“Không cần.” Đông Chí vội vàng từ chối: “Tôi ở cách không xa đây, ở phía bên kia hồ, đi chỉ mất hơn nửa giờ.”
Trang Châu nhìn nhìn Đông Chí, lông mày hơi nhướn lên, toát ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Thầy sợ tôi? Có phải Trang Lâm đã bép xép gì không?”
Trang Lâm lập tức nhảy ra thề thốt, tỏ vẻ mình bình thường chỉ một tuần một lần gặp thầy trong tiết mỹ thuật tạo hình, muốn nói bậy cũng không có cơ hội vân vân và mây mây..
Trang Châu mặc kệ thằng em, từ trên bàn trà cầm chìa khóa xe, dẫn đầu đi ra khỏi nhà. Đông Chí trước giờ chưa tiếp xúc với loại người thích ra lệnh kiểu này, mặc kệ người khác có ý kiến gì đều cường ngạnh ép buộc người ta làm theo ý mình, cho nên căn bản anh không biết nên đối phó như thế nào, nhìn nhìn vẻ mặt căm giận của học trò Tiểu Lâm, anh có chút bất đắc dĩ mà đi theo.
Trang Châu đã khởi động xe, Hắc Đường chân trước với lên cửa sổ xe, cái đuôi bông xù vẫy qua vẫy lại. Trang Châu từ cửa sổ xe vươn tay ra xoa xoa đầu nó. Thấy Đông Chí đi ra, cổ họng Hắc Đường phát ra âm thanh gầm gừ nho nhỏ, cũng không biết là có ý gì.
Trang Châu vỗ vỗ lên đầu nó, Hắc Đường nhảy xuống, một đường chầm chầm chạy đi gặm quả bóng cao su, lúc xoay người còn tà liếc Đông Chí một cái, ánh mắt tràn đầy thần sắc căm giận bất bình.
Lăng Đông Chí mỉm cười.
Trang Châu thấy Đông Chí đi tới, thò người qua mở cửa xe bên ghế lái phụ.
Đông Chí mạc danh kỳ diệu cảm thấy một tia bứt rứt: “Cái này… rất phiền toái Trang tiên sinh.”
Khóe miệng Trang Châu hơi hơi cong cong lên: “Thầy Lăng quá khách khí rồi, kỳ thật tôi còn có việc muốn thỉnh giáo thầy.”
“A?” Đông Chí vội vàng ngồi ngay ngắn, có thể khiến cho phụ huynh học sinh dùng hai chữ ‘thỉnh giáo’ để hỏi ý kiến, không còn nghi ngờ gì là có liên quan tới vấn đề học sinh. Sự bứt rứt trong lòng Đông Chí bất giác mà bị ném ra sau đầu, cả người chuyển thành tư thế ngồi ngay ngắn nghiêm túc lắng nghe: “Thỉnh giáo thì không dám, nhưng ngài có vấn đề gì xin cứ nói.”
Tầm mắt Trang Châu thản nhiên đảo qua trên mặt Đông Chí, đây là khẩn trương? Như thế nào ngay cả kính ngữ cũng dùng tới rồi?
“Là thế này…” Trang Châu nhấn chân ga, chậm rãi lái ra khỏi sân nhà mình: “Thằng út lúc trước có nói với tôi về chuyện sau này nó muốn học chuyên ngành mỹ thuật tạo hình. Nếu nó thật sự lựa chọn phương hướng này để phát triển… thầy Lăng cảm thấy nó có tư chất trong phương diện này không?”
Đông Chí rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài bởi vì đang lâm vào trầm tư mà rung động không ngừng, hai hàng lông mày tuấn mỹ cũng bất giác chau lại: “Trò ấy nói với anh?”
“Đúng vậy.” Trang Châu nghiêng đầu nhìn Đông Chí một cái, ra vẻ tùy ý liếc nhìn, tựa hồ không có thâm ý nào khác. Đông Chí trong nhất thời có chút đoán không ra tâm tư vị đại thiếu gia này, có phải trong lòng hắn đang nghi ngờ Trang Lâm là bị mình xúi giục? hay những con cháu đại gia tộc giống như bọn họ tương lại bắt buộc phải theo học một ngành quản lý thương nghiệp nào đó?
Lăng Đông Chí cảm thấy mình tựa hồ đã nắm được mấu chốt của vấn đề: “Anh không hy vọng em anh lựa chọn như vậy?”
Trang Châu trầm ngâm một khắc, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không đồng ý là vì tôi cảm thấy nguyên nhân nó quyết định lựa chọn như vậy không hẳn là do nó yêu thích, mà là… giận dỗi.”
Đông Chí cảm thấy hai từ giận dỗi nghe qua có mùi âm mưu. Bởi vì Trang Lâm ở trước mặt anh thường biểu lộ bản thân và người anh trai này có quan hệ tựa hồ không quá hòa hợp. vô luận anh có trả lời câu hỏi của Trang Châu thế nào, hình như đều có chút… không an toàn.
Trang Châu hiển nhiên hiểu lầm sự trầm mặc của Đông Chí, lông mày giãn ra, kiệt lực bày ra bộ dạng hòa khí nói: “Tiểu Lâm kỳ thật không còn nhỏ nữa, tôi cảm thấy chỉ có một đánh giá khách quan mới có thể thúc đẩy nó ra quyết định có lợi cho mình. Thầy Lăng nếu không có gì băn khoăn, có thể ăn ngay nói thật.”
Nan đề bị vứt ngay đến trước mặt hiển nhiên không thể tránh thoát, Lăng Đông Chí suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Trang Lâm là cán sự môn của tôi trong lớp, tiếp xúc với tôi nhiều hơn các bạn học khác. Ngược lại, tôi cũng hiểu trò ấy nhiều hơn bạn học của trò ấy một chút.”
Trang Châu gật đầu, tỏ vẻ tiếp nhận lời dạo đầu này.
Đề tài kéo tới lĩnh vực quen thuộc, điều này khiến Đông Chí cũng trở nên thong dong hơn: “Lấy sự hiểu biết của tôi với Trang Lâm, sở trường của trò ấy cũng không ở môn mỹ thuật tạo hình… ừm, nói thế nào nhỉ?” Đông Chí thoáng có chút rối rắm nhìn vẻ nghiêm túc lắng nghe của Trang Châu, tận lực biểu đạt ý mình sao cho dễ hiểu nhất: “Trang Lâm hình khối nắm bắt chuẩn, đường cong hình dạng làm phi thường tốt, nhưng về phương diện sắc thái lại hơi yếu. Tôi cảm thấy nếu Trang Lâm có hứng thú, tương lai có thể suy xét học chuyên sâu về thiết kế kiến trúc hoặc thiết kế công nghiệp.”
Trang Châu nhíu mày, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Suy nghĩ một khi đã mạch lạc, mồm miệng Đông Chí cũng trở nên lanh lợi: “tuổi Trang Lâm tuy nhỏ, nhưng trò ấy là một người lý tính. Trò ấy cho tôi cảm giác càng tiếp cận càng thấy trò ấy là một nhân viên kỹ thuật mà không phải một nghệ thuật gia.” Đông Chí từ nhỏ tới lớn, tiếp xúc nhiều nhất chính là sinh viên nghệ thuật và giáo viên. Những người này tuy rằng tuổi tác bất đồng, tính tình cũng khác, nhưng ở trên người bọn họ đều có một đặc điểm chung, tỷ như cảm tính hoặc tỷ như mẫn cảm. Mẫn cảm với khung hình và hình ảnh, mẫn cảm với sắc thái và hình dạng, mẫn cảm với động và tĩnh, mẫn cảm với sự biến hóa dù chỉ là rất nhỏ. Mà loại tính chất đặc biệt vi diệu này, ở trên người Trang Lâm không tìm thấy được.
Trang Châu như có điều suy nghĩ gật đầu: “Tôi nghĩ tôi hiểu được ý thầy.”
Sau khi Đông Chí phát biểu ý kiến của mình, trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của học sinh mình: “Trang tiên sinh quan tâm em trai, tôi thực cảm động, nhưng mà tôi cảm thấy con đường tương lai của một người, vẫn nên để người đó tự lựa chọn. Bởi vì đã lựa chọn là phải gánh vác hậu quả tương ứng. Vô luận là dạng hậu quả gì, tôi nghĩ, tốt nhất nên để bản thân tự gánh vác.”
Trang Châu nghiêng đầu tùy ý liếc nhìn Đông Chí một cái, lại khiến Đông Chí có ảo giác giống như theo tầm mắt hắn đảo qua, trên mặt anh mỗi tấc da thịt đều bị một mũi dao sắc bén tinh tế miêu tả một lần. Lăng Đông Chí sau lưng bất giác nổi lên một tia lãnh ý. Nhưng nhìn kỹ lại, trên mặt Trang Châu vẫn là biểu tình không chút để ý, giống như vừa rồi chỉ là nói chuyện trong lúc nhàm chán tùy ý tìm đề tài để giết thời gian mà thôi.
Trong lòng Đông Chí càng suy nghĩ nhiều hơn. Anh và Lăng Lập Đông ở chung cho tới bây giờ đều không có âm dương quái khí như vậy, Lăng Lập Đông khi tức giận sẽ banh cổ họng mắng anh một trận, hồi bé còn động tay động chân, lớn lên thì hết rồi, nhưng chưa bao giờ có kiểu quanh co lòng vòng nói chuyện như thế này. Anh không biết hình thức ở chung giữa hai em họ Trang là thế nào, nhưng rõ ràng Trang Lâm đối với thái độ của anh trai không thích thú chút nào.
Có phải mình đã nói quá nhiều rồi không? Đông Chí tỉ mỉ xem lại những lời nói của mình trong đầu một lần, không cảm thấy có chỗ nào có vấn đề. Vì thế càng cảm thấy tính cách của những kẻ có tiền đều thực kỳ quái, thực khó hiểu.
Xe chậm rãi vòng qua quảng trường bên hồ Bích Ba. Đông Chí cách một cái núi giả xa xa nhìn thấy cửa Tây khu kí túc nhân viên của trường học. Anh hôm nay bỗng cảm thấy cái cổng phía Tây cũ kỹ này lại đột nhiên thuận mắt như vậy.
“Dừng ở đây đi.” Đông Chí vội nói: “Cái cổng kia tương đối chật hẹp, xe không vào được.”
Trang Châu nhìn lướt qua cái cửa sắt hoen rỉ đang đóng một nửa, khẽ nhíu chân mày: “Nơi này cách chỗ thầy ở xa không?”
“Không xa, không xa.” Đông Chí chỉ chỉ tòa nhà ẩn hiện trong tàng cây phía sau tường viện: “Tôi ở chỗ đó, căn nhà có ban công có treo một cái vòng màu xám trong tòa nhà đó.”
Trang Châu theo hướng ngón tay anh chỉ nhìn qua, tầm mắt dừng ở trên ngón tay thon dài một chút, lập tức lại như không có gì mà dời đi: “Vậy tôi liền không khách khí với thầy nữa. Lại nói tiếp, Trang Lâm nhà tôi phi thường tin cậy thầy, nên tôi cũng không coi thầy là người ngoài. Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ, thầy Lăng ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi.”
“Đâu có.” Đông Chí tuy rằng trời sinh tính tình có chút lãnh đạm, không thích cùng người khác tiếp xúc quá nhiều, nhưng lời nói khách khí thì vẫn phải nói: “Trò ấy là học sinh của tôi, những điều này là việc tôi nên làm.”
Trang Châu tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nghĩ nghĩ lại nhẫn trở về, khách khách khí khí từ biệt. Lăng Đông Chí nhìn theo xe hắn rời đi, xoay người một đường chầm chậm chạy về nhà.
Có lẽ là do trong lòng có lo lắng, nên Đông Chí cảm thấy một đường này bất luận lúc nào cũng an tĩnh lạ thường. Trên cành cây không có tiếng chim sẻ líu ríu, ven đường không có miêu miêu cẩu cẩu chạy nhảy nô đùa, thậm chí con yểng ở phía sau tòa nhà cũng không gào giọng gọi tên anh.
Điều này khiến anh càng cảm thấy bất an. Đến đoạn đường cuối cùng, anh cơ hồ là chạy nước rút trở về.
Cửa sổ nhà anh khẽ mở, trên ban công đang phơi bộ da bọc sô pha đã được giặt sạch, nhưng ban công hoàn toàn im ắng, từ dưới lầu nhìn lên không có bất luận dấu hiệu của vật sống nào. Đông Chí ba bước thành hai chạy nhanh lên lầu, lúc đẩy cửa ra trong lòng vô cùng khẩn trương. Khắp căn nhà từ trong ra ngoài nơi nơi đều phi thường tĩnh mịch.
Tiểu Dạng Nhi chưa tới.
Một góc bên hồ Bích Ba, trong lùm cây bên cạnh khu nghỉ chân ở quản trường, Tiểu Dạng Nhi vừa gặp kinh hách đang cuộn tròn người, lười biếng nằm trên cỏ phơi nắng, bên cạnh là nhóm bạn đồng hành cùng nó bước chân vào giang hồ, Bồi Tây một con mèo toàn thân màu nâu y như con báo ghé vào bên người nó, an ủi dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu Tiểu Dạng Nhi.
“Đông Chí sẽ không giận cậu đâu.” Bồi Tây đôi mắt nâu to tròn cảnh giác đảo quanh bốn phía quanh lùm cây, cái đuôi có chút bất an lắc lắc “Lần trước chúng ta làm dơ tấm thảm màu trắng trong phòng tranh của anh ấy, anh ấy cũng đâu có tức giận.”
Tiểu Dạng Nhi ủ rũ: “Lần này không giống.”
Bồi Tây trấn an tiếp: “Không có gì không giống, không phải cậu đã trở lại rồi đó sao? Đông Chí nói rồi, phạm sai biết sửa là tốt.”
Tiểu Dạng Nhi chôn đầu vào giữa hai móng vuốt, buồn thanh hờn dỗi nói: “Nhưng mà khăn tay của anh ấy đã bị cảnh sát cầm đi rồi. tớ nghe nói bọn họ muốn từ chiếc khăn tay tìm manh mối để biết được ai là chủ nhân chiếc khăn tay. Nếu bọn họ thật sự tìm được Đông Chí…”
“Sẽ không.” Bồi Tây bị nó nói cũng có chút không dám chắc: “Đông Chí không phải đã nói chiếc khăn sẽ không lưu lại dấu vân tay sao? Hơn nữa đó là một chiếc khăn mới tinh, anh ấy còn chưa sử dụng mà.”
Tiểu Dạng Nhi kỳ thật cũng không biết rõ dấu vân tay là cái gì, chỉ biết cảnh sát từ dấu vân tay là có thể bắt được tội phạm, rất lợi hại. Nó hiện tại đã biết rõ mình đã gây họa lớn rồi, trong lòng lại càng sợ hãi, sợ Đông Chí sẽ bị cảnh sát bắt đi, về sau sẽ không thể làm cá chiên cho bọn nó nữa.
Bồi Tây lắc lắc đuôi hai cái: “Nếu không… chúng ta lén trộm cái khăn tay ra.”
Tiểu Dạng Nhi rất hoài nghi nhìn nó: “Tới cục cảnh sát sao?”
Ánh mắt Bồi Tây thoáng có chút hưng phấn, cái đuôi vẫy vẫy càng thêm dứt khoát: “Không phải cậu nói có người theo dõi cậu sao? Bọn họ không phải muốn tìm chủ nhân chiếc khăn tay sao? Vậy chúng ta cứ đi theo bọn họ là được rồi.”
Tiểu Dạng Nhi chớp chớp đôi mắt to, cảm thấy nó nói cũng có lý.
“Không có khăn tay, cảnh sát sẽ không thể tìm được Đông Chí.” Bồi Tây càng nghĩ càng cảm thấy mình nói chuẩn: “Tớ sẽ đi tìm cái tên ngốc vừa rồi theo dõi cậu.”
Tiểu Dạng Nhi nhìn đứa bạn nhanh như chớp từ trong lùm cây phóng ra ngoài, do dự một chút, vẫn đứng dậy chạy theo: “Bồi Tây, cậu chờ một chút!”