• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu khu vực bên ngoài của rạp chiếu phim thời gian được gọi là “phòng bán vé” thì bên trong có thể được gọi là “khu vực xem phim”. Khu vực xem phim chỉ là một lối đi dài và có thể chỉ cần liếc mắt là sẽ nhìn thấy bên dưới. Du khách sợ vào rạp chiếu phim vì bên trong có nhiều ma quỷ hơn! Ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không có vé vào cửa mà vẫn vào!.

Cơ thể “Đậu Đậu” gần như là đao thương bất nhập, lửa nước không xâm phạm được đã trở thành vấn đề nan giải. Và một số người đã bị đuổi khỏi “khu vực quan sát”.

Nhân viên bảo vệ ở lối đi không ngăn họ chạy ra ngoài, có vẻ như “Đậu Đậu” không thể vượt qua khu vực quan sát để đến phòng bán vé. Mắt thấy không bắt được Tống Đại Vỹ đáng ghét nhất, hắn chỉ có thể vươn cổ, nhìn chằm chằm anh ta một cách vô ích. Thật lâu sau, hắn ta mới không tình nguyện quay trở lại.

Ba người chạy ra ngoài thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh họ lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Bởi vì nhân viên phòng vé không cho phép họ vào khu vực xem một lần nữa.

Để được vào bên trong cần phải đợi tới thời gian chiếu phim trong khung giờ tiếp theo. Lại nói, nếu mua vé xem phim ngay bây giờ cũng phải đợi đến 8 giờ năm phút sáng… Ồ, có thể vào rạp sớm hơn mười phút! Như vậy là chỉ đợi tới bảy giờ năm mươi lăm.

Rõ ràng thang máy chính là lối ra và rời khỏi khu vực là mục tiêu cuối cùng của họ. Thoạt nhìn bên ngoài có vẻ an toàn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ không thể làm gì được.

Vương Húc Minh, vợ chồng hai người Chung Tuệ Tuệ và Tống Đại Vỹ hai mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.

Cuối cùng vẫn là Tống Đại Vỹ nói: “Không chạy ra sẽ bị Đậu Đậu gi ết chết, dù sao cũng phải bảo vệ tính mạng trước. Nếu không chạy thì còn biện pháp nào khác không?”

Vương Húc Minh: “Hy vọng bên trong có người có thể đối phó được với Đậu Đậu……”

Nếu không sáng mai bọn họ đi vào cũng gặp nguy hiểm!

“Tôi cảm thấy cô bé và hai chàng trai trẻ tuổi kia đều rất lợi hại, khẳng định bọn họ có thể đối phó quái vật”, Chung Tuệ Tuệ nói. Cô ta duỗi tay kéo tay chồng mình một cái, phát hiện lão chồng đang đứng ngây ngốc bèn tức giận đạp lên chân anh ta: “Anh tới gần đây một chút!”

“A a a……ohhh!”

Cuối cùng Vương Húc Minh cũng tỉnh táo lại và kéo vợ mình sang một bên khác.

Tống Đại Vĩ: “Đây là có ý gì?”

Vương Húc Minh: “Trước đó Đậu Đậu vẫn ổn, không hề xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên anh ta biến thành như vậy! Không cần phải nói, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó trong rạp chiếu phim. Mọi người đều không rõ người khác đã trải qua những gì trong rạp. Tốt nhất là nên giữ khoảng cách một chút!”

Thậm chí Chung Tuệ Tuệ còn không thèm khách sáo nói thẳng: “Ai biết anh có đột nhiên biến thành quái vật hay không chứ!”

Tống Đại Vĩ: “……”

……

Đường Nghiên Tâm đứng trước máy nạp thẻ năng lượng, hai mặt trái phải của nó có màu vàng sẫm, hơi giống màu con hổ. Một cái màn hình lớn màu đen, vì không được bật lên nên nó chỉ phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của mọi người. Có các tay cầm điều khiển và một số nút bấm không rõ mục đích ở phía dưới, bên cạnh có thêm rãnh nhỏ để nhét thẻ vào.

Trông có vẻ phải cắm điện vào mới có thể sử dụng … chức năng của nó có lẽ là xác định tính xác thực của thẻ năng lượng.

Không có ai sẽ ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng bất kỳ thẻ bài cũng có thể đút vào thang máy, nếu vậy thì việc thông quan trở nên dễ dàng vô cùng. Tất nhiên, việc đút sai thẻ năng lượng cũng sẽ bị nhận hình phạt tương ứng.

Tiêu Hữu Phàm vừa mới trốn vào WC một lát đã có kết quả phân tích thẻ năng lượng rồi. Có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả nghiên cứu máy nạp thẻ!

Đường Nghiên Tâm không hề đứng ngây người ở nơi đây, cô đang chú ý đến tình trạng “Đậu Đậu”.

Thì ra học giả Nam Xương có ý nghĩa thế này, nó ám chỉ việc du khách trước khi vào rạp chiếu phim vẫn còn là người nhưng sau khi ra khỏi rạp thì không thể biết được họ là người hay quỷ. Nếu không tiết lộ danh tính của mình thì người khác rất khó đoán ra được.

Khóe mắt liếc một cái, cô thấy Phùng Tư Ý và Hàng Tử Dư đang lo lắng run rẩy bên kia. Cô hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Phùng Tư Ý vài giây mới dời mắt đi.

Lộ Tầm Nhất: “Cô ta có vấn đề sao?”

“Có!”

Đường Nghiên Tâm thực sự không thấy Phùng Tư Ý có vấn đề chỗ nào.

Nỗi sợ hãi khiến thân thể cô ta run rẩy, yếu ớt tìm sự an ủi từ bạn trai. Hành động của cô ta vô cùng sinh động, logic rõ ràng. Có lẽ những cử chỉ quen thuộc này vốn là dáng vẻ cô ta nên có, người bạn trai kia cũng chấp nhận những cử chỉ đó. Không thể nghi ngờ, cô ta chính là Phùng Tư Ý!

Nhưng chẳng phải Đậu Đậu bị bám vào người mới có những hành động như thế sao?

Rất rõ ràng, những du khách từng chết trong rạp chiếu phim vẫn có thể duy trì cơ thể con người trong một khoảng thời gian.

Hàng Tử Dư cảm thấy bạn gái mình vẫn ổn, như thế thì làm sao Đường Nghiên Tâm lại có thể phát hiện ra chuyện gì bất thường? Chỉ khi Lộ Tầm Nhất hỏi tới, cô thuận miệng trả lời thôi. Mắc công lát ra tay giết “người quen” thì “thánh phụ” này nhảy ra can ngăn!

Chậc chậc, phiền muốn chết!

Người đáng ghét đi tìm chết đi! Vong linh lạnh lùng nghĩ vậy.

“AAAAA”

Phùng Tư Ý bỗng hét lên một tiếng chói tai.

Hóa ra “Đậu Đậu” đang chạy về phía bên này, lối đi xoắn ốc càng khiến người ta có ảo giác rằng nó đang chạy rất nhanh, càng dễ khiến người khác hoảng sợ. Trên thực tế, mặc kệ nó chạy nhanh hay chậm cũng không có ý nghĩa gì bởi lối đi không có bất kỳ chướng ngại vật gì, cũng không có chỗ nào để trốn cả!

Hàng Tử Dư: “Chúng ta chạy ra bên ngoài đi……”

“Đậu Đậu” gầm lên một tiếng, hắn ta dùng hết cả tay chân chạy về phía Hàng Tử Du giống như một con thú hoang. Chỉ nghe ‘“đùng” một tiếng trong lối đi liền xuất hiện một cái mai rùa to lớn màu xanh. “Đậu Đậu” chỉ có thể lắc qua lắc lại xung quanh mai rùa một cách vô ích, bất kể hắn ta đá hay đánh nó như thế nào cũng không thể để lại bất kỳ vết xước nào trên mai rùa. Hán ta lại ngửi thêm vài cái, vô cùng sốt ruột.

Phùng Tư Ý và Hàng Tử Du đang trốn bên trong mai rùa cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng trong này có thể đảm bảo được an toàn.

Ở trong mai rùa đen có khả năng Phùng Tư Ý và Hàng Tử Dư sẽ ngất mất, nhưng lại đảm bảo được sự an toàn.

Đường Nghiên Tâm nhận xét: “Năng lực bẩm sinh rất phù hợp với anh ta!”

Lộ Tầm Nhất kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ, anh nghĩ rằng cô bé đang nhớ lại quá khứ thôi.

Kết quả Đường Nghiên Tâm cũng bối rối:

“Sao em lại nói ra những lời này???”

Cô bỗng nghĩ ra cái gì đó, hai mắt tỏa sáng, há to miệng hỏi: “Chẳng lẽ Đường Nghiên Tâm cắm sừng bạn trai cô ấy hả, thật là k1ch thích nha!”

Gân xanh trên trán Lộ Tầm Nhất giần giật, anh tức giận nghĩ: Mình phải nói chuyện lại với Tiểu Tiểu, không thể nói nhảm trước mặt bọn nhỏ!.

Giọng nói của Hàng Tử Dư truyền ra từ mai rùa: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó, mọi người tranh thủ chạy đi!”

Tiếc là “Đậu Đậu” không hề thuận theo ý anh ta, khi hắn phát hiện không thể ăn liền lập tức thay đổi mục tiêu, chạy về hướng Đường Nghiên Tâm và Lộ Tầm Nhất. Lúc này “Đậu Đậu” đã không còn giữ được hình người nữa, lớp da chảy ra lộ mỡ và thịt bên trong, trên những miếng da lại mọc lông ra. Trong mắt nó chỉ có sự tham lam, h@m muốn thèm ăn vô độ không thể thỏa mãn khiến nó trở thành một con thú không còn lý trí.

Đôi tay Đường Nghiên Tâm nắm lấy cốt đao, một chân đá về phía “Đậu Đậu”.

Du khách cường tráng cao lớn nhất – Tống Đại Vĩ cũng bon chen đá hắn

ta một cái, cuối cùng anh ta lại bị què!

Nó là một con quái vật có sức mạnh vô biên, mình đồng da bọc thép nhưng lại dễ dàng bị cô gái nhỏ một chân đá bay, không hề có sức phản kháng. Cô chặt đầu bằng một đao, và chặt tay trái bằng một đao.

Tuy thân thể bị chặt thành từng khúc nhưng con quái vật còn chưa chết, các bộ phận đứt lìa của nó chạy tán loạn khắp nơi. Trong đó cái đầu chạy nhanh nhất, nó đụng phải Tiêu Hữu Phàm mới ra khỏi nhà vệ sinh.

“Mẹ kiếp!”

Tiêu Hữu Phàm: “Á…… Đau đau đau.”

Cậu ta bị cái đầu đâm cho đầu óc choáng váng, nhưng sau khi đứng vững thì phản ứng khá nhanh. Cậu ta không thèm trốn tránh chút nào, ngược lại cởi áo khoác ra, quấn lấy cái đầu sắp cắn mình, rút ​​dao c ắm vào đầu lâu.

“Đường Đường, đây nè!”

…… Hiện giờ hành động của cậu ta có khác gì với anh Lộ đâu? Từ khi nào việc cho vong linh ăn đã trở thành phản xạ có điều kiện nữa chứ hả. Quả là tổn thọ mà!

Đường Nghiên Tâm đón nhận cái đầu và cầm nó vào nhà vệ sinh nữ.

Lộ Tầm Nhất ném cả hai cánh tay đang muốn trốn vào đó luôn.

Thứ “thịt” này không dễ băm cho lắm, từng miếng thịt đều có khả năng di chuyển tự do. May mắn có Đường Đường ở đây, cô ấy có thể dùng một cách khác để giải quyết vong linh. Đặt biệt cách làm này của cô ấy không hề sử dụng chất thải gây ô nhiễm môi trường!.

Lúc Đường Nghiên Tâm lau miệng ra khỏi nhà vệ sinh thì Hàng Tử Dư cũng cất cái mai rùa đi. Lộ Tầm Nhất ngăn Hàng Tử Du lại không cho anh ta tiếp cận Đường Đường, đồng thời anh cũng cố tình bắt chuyện với anh ta.

“Các người không có bất kỳ manh mối nào liên quan đến thẻ năng lượng hả?”

Hàng Tử Dư: “Có, tôi có manh mối.”

Lộ Tầm Nhất: “Anh không tìm hiểu về thẻ năng lượng trước luôn hả?”

Trên mặt thánh phụ viết hai từ “nhân từ”, trên người có “hào quang dịu dàng” chẳng thể nào khiến người khác cảm thấy quá áp bức. Không những thế Lộ Tầm Nhất còn khá cao lớn, có anh chắn trước mặt nên dù Hàng Tử Dư có cố nhón chân lên xem đi chăng nữa cũng chẳng thể thấy được bóng dáng Đường Đường phía sau anh. Hàng Tử Dư xấu hổ cười cười, cùng bạn gái đi vào khu nghỉ ngơi để tìm thẻ năng lượng.

“Một người đàn ông lớn tướng tế mà còn dài dòng vòng vo!.”

Tiêu Hữu Phàm oán giận một câu, lấy một tờ giấy ra.

【 Thẻ năng lượng】 được dùng trong rạp chiếu phim thời gian, nó được dùng để kích hoạt thang máy.

P/s: Có thể xác nhận thẻ năng lượng thật hay giả bằng cách nhét nó vào máy nạp thẻ để phân biệt.

Tiêu Hữu Phàm thuận tay cho máy nạp thẻ một cái giám định.

“Làm sao bây giờ? Chờ kết quả giám định ra hay là nghiên cứu cách sử dụng máy trước?”

Đường Nghiên Tâm đang muốn cầm thử thẻ vào máy, cô liền thấy Phùng Tư Ý đang đi về phía bọn họ.

“Bạn nhỏ, tôi có thể nói một câu với em không?” Cô ta c ắn môi dưới, trông có vẻ hơi xấu hổ hỏi.

Đường Nghiên Tâm lạnh lùng từ chối: “Không thể!”

Trên gương mặt Phùng Tư Ý hiện rõ vẻ xấu hổ nhưng cô ta không hề chùn bước hỏi lại: “Bạn trai chị hiểu lầm em là người khác, cô ấy là người thân đã qua đời của anh ấy cho nên đôi khi anh ấy có hơi không tập trung. Chị rất lo lắng cũng rất sợ hãi. Hy vọng em có thể dành chút thời gian để giải quyết hiểu lầm này!.”

Đường Nghiên Tâm trợn trắng mắt, phớt lờ cô ta.

Tiêu Hữu Phàm: “Chúng tôi đã thông báo rõ ràng với bạn trai cô rằng anh ta đã nhận nhầm người rồi. Đây là khu vực vong linh! Này chị gái, cô có biết nó nguy hiểm như thế nào không? Không muốn sống nữa nên mới nghĩ này nghĩ nọ đúng không? Nếu có thời gian giải quyết hiểu lầm sao không dành thời gian đó đi tìm cửa ra đi! Tôi thấy cô còn để ý cái hiểu lầm đó còn hơn cả bạn trai cô kìa!”

“Anh……”

Trong nhất thời, Phùng Tư Ý không kịp che giấu vẻ ngạc nhiên của mình, đôi mắt cô ta hiện lên sự bối rối, xấu hổ và phẫn uất.

Lộ Tầm Nhất: “Làm ơn tránh xa em gái tôi ra một chút!”

Phùng Tư Ý cúi đầu, không hề di chuyển.

Hàng Tử Dư bước nhanh tới: “Xin lỗi, Tư Ý không nói điều gì không phù hợp chứ? Tư Ý! Chúng ta đi thôi!.”

Phùng Tư Ý vẫn không di chuyển.

Bây giờ mọi người mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quả nhiên, Phùng Tư Ý bỗng nhiên trở nên bạo lực, cô ta đẩy Hàng Tử Dư ra, nhào tới chỗ Đường Nghiên Tâm. “Đậu Đậu” chọn tấn công Tống Đại Vỹ là bởi vì anh ta cho rằng nguyên nhân cái chết của mình có liên quan đến Tống Đại Vỹ. Vậy còn “Phùng Tư Ý”? Tại sao cô ta lại chọn tấn công mình?

Mặc kệ là do đâu nhưng đao trên tay Đường Nghiên Tâm sẽ không bao giờ thương xót kẻ địch!

Hàng Tử Dư hoảng sợ nhìn cốt đạo đang c ắm vào ngực Phùng Tư Ý, phản ứng đầu tiên của anh ta là bước tới ngăn lại.

Lộ Tầm Nhất và Tiêu Hữu Phàm liên thủ lại ngăn cản, kéo anh ta lại.

Đường Nghiên Tâm kéo “Phùng Tư Ý” đang không ngừng giãy dụa vào nhà vệ sinh giải quyết.

Cô sử dụng kỹ năng bao gói để giải quyết món hàng này lại thu về một đống táo xanh. Đường Nghiên Tâm cắn thử một cái, nó có vị chua và chát!

Đường Nghiên Tâm giận quá hóa cười.

Cô không phải là người lãng phí thức ăn, cho dù vị nó như thế nào cô cũng sẽ ăn sạch sẽ. Vị không ngon cũng không sao, ăn vào bụng sẽ trở thành chất dinh dưỡng, ăn nhiều thêm vài miếng sẽ cảm nhận được vị đắng, cay, cố chịu một chút lại nếm được vị ngọt.

Một vài hình ảnh lướt qua tâm trí Đường Nghiên Tâm, cô lại nhớ về một số chuyện trong quá khứ.

=……=

【 Tiểu Phùng bị làm sao đấy? Không thể phân biệt được giữa người sống và người chết à? 】

【 Phùng Tư Ý thật kỳ lạ! Tại sao bạn trai nhận sai người thì cô ta lại tỏ ra sợ hãi thế? Thái độ vô cùng mất tự nhiên, làm tôi nghĩ đến cốt truyện em yêu anh nhưng anh không yêu em, anh lại yêu cô ấy. Làm ơn, Đường Đường nhà tôi vẫn là đứa trẻ đấy?! 】

【 Lại kéo vào nhà vệ sinh? Trong nhà vệ sinh thì có thể phân giải thi thể quái vật hả】

【Tôi đoán là nó bị băm nhuyễn và xả xuống bồn cầu! 】

【 Má ơi, thật là máu me! Hèn chi phải dán mosaic vào!. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK