Lá phong do nữ nhân váy đỏ đưa có điểm
phỏng tay, màu sắc quá đỏ tươi, làm cho người ta cảm thấy có điềm xấu. Nhưng lại không dám vứt đi, dù sao cũng không có ai muốn làm du khách mặt béo thứ hai.
Cũng may có du khách thâm niên dẫn đường, lại có Đường Nghiên Tâm giống như tâm phúc khiến người ta an tâm, ba người Mễ Lạc dần khôi phục bình tĩnh.
Lộ Tầm Nhất, Võ Cương vẫn luôn duy trì trầm mặc, cùng du khách Phùng Nghĩa Từ không có cảm giác tồn tại thương lượng, bọn họ đều cho rằng nếu chính diện cường ngạnh đối mặt với vong linh thì cũng vô dụng, mà du khách cũng không có loại năng lực này.
Cũng may vong linh cần phải thoả mãn điều kiện mới có thể giết người, không phải nói giết liền giết.
Nhân loại cũng có thể khống chế quy tắc, tránh đi bẫy rập chết người, hoặc là giết ngược vong linh. Chẳng qua khả năng phía sau tương đối thấp, bọn họ không còn ôm hy vọng gì. Trước mắt vong linh cùng ảnh chụp không tránh khỏi liên quan đến nhau, phòng thay quần áo nam cũng có xuất hiện ảnh chụp vong linh mới, rất có thể nữ nhân hồng y cũng đi ra từ ảnh chụp.
Ở đại sảnh, lúc Đường Nghiên Tâm cắt ảnh chụp, rõ ràng là có tạo ra thương tổn cho vong linh. Bọn họ cũng thử phương thức hủy diệt ảnh chụp, ứng phó với vong linh mới xuất hiện trong phòng thay quần áo, kết quả phát hiện đúng là có hữu dụng.
Không rõ ràng quy tắc giết người của nữ nhân hồng y thì ức chế hành động của cô ta trước tiên hẳn là không sai. Hiện tại phải đi tìm một chút, có ảnh chụp liên quan đến cô ta hay không. So với chìa khoá phòng nghỉ ở lầu hai cùng chìa khoá của cửa lớn, rõ ràng điều này mới cần phải giải quyết trước.
Võ Cương:"Ai nguyện ý đồng hành cùng tôi? Tốt nhất là người nữ, nam nữ phối hợp làm việc mới không mệt."
Tiểu Âm giành trước Quân Quân nói:"Đại ca, tôi đi cùng anh."
Võ Cương:"Được, hiện tại chúng ta đi."
Tiểu Âm che miệng cười.
Hành động của cô ấy, Mễ Lạc một chút cũng không kinh ngạc, Ngô Quân Quân cắn môi, thoạt nhìn như vì không giành được nên không cam lòng.
Phùng Nghĩa Từ chỉ nguyện ý mang theo Mễ Lạc, nói trắng ra thì hắn ghét bỏ Quân Quân đi theo vướng víu.
Lấy tính cách của Lộ Tầm Nhất, nhìn đến phái nữ xấu hổ, nếu không đứng ra hỗ trợ có lẽ sẽ cảm thấy khó xử, hắn có lẽ nguyện ý tiếp nhận đồng động. Nghĩ như vậy, Quân Quân lau nước mắt, thút tha thút thít đi tới.
Đáng tiếc Lộ Tầm Nhất không có thương tiếc cô ta, không muốn làm con gái xấu hổ là một chuyện, hắn để ý khốn cảnh trước mặt hơn. Hơn nữa so với Quân Quân, bạn nhỏ Đường Nghiên Tâm mới là kẻ yếu chân chính cần thương tiếc.
Người này logic rõ ràng, quan tâm ai yếu hơn trước.
Lộ Tầm Nhất:"Đường Đường, em tính đi đâu?"
Đường Nghiên Tâm kỳ quái liếc hắn một cái: “Phòng sau.” Chính là phòng mà nữ nhân kia nói không thể mở ra.
Lộ Tầm Nhất:"Anh với em cùng một đội, có nên thương lượng trước không?"
Đường Nghiên Tâm:"Được thôi, em muốn đi phòng sau, anh có đi hay không?"
Trên thực tế, phải mang theo hai cái trói buộc, cô không vui.
Lộ Tầm Nhất:"... Đi."
Lộ Tầm Nhất biết phòng sau ở nơi nào, chỉ cần đi theo con đường này là có thể đến.
Thiết kế suối nước theo kiểu nguyên sinh thái, dùng các loại cây cối ngăn cách ao, thời điểm ngâm ở bên trong sẽ không thấy rõ mặt người bên cạnh. Có rất nhiều ao, trên đường đi Đường Nghiên Tâm đếm qua, có bốn mươi mấy cái ao có hình dạng không giống nhau.
Một đường đi dưới chân đều là phiến đá xanh thô, khả năng là mới lót cách đây không lâu, đường xá khó đi.
Lộ Tầm Nhất mở đèn pin, chiếu sáng lên cửa phòng sau, tất cả đều là dấu tay rậm rạp. Như là người bên trong đập cửa rất mạnh, làm hình thành dấu vết trên cửa, nhân loại bình thường không có sức lực như vậy, làm cho người ta không rét mà run đó là mấy dấu tay này có lớn có bé, không cần phải nhìn kĩ cũng có thấy có đến bảy tám loại dấu tay khác nhau.
Bên trong cửa là thứ gì đây?
Đường Nghiên Tâm sờ sờ cửa sắt.
Không biết có phải thứ bên trong cảm giác được bên ngoài có người hay không mà điên cuồng đập cửa, dấu vết mới hiện lên. Ngô Quân Quân sợ tới mức cướp đường mà chạy, Lộ Tầm Nhất muốn kéo Đường Nghiên Tâm chạy đi, lại phát hiện kéo không được. Dùng sức kéo thì cô vẫn không nhúc nhích, nhất thời mồ hôi đầy đầu.
Phát hiện hắn nhìn mình, Đường Nghiên Tâm vô tội nói:"Cửa có khoá, tụi nó không ra được."
Lộ Tầm Nhất:"Không phải, sức lực của em có chút lớn..."
"Vậy sao" Đường Nghiên Tâm miễn cưỡng biểu hiện ra một chút kinh ngạc:"Phải không? Thật à?"
Lộ Tầm Nhất:"..."
Đột nhiên hắn phát hiện ra tính cách của em gái nhỏ cũng không thẹn thùng giống như tưởng tượng của mình, một loại cảm giác quái dị lại xuất hiện.
Gian phòng này là một căn nhà độc lập không có cửa sổ, không có một chỗ hở nào, nếu muốn biết ở bên trong có gì thì phải tìm được chìa khoá để mở cửa vào. Số lượng chìa khoá cần tìm liền tăng thêm. Lộ Tầm Nhất không nhịn được mà nói:"Tìm manh mối đến nỗi đôi mắt muốn mù luôn."
Thật sự muốn mù, thời điểm ở phòng thay quần áo nam, hắn có cảm giác hai mắt mình sắp mù.
Nói đến cái này, Đường Nghiên Tâm hỏi:"Bên trong phòng thay quần áo có manh mối sao?"
Thật sự có, Lộ Tầm Nhất gật đầu lấy ra hai bức ảnh.
"Em biết chữ sao?"
Đường Nghiên Tâm không có ký ức khi làm nhân loại nhưng vẫn tự nhận. Dựa vài trí nhớ trong thời gian làm vong linh ngắn ngủi của cô, có rất ít thứ cô không hiểu, cô cảm thấy bản thân mình rất bác học. Cô trả lời rồi tiếp nhận ảnh chụp, cùng vị tiểu thư thích chụp trái cây kia bất đồng, vị này thích quay chụp động vật.
Một em mèo cùng với một bé cún, vốn dĩ là loài động vật có dáng vẻ đáng yêu nhưng trong ảnh chụp lại là bộ dáng dữ tợn của chúng.
Đường Nghiên Tâm nhìn mặt sau của ảnh chụp.
"Mình yêu thầm một chàng trai, ở thế giới cằn cỗi trong lòng mình, cậu ấy là đoá hoa duy nhất nở rộ."
"Nếu cậu ấy có thể tiếp nhận lời tỏ tình của mình, mình sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới. Mình nguyện ý vì cậu ấy mà trả giá hết thảy, khi đó tình yêu này sẽ tồn tại vĩnh hằng. Lạc khoản* Bối Mộc Hủy."
*Lạc khoản có nghĩa là: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
Ngô Quân Quân lập tức lên tiếng:"Bên đây cũng có thu hoạch."
Đường Nghiên Tâm cảm giác được Ngô Quân Quân cố ý chen tới, nhân loại luôn thích làm những hành vi vô vị như vậy, cô không chút để ý lùi ra phía sau một bước. Vị trí này vừa hay có thể quan sát mấy cái suối nước nóng phía dưới, một mảnh lá cây bị gió thổi bay, rơi vào một cái ao trong đó tạo ra vài vòng gợn sóng.
Vị trí cái ao này khuất bên trong, bị chiếc cầu hình vòm che lại, bởi vì cỏ dại xung quanh lớn lên quá rậm rạp, che khuất đi đường nhỏ qua đó nên thời điểm vừa rồi đi ngang qua bọn họ không có chú ý đến nó.
Vì vậy cũng không thấy được, dưới đáy ao có một cái khung ảnh.
Đường Nghiên Tâm dạt mấy cây cỏ dại ẩm ướt qua, đi đến bên cạnh suối nước nóng, vậy là có thể thấy rõ ảnh chụp ở dưới đáy nước.
Trong đó có một cái cây lớn lên ở địa phương khô cạn, lá phong tươi đẹp giống như trang phục trên người nữ nhân kia, trên thân cây thô tráng có hình mặt người, tựa hồ như đang cười.
Đường Nghiên Tâm thấy rõ, Lộ Tầm Nhất đi đến cạnh cô da gà trên cổ đều nổi hết lên.
Ngô Quân Quân sợ tới mức nước mắt chảy ra, cô ta che miệng khóc.
Không phải là họ bị cây phong kia doạ đến, mà là bị người nằm kế bên cây ở trong ảnh chụp doạ. Người đó nằm nghiêng người, lộ ra gương mặt tròn trịa, rõ ràng đó chính là du khách mặt béo bị kéo đi. Trên bụng hắn có một cái lỗ toàn máu, máu tươi rớt xuống đất tưới rễ cây phong.
Cũng không biết là do nước trong ao gợn sóng, hay do ánh nắng tạo ra ảo giác, máu tươi của du khách mặt béo giống như đang chuyển động, đang không ngừng tẩm bổ cây phong, mà bụng hắn còn phập phồng nhẹ nhàng...
Lộ Tầm Nhất thậm chí không dám đem cái phát hiện này nói ra.
Đường Nghiên Tâm chú ý đến mặt người trên thân cây nhếch môi... Này chắc là đang cười nhạo?
Ngô Quân Quân thét chói tai:"Nó có phải hay không đang cười? Nó có phải hay không đang cười! Sao lại đáng sợ như vậy!"
Lộ Tầm Nhất:"Lĩnh vực vong linh không phải chỉ có đường chết, chúng ta nhất định có thể an toàn rời đi."
Nhưng lời này không an ủi được Ngô Quân Quân.
Không có biện pháp, cô ta chỉ có thể tự bình tĩnh lại.
Lộ Tầm Nhất nhặt nhánh cây bên cạnh, dùng nó vớt khung ảnh lên. Khi nhánh cây vừa chạm tới khung ảnh, khung ảnh liền biến mất, chờ thêm vài phút nữa nó mới xuất hiện. Lại thử thêm vài lần, đều xảy ra tình huống như vậy, cho dù dùng cái gì vớt thì chỉ cần vừa chạm vào thì nó đã biến mất.
Lộ Tầm Nhất cảm thấy nghi hoặc:"Chẳng lẽ nhất định phải xuống nước mới có thể vớt nó lên?"
Với khoảng cách này, duỗi tay vào nước tuyệt đối không thể vớt tới, nước trong ao còn rất sâu.
Thời điểm nói ra tin tức này cho những người khác, đúng lúc có người phát hiện áo tắm giấu trong phòng chứa đồ. Mặc áo tắm vào là đủ tiêu chuẩn để xuống nước.
Lộ Tầm Nhất:"Em đi đâu vậy?"
Đường Nghiên Tâm:"Đến cầu xem thử."
Lộ Tầm Nhất:"Đi cùng nhau đi."
Đường Nghiên Tâm ngẩng đầu liếc hắn một cái, phiền chán tích tụ dưới đáy mắt, nhét tay vào trong túi.
Hai người đi quá nhanh nên Ngô Quân Quân không kịp nói cô ta cũng muốn đi. Cây cầu hình vòm nhỏ như vậy, không gian cũng có hạn, cô ta đi cũng không có chỗ. Chờ đi đến trên mặt của cây cầu rồi, Đường Nghiên Tâm vuốt ve lan can không nói gì.
Vốn dĩ Lộ Tầm Nhất tưởng rằng cô bạn nhỏ muốn đổi góc nhìn để xem ảnh chụp, nhưng thật ra cô không liếc nhìn phía dưới dù chỉ một cái.
"Đường Đường, em phát hiện ra gì rồi à?"
Đường Nghiên Tâm:"Không có."
Lộ Tầm Nhất: Nhưng hành động của em không nói như vậy đâu.
Đường Nghiên Tâm cắn móng tay, không nhìn đến Lộ Tầm Nhất. Vị trí của cây phong bên trong ảnh chụp, phòng thay quần áo nam, bên cạnh máy lọc nước có một vũng nước cùng nền đá xanh ướt át làm cô có chút liên tưởng. Trên áo cô cũng ướt, tay áo cùng cổ áo của bọn Mễ Lạc cũng vậy nhưng không ướt nhiều đến mức đó.
Quy tắc mà quỷ giết người cho dù có kỳ lạ như thế nào thì cũng có khả năng xuất hiện. Nghe nói có vài lĩnh vực chỉ cần phát ra âm thanh đề-xi-ben quá lớn, du khách sẽ ngay lập tức nổ mạnh tại chỗ, nguyên nhân là do lĩnh chủ của lĩnh vực đó thích an tĩnh.
"Thời điểm mọi người từ phòng thay quần áo nam đi ra, quần áo có bị ướt không?"
Lộ Tầm Nhất:"Anh thì vẫn còn tốt, chỉ có một người cơ hồ ướt đẫm, quần áo tích đầy nước... Từ từ, trước đó không cần xuống nước."
Còn một chân nữa là Võ Cương đã bước vào, nghe được tiếng la, nhanh chóng nhảy ra khỏi suối nước nóng.
Vừa lúc Đường Nghiên Tâm nhìn thấy bên cạnh suối nước nóng có một bóng dáng màu đỏ hiện lên, thừa dịp bên dưới hỗn loạn không ai chú ý đến cô, cô khom lưng chui vào lùm cây.
Thời điểm Lộ Tầm Nhất ngẩng đầu lên, trên cầu đã không còn ai.
...
Phía trước rừng cây vang lên tiếng xôn xao, Đường Nghiên Tâm chạy đến dẫm gót giày vào người đó.
Là nữ nhân váy đỏ, nhưng nó không có sao còn Đường Nghiên Tâm lại té ngã, cuống quít ôm lấy cẳng chân nó, từ móng tay mọc ra 3cm xương gai, chui vào thịt nữ nhân váy đỏ.
Nữ nhân quay đầu qua, Đường Nghiên Tâm nhìn thấy một gương mặt đầy vết rạn, như là cây bị mất nước, đôi mắt trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh. Đối phương vươn tay lại đây muốn tấn công cô, lại phát hiện Đường Nghiên Tâm không hề sợ hãi mà còn chậm chạp chớp mắt một cái.
Đường Nghiên Tâm còn chủ động tiến lên, cơ hồ mặt dán mặt cùng đối phương.
"Chào ngươi, tiểu thư lá phong có khả năng bơi lội phi thường..."
Không biết có phải ảo giác hay không, đối phương tựa hồ thở dồn dập, hổn hển một hơi, Đường Nghiên Tâm xưng hô theo 'lời kịch phỏng vấn' không cảm thấy có vấn đề gì. Cô không cảm thấy cái xưng hô này làm người ta có bao nhiêu chua chát.
"Xem ra có thể nói chuyện với ngươi, thật tốt quá!"
Nếu không còn năng lượng thì cô sẽ hiện nguyên hình. Cởi ra lớp ngụy trang ở lĩnh vực vong linh, sẽ lập tức bị lĩnh chủ phát hiện, cho dù cô có ngụy trang một lần nữa cũng không thể lấy thân phận du khách rời đi lĩnh vực.
Nữ nhân hồng y: Hưng phấn như vậy, đứa trẻ loài người này sợ là đứa ngốc.
Một bàn tay của nó bóp chặt chiếc cổ tinh tế của đứa trẻ, lại nghe một tiếng "Răng rắc", đứa trẻ loài người này đem ngón út của nó cắn đứt... Miệng còn nhai nuốt mất ngón út của nó???
"Nhân loại có thể ăn quỷ... Sao? Sao có thể!"
Đối phương còn vẻ mặt thèm nhỏ dãi, phảng phất như nó là mâm thịt.
Nó bắt đầu lui về phía sau.
Đường Nghiên Tâm hồi tưởng lại hương vị lúc nãy, khách khí nói:"Ảnh chụp của ngươi giấu ở cây cầu hình vòm đúng không? Bên trong suối nước nóng cũng chỉ là ảnh ngược thôi. Ngươi cố ý làm như vậy là vì muốn dụ dỗ du khách xuống nước. Bởi vì nhân loại phải ướt đẫm thì mới có thể kéo vào ảnh chụp. Đừng có mưu tính giết ta, không phù hợp với quy tắc mà tổn thương đến ta là vi phạm quy định nha."
Hai bền đều biết, cho dù động thủ thì cũng không ngăn được Đường Nghiên Tâm chạy trốn.
Nó ngẩng đầu:"Ngươi muốn làm gì?"
Xem ra mình đã đoán đúng!
So với nữ nhân hồng y, thời điểm Đường Nghiên Tâm tươi cười còn xấu xa hơn. Phối hợp với bộ dáng phúc hậu và vô hại của cô, làm cho nữ nhân váy đỏ theo bản năng muốn tránh xa cô. Nỗi sợ của vong linh đều xuất phát từ cấp bậc áp chế, nỗi sợ hãi đơn thuần như vậy rất khó xảy ra.
"Đừng khẩn trương, ta có mấy vấn đề cần ngươi trả lời, chỉ cần ngươi trả lời tốt, ta sẽ sẽ không đụng vào ảnh chụp của ngươi, cũng không đem bí mật này nói cho bất luận kẻ nào."
"Thật sao?"
Đường Nghiên Tâm:"Thật chứ, trẻ con sẽ không nói dối."
Âm thanh của nó khàn khàn, hận ý trong mắt rất nặng.
"Ngươi hỏi đi..."
Đường Nghiên Tâm:"Tiểu thư lá phong có khả năng bơi lội phi thường, xin hỏi ngươi chết như thế nào?"
Hai mắt nó đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:"Chết đuối."
Đường Nghiên Tâm:"..."
Vấn đề này hiển nhiên quá mỉa mai, ai cũng không thể tưởng tượng được một con quỷ cây sẽ chết đuối.
Câu hỏi thứ hai xuất hiện, Đường Nghiên Tâm nhìn chữ nhỏ trong lòng bàn tay, đặc biệt muốn chửi thề, loại câu hỏi này thật sự quá bà tám. Cô một chút cũng không muốn biết đáp án, thật đó! Cuối cũng vẫn chỉ có thể hỏi ra:"Ngươi cố gắng hết mình như vậy, vì sao chồng vẫn không yêu ngươi?"
Cả người nó đều đang run rẩy:"Bởi vì ta lớn lên quá xấu, ha ha ha ha, hắn chính là tên nông cạn như vậy..."
Đường Nghiên Tâm:"Câu hỏi thứ ba, câu nói cuối cùng mà kẻ giết ngươi đã để lại là gì?"
Nó sửng sốt ba giây, cả người run rẩy, điên cuồng thét chói tai:"A a a a ——"
… Vấn đề này giống như rất chua chát.
Hai tay nó biến thành nhánh cây thô tráng, mặc kệ mọi thứ mà đánh về phía Đường Nghiên Tâm, hiển nhiên là không nhớ đến quy tắc. Vong linh chính là chủng tộc dễ dàng tức giận như vậy! Điên lên liền muốn cùng người ta đồng quy vu tận.
Chuyện xảy ra cùng với kế hoạch của Đường Nghiên Tâm không giống nhau, cô là lừa dối con quỷ này, trở về sẽ lập tức hủy diệt ảnh chụp. Nếu có thể nhân cơ hội nếm lại mỹ vị thì quá hoàn mỹ.
Đường Nghiên Tâm:"... Nếu ta nói với ngươi, ta không phải là đứa nhỏ thích tám chuyện, mà là bị ép hỏi ngươi, ngươi sẽ tin sao?"