Dù sao không phá thì không xây được.
Chỉ có sau khi phá hủy mới có thể xây dựng lại.
Đường Nghiên Tâm là vong linh, linh hồn cực kỳ cứng rắn, có thể hưởng thụ niềm vui khi trở nên mạnh mẽ một cách tỉnh táo. Thật ra, còn khá thích cảm giác vong linh cúi đầu trước mình, đặc biệt uy phong, khiến trái tim bất an xao động của cô cảm thấy thỏa mãn, ai mà không thích cảm giác đồ ăn tự nhảy vào bát chứ?
Vong linh sẽ khiến cô tiếp tục trở nên cường đại, không ăn cũng sẽ không đói chết.
Điểm khác biệt so với trước đây là, cô không còn giống cái phễu nữa. Năng lượng mà cô không dễ dàng gì có được để duy trì thân phận con người, mỗi giây mỗi phút đều bị rò rỉ, khiến cô cảm thấy nguy cơ vô cùng, hận không thể ngừng chiến đấu để đạt được nhiều năng lượng, thỏa mãn sự tiêu hao của cơ thể.
Khi đã trở thành vương, thiên phú ‘Ngụy trang nhân loại’ cũng đạt đến mức tối đa.
Sự đói khát và khao khát điểm số của vong linh cùng nhau biến mất, nếu cô cần năng lượng, hoàn toàn có thể hấp thụ trong không khí.
Ăn, đối với cô mà nói vẫn là phương pháp tốt để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nếu không ăn thì cô sẽ chết đói.
Đường Nghiên Tâm nghĩ thầm: nếu không phải còn muốn rời khỏi Trái Đất, cô có thể lúc nào cũng duy trì uy nghiêm của vương ra khắp nơi khoe khoang.
Hiện tại lại nhanh chóng thuần thục vận dụng sức mạnh, để thu hồi uy áp của vương, giả làm một cô gái loài người bình thường.
Người đầu tiên tỉnh lại là Lộ Tầm Nhất, anh ngủ hai ngày rưỡi, khi tỉnh lại thì phát hiện Đường Nghiên Tâm đã có thể khống chế được khí thế của vương, thở phào một hơi.
Hai ngày qua, có rất nhiều người muốn tới gặp bọn họ, trong đó có quản lý của khách sạn. Mười khu vực phục vụ hàng đầu nhân viên phức tạp, tất cả các tổ chức có thế lực nhất định trong tinh tế đều sẽ bố trí người trong đây, không vì cái gì khác, chính là để mời chào nhân tài có giá trị.
Đương nhiên có người đứng sau khách sạn nơi họ đang ở.
Cách đối phó của Đường Nghiên Tâm là không phản ứng với ai cả, Lộ Tầm Nhất nghĩ rằng gặp một lần cũng không sao. Họ đã đến đây rồi, không cần phải lo lắng về việc Đường Đường sẽ tan biến sau khi hoàn thành chấp niệm, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt. Nếu việc rời khỏi Trái Đất chỉ là vấn đề thời gian, thì cũng nên phải hiểu rõ thế giới bên ngoài Trái Đất.
Người đầu tiên gặp là quản lý khách sạn, người này chân thành giới thiệu mình là thành viên của Đảng độc lập của Liên bang vũ trụ, nguyện ý nói tình hình thực tế của Liên bang tinh tế cho họ.
Còn có một tin tức khiến người ta kinh ngạc! Quản lý nói, Lộ Tầm Nhất đã là bán thần rồi.
Lại bởi vì năng lực thiên phú của Lộ Tầm Nhất đặc thù, nói là thuật trị liệu, không bằng nói là có thể sử dụng năng lượng sống thì đúng hơn. Năng lượng bí ẩn liên quan đến nguồn khởi nguyên của vũ trụ. Vì vậy đã thu hút sự chú ý của các tổ chức khác nhau trong Liên bang. Nhưng điều khiến Lộ Tầm Nhất vui mừng là ánh mắt của những người bạn ngoài hành tinh đều tập trung vào anh mà bỏ qua Đường Đường.
Thậm chí còn tưởng rằng các vong linh đang kính sợ anh.
Nghe nói, Liên bang có một vị nữ thần sự sống, trong cuộc chiến chống sự xâm lược của Phố tộc đã phóng ra một tia sáng kỳ dị. Phố tộc cấp thấp thậm chí không thể đứng trước mặt cô ấy, bởi vì năng lượng sống tràn trề hoàn toàn có thể khiến Phố tộc cấp thấp hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu.
Tất cả thế lực đều cảm thấy, khi họ đến khu phục vụ 002, hành vi khác thường của vong linh là do Lộ Tầm Nhất sắp thành thần, năng lượng sự sống tràn trề.
Lộ Tầm Nhất chân thành cảm thấy những người bạn ngoài hành tinh thật sự rất tốt rất tuyệt vời.
Liên bang vũ trụ là một khối khổng lồ, nếu không hiểu lịch sửa của nó sẽ bị nhầm lẫn.
Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không có hứng thú, đã sớm trốn trong phòng. Tiêu Hữu Phàm tỉnh dậy sau đau khổ, cùng Lộ Tầm Nhất nghiên cứu lịch sử Liên bang.
Liên bang vũ trụ chính thức thành lập là chuyện hơn ba trăm năm trước.
Trước khi thành lập chính phủ, các vị thần cùng gia tộc thần linh cai trị các vùng lãnh thổ rộng lớn. Không giống với truyền thuyết trên Trái Đất chỉ có thần linh, các vị có thật luôn tồn tại bên trong ngoài Trái Đất, các vị thần thực sự được sinh ra khác biệt và có thần lực mà người thường không có. Gia tộc thần linh được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, họ có trong tay nguồn tài nguyên dồi dào, ừ quyền sở hữu một số hành tinh cho đến khả năng kiểm soát sức mạnh kinh tế chính trị văn hóa cùng lực lượng quân sự của một quốc gia.
Sự tiến bộ khoa học kỹ thuật đã có phép người bình thường thức tỉnh ý thức tự chủ, không giống như những ngu dân thời xưa tuân theo chỉ dẫn của thần linh, việc thờ cúng thần linh ngày càng cắt giảm.
Sự tranh giành giữa các gia tộc thần linh đã khiến người dân quanh năm sống trong ngọn lửa chiến tranh, càng khiến người dân cảm thấy bất mãn.
Nếu cứ tiếp tục, sớm hay muộn cũng có một ngày, gia tộc thần linh cường đại sẽ trở thành quá khứ.
Sự xuất hiện của Phố tộc, đã mang lại sức sống mới cho sự cai trị của các vị thần mà lẽ ra đã bị thất lạc theo dòng thời gian.
Phố tộc, đó là một chủng tộc không thể đối phó bằng các phương tiện công nghệ cao và vũ khí mạnh, dị thường tàn bạo, không có cảm tình, sống bằng cách ăn linh hồn, là tử địch của tất cả chủng tộc trí tuệ cao đẳng.
Nhìn thấy Phố tộc, hai người đều không khỏi nhìn Đường Nghiên Tâm từ trong phòng đi ra.
Luôn cảm thấy miêu tả về Phố tộc cũng có thể áp dụng cho chủng tộc vong linh, điểm khác biệt chỉ nằm ở mức độ tàn bạo. Phố tộc là những sinh vật hoàn toàn không có cảm xúc gì, chỉ có khát khao hủy diệt mãnh liệt, vong linh ít nhiều có phần không giống…
Tiêu Hữu Phàm: “…Thánh vị là tài nguyên khan hiếm, có thể truyền thừa. Khi thần lực đạt đến trình độ nhất định, cũng có thể có thánh vị mới. do nữ thần vận mệnh chưởng quản được chia thành tám phần… không phải là một quyển tiểu thuyết của Trái Đất sao?”
Lộ Tầm Nhất: “Người quản lý khách sạn cho biết, nguồn gốc của loài người là Trái Đất, Trái đất là quê hương của tộc người cùng nhân loại, lịch sử có những phần đan xen với nhau là điều bình thường. Tám phần của lại được chia thành bốn phần, bốn bộ trên ghi lại tất cả các vị thần đều có thánh vị, bốn bộ dưới cũng hi lại gần một nghìn vị thần linh. Còn lại những vị thần không quan trọng, vô danh trong bảng…”
Tiêu Hữu Phàm: “Cái gọi là thần trong tinh tế không phù hợp với nhận thức thông thường của thần linh Trái Đất, giống như ngay cả người lợi hại cũng có thể trở thành thần, hàm lượng vàng của thần cũng không cao lắm!”
Lộ Tầm Nhất liếc anh ta một cái, xuất phát từ phẩm chất lịch sự, không nói ra sự thật về việc mình đã trở thành thần.
Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không quan tâm, cũng không có hứng thú đến việc đồng đội con người của mình gặp ai đang nghiên cứu cái gì. Vong linh mà! Trời sinh đã không quan tâm đ ến những âm mưu quỷ kế đấu đá quyền lực, chỉ thúc giục bọn họ nhanh chóng mua manh mối ở khu vực tiếp theo.
Lộ Tầm Nhất không khỏi cảm thái: “Vong linh quả nhiên nắm bắt được mâu thuẫn chủ yếu.”
Hay đổi cách nói khác chính là: vẫn còn chưa rời khỏi Trái Đất, các người suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế?
Lần này, bọn họ còn bỏ tiền ra để chọn những khu vực mà chủ khu vực có sức chiến đấu mạnh mẽ, ít phụ thuộc vào quy tắc hơn, kết quả là Tiêu Hữu Phàm nhìn trúng một khu vực tên là [Phủ tướng quân], từ gợi ý là: [Tướng quân chết trăm trận] [Người thắng làm vua] [Mỹ nhân tuổi xế chiều].
…Dù nhìn thế nào đi nữa, đây có thể là một khu vực quá khứ.
Lộ Tầm Nhất cũng cảm thấy [Phủ tướng quân] rất tốt.
Khi xe bus đưa du khách đến khu vực sắp đến khu phục vụ 002, Tiêu Hữu Phàm bằng trí thông minh và tài năng của mình đã tìm được đồng minh đáng tin cậy, không ngờ lại gặp được nhiều người như vậy, cuối cùng là đảng độc lập đằng sau người quản lý khách sạn vẫn là đáng tin cậy nhất.
Đường Nghiên Tâm: đều được, em chỉ cần biết kết quả là đủ rồi.
Giải quyết xong chuyện này, hai vị con người có tầm nhìn xa tự tin lên xe bus.
Mặc dù Đường Nghiên Tâm đã thu lại khí chất vương giả của mình, nhưng người lái xe vẫn đối xử cung kính với cô, hiển nhiên là có thể nhận ra cô. Đều nói tin tức của tài xế là linh thông nhất, bọn họ có thể thông qua Thanh Miêu hoa ký sinh trong cơ thể để giao tiếp với nhau, quả nhiên là vậy.
Xe bus chạy êm ru ra khỏi khu phục vụ. Hơn nửa tiếng sau, ngài tài xế phanh gấp một cái, sau khi xe dừng lại, anh ta lập tức quay đầu xin lỗi ba người đang hoảng sợ.
Anh ta không cần giải thích nguyên nhân bỗng nhiên phanh gấp lại, Đường Nghiên Tâm nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ô tô chặn con đường hẹp, xe bus hiển nhiên là không thể trực tiếp đi qua xe chặn.
Tài xế: “Ngài chờ chút, tôi lập tức chuyển cái rách nát này đi ngay.”
Dùng từ rách nát để miêu tả chiếc xe chắn đường cũng không phải nói quá, trong số bốn chiếc lốp trên xe chỉ còn lại hai chiếc, không biết là bị ai vứt trên đường.
Tài xế mở cửa bước xuống xe, còn không quên đóng cửa lại.
Trên xe có tôn đại Phật, người nào không có mắt mà dám lên xe, chỉ có thể nói là gặp xui.
Rất nhanh, xe đã bị đẩy đi. Tài xế ngồi lại vào ghế lái, thành thạo khởi động xe.
Lại qua một giờ, con đường bằng phẳng trở nên gập ghềnh.
Tùng Cách bỗng nhiên nói: [Đường Đường, em mau nhìn tài xế đi.]
Đường Nghiên Tâm ngẩng đầu lên, phát hiện trên người tài xế có một bóng chồng mờ mờ, mỗi khi anh ta bị lắc trái phải, bóng chồng càng trở nên rõ ràng hơn, bởi vì bóng chồng sẽ không lắc lư theo sự rung chuyển của mình.
Nếu có ai đó bị u linh ám, trạng thái bóng chồng tương tự sẽ xảy ra.
Tuy nhiên Đường Nghiên Tâm biết rằng đây chắc chắn không phải là bị u linh nhập, u linh giống như một con gà yếu đuối có tránh được nhận thức của và chiếm vong linh tinh anh sao?
Cô thả khí tức của vương ra, những bóng đen xuất hiện ở hai bên đường, vô số bóng vong linh xuất hiện, cúi đầu trước chiếc xe bus đang di chuyển chậm, cung nghênh vương giả. Lái xe dường như không hề nhận thấy sự thay đổi trong hơi thở của cô, thậm chí còn không quay đầu lại liếc mắt một cái.
Đường Nghiên Tâm biết lái xe thật sự có vấn đề rồi.
Cô cầm con dao trên tay đi ra phía sau tài xế, chỉ thấy bóng đen nhanh chóng tách ra khỏi cơ thể tài xế, chiếc xe bus bắt đầu tách thành hai chiếc xe giống hết nhau.
Giống như một cái bóng đè lên người lái xe, một cái bóng lớn hơn phủ lên chiếc xe bus.
Đường Nghiên Tâm trơ mắt nhìn hư ảnh cùng chiếc xe bus thật tách ra, mà cô thì bị vây ở bên trong ‘xe bus u linh’ này.
Người tài xế chiếc xe kia hình như vừa mới khôi phục lại ý thức, ánh mắt có chút mê mang. Lộ Tầm Nhất cùng Tiêu Hữu Phàm đều ở trên chiếc xe bus thật, chạy về phía cô, khoảng không chồng chéo không còn cản bước chân của họ nữa.
Khi hai chiếc xe đi tới ngã ba đường, một cái rẽ trái, một cái rẽ phải.
Đường Nghiên Tâm chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Gặp nhau ở trạm cứu trợ…”
Xe bus thật dừng lại, xe bus giả nhấn ga phóng như điên.
Đường Nghiên Tâm đá vào tài xê giả đang lái xe, nhưng tài xế giả quay đầu nói với cô: “Tôi chỉ là muốn đưa cô đến một khu vực đặc biệt, muốn trở thành bạn đồng hành với cô để thông quan. Tôi cũng không có ý tổn thương cô, cho nên cô cũng không thể làm tổn thương tôi.”
Dùng phương thức này để mời người, lời nói ra sẽ không hề có độ đáng tin.
Có một sự thật là, Tùng Cách ra tay cũng không làm tổn thương đến anh ta.
Là một loại năng lực thiên phú nào đó buộc cả hai phải chung sống hòa bình?
Đường Nghiên Tâm: “Anh rốt cuộc là ai?”
Khuôn mặt của tài xế dần dần tan ra, lộ ra một khuôn mặt nam tính bình thường không có trong trí nhớ, hai tay của anh ta từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi vô lăng, giống như sợ xảy ra tai nạn giao thông, lúc trả lời Đường Nghiên Tâm, ánh mắt cũng cố gắng nhìn đường phía trước.
“Tôi tên là Mạt…Chúng ta tới rồi.”
Xe bus vào trạm.
[Đã đến điểm đến ‘Hộp hủy diệt’, mời tất cả hành khách xuống xe! Thời gian dừng xe bus có hạn. Cảnh báo, mời tất cả hành khách xuống xe!]