Khi một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường xuống xe bước vào sảnh lớn của khách sạn, quỷ công tử vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt.
Mèo mun và quỷ công tử ở chung một phòng, từ đầu đến cuối luôn cảnh giác, lúc này quỷ công tử vừa cử động, nó cũng lập tức nhảy lên, lộ ra tư thế phòng bị.
“Rất tốt, cực kỳ cảnh giác.” Quỷ công tử nhìn phản ứng mẫn cảm của mèo mun, lộ ra ý cười tán thưởng. Hợp tác mà, đương nhiên đồng đội càng thông minh càng tốt.
“Điêu Vĩnh Niên, cũng là chủ nhân hiện nay của ta, đang lên lầu, bây giờ mi tìm chỗ nấp, đừng để ông ta phát hiện mi.” Quỷ công tử dặn dò.
Mèo mun chần chừ không nhúc nhích, dường như trong lòng có điều lo lắng.
“Mi yên tâm, Điêu Vĩnh Niên rất ngốc, chỉ cần mi lấy xương ngón tay, ông ta sẽ không thể khống chế ta. Không có ta, ông ta chính là phế vật, không bắt được mi.” Quỷ công tử nhìn xung quanh, chỉ vào bên dưới tủ ti vi nói: “Mi nấp ở đó đi.”
Mèo mun theo hướng chỉ tay, nhìn vị trí bên dưới tủ ti vi, với trực giác làm mèo của nó, cũng cảm thấy vị trí đó rất tốt. Nó nằm bên dưới rất khó phát hiện, mà khi nó muốn đi ra, xung quanh lại rộng rãi, thích hợp chạy nhảy.
Cuối cùng mèo mun nghi ngờ nhìn quỷ công tử một lúc, sau đó thân hình xoay chuyển, nhẹ nhàng nhảy xuống sô pha, chớp mắt đã chui xuống dưới tủ ti vi. Mà khoảnh khắc khi nó trốn xong, quỷ công tử ban nãy còn thần thái sáng láng, quỷ khí đầy người khiến nó cực kỳ kiêng kị, đột nhiên yếu đi. Cơ thể vốn ngưng thực nhanh chóng trở nên trong suốt, dường như chỉ là một luồng linh thể thông thường bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến.
Đôi mắt to tròn của mèo mun lập tức trừng lớn, nếu không phải nó tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng đối phương là một kẻ cực kỳ yếu ớt, một vuốt của nó là có thể đập chết.
Quỷ không hổ là do con người biến thành, quả nhiên gian trá! Mèo mun hung hăng nghĩ.
Quỷ công tử hình như phát giác tầm mắt của mèo mun, anh ta quay đầu lại, nhìn về phía mèo mun một lúc, sau đó ngón tay trắng nõn thon dài dựng lên, đặt ngay chóp mũi suỵt một tiếng.
Tất cả đã sẵn sàng.
Khoảng hai phút sau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng “tít”, sau đó người đàn ông trung niên nhanh chóng bước vào.
“Tiểu Đào.” Điêu Vĩnh Niên gọi vào trong một tiếng, phòng khách yên tĩnh, không có tiếng đáp lại.
Điêu Vĩnh Niên sửng sốt, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm, sau đó nhìn thấy quỷ công tử cực kỳ suy yếu ngồi trên sô pha trong phòng khách.
“Sao cậu lại yếu như vậy?” Điêu Vĩnh Niên nhìn dáng vẻ yếu ớt của quỷ công tử, có chút kinh ngạc.
“Hôm trước đánh nhau với thiên sư kia, tôi đã hao tổn không nhỏ, hai ngày này ông lại không để tôi trở về xương ngón tay ngủ say, tôi sẽ suy yếu thôi, có gì kì lạ đâu.” Quỷ công tử hơi thở mỏng manh nói.
Vẻ mặt Điêu Vĩnh Niên có chút không được tự nhiên, hôm qua quả thật quỷ công tử có nói, muốn trở về xương tay ngủ say, nhưng một khi anh ta ngủ say là mất ba ngày. Ba ngày sau quỷ công tử mới tỉnh lại, mà bây giờ hiệp hội Huyền Học đang truy nã ông ta, trước khi chưa được an toàn tuyệt đối, sao ông ta có thể cho bùa bảo mệnh của mình ngủ say được, cho nên mới từ chối yêu cầu của quỷ công tử, muốn rời khỏi thành phố Hải trước rồi tính sau.
“Tôi đã đặt vé xong rồi, lát nữa chúng ta rời khỏi, đợi lên máy bay, cậu về xương ngón tay nghỉ ngơi đi.” Giọng điệu Điêu Vĩnh Niên ôn hòa nói.
“Vậy ông đút cho tôi chút máu.” Quỷ công tử yêu cầu.
“Đợi lên máy bay rồi tính.” Điêu Vĩnh Niên từ chối.
“Vậy lát nữa lên đường nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không ra tay.” Quỷ công tử như cười như không nói.
“Cậu...” Điêu Vĩnh Niên tức giận, quỷ công tử này rõ ràng đang uy hiếp ông ta, nếu ông ta không đút máu cho anh ta, anh ta sẽ đình công.
Là người sở hữu xương ngón tay, chủ nhân của quỷ công tử, Điêu Vĩnh Niên hoàn toàn có thể dựa vào khế ước trên xương ngón tay cưỡng chế ra lệnh cho quỷ công tử. Nhưng quỷ công tử không phải quỷ hồn bình thường, nghe nói năm đó khi bị tổ tiên của ông ta luyện hóa, bản thân đã sắp đạt đến cấp bậc của quỷ tướng. Tính tình quỷ công tử cao ngạo, tuy bị khế ước trói buộc, nhưng nếu thật sự bị ông ta làm cho cuống lên, quỷ công tử thà hồn phi phách tán cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Trong ghi chép của gia tộc, đã từng có một lần trải nghiệm như vậy, khi đó người sở hữu xương ngón tay, dựa vào khế ước lạm dụng thực lực của quỷ công tử. Cho nên trong một lần chiến đấu cực kỳ nguy hiểm, quỷ công tử thà nhẫn nhịn nỗi đau đớn thiêu đốt hồn phách, cũng không muốn ra ngoài giúp đỡ, cuối cùng ép chủ nhân xương ngón tay kia thỏa hiệp đồng ý yêu cầu của anh ta.
Từ đó về sau, người sở hữu xương ngón tay các đời của nhà họ Điêu, đều không dám quá mức ép buộc quỷ công tử. Mà quỷ công tử hiển nhiên cũng rất thông minh, đối với mệnh lệnh của người sở hữu xương ngón tay, chỉ cần không quá đáng, đều sẽ nghe theo. Cứ như vậy hai bên bình an vô sự, đã mấy trăm năm.
Mà bây giờ, rất rõ ràng, lúc đối phương yếu ớt ông ta cấm không cho anh ta vào xương ngón tay nghỉ ngơi, đã khiến anh ta bất mãn.
Điêu Vĩnh Niên có tính cách cẩn trọng, thực lực của hiệp hội Huyền Học ông ta cũng biết rõ, ông ta sợ mình sẽ bị hiệp hội Huyền Học bắt được, lúc này kiên trì không cho quỷ công tử ngủ say. Nhưng nếu quỷ công tử cứ mãi suy yếu như thế, trên đường gặp phải phiền phức, quả thật cũng không giúp được gì. Do dự một lúc, Điêu Vĩnh Niên cắn răng, lấy một ly rượu vang trong tủ đựng ly ra, sau đó tìm một con dao, hung hăng vạch một đường trên cổ tay mình.
Sau một tiếng rên trầm muộn, huyết dịch đỏ tươi thuận theo cổ tay rơi vào trong ly, đợi sau khi máu tươi tích lũy được một ít, ông ta vươn tay tháo dây chuyền có treo xương ngón tay trên cổ xuống, thả xương ngón tay che kín phù văn vào trong ly.
Lập tức, máu tươi tự động bị xương ngón tay hấp thu, xương ngón tay màu trắng vốn có chút vàng vọt, dần dần hiện ra một tầng huyết khí màu đỏ nhạt. Cùng lúc này, cơ thể yếu ớt của quỷ công tử, dường như ngưng thực được một chút, hiệu quả rõ rệt.
Điêu Vĩnh Niên nhịn đau, nói với quỷ công tử: “Máu này hẳn đã đủ cho cậu hồi phục được một phần thực lực.”
“Ừm.” Quỷ công tử rất dễ nói chuyện, thấy đối phương ra máu, không còn đưa ra yêu cầu khác nữa, mà là nhắm mắt, chuyên tâm hấp thu huyết khí.
Điêu Vĩnh Niên thấy quỷ công tử như vậy, cũng yên tâm. Ông ta nhìn thời gian, đã sáu giờ tối, vé ông ta mua là tám giờ tối, quỷ công tử hấp thu máu tươi cần khoảng mười lăm phút, trong mười lăm phút này vừa khéo có thể thu dọn đồ đạc.
“Tiểu Đào.” Điêu Vĩnh Niên nói, đi về phía phòng của đồ đệ Tiểu Đào.
“Sư phụ, thầy về rồi...tay của thầy.” Tiểu Đào nhìn thấy vết máu trên cổ tay của Điêu Vĩnh Niên.
“Lấy hòm thuốc vào phòng của thầy, sau đó thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi ngay.” Điêu Vĩnh Niên dặn dò xong, nhanh chóng về phòng mình ở bên cạnh.
Tiểu Đào lập tức chạy ra khỏi phòng, lục tìm trong tủ chứa đồ ở một góc phòng khách lấy hòm thuốc ra, sau đó không dừng bước chạy vào phòng của sư phụ Điêu Vĩnh Niên. Mà cửa phòng của cậu, khi ra ngoài không hề đóng lại.
“Soạt” một tiếng.
Một bóng đen từ trong gầm tủ ti vi chui ra, chỉ trong chớp mắt, trèo lên quầy bar trong phòng khách. Mèo mun híp mắt, cẩn thận quan sát xương ngón tay ngâm trong ly rượu máu tươi một lúc, sau khi xác định không có nguy hiểm liền há mồm, ngặm chặt dây đỏ.
Ý cười nơi khóe môi của quỷ công tử không còn che giấu được nữa.
Đồng tử màu vàng kim của mèo mun liếc nhìn anh ta, sau đó xoay người, lại nhìn về phía phòng của Tiểu Đào. Nó nhớ quỷ công tử từng nói, căn phòng đó có ban công, có thể ra ngoài.
Quỷ công tử gật đầu với mèo mun.
Mèo mun không còn do dự nữa, thân hình hóa thành vệt sáng, chạy vào phòng Tiểu Đào, khoảnh khắc khi nó chạy đi, xương ngón tay bị cưỡng chế rơi ra khỏi ly rượu, sau đó ly rượu rơi khỏi quầy bar, xoảng một tiếng vỡ nát. Bên trong là huyết dịch còn chưa bị xương ngón tay hấp thu hết, thoáng chốc nhuộm đỏ tấm thảm.
“Tiếng gì vậy.” Điêu Vĩnh Niên nghe thấy tiếng động lập tức xông ra ngoài, băng vải trắng còn chưa kịp quấn lên cổ tay, gần như trong khoảnh khắc ông ta lao ra khỏi phòng, mèo mun chạy vụt qua chân ông ta, vào trong căn phòng kế bên của Tiểu Đào.
“Xương ngón tay?” Hơi thở của xương ngón tay ông ta rất quen thuộc, không cần nhìn ly rượu vang vỡ nát kia, Điêu Vĩnh Niên liền phản xạ có điều kiện đuổi theo mèo mun.
Nhưng tốc độ của con người sao có thể đuổi kịp loài mèo, huống hồ còn ở tình huống mèo mun đã sớm tìm được con đường thoát thân. Đợi khi Điêu Vĩnh Niên xông vào phòng đệ tử Tiểu Đào, mèo mun đã nhảy lên ban công, mà chờ khi Điêu Vĩnh Niên không màng tất cả nhào về phía ban công, mèo mun đã tung người lên, nhảy từ tầng ba mươi sáu xuống.
“Đừng!” Điêu Vĩnh Niên tan nát cõi lòng nhào đến, đợi khi ông ta đến ban công nhìn xuống, chỉ có thể thấy một bóng đen, không ngừng nhảy giữa từng tầng cầu thang. Mèo mun trộm xương ngón tay kia, cứ như vậy lợi dụng ban công nhô ra giữa các tầng, một đường nhảy xuống, chớp mắt đã xuống mười mấy tầng. Tốc độ kia, còn nhanh hơn thang máy.
Điêu Vĩnh Niên thật sự hận không thể trực tiếp nhảy xuống đuổi theo.
“AAA, xương ngón tay của tôi bị trộm rồi.” Thân người quỷ công tử không biết xuất hiện bên cạnh Điêu Vĩnh Niên từ lúc nào, vẻ mặt đáng tiếc đang nhìn xuống lầu.
“Cậu còn không đuổi theo!” Điêu Vĩnh Niên tức giận nói, lúc này người duy nhất có thể đuổi theo mèo mun, chỉ có quỷ hồn Nguyên Bạch thôi.
“Nếu tôi không đi thì sao?” Quỷ công tử hỏi ngược lại.
“Cậu dám không đi, cậu có tin tôi...” Điêu Vĩnh Niên đột nhiên khựng lại, sau đó biến sắc.
“Ông thế nào? Dùng hỏa hồn đốt tôi? Vậy ông phải tìm thấy xương ngón tay trước mới được.” Quỷ công tử tươi cười xán lạn.
“Cậu cố ý!” Nhìn cơ thể ngưng thực lúc này của quỷ công tử, tràn ngập sức mạnh, Điêu Vĩnh Niên còn gì không hiểu nữa. Quỷ công tử hoàn toàn không hề suy yếu, anh ta cố ý ra vẻ yếu ớt, để ông ta lấy xương ngón tay đút máu.
“Tôi cố ý đấy, vậy thì thế nào?” Quỷ công tử xòe tay, thản nhiên thừa nhận.
“Cậu đừng quên, thi cốt của cậu, còn một phần được giữ lại nhà họ Điêu chúng tôi, đợi tôi trở về, sẽ luyện hóa thi cốt của cậu lần nữa, cậu vẫn là quỷ nô của tôi thôi.” Điêu Vĩnh Niên uy hiếp.
“Ồ, ông không nói tôi cũng suýt quên đấy, nhưng mà không sao, khi nào ông luyện hóa, tôi mới đuổi theo con mèo kia.” Quỷ công tử đáp.
Đây rõ ràng là đang chọc tức, đợi Điêu Vĩnh Niên luyện hóa một khúc xương khác, còn cần xương ngón tay kia làm gì nữa.
“Cậu có tin tôi sẽ khiến cậu hồn phi phách tán không!” Điêu Vĩnh Niên nghiến răng nghiến lợi, chỉ là quỷ nô mà thôi, cũng dám kiêu căng như thế.
“Ông sẽ không, không có tôi, ông chính là phế vật.” Vẻ mặt quỷ công tử đầy trào phúng.
Điêu Vĩnh Niên tức đến mức muốn rách cả mí mắt, vành mắt gần như muốn nhỏ máu: “Đợi tôi luyện hóa xương của cậu, nhất định ngày nào cũng dùng hỏa hồn đốt cậu, để cậu muốn chết cũng không được. Tôi muốn cậu phải quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi giết cậu.”
“Vậy ông phải tranh thủ, đừng có mà chưa đến sân bay, đã bị người của hiệp hội bắt.” Quỷ công tử chu đáo nhắc nhở.
“Cậu...” Điêu Vĩnh Niên dường như nghĩ đến gì đó, lập tức biến sắc.
“Còn không chạy?” Nói xong câu này, quỷ công tử tung người lên, cả người rơi khỏi ban công, như phiến lá màu xanh, nhàn nhã rơi xuống, chớp mắt biến mất không thấy.
Lúc này Điêu Vĩnh Niên hận không thể nuốt sống hồn phách của quỷ công tử, nhưng cũng không còn cách nào, lúc này chạy trốn quan trọng hơn. Ông ta xoay người xông về phòng, không màng thu dọn đồ đạc, lấy giấy tờ chạy ra ngoài.
Mà một nơi khác, quỷ công tử từ tầng ba mươi sáu nhảy xuống, sau đó thân hình dần dần trong suốt, tự động trở về trong xương ngón tay. Sau đó lại từ trong xương ngón tay hiện ra, dừng lại trước mặt mèo mun.
Mèo mun nhìn thấy quỷ công tử đột ngột xuất hiện, theo bản năng căng chặt cơ thể.
“Con mèo này, sao lá gan lại nhỏ như vậy, xương ngón tay của ta trong miệng mi, còn sợ ta làm mi bị thương à?” Quỷ công tử bực bội nói.
Mèo mun sửng sốt, sau đó đột ngột phản ứng lại, đúng vậy, ác quỷ này tuy lợi hại, nhưng xương ngón tay trong miệng nó, anh ta sẽ không dám làm hại nó. Nghĩ đến đây, mèo mun lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt lộ ra thần sắc bễ nghễ, khinh miệt liếc nhìn quỷ công tử.
Quỷ công tử không nhịn được cười nhạo ra tiếng, cũng không muốn so đo với một con mèo. Anh ta nhìn dòng xe qua lại, lên tiếng hỏi: “Mi không nhanh chóng trở về sao? Trên xương ngón tay này có ấn kí của Điêu Vĩnh Niên, ông ta sẽ đuổi đến đây.”
Mèo mun liếc nhìn quỷ công tử, móng trước đột nhiên hung hăng cào một cái, cực kì hung ác.
“Mi muốn nói, bây giờ mi là chủ nhân của ta, sau đó bảo ta đối phó Điêu Vĩnh Niên?” Quỷ công tử đoán.
Mắt mèo mun sáng lên, gật đầu.
“Không được, tuy ta cũng rất muốn đánh ông ta.” Quỷ công tử khẽ lắc quạt giấy, chậm rãi nói: “Sáu trăm năm trước, tổ tiên của Điêu Vĩnh Niên từng dùng cách huyết tế để luyện hóa ta, cưỡng ép ký khế ước quỷ bộc. Chỉ cần khế ước còn đó, ta sẽ không thể tổn hại huyết mạch nhà họ Điêu. Cho nên, ta không giúp được mi.”
Nếu có thể ra tay, ban nãy anh ta đã làm rồi, chứ không chỉ nói vài câu chế giễu ngoài miệng thôi đâu.
Mèo mun nghe vậy, thân hình lập tức lóe lên, nhanh chóng nhảy lên chiếc xe đang băng qua đường, cũng mặc kệ xe chạy đi đâu, rời khỏi chỗ xung quanh khách sạn trước rồi tính.
Quỷ công tử mỉm cười, thân hình như gió đuổi theo.
Nếu lúc này có người trong giới Huyền Học đi ngang qua, nhất định sẽ nhìn thấy cảnh tượng kì dị. Trong dòng xe qua lại không ngớt, trong biển đèn lấp lánh, một quý công tử trong chiếc áo xanh tao nhã, phong thái ưu tú ngồi trên nóc xe. Trước người anh ta, là một con mèo mun đầy linh tính đang ngồi xổm. Hệt như một vị trích tiên đang cực kỳ nhàm chán, mang theo linh sủng của mình hạ phàm lướt qua khói lửa nhân gian.
Bảy giờ rưỡi.
Vu Miểu Miểu và Quý Lãng vừa từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa, Vu Miểu Miểu gấp không chờ nổi mở chiến lợi phẩm mình dạo phố hôm nay ra, đồ ngủ tình nhân của nhãn hàng hiệu nào đó, lấy đồ nam trong đó, nhét vào người Quý Lãng.
“Tướng công, anh đi tắm trước đi, sau đó mặc nó.” Đồ ngủ này được mua lúc sáng, sau đó thời gian cả ngày còn lại, tâm tư của Vu Miểu Miểu toàn bộ đều đặt vào thời khắc về nhà buổi tối này.
Trời tối, có thể về nhà, về nhà rồi đi tắm, tắm xong sẽ thay đồ ngủ, mà đồ ngủ là do cô mua hôm nay.
Đồ ngủ cô mua, cô sẽ có thể cởi ~ ~ ~
“Muốn mặc đồ ngủ tình nhân với anh như vậy à?” Quý Lãng cười khẽ.
Vu Miểu Miểu là người không che giấu được tâm tư, từ khi cô vào cửa hàng đồ ngủ, cuối cùng chọn đồ ngủ tình nhân, Quý Lãng đã biết Vu Miểu Miểu có ý định gì. Cô gái nhỏ, thích mấy thứ tình thú như vậy, đồng hồ tình nhân, đồ ngủ tình nhân gì đó, trước đây khi anh lên đại học, xung quanh có rất nhiều người đều như vậy.
Cùng mặc, không sai, cùng mặc rồi, mới có thể cùng cởi.
Anh cởi của em, sau đó em cởi của anh.
Vu Miểu Miểu không khỏi gật đầu, cảm thấy bản thân thật sự quá chu đáo, nếu chỉ là mình cởi, tướng công sẽ thiệt thòi, cô cũng phải mặc, sau đó cho tướng công cởi: “Ừm ừm ừm, em muốn mặc.”
“Được.” Quý Lãng bất đắc dĩ đồng ý.
Tuy đồ ngủ mới mua chưa giặt, nhưng ai bảo cô nhóc này nôn nóng như vậy.
Quý Lãng âm thầm thở dài, cầm đồ ngủ vào nhà tắm, mười mấy phút sau, anh mặc đồ ngủ hoàn toàn mới ra ngoài. Chất vải cotton màu xanh nhạt, bên trên còn thêu chú heo hoạt hình ngốc nghếch đáng yêu, là loại mà bản thân Quý Lãng tuyệt đối sẽ không bao giờ mua.
Vu Miểu Miểu nhìn dáng vẻ Quý Lãng mặc đồ ngủ, ánh mắt vốn đã sáng, đột nhiên còn sáng hơn mấy phần, khiến Quý Lãng nhất thời nghi ngờ không biết trong mắt của cô nhóc này có gắn bóng đèn điều chỉnh độ sáng hay không.
“Em không tắm à?” Quý Lãng liếc cô.
“À, giờ em đi đây.” Vu Miểu Miểu vội vàng lấy đồ ngủ của mình, gấp không chờ nổi xông vào nhà tắm.
Quý Lãng nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng cảm giác được người ta yêu thích thẳng thắn như vậy, thật sự rất tốt.
“Reng reng...”
Sau khi Vu Miểu Miểu vào nhà tắm khoảng mười mấy phút, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Vì là điện thoại của Vu Miểu Miểu, mà điện thoại lại nằm trong túi của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng không tự ý lục túi của Vu Miểu Miểu, mà tiếp tục lau tóc, mặc cho điện thoại reng.
Rất nhanh, tiếng chuông dừng lại, sau đó lại vang lên.
Lúc này Quý Lãng mới nhìn túi của Vu Miểu Miểu, do dự liệu có nên nghe trước hay không. Mà trong lúc anh còn đang do dự, búp bê vốn đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình đột nhiên bò qua, lấy điện thoại từ trong túi của Vu Miểu Miểu ra, tự động đưa đến trước mặt Quý Lãng. Sau đó kêu lên ê a, dường như đang giục Quý Lãng nghe máy.
Quý Lãng rất vừa ý với hành vi xem anh là “người mình” của búp bê, ánh mắt liếc nhìn số gọi đến trong điện thoại, một chút do dự trong lòng lập tức biến mất.
Bởi vì, số gọi đến, là khu biệt thự.
Quý Lãng vươn tay, trượt vào nút nghe, trong khoảnh khắc kết nối, một giọng nữ thảm thiết truyền đến.
“Vu sư đại nhân, cứu mạng, có một con ác quỷ mấy trăm năm theo chủ nhân mèo trở về!”
Sắc mặt Quý Lãng thay đổi, vội vàng đứng dậy đi về phía nhà tắm, nói với Vu Miểu Miểu: “Miểu Miểu, biệt thự xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?!” Lúc này Vu Miểu Miểu đã tắm xong, cô vì muốn nhanh chóng mặc đồ ngủ, không hề gội đầu, cho nên tắm rất nhanh. Lúc này cô đang mặc đồ ngủ cùng kiểu màu hồng, mở cửa nhà tắm ra.
“Vu sư đại nhân, cô mau đến đây, con quỷ này rất đáng sợ.” Giọng nói của Liễu Mị Nhi lại lần nữa truyền đến từ đầu kia điện thoại.
Vu Miểu Miểu biến sắc: “Mèo mun tìm thấy Quẻ Quỷ rồi.”
“Anh đi thay đồ.” Nói rồi, Quý Lãng ném điện thoại cho Vu Miểu Miểu, sau đó về phòng mình, thay quần áo.
Thay...thay đồ?
Vu Miểu Miểu nhìn đồ ngủ mình vừa mặc, trong lòng hiện ra chút bi phẫn.
Biết trước, đã không bảo mèo mun hôm nay đi tìm linh rồi!