Chỉ thấy sau khi bức tượng đó rơi trên bàn cũng không té ngã, mà nó đứng thẳng tắp, ngay sau đó xoay người, bày ra một dáng điệu, tiếp theo thì đánh một bộ quyền. Đúng vậy, một bộ động tác đẹp, mạnh mẽ và nhẹ nhàng, mặc dù không gọi được tên, nhưng vô tình cảm thấy là quyền pháp rất lợi hại.
Đánh xong một bộ động tác, quỷ công tử hài lòng hất tay áo: “Không tệ, chỗ khớp xương rất nhạy bén, cũng có thể dùng ngón tay.”
Sau đó anh ta xoay người, nhìn quạt xếp vẫn chưa được lấy ra trong hộp quà màu đen. Quỷ công tử đi tới vô cùng tự nhiên, ngón tay nhẹ nhàng cầm cây quạt lên rồi nắm chắc nó, sau đó “soạt” một cái mở ra, vẻ hài lòng trên mặt càng tăng lên: “Mặc dù mặt quạt là loại màu thêu dệt bình thường, không bằng văn chương nho nhã, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được.”
Quỷ công tử vốn là người xưa, thành quỷ nhiều năm, anh ta vẫn mặc cổ trang, cho nên rất ung dung ứng phó trang phục trên người con rối. Cho dù là cất bước, nghiêng người, hay là động tác nhẹ nhàng phẩy quạt, không khỏi lộ ra một sự cao quý phong hoa không thể nói.
Thích ứng thân thể mới xong, lúc quỷ công tử đang muốn nói chút gì đó với mấy người, thì thấy ba người trước mặt chẳng biết tại sao mà vẻ mặt thay đổi rất kỳ lạ. Từng động tác đều cứng ngắc, giống như ngu luôn vậy, nhưng đáy mắt lại hiện ánh sáng vàng như sói. Dáng vẻ đó, cực kỳ giống khách làng chơi thấy người đẹp.
“Khụ!” Quỷ công tử bị nhìn thì vô cùng khó chịu, nặng nề ho khan một tiếng.
Ba người lập tức lấy lại tinh thần, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười bà dì hiền hậu.
“Muốn tặng cho tôi cơ thể này sao?” Mặc dù trước đây Dịch Quan đồng ý muốn tặng mình một cơ thể, nhưng mà anh ta vẫn phải xác nhận lại.
“À, không phải, bức tượng này là của Bắc Phồn. Nhưng nếu anh thích, tôi sẽ đi đặt làm ngay bây giờ...”
“Không sao, chỉ cần anh Nguyên thích thì cứ lấy đi.” Không đợi Dịch Quan nói xong, Bắc Phồn hào phóng nói.
Cậu ta vừa nói ra đã lập tức dọa hai người khác, tuy nói bình thường Bắc Phồn cũng không nhỏ mọn, nhưng mà bức tượng này là cậu ta đặt trên mạng trước ba tháng, hơn nữa xài tiền lương khoảng một tháng, món đồ luôn suy nghĩ chờ mong lâu như vậy mới lấy được, lại tùy tiện tặng cho quỷ?
“Vậy thì cám ơn anh Bắc Phồn.” Quỷ công tử gập quạt xếp trong tay, nho nhã chắp tay với Bắc Phồn, quả thật anh ta rất hài lòng với cơ thể này: “Sau này nếu anh Bắc Phồn có chuyện khó lựa chọn, có thể tới tìm tôi, tôi xem một quẻ miễn phí cho anh.”
“Khách sáo rồi, khách sáo rồi.” Bắc Phồn học dáng vẻ của quỷ công tử cũng chắp tay, nhìn tư thế hình như không gì đó không đúng, nhưng chính là vô cùng không tự nhiên, thê thảm như người mua feedback.
“Vậy quay về tôi lại mua bức tượng khác cho anh Nguyên, thế nào?” Dịch Quan nói, xem như bức tượng này là Bắc Phồn tặng, cậu ấy chỉ có thể mua kiểu khác: “Quay về tôi gửi mấy bức hình cho anh Nguyên, anh thích bức tượng hoặc cơ thể loại nào, anh chọn mấy cái, tôi tìm người đặt làm cho anh.”
“Vậy thì làm phiền rồi.” Quỷ công tử không từ chối, nói xong, linh hồn của anh ta lại tách ra, trở về trong cơ thể của búp bê vải trước đây. Vì mất đi chống đỡ nên bức tượng Sai (nhân vật được mô phỏng thành tượng) lắc lư cơ thể, nhẹ nhàng ngã xuống.
“Ơ, anh Nguyên, sao anh trở về vậy?” Bắc Phồn đầy vẻ thất vọng, cậu ta còn chưa xem đã, Sai sống sờ sờ mà hoạt động trước mặt mình mà.
Đúng vậy, cậu ta mong quỷ công tử có thể để cho Sai sống lại, cho nên mới hào phóng tặng cho anh ta. Bức tượng làm tinh xảo thế nào thì nó cũng là đồ chơi, nếu như có thể truyền linh hồn cho bức tượng, đó nhất định là ước mơ chiếu vào thực tế đó được không.
“Phụ thân ở... trên bức tượng này, sẽ tiêu hao sức mạnh của tôi, không thích hợp ở trong thời gian dài. Có thể làm phiền các anh tạm thời giao cơ thể này cho vu sư không? Chờ tôi từ Dung Thành quay về, để cô ấy đổi cho tôi, như vậy tôi mới có thể sử dụng tự nhiên.” Với tu vi mấy trăm năm của anh ta, tìm một người hoặc vật phụ thân cũng không phải việc khó. Nhưng mà tự phụ thân, cần phải tiêu hao tu vi của bản thân, vẫn sẽ sợ một vài linh lực huyền thuật. Mà búp bê vải do vu sư từng làm phép thì hoàn toàn khác, loại phụ thân này hoàn toàn dựa vào bí thuật của Vu tộc, sẽ không hề tiêu hao sức mạnh của họ, hơn nữa còn giúp che giấu quỷ khí trên người họ.
Chỉ cần họ không rời khỏi cơ thể búp bê, thì huyền thuật bình thường thậm chí không thể làm hại họ.
“Hóa ra là như vậy.” Mọi người hiểu ra.
“Sao thế?” Lúc này Đông Vĩnh Nguyên vác túi đi ra, thấy ba người vay quanh quỷ công tử không biết đang nói chuyện gì, nên thuận miệng hỏi một câu.
“Chúng tôi nói chuyện tặng cơ thể cho anh Nguyên.” Bắc Phồn nói.
Anh Nguyên, nhanh vậy đã thân rồi, thậm chí còn tặng cả quà? Mấy người này, thần kinh thật sự quá lớn.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn lướt qua bức tượng trên bàn, lập tức đoán được sơ sơ quá trình câu chuyện, không thể không nói, quả thật bức tượng này mạnh hơn búp bê vải của bà chủ nhiều. Trước đây không so sánh vẫn không nhận ra, giờ so sánh thì thật sự là hàng so với hàng phải ném.
“Phải cần bà chủ giúp anh đổi cơ thể nhỉ, nếu không quỷ khí trên người anh sẽ không giấu được.” Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở, mặc dù anh ta là củi mục huyền thuật, nhưng vẫn biết kiến thức căn bản.
Quỷ công tử là ác quỷ chết hơn bảy trăm năm, quỷ khí cả người đó, dù là không làm gì mà chỉ đứng ở đó, cũng sẽ khiến người xung quanh chịu ảnh hưởng.
“Phải, cho nên chờ chúng ta từ Dung Thành quay về, tiếp tục làm phiền vu sư đổi giúp tôi.” Quỷ công tử nói.
“Vậy tôi cất giúp anh trước, chờ từ Dung Thành trở về, lúc tôi đưa anh về biệt thự, sẽ giúp anh cùng đặt ở đó.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Được.” Quỷ công tử gật đầu.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức cất bức tượng về trong hộp, sau đó đậy nắp lại cầm lên, tiếp theo lại nhét quỷ công tử vào trong túi áo. Lúc này anh ta mới xoay người rời khỏi phòng làm việc, lái xe đến sân bay.
Mà trong phút chốc bọn họ rời đi, tổ ba người của phòng làm việc cùng xông tới trước máy tính, bọn họ tích cực như vậy, cũng không phải đang cố gắng làm việc, mà là đang thảo luận chuyện đặt làm bức tượng cho quỷ công tử.
“Tôi cảm thấy Sesshoumaru được đấy, lạnh lùng tao nhã, rất hợp với anh Nguyên.”
“Đáng tiếc anh Nguyên là nam, nếu không tôi thật sự muốn đặt làm nữ hoàng hải tặc.
“Đại thiên sứ trưởng thì sao?”
...
Dung Thành.
Sau khi bay nửa tiếng, Đông Vĩnh Nguyên xuống máy bay thì gọi một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới gần nhà cũ của nhà họ Điêu. Lúc đến nhà cũ của nhà họ Điêu, thời gian vừa mới hai giờ chiều.
“Thời gian còn sớm, anh Nguyên, chúng ta đi ăn một bữa đi.” Trên đường tới, quỷ công tử đã bàn bạc với Đông Vĩnh Nguyên, tốt nhất trời tối rồi bọn họ lại đi, lúc đó huyết tế qua một nửa, là lúc Điêu Vĩnh Niên suy yếu nhất.
“Ừ.” Quỷ công tử gật đầu.
“Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Vậy lẩu thì sao? Một người ăn thì cô đơn, hai người thì vừa vặn.” Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên mở điện thoại dẫn đường, tìm một tiệm lẩu gần đây rồi đi tới.
Quỷ công tử đã thấy kiểu thức ăn như lẩu này, nhưng anh ta vẫn chưa kịp ăn, dù sao lúc giao đồ ăn ngoài mà giao món lẩu vẫn hơi tốn sức, cho nên khoảng thời gian này anh ta đều ăn vài thức ăn nhanh tiện giao hàng.
Đông Vĩnh Nguyên nghĩ lát nữa mình bắt Điêu Vĩnh Niên, thì có thể nhận mấy trăm nghìn, anh ta lập tức hào phóng không thôi, “soàn soạt” chọn một đống đồ ăn. Nhân viên tiệm thấy một mình anh ta, nên có lòng ôm con búp bê đặt đối diện với anh ta.
Đông Vĩnh Nguyên thấy vậy, lập tức ngăn cản nói: “Không cần, tôi tự cầm búp bê.”
Nói xong, anh ta lập tức đặt búp bê quỷ công tử ở trong đĩa thức ăn đối diện mình.
Nhân viên phục vụ quái lạ nhìn anh ta, từng thấy người ăn lẩu một mình, chưa từng thấy ăn lẩu mang theo búp bê, bây giờ cún độc thân đều cố gắng như vậy sao?
Tất nhiên Đông Vĩnh Nguyên không biết nhân viên phục vụ lẩm bẩm trong lòng, đợi sau khi bày nồi canh ra, anh ta giơ tay phải trước người, ra dấu mời quỷ công tử, nhẹ giọng nói: “Anh Nguyên, mời.”
Mà giây phút nói xong chữ “mời”, một mùi thơm vô cùng đậm đà, khiến người ta thèm nhỏ dãi bay ra. Quỷ công tử biết, đó là Đông Vĩnh Nguyên hoàn thành cúng tế cho mình, cùng hưởng một bàn thức ăn này với mình.
Quỷ công tử tha thiết nhìn thức ăn đầy bàn, vừa liếc nhìn Đông Vĩnh Nguyên, trái tim bị nhà họ Điêu giam cầm hơn năm trăm năm cũng chưa từng dao động, lần đầu tiên dao động vì sao trước đây người luyện hóa mình không phải người như vậy chứ, nếu vậy thì mình cũng không đến nỗi...
“Anh Nguyên, anh muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi cúng cho anh.” Đông Vĩnh Nguyên đã bắt đầu bỏ thịt viên.
“Vậy, làm phiền rồi.”
Một học trò củi mục của huyền môn, một ác quỷ cấp tướng quỷ, một người một quỷ cứ như vậy thoải mái ăn xong một bữa lẩu, hơn nữa cũng nhanh chóng có cảm tình.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, Đông Vĩnh Nguyên đứng bên ngoài nhà cũ của nhà họ Điêu.
Đây là một căn nhà rất cổ xưa, bây giờ đất đai khan hiếm, dưới tình hình khắp nơi phá bỏ và dời đi còn có thể cất giữ một căn nhà cổ kính như vậy, có thể thấy tình hình nhà họ Điêu.
“Khóa cửa rồi.” Đông Vĩnh Nguyên đẩy cửa một cái, cửa không mở.
“Ném tôi qua đi.” Quỷ công tử chỉ chỉ phía trên.
Đông Vĩnh Nguyên hiểu ngay, anh ta lui về phía sau mấy bước, vung cánh tay ném cơ thể búp bê của quỷ công tử qua tường sân. Chỉ chốc lát sau, trong cửa đã vang lên tiếng khóa cửa mở ra, quỷ công tử mở khóa cửa từ bên trong.
“Đi vào từ cửa hông phía trước, sau đó đi thẳng vào trong.” Quỷ công tử chỉ dẫn.
“Anh Nguyên, anh rất quen thuộc nơi này.” Đông Vĩnh Nguyên hơi kinh ngạc.
“Tôi ở nhà họ Điêu làm quỷ bộc năm trăm năm, quen thuộc nơi này có gì kỳ lạ?”
“Nhưng đây là nơi họ giấu hài cốt của anh, nên sẽ không để anh biết mới đúng.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Từ ba đời trước, nhà họ Điêu cũng đã bắt đầu sa sút, phong ấn chỗ đặt hài cốt của tôi yếu đi rất nhiều, tôi đã dần cảm thấy. Nhưng mà bản thân tôi không thể đụng chạm cùng và phá hủy hài cốt của mình, nếu không tôi đã sớm đốt nơi này.” Năm đó tổ tiên nhà họ Điêu đào chỗ chôn anh ta, sau khi tìm được hài cốt thì dùng bí pháp luyện chế, cuối cùng luyện ra năm cái xương có thể điều khiển anh ta. Vì những chiếc xương này bị huyết mạch nhà họ Điêu nhiễm vào, bản thân bị huyết khế khống chế nên không thể phá hủy, nếu không mình cũng không đến nỗi khốn khổ nhiều năm như vậy
“Vậy quay về tôi đốt giúp anh.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Quỷ công tử sửng sốt, không thể tin nhìn Đông Vĩnh Nguyên “Anh muốn đốt giúp tôi?”
“Đúng vậy.” Đông Vĩnh Nguyên lơ đễnh nói: “Trước khi tới tôi đã hỏi bà chủ, tìm được hài cốt của anh thì xử lý thế nào, bà chủ nói là hỏi ý anh. Nếu anh muốn đốt chúng, vậy tôi đốt giúp anh.”
Vu sư, vậy mà từng nói thế sao? Chẳng lẽ cô ấy thật sự chỉ muốn mình dốc sức cho cô ấy mười năm thôi?
“Ô, cục gạch.” Đông Vĩnh Nguyên kêu nhẹ một tiếng, đi tới một góc tường nhặt một cục gạch lên. Anh ta cầm trong tay ước lượng một chút, cảm thấy cảm giác không tệ.
“Tiếp theo đi bên nào?” Đông Vĩnh Nguyên cầm cục gạch, đi về trước lại đi một đoạn, đến một chỗ rẽ.
“Quẹo phải, đi qua cửa sân, tiến vào sân sau. Điêu Vĩnh Niên ở chỗ đó.” Quỷ công tử lấy lại tinh thần, chỉ phía trước.
Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục đi vào trong một đoạn, rất nhanh đã đi đến cửa sân, nhưng anh ta không gấp gáp đi vào, mà là cầm điện thoại gọi một cuộc cho Bắc Phồn: “Bắc Phồn, bắt đầu tính giờ từ lúc này, năm phút sau gọi điện thoại cho tôi, nếu tôi không nghe thì cậu báo cảnh sát.”
Quỷ công tử sửng sốt: “Tại sao báo cảnh sát?”
Đông Vĩnh Nguyên cười hì hì: “Phương pháp chuẩn bị mà.”
“...” Quỷ công tử không nói, người này rất sợ hãi.
Dặn dò xong, Đông Vĩnh Nguyên mới đi vào. Bước vào trong sân, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xông vào mũi, khiến anh ta không nhịn được mà nhíu mày, thuận theo mùi máu tanh nhìn sang, chỉ thấy một người trung niên mặc áo đạo sĩ, mặt ngoài như giấy vàng ngồi ngay ngắn trên một tế đàn. Trước mặt người trung niên, có một cái vò đồng lớn bằng bóng rổ, trong vò chứa đầy máu tươi, trong máu tươi ngâm mấy chiếc xương lộ ra ánh sáng vàng.
Mà những chiếc xương đó, đang dần dần hấp thu máu tươi bên trong.
Cảnh tượng như vậy, cho dù là người bình thường không hiểu huyền thuật nhìn thấy, cũng biết đó nhất định là loại tà thuật.
“Điêu Vĩnh Niên.” Quỷ công tử bỗng nhiên nghiêng người ra, cơ thể thon dài xuất hiện giữa tế đàn, mặt đối mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Điêu Vĩnh Niên ngồi khoanh chân.
“Nguyên Bạch, cậu trốn thì đã sao, chỉ cần tôi có xương của cậu thì tôi gọi một tiếng, cậu vẫn phải ngoan ngoãn cút về cho tôi.” Điêu Vĩnh Niên nghe thấy giọng của quỷ công tử, ông ta yếu ớt mở mắt ra, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ điên cuồng. Vừa nãy ông ta xóa sạch con dấu trong xương ngón tay bị mất, khiến Nguyên Bạch không có chỗ ẩn náu, sau đó thử kêu gọi thì Nguyên Bạch lập tức xuất hiện ở trước mắt ông ta.
“Ông chỉ xóa sạch con dấu trên xương ngón tay mà thôi, vẫn chưa hoàn thành luyện chế.” Quỷ công tử nhắc nhở.
“Nếu tôi có thể gọi cậu về, cách luyện chế thành công còn xa sao?” Điêu Vĩnh Niên cười khẩy nói.
“Thật sao?” Quỷ công tử bỗng cũng cười, anh ta cười vô cùng bắt mắt, áo dài màu xanh không gió mà tự lay động, tóc dài bay bay, giọng nói dịu dàng mà tàn nhẫn: “Ông thật sự cho rằng là ông gọi tôi về sao? Với huyền thuật mèo ba chân của ông, dù thả máu cả người cũng không luyện ra xương ngón tay thứ hai.”
“Cậu...” Điêu Vĩnh Niên đổi sắc mặt, bỗng nhiên cả người ông ta tựa như bị thứ gì giam lại, không thể động đậy: “Cậu đã làm gì tôi?”
“Tổ tiên ông không nói cho ông sao? Huyết tế luyện chế, ác quỷ cắn trả.” Quỷ công tử cười run người, quỷ khí trên người tăng vọt, Điêu Vĩnh Niên phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Đông Vĩnh Nguyên.” Quỷ công tử gọi Đông Vĩnh Nguyên ở xa.
Điêu Vĩnh Niên thầm nói một tiếng không tốt, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Nguyên Bạch là ác quỷ sẽ dẫn người tới. Không phải anh ta nên căm ghét loài người, không làm người hầu nữa sao? Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Điêu Vĩnh Niên còn chưa suy nghĩ xong, đỉnh đầu chợt truyền tới một cơn đau nhức, sau đó trước mắt tối sầm, cả người ông ta mền nhũn ngã xuống.
Thấy Điêu Vĩnh Niên đã hôn mê, lúc này quỷ công tử mới thu quỷ khí, nhưng sắc mặt cũng nhợt nhạt dễ nhìn thấy, hồn thể ngưng tụ cũng rất yếu ớt, lại nửa trong suốt.
“Anh Nguyên, anh sao rồi?” Đông Vĩnh Nguyên còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui bắt Quẻ Quỷ, thì bị dáng vẻ của quỷ công tử dọa hết hồn.
“Không sao, hồn thể bị cắn trả mà thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe.” Hồn thể của quỷ công tử biến mất, trở về trong búp bê ở túi áo Đông Vĩnh Nguyên.
Bất kể như thế nào, anh ta là quỷ bộc đã từng bị nhà họ Điêu luyện chế, trên nghi thức huyết tế cắn trả chủ nhân, là liều mạng khiến hồn phi phách tán. Nếu Đông Vĩnh Nguyên không ra tay, kết quả cắn trả của anh ta chỉ có thể là hồn phi phách tán.
Từ trước đến nay người nhà họ Điêu chưa từng nghĩ anh ta sẽ cắn trả chủ nhân, bởi vì họ biết anh ta muốn tìm em gái, anh ta phải trả hồn phách cho em gái. Trước khi hoàn thành chuyện này, anh ta không thể hồn phi phách tán, mà người nhà họ Điêu đã dựa vào điểm này, nhốt anh ta năm trăm năm.
Tiếp theo, chính là tìm em gái.
“Anh Nguyên, anh Nguyên?!” Đông Vĩnh Nguyên gọi mấy tiếng không thấy quỷ công tử trả lời, lập tức hơi hốt hoảng. Lúc anh ta đang muốn gọi điện thoại tìm Vu Miểu Miểu hỏi ý kiến, thì Bắc Phồn gọi điện tới, hỏi cậu ta có phải phải báo cảnh sát không. Đông Vĩnh Nguyên qua loa lấy lệ đôi câu, sau khi cúp máy bèn vội vàng gọi điện cho Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu nghe tình hình, sơ sơ đã đoán được nguyên nhân, nói: “Ah mở video, để tôi nhìn tế đàn đó.”
“Được.” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng đổi cuộc gọi video, đi vòng quanh trong tế đàn.
Sau khi Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm trận pháp của tế đó một lúc, nói: “Anh chờ chút, tôi đổi trận pháp.”
Nói xong, cô cúi đầu tìm một tờ giấy, cầm bút vẽ soàn soạt. Bởi vì bí thuật của Vu tộc cũng là thông qua trận pháp để hoàn thành, cho nên Vu Miểu Miểu vẫn có nghiên cứu chắc chắn về trận pháp, mặc dù cô chưa từng học cái gọi là trận pháp huyết tế, nhưng nguyên lý chuyển động sơ lược thì cô có thể nhìn ra được.
Sau khi Vu Miểu Miểu dựa theo ý hiểu của mình vẽ xong trận pháp, thì chụp hình gửi cho Đông Vĩnh Nguyên nói: “Vừa này vì cắn trả Điêu Vĩnh Niên, quỷ công tử tốn nhiều hồn lực, vốn dĩ cũng không sao, với tu vi sáu trăm năm của anh ta, thì bảo dưỡng ít thời gian là khỏe. Nhưng mà qua một khoảng thời gian anh ta còn phải chia tàn hồn thuộc về em gái mình, nếu như không đủ hồn lực sẽ dễ dàng nguy hiểm. Cậu dựa theo trận pháp này thay đổi trận pháp huyết tế, sau đó đặt quỷ công tử ở vị trí của Điêu Vĩnh Niên. Tôi đảo ngược trận pháp, trong những hài cốt còn sót lại có hơi thở của quỷ công tử, chắc có thể trả lại một ít.”
“Bà chủ, tôi... tôi không đủ linh lực.” Đông Vĩnh Nguyên đầy xấu hổ nói.
Pháp trận của giới huyền học, ngoài việc phải có kiến thức lý thuyết trận pháp hoàn chỉnh, còn cần linh lực mạnh mẽ để vẽ. Đông Vĩnh Nguyên nhìn hình trận không có vấn đề, nhưng mà không đủ linh lực nên không vẽ được.
“Không cần linh lực của anh.” Vu Miểu Miểu nói: “Đó không phải là một lọ máu sao? Ở trong đó đều là linh lực của Điêu Vĩnh Niên, anh dùng máu của ông ta để vẽ.”
“Được.” Đông Vĩnh Nguyên theo chỉ thị của Vu Miểu Miểu, sửa lại đại trận huyết tế, sau đó lại chụp hình để Vu Miểu Miểu khẳng định, lúc này mới đặt búp bê bản quỷ công tử ở vị trí của Điêu Vĩnh Niên, sau đó mình kéo Điêu Vĩnh Niên hôn mê xuống tế đàn.
Mà trong giây phút anh ta đi xuống tế đàn, vò đựng máu tươi đó bỗng nhiên chấn động kịch liệt, ngay sau đó có từng chiếc xương màu vàng trôi ra từ trong máu, lơ lửng giữa không trung. Huyết khí trong xương tách rời, màu vàng bị rút ra, từng luồng ánh sáng màu vàng chậm rãi tràn vào cơ thể búp bê.
Cùng lúc đó, hồn phách của quỷ công tử bị sức mạnh này kéo ra trôi nổi, cũng lơ lửng ở giữa không trung, cơ thể được từng luồng màu vàng quanh quẩn, dần dần trở thành ngưng tụ. Cảnh tượng này kéo dài khoảng hai phút, màu vàng dần nhạt đi, bốn chiếc xương màu vàng trôi nổi giữa không trung, toàn bộ quá trình chuyển từ màu vàng thành màu trắng, lại chuyển từ màu trắng thành màu đen, cuối cùng biến thành một đống than đen, rải rác trên đất.
Mà trong giây phút xương vàng hóa thành than đen, quỷ công tử cũng mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh hóa thành màu vàng.
Tướng quỷ!
Đông Vĩnh Nguyên hoảng sợ đổi sắc mặt.
Nhưng màu vàng này chỉ xuất hiện trong phút chốc, đôi mắt của quỷ công tử lại biến về màu đen, vẻ mặt tỉnh táo, không hề thấy lệ khí.
Trái tim thấp thỏm của Đông Vĩnh Nguyên, lúc này mới thả lỏng.
“Anh...” Quỷ công tử nhìn xung quanh, lập tức đã biết chuyện gì, khó tin mà nói: “Giúp tôi lấy lại sức mạnh trong hài cốt?”
“Là bà chủ, tôi chỉ vẽ theo trận pháp.” Đông Vĩnh Nguyên không dám giành công.
“Cảm ơn.” Quỷ công tử vẫn chắp tay cảm ơn Đông Vĩnh Nguyên, nếu không phải anh ta nói cho vu sư, có lẽ vu sư cũng sẽ không ra tay.
“Không sao không sao, vừa rồi anh dọa tôi hai lần đấy biết không. Lần đầu tiên, tôi cho rằng anh sắp hồn phi phách tán, vừa tỉnh lại một cái, mắt anh lại đột nhiên xuất hiện ánh sáng vàng, tôi còn tưởng anh sắp biến thành tướng quỷ tại chỗ.” Đông Vĩnh Nguyên lớn tiếng nói: “Đậu má, nếu anh biến thành tướng quỷ, hiệp hội sẽ đuổi giết anh tám trăm dặm.”
Quỷ công tử mang sắc mặt phức tạp, cười nhạt nói: “Tôi cũng không muốn bị đuổi giết.”
“Vậy anh nhất định không thể thăng cấp nữa.” Đông Vĩnh Nguyên vẫn còn sợ hãi nói.
“Ừ.” Quỷ công tử ừ nhẹ một tiếng, nghiêng người trở về trong búp bê.