Nhược Vân cười khanh khách, giống như chuông bạc, tự giễu nói:
- Như thế nào, ngươi hối hận không muốn đi?
- Tính toán ta không may!
- Ngươi rất tốt đấy, không may là ta đây! Ngươi đi vào chỉ là phân thân, thật không biết ngươi làm sao có thể tu luyện thành công bí pháp cao thâm Thần Cảnh phân thân như vậy. Mà ta chỉ có thể dựa vào bản thể đi vào! Nếu như chết ở Tử Hoàn Tinh, vậy vĩnh viễn không về được.
Nhược Vân lúc này oán hận nói ra.
- Ngươi không chết thì ta cũng không cần chết.
Diệp Thần cười trêu chọc nói.
- Ngươi có lương tâm một chút được không!
Nhược Vân bỉu môi, cười nói một câu, nàng tự nhiên không cho rằng câu nói đàu này là sự thật.
- Ngươi đã dám đi, khẳng định có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hơn nữa Tinh Hồn rất có thể đã nói cho ngươi nhiều thứ rồi.
Diệp Thần nói, hứn không nghĩ Nhược Vân sẽ đi chịu chết.
Dưới hà vân yểm hộ, Độn Thiên Châu nhanh chóng bay vút tới thông đạo truyền tống đi Tử Hoàn Tinh.
- Ồ? Bên ki có một đạo hà vân.
- Nhanh ngăn nó lại!
Nhìn thấy hà vân bay đi, thủ vệ ở trước cổng truyền tống đi Tử Hoàn Tinh đánh thẳng vào hà vân.
Từng đạo đao kiếm khí, chưởng kình, quyền kình đánh thẳng vào hà vân.
Nhưng mà những công kích cương mãnh này đánh vào hà vân lại không ảnh hưởng gì.
Vô thanh vô tức, đoàn hà vân này xuyên qua người của bọn họ giống như đi vào chỗ trống không người.
Bọn họ căn bản không thể ngăn cản đoàn hà vân này.
- Cuối cùng là đồ quỷ quái gì, tại sao không ngăn cản được?
Một thủ vệ hùng hùng hổ hổ nói ra, vừa quay đầu lại thì thấy đoàn hà vân này tiến vào thông đạo truyền tống, hà vân tản ra, hai thân ảnh xuất hiện trong thông đạo truyền tống, một nam một nữ.
- Ngăn chúng lại cho ta.
Bỗng nhiên Nhất Ngôn rống to từ xa truyền tới.
Mấy thủ vệ nhìn lại, chỉ thấy đám người Nhất Ngôn tức bốn phương tám hướng lao thẳng tới nơi này, bọn họ ở xa cảm giác được khí tức của Diệp Thần cùng Nhược Vân.
- Đi chết đi!
Nhất Ngôn tóc đen bay lên, trợn mắt đánh ra một quyền.
Một đạo khí kình hung mãng mang theo sát khí thấu xương, giống như biển gầm phô thiên cái địa đánh tới, nếu như Diệp Thần cùng Nhược Vân không kịp thời truyền tống, rất có thể sẽ chết trong thông đạo truyền tống này.
Trong thông đạo truyền tống, Nhược Vân bộ áo xanh thanh lịch, dáng người yểu điệu, đường cong lung linh, xinh đẹp tuyệt trần, hào quang truyền tống chiếu vào người của nàng, nàng giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, quay mắt nhìn qua quyền kình đánh tới như sóng to gió lớn, chỉ thấy nàng mỉm cười tuyệt trần, vung tay lên và một màn sánh đánh ra, nó giống như thác nước vậy.
Hào quang này ngăn cản quyền kính đánh tới, bảo vệ Diệp Thần cùng Nhược Vân không bị cái gì.
Oanh!
Một quyền mạnh mẽ của Nhất Ngôn đánh thẳng vào trên màn sáng này, màn sáng chỉ vặn vẹo đôi chút, cơ hồ tất cả quyền kình bị ngăn cản ở bên ngoài, không thể tổn thương Diệp Thần cùng Nhược Vân mảy may.
Nhược Vân khóe tươi cười tự tin nhìn qua tất cả.
Chỉ thấy một đạo bạch quang phóng lên trời, Diệp Thần cùng Nhược Vân biến mất trong thông đạo truyền tống.
Những chuyện này xảy ra quá đột ngột, quyền kình biến mất, đám người Nhất Ngôn đứng trước thông đạo truyền tống, Diệp Thần cùng Nhược Vân đã bị truyền tống đi.
- Nữ nhân kia là ai?
Sắc mặt Nhất Huyền trở nên khó coi hỏi thăm, bọn họ nhiều cao thủ Đạo Huyền như ậy vây công một Thần Hải cảnh, cuối cùng còn khiến người ta trốn thoát, nếu nói ra bọn họ quá mất mặt.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, trước kia chưa bao giờ thấy qua.
Nhất Ngôn phiền muộn nói thêm, suýt chút nữa bắt được Diệp Thần, nhưng lại không biết từ nơi nào xuất hiện nữ tử thần bí này cứu Diệp Thần ra.
Nữ nhân vừa rồi chỉ thoáng vung tay lên, liền ngăn cản công kích của hắn, nếu như ra tay với bọn họ, vậy bọn họ nói không chừng không ai chạy thoát, may mắn nữ nhân kia chỉ muốn mang Diệp Thần đi mà thôi.
Bọn họ cũng không biết, Nhược Vân chỉ có tu vị Đạo Huyền tam trọng mà thôi, luận thực lực căn bản không phải đối thủ của bọn họ, nhưng mà trên người Nhược Vân có nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng và chạy trốn, ngay cả cường giả Chiến Hoàng cũng là không làm gì được, huống chi bọn họ.
- Tiểu tử này quá đào hoa!
Nhất Ngôn không nhịn được chửi bới một tiếng, vốn Đạm Thai Lăng cùng A Ly đã là tuyệt sắc nhân gian, hơn nữa thiên phú trác tuyệt, hôm nay bỗng nhiên toát ra một nữ tử khác, nhưng mà tu vị của nữ tử thần bí này cao quá dọa người, luận hình dạng cũng không thua kém Đạm Thai Lăng cùng A Ly bao nhiêu!
Mỹ nữ tuyệt thế như vậy người bình thường không thể khiến nàng nhìn qua một cái, Diệp Thần cũng không biết đạp cứt chó ở đâu, mỗi lần đều được mỹ nữ quan tâm.
Nghĩ đến Diệp Thần giàu đến chảy mỡ, lại có được mỹ nữ, Nhất Ngôn hận tới mức con mắt bốc lửa, dựa vào cái gì! Rốt cuộc là dựa vào cái gì! Diệp Thần chỉ là một tiểu tạp chủng Thần Hải cảnh! Ông trời thật bất công a.
Nhất Ngôn trừng mắt nhìn thông đạo truyền tống đi Tử Hoàn Tinh, sau nửa ngày mới chậm rãi bình phục tâm tình tức giận lại, thầm nghĩ, may mắn nữ nhân kia và phân thân của Diệp Thần cùng đi Tử Hoàn Tinh.
- Ngay cả cường giả Chiến Hoàng cũng chưa chắc có thể đi ra Tử Hoàn Tinh! Hai người các ngươi cứ chết trong đó đi!
Nhất Ngôn oán hận nói ra.
Hoàng thành Tử Hoa thần triều, Vũ Hoàng cùng Cầm Hoàng đang ngồi trong biệt viện nói chuyện phiếm.
- Báo cáo Vũ Hoàng đại nhân, Cầm Hoàng đại nhân, Nhược Vân tiểu thư tiến vào Tử Hoàn Tinh!
Một kim giáp thị vệ vội vàng đi tới, quỳ rạp xuống đất bẩm báo.
- Cái gì? Nhược Vân tại sao tiến vào Tử Hoàn Tinh?
Cầm Hoàng đứng lên, sợ hãi hét lên.
Sắc mặt Vũ Hoàng đại biến.
- Tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, thị nữ tiến vào gian phòng của Nhược Vân tiểu thư thì Nhược Vân tiểu thư đã không còn, chỉ lưu lại tờ giấy trên bàn trà.
Tên kim giáp thị vệ cẩn thận từng li từng tí nói ra.
- Các ngươi là một đám phế vật, người ta đi còn không biết.
Vũ Hoàng mắng to một tiếng, tức giận đánh nát chén trà trong tay.
Tên kim giáp thị vệ có chút ủy khuất, trong nội tâm nói thầm, nhân vật như Nhược Vân tiểu thư bọn họ làm sao ngăn được, giám sát dược? Trên mặt lại cung kính không nói lời nào.
- Tính toán, Nhược Vân muốn đi thì không ai ngăn được.
Cầm Hoàng nặng nề thở dài một tiếng, khoát khoát tay nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh, nếu như sư tôn biết rõ sẽ rất giận dữ, trách tội chúng ta.
Thần sắc Vũ Hoàng lo lắng nói ra.
- Nhược Vân có được năng lực không tưởng tượng nổi, nói không chừng nàng đã dự đoán hung cát rồi, cho nên mới dám tiến tới Tử Hoàn Tinh. Dùng năng lực chạy trốn của Nhược Vân thì đừng nói Đạo Huyền đuổi nàng, cho dù những cường giả Chiến Hoàng chúng ta cũng đừng mơ làm gì được nàng. Chúng ta không cần nóng lòng như thế.
Cầm Hoàng trầm mặc chốc lát nói.
- Kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?
Vũ Hoàng vẫn không thể yên lòng, dù sao những Chiến Hoàng tiến vào Tử Hoàn Tinh chưa có một ai quay về, nếu quả thật gặp gỡ cao thủ, Nhược Vân có năng lực chạy trối chết cũng không làm được gì.