- Xảy ra chuyện gì?
Ưng Đàm sợ hãi cả kinh, hắn cảm giác được sát khí đáng sợ ập vào mặt.
Mính Lam Chiến Hoàng quan sát trên đỉnh núi xa xa cũng nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới tiểu oa nhi này trên người còn cất dấu một đạo khí chí bảo.
Luận võ tràng bị hắc quang bao phủ, đám người vây xem không rõ tình huống thế nào, cũng có chút khẩn trương lui ra sau vài bước, đề phòng nhìn vào luận võ tràng.
- Sư phó!
Tiểu Dực đắng chìm trong hắc quang, nói với hạt châu màu đen kia, trên gương mặt ngây thơ mang theo thần sắc kiên định.
- Dám khi dễ đệ tử Thôn Thiên Ma Vương ta, quả thực là muốn chết! Tiểu Dực, nên giáo huấn tiểu tử này!
Một giọng nói già nua từ xa truyền tới, mang theo tức giận rõ ràng.
- Ân!
Thân thể Tiểu Dực biến ảo nhanh chóng, hóa thành một con Dực Xà, con mắt to như chuông đồng nhìn qua Ưng Đàm, hắc quang bao phủ, khí thế trên người Tiểu Dực không ngừng kéo lên.
Lúc này giống như sóng biển gào thét, trên người Tiểu Dực tỏa ra từng sợi khí tức bàng bạc.
Tiểu Dực cảm giác trong đầu của mình như bị nổ vang, giống như có bình chướng bị xé rách, công pháp, vũ kỹ, bí pháp ẩn nấp lập tức tuôn ra như nước vỡ đen.
Đây là truyền thừa dấu trong đầu của hắn.
Đây là công pháp tu luyện, vũ kỹ, bí pháp thích hợp với Dực Xà!
Thì ra Dực Xà căn bản không cần học tập công pháp, vũ kỹ cùng bí pháp khác, những thứ này đều giấu trong đầu của hắn rồi, chỉ cần chờ chúng đạt tới điều kiện nhất định hoặc lúc nguy hiểm, trí nhớ truyền thừa này sẽ tự động thức tỉnh.
Sau khi tiếp thu trí nhớ truyền thừa, tu vị của Tiểu Dực đột nhiên bạo tăng mấy lần, trực tiếp phá tan cảnh giới Đạo Huyền, đạt tới Đạo Huyền nhất trọng!
Ưng Đàm hoảng sợ nhìn qua trước mặt, ngửa đầu nhìn Tiểu Dực trên không trung, chỉ thấy toàn thân của Tiểu Dực bao phủ trong hắc quang, hắn không nghĩ tới, Tiểu Dực lại là một con Dực Xà! Đôi mắt to như chuông đồng nhìn qua hắn, nội tâm của hắn sinh ra hàn ý.
Đã xảy ra chuyện ì?
Cho dù Tiểu Dực tấn giai Đạo Huyền thì cũng chỉ là Đạo Huyền nhất trọng mà thôi, theo lý thuyết hắn căn bản không cần e ngại Tiểu Dực, nhưng ánh mắt của Tiểu Dực khiến toàn thân của hắn cứng ngắt, có một loại xúc động muốn chạy chối chết.
- Đi chết đi!
Tiểu Dực tức giận quát một tiếng, cái đuôi cực lớn vung qua phía Ưng Đàm.
Oanh, oanh, oanh!
Đám Thần Hải vây quanh chấn động, đây là hai Đạo Huyền va chạm lực lượng thuần túy với nhau.
Tiểu Dực quất cái đuôi đánh bay Ưng Đàm ra ngoài, Ưng Đàm chảy máu tươi, bị Tiểu Dực đánh chật vật không chịu nổi.
Võ giả Đạo Huyền tam trọng bị Tiểu Dực Đạo Huyền nhất trọng đánh chính diện không có sức hoàn thủ.
Xa xa trên đỉnh núi, Mính Lam Chiến Hoàng nhìn xem đây hết thảy, không khỏi có vài phần kinh ngạc, mà ngay cả nàng cũng nghĩ không thông cái này là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói Tiểu Dực truyền thừa thật sự quá mạnh mẽ.
Đột nhiên hắn cảm thấy có khí nóng quét qua mặt, nhnf qua chỗ Mân Nhi, Mân Nhi bao phủ trong ngọn lửa màu xanh có hình dáng phượng hoàng, không nghĩ tới Mân Nhi và Tiểu Dực đồng thời tấn giai.
Hai tiểu oa nhi mới sáu bảy tuổi rõ ràng trực tiếp đột phá đến Đạo Huyền, tốc độ tu luyện như thế này nói thế nào cho phải đây?
Bên cạnh luận võ tràng, đám người vây xem hoảng sợ lui ra phía sau, sóng nhiệt trên người Mân Nhi giống như muốn đột bọn họ thành tro bụi, lại nhìn luận võ tràng, Ưng Đàm đang bị Tiểu Dực hành hạ thảm, hoàn toàn khác xa vừa rồi.
Hai tiểu oa nhi này thật đáng sợ.
Bọn chúng lui ra sau thật nhanh, sợ chọc hai tiểu sát tinh này.
Tiểu Dực đánh Ưng Đàm mtooj trận, thẳng đến khi Ưng Đàm không đứng dậy được, khóc rống lưu nước mắt, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Tiểu Dực mới từ trong luận võ tràng đi ra ngoài, cho dù Ưng Đàm đối với hắn như vậy, hắn vẫn không có ý tứ giết người.
- Tiểu Dực!
Mân Nhi khóc rống nhào lên, ôm lấy Tiểu Dực.
Tiểu Dực duỗi tay nhỏ bé vỗ lưng Mân Nhi, gương mặt non nớt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:
- Mân Nhi, ta không sao, ta đáp ứng qua, nhất định sẽ bảo hộ ngươi.
- Ân!
Mân Nhi trên gương mặt đẫm nước mắt tươi cười.
Nhìn qua bóng lưng hai tiểu hài tử rời đi, trên mặt Mính Lam Chiến Hoàng sầu lo thật sâu, nhất định phải trước khi hai tiểu hài tử này lớn lên phải khống chế bọn chúng.
Ban đêm dần dần hàng lâm, Tiểu Dực cùng Mân Nhi ngồi bên cạnh đống lửa.
- Tiểu Dực, ta nhớ Diệp Thần ca ca!
- Mân Nhi, ta cũng nhớ Diệp Thần ca ca.
Tiểu Dực chán nản,thất vọng nói ra, tuy hắn đánh thắng Ưng Đàm, nhưng Ưng Đàm nói là lừa gạt bọn chúng, bọn chúng không thể quay lại.
- Chúng ta chạy trốn a!
Trong giọng nói của Mân Nhi mang theo nét rạng rỡ.
Đúng lúc này mấy thân ảnh xuất hiện phía sau hòn non bộ.
- Ai?
Tiểu Dực lập tức cảnh giác đứng lên, chất vấn.
- Là chúng ta!
Mấy thân ảnh này như bóng ma đi tới, là một người trẻ tuổi hai mươi ba tuổi.
Tiểu Dực lờ mờ nhận ra, người tuổi trẻ này chính là người Diệp gia, hắn tại sơn cốc Diệp gia đã nhìn thấy bọn họ, Diệp Thần ca ca phái người tới đón bọn chúng! Trong mắt Tiểu Dực ẩn chứa lệ quang, Diệp Thần ca ca không có quên bọn chúng.
- Là Diệp Thần tộc trưởng phái chúng ta tới tiếp các ngươi trở về, Tiểu Dực, Mân Nhi, nhanh theo chúng ta đi!
Diệp Mậu nhỏ giọng nói ra, hắn nghe lệnh Diệp Thần tới đây đón Tiểu Dực cùng Mân Nhi, vì tiến vào Đạo Đình hắn tổn hao không ít tâm cơ, mua được rất nhiều người của Đạo Đình, may mắn Thiên Tông học phủ phòng giữ cũng không sâm nghiêm lắm.
Từ khi Thần Hoàng muốn khống chế Diệp gia thì Diệp Thần tựu hối hận khi mang Tiểu Dực cùng Mân Nhi đưa vào Thiên Tông học phủ, hắn bị Thần Hoàng phóng thích ra khoi Đạo Đình, hắn phái một ít người lưu lại, muốn xem xem có thể tiếp Tiểu Dực cùng Mân Nhi đi ra hay không.
- Ân!
Tiểu Dực cùng Mân Nhi hưng phấn đi theo phía sau Diệp Mậu, bọn chúng rốt cuộc có thể quay về Diệp gia rồi!
Thời điểm đoàn người quay người chuẩn bị rời đi, một thân ảnh bỗng nhiên hiện ra trước mặt bọn họ, là Mính Lam Chiến Hoàng.
Mính Lam Chiến Hoàng lạnh lùng nhìn qua đám người, hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xem Thiên Tông học phủ trở thành địa phương nào?
Trong khi nói chuyện, khí tức cườn giả Chiến Hoàng lan ra chung quanh.
Thiên Tông học phủ phòng bị ngoài lỏng trong chặt, Mính Lam Chiến Hoàng sớm đã biết rõ đám người Diệp Mậu có suy nghĩ muốn cứu Tiểu Dực cùng Mân Nhi ra, là nàng cố ý thả cho đám người Diệp Mậu vào.
- Tiểu Dực, Mân Nhi, đi mau!
Trong lòng Diệp Mậu rùng mình, hét lớn một tiếng, mang theo bốn người khác tấn công Mính Lam Chiến Hoàng.
Mính Lam Chiến Hoàng khinh thường cười nhạo nói:
- Mấy tôm cá nhãi nhép, cũng dám xông vào Thiên Tông học phủ, đúng là buồn cười tới cực điểm!
Đôi tay trắng của nàng ngưng tụ ra thủ ấn, một đạo lực lượng vô hình bay thăng tới đám người Diệp Mậu.