ánh đèn ô tô sáng chói rồi cũng dần tắt ngấm.
Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, ngay cả tiếng người ồn ào xung quanh cũng dần tiêu thất, anh mơ hồ cảm thấy mình như đang trải qua một cơn ác một chân thật mà đáng sợ, anh kỳ thật vẫn đang ở trong nhà, nhưng thân thể còn không chịu tỉnh lại. Anh ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức mẹ nấu, mùi hương bay tới từ một nơi rất gần…
Vừa quen thuộc vừa ấm áp.
Anh không biết trong tay mình vẫn còn đang nắm chặt túi đồ vừa mua ở siêu thị, trong túi, chai thủy tinh đã vỡ vụn là loại rượu gia vị mẹ anh thích dùng nhất. Trong đêm đông giá lạnh, một vũng máu bê bết khiến ai nấy nhìn vào đều cảm thấy ghê người.