“Đã hơn bảy trăm năm rồi, tàn hồn của em gái anh gần như đã hòa thành một thể với hồn phách của anh, nếu như cưỡng ép mà tách ra thì anh sẽ cực kỳ đau khổ.” Hồn phách bị người ta ép buộc xé nát, sự đau khổ đó có thể so với lăng trì, thậm chí là còn hơn thế. Bởi vì hồn phách đang ở trạng thái quỷ, không thể nào hôn mê, bắt buộc phải tỉnh táo mà lăng trì.
“Tin tôi đi, chuyện đau khổ hơn cả việc này bảy trăm năm trước tôi đã trải qua rồi.” Bảy trăm năm trước, em gái có thể vì anh ta mà chia tách hồn phách của mình. Bảy trăm năm sau, sao anh ta lại không thể làm được chứ? Nói một cách chính xác, nếu như anh ta có thể giống như em gái mình năm đó, đem hồn phách thuộc về em gái ép buộc tách ra trả cho chủ cũ thì anh ta đã làm từ lâu rồi.
“Trước đây anh nói anh đã từng làm giao dịch với một vị tiền bối Vu sư, dùng tu vi đổi lại cho một người có được ánh sáng thêm một lần nữa. Người này là em gái của anh?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Ừ.” Quỷ công tử ừ một tiếng, vẻ mặt có chút phiền muộn: “Tôi biết rằng sau khi em gái chuyển kiếp thì cơ thể sẽ không trọn vẹn, vì vậy sau khi em ấy chuyển kiếp, tôi tìm được em ấy thì mới phát hiện ra khiếm khuyết của em ấy chính là đôi mắt. Sau đó tôi tìm được Vu sư, dùng tu vi trăm năm chữa mắt cho em ấy.”
“Khó trách tu vi của anh nhìn qua mới chỉ có sáu trăm năm.” Vu Miểu Miểu như có điều suy nghĩ rồi gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Nếu anh đã tìm được tiền bối Vu tộc của chúng tôi từ lâu như vậy, hơn nữa búp bê của vị tiền bối kia cũng đã sắp luyện thành, sao anh không dứt khoát để bà ấy trực tiếp tách hồn phách của anh ra mà phải đợi đến bây giờ?”
“Lúc đó vẫn chưa được.” Quỷ công tử giải thích: “ Lúc tôi hóa thành lệ quỷ, lệ khí quá nặng. Vì có tàn hồn của em gái tôi bổ sung nên mới không hồn phi phách tán. Vì vậy nếu như lúc đó tôi tách hồn phách ra...”
“Sẽ hồn phi phách tán?” Vu Miểu Miểu nhíu mày.
“Nếu chỉ là như vậy thì tôi cũng không sợ.” Quỷ công tử biết rằng Vu Miểu Miểu hiểu lầm mình sợ chết, nhưng cũng không tức giận mà tiếp tục bình tĩnh nói: “Sau khi tôi thành lệ quỷ liền lập tức đi tìm kẻ thù, giết cả gia tộc nhà hắn. Đại thù đã báo xong, cho dù hồn phi phách tán thì tôi cũng không còn gì nuối tiếc, nhưng tàn hồn của em gái tôi và hồn phách của tôi đã hòa làm một thể, nếu như lúc đó tôi hồn phi phách tán, Vu sư lại kiên quyết bảo vệ tàn hồn của em gái tôi, vậy thì lệ khí sau khi hồn phách của tôi tiêu tan sẽ bám vào tàn hồn của em gái tôi.”
Vu Miểu Miểu hiểu ra, hậu quả khi bị lệ khí của lệ quỷ chiếm được thì mời tham khảo tình trạng của dì của Đông Vĩnh Nguyên. Hơn nữa thực lực của quỷ công tử có thể sánh bằng quỷ tướng, phỏng chừng sau khi em gái anh ta có được lại ánh sáng không được vài ngày liền sẽ hóa thành quỷ, sau khi chết sẽ trực tiếp kế thừa thực lực quỷ tướng của quỷ công tử, rồi vĩnh viễn không được siêu thoát.
“Hồn phách của anh bây giờ có thể tiếp nhận rồi?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quỷ công tử gật đầu, rồi mới hành lễ thật trịnh trọng với Vu Miểu Miểu để kính nhờ: “Xin Vu sư hãy giúp đỡ, sau này Nguyên Bạch có thể cùng ngài ký huyết khế, hầu hạ cả đời.”
Huyết khế này có hiệu quả không khác gì so với huyết tế của nhà họ Điêu, một khi ký kết thành công, chỉ cần là hậu nhân có cùng huyết thống với Vu Miểu Miểu thì sẽ có thể điều khiển quỷ công tử. Hơn nữa lần này quỷ công tử tình nguyện ký kết khế ước, hiệu lực sẽ càng mạnh hơn.
“Đừng, Vu sư chúng ta làm ăn trước nay chỉ thu mười phần trăm tài sản của khách hàng. Ai cần anh hầu hạ cả đời chứ, đừng hòng làm hỏng quy tắc của Vu tộc chúng tôi.” Vu Miểu Miểu ghét bỏ.
Quỷ công tử sững sờ, cảm xúc trong mắt phức tạp.
Quý Lãng liếc nhìn cô vợ của mình: “Có nguyên tắc đến vậy à?”
“Đương nhiên.” Vu Miểu Miểu thấy tướng công khen mình, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, dùng âm thanh cao quãng tám nói: “Vu tộc của chúng ta làm ăn rất có uy tín.”
Quý Lãng khẽ cười, không nói gì, chỉ cảm thấy nuôi Vu Miểu Miểu cực kỳ đáng yêu.
Quỷ công tử rất thông minh, lập tức đã hiểu ra Vu Miểu Miểu đã đồng ý yêu cầu của mình rồi, vậy nên lập tức khom lạy đến tận mặt đất, cảm kích nói: “Cảm ơn Vu sư.”
“Đừng cảm ơn sớm như vậy, trước hết chúng ta hãy tính toán thù lao cho rõ ràng.” Cái gọi ngã một lần khôn hơn một chút, sau khi bị sự nghèo khó của năm trăm tệ làm tổn thương, Vu Miểu Miểu đã có thói quen nói giá cả trước.
“Mời nói.” Quỷ công tử trả lời một cách phóng khoáng.
Anh ta có thể không hào phóng sao, anh ta vốn định táng gia bại sản cộng thêm bán mình đi. Kết quả Vu sư không đồng ý, còn muốn bàn giá cả với anh ta. Cho dù bàn bạc như thế nào thì anh ta vẫn là người được lợi.
“Trước tiên, tôi nhất định phải có được tám mươi vạn của hiệp hội. Nếu như chủ nhân cũ của anh không đổi được tám mươi vạn thì số tiền còn lại anh bắt buộc phải bù vào.” Vu Miểu Miểu yêu cầu.
“Được.” Quỷ công tử lập tức đồng ý.
“Tiếp theo, tiêu chuẩn thu phí của tôi là mười phần trăm tài sản của khách hàng, nhưng mà anh...” Vu Miểu Miểu đánh giá quỷ công tử một chút, khó xử nói: “Tài sản của anh không dễ tính toán.”
“Cô tùy ý ra một cái giá là được.” Quỷ công tử đáp.
“Vậy thì không được, tôi cũng không thể nhận nhiều tiền của anh, thu nhiều thù lao sẽ phá hỏng quy tắc. Nếu như vậy thì việc làm ăn này tốt hơn là tôi không làm.” Vu Miểu Miểu nói.
“Hả?” Quỷ công tử ngơ ngác. Đây là ý gì vậy? Chẳng lẽ là không đánh giá được tài sản của mình thì việc làm ăn này Vu sư sẽ không làm nữa. Như vậy sao được chứ?
Quỷ công tử mong ngóng nhìn Vu Miểu Miểu, nhưng lại không dám mở miệng thúc giục. Anh ta sợ mình thúc giục quá gấp gáp, Vu Miểu Miểu thấy phiền rồi lại đổi ý thì phải làm sao.
Vu Miểu Miểu chuyên tâm suy nghĩ: tài sản của con quỷ này phải tính thế nào đây. Cô chỉ làm ăn với con người, chưa bao giờ làm ăn với quỷ.
“Ôi trời, đau đầu quá.” Vu Miểu Miểu nhìn Quý Lãng xin giúp đỡ: “Tướng công, em tính không ra.”
“Vậy thì dứt khoát đừng nhận việc làm ăn này nữa.” Quý Lãng thẳng thắn gọn gàng đáp.
“Đừng, đừng. Phải nhận chứ, nhất định phải nhận.” Quỷ công tử lập tức nóng ruột: “Cô xem...cô xem như vậy có được không?”
Đại não của quỷ công tử nhanh chóng xoay chuyển, rồi lập tức nói: “Tôi là lệ quỷ, không có tiền bạc. Nếu như nói đến tài sản của tôi e là chỉ có một thân tu vi này. cô thấy tôi cho cô mười phần trăm tu vi của mình có được không?”
“Tu vi của anh dựa theo oán khí của anh mà tạo thành. Sao hả, anh muốn độ oán khí cho tôi à?” Vu Miểu Miểu liếc nhìn anh ta một cái.
“Vậy...vậy...” Quỷ công tử không ngừng suy nghĩ, rất nhanh lại nghĩ ra một ý tưởng: “Cô xem thế này có được không, tu vi của tôi không độ cho cô, nhưng sẽ đem cho cô dùng. Tôi bán thân cho cô, lấy mười phần trăm tuổi thọ của cô làm kỳ hạn.”
Vu Miểu Miểu nhíu mày.
Quỷ công tử tiếp tục giải thích: “Theo lý mà nói thì nên lấy thời gian tôi tồn tại để làm thời hạn. Nhưng tôi là lệ quỷ, không thể đầu thai. Vì vậy chỉ cần không hồn phi phách tán thì tôi gần như là bất tử. Như vậy thì không thể tính toán thời hạn được nữa, vì vậy cứ dựa theo thời hạn của Vu sư đi.”
“Tôi cũng đâu có biết mình có thể sống được bao lâu.” Vu Miểu Miểu đáp.
“Vậy thì cô cứ dựa theo tuổi thọ bình quân của người trong Vu tộc các cô, hoặc là lấy một trăm năm làm thời hạn.” Quỷ công tử lập tức trả lời.
Đây là phương pháp tính toán công bằng nhất mà anh ta có thể nghĩ ra được, có lẽ có thể dựa vào quy củ của Vu tộc.
Vu Miểu Miểu vẫn có chút chần chừ, cô không biết rằng cách tính này có được hay không, cô chưa bao giờ thử.
“Hay là thế này đi.” Quỷ công tử cắn răng nói tiếp: “Tôi sẽ dốc sức vì cô mười năm, đồng thời chúng ta cũng ký khế ước, trăm năm sau, tôi sẽ tự vẫn. Như vậy thì có thể coi là mười phần trăm tuổi thọ của tôi rồi.”
“Anh...” Vu Miểu Miểu có chút xúc động.
Quỷ công tử vì trả mắt cho em gái mà không ngại tự vẫn.
“Mười năm quá dài, trăm năm sau ai mà biết anh có biện pháp nào để giải trừ khế ước không. Hoặc là anh sẽ vì giải trừ khế ước mà làm ra một vài chuyên bất lợi với chúng tôi. Cũng giống như việc mà anh đã làm với chủ nhân cũ của anh hiện giờ vậy.” Quý Lãng bỗng nhiên lên tiếng.
Quỷ công tử ngẩn người, sau đó trong mắt xoẹt qua một tia kiên quyết: “Vậy hai người đặt một kỳ hạn trước đi.”
“Một ngày.” Quý Lãng nhanh chóng nói: “Trong vòng một ngày anh giúp chúng tôi bắt quẻ quỷ, Miểu Miểu đưa hắn ta đến hiệp hội đổi tiền thưởng, sau đó sẽ trị liệu giúp em gái anh. Thời gian mười ngày, có lẽ là đủ.”
Quỷ công tử giật mình. Như vậy thì anh ta chỉ có thể sống thêm mười ngày nữa.
Quý Lãng nhìn thấy sự do dự trong mắt quỷ công tử, đáy mắt hiện lên chút mỉa mai.
Trước đây Quý Lãng đã từng nói với Vu Miểu Miểu rằng trong mắt anh không hề có người tốt, trước nay đều dùng những ác ý lớn nhất để suy đoán lòng người. Anh nói như vậy, cũng đã làm như vậy. Lúc ban đầu, quỷ công tử nói rằng sở dĩ lần đầu tiên anh ta không trực tiếp thông qua Vu sư tách hồn phách của mình ra là vì lúc đó nếu như hồn phách của anh ta bị tách ra, không những bản thân sẽ hồn phi phách tán mà lệ khí trên người anh ta cũng sẽ truyền cho em gái mình. Nhưng đây đều chỉ là lời nói một phía của anh ta mà thôi, rốt cuộc là sợ lệ khí truyền vào người em gái mình hay là sợ mình bị hồn phi phách tán thì chỉ có mình anh ta biết, người ngoài không thể nào kiểm chứng.
Mà sợ chết chính là bản tính của con người. Quỷ là do con người biến thành, đương nhiên cũng sẽ như vậy.
Thực ra Quý Lãng không muốn nhúng tay vào, dù sao đây cũng là chuyện của Vu tộc. Chuyện làm ăn này có nhận hay không thì phải do quyết định của Vu Miểu Miểu mới đúng. Nhưng từ đề nghị vừa rồi của quỷ công tử, Quý Lãng biết rằng nếu như Vu Miểu Miểu nhận việc làm ăn này thì nhất định phải mang theo quỷ công tử bên người. Không phải là vì có được năng lực của quỷ công tử mà là để hoàn thành khế ước.
Nhưng quỷ công tử này quá khôn khéo. Từ khi bắt đầu gặp mặt cho đến khi đưa ra thỉnh cầu của mình, từng bước từng bước lòng vòng đan xen, dường như đã tính toán xong từ trước. Với trí thông minh và tu vi này của anh ta, con mèo ngu ngốc kia sao có thể trộm được xương ngón tay chứ, trong đó nhất định có sự tính toán của quỷ công tử. Anh đã từng nói sẽ trông coi Vu Miểu Miểu nhiều hơn một chút, vậy thì tuyệt đối sẽ không để bất kỳ tai họa ngầm nào xuất hiện bên cạnh Miểu Miểu. Còn về câu chuyện liên quan đến thân thế và em gái của quỷ công tử mà anh ta vừa nói kia, cho dù là thật hay là giả, Quý Lãng đều không quan tâm.
Trong lòng anh, ngoại trừ Vu Miểu Miểu, những hỉ nộ ái ố của người khác chẳng liên quan gì đến anh cả.
“Tướng công.” Vu Miểu Miểu khẽ giật cánh tay áo của Quý Lãng, đợi đến khi Quý Lãng nghiêng đầu nhìn sang, cô mới nhắc nhở: “Điện thoại của anh vừa mới kêu, hình như là có người gửi tin nhắn đến.”
Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu đang nháy mắt ra hiệu với mình, như có điều suy nghĩ mà lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy một tin nhắn wechat, Vu Miểu Miểu gửi đến.
Vu Miểu Miểu: [Tướng công, mười ngày có phải là quá ít hay không, quỷ công tử này trông cũng rất đáng thương. Hơn nữa giữ anh ta lại quả thực có thể giúp búp bê thăng cấp.]
Rất hiển nhiên, Vu Miểu Miểu đang muốn xin thay cho quỷ công tử, nhưng lại không muốn chất vấn ngay trước mặt anh.
Quý Lãng không quay lại nhìn Vu Miểu Miểu mà trực tiếp đánh chữ trên điện thoại: [Búp bê chỉ cần oán niệm của anh ta mà thôi, đợi đến khi anh ta chết, anh có thể lấy ra]
Trước kia, oán niệm trên người dì của Đông Vĩnh Nguyên chính là do Quý Lãng lấy ra từ trong lệ khí. Lần đó có thể, lần này đương nhiên cũng có thể.
Vu Miểu Miểu nhìn điện thoại rồi lại nhìn quỷ công tử, thở dài.
Quý Lãng liếc nhìn Vu Miểu Miểu một cái rồi gửi thêm một tin nhắn qua: [Đương nhiên, đối tượng anh ta thỉnh cầu là em. Nếu như em muốn nhận thì cứ nhận đi.]
Anh chỉ hỗ trợ giữ cửa ải, nhưng ý nguyện chủ yếu vẫn là ở Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy tin nhắn này, gần như không chút do dự mà trả lời: [Không đâu, em nghe lời anh. Tuy rằng anh ta rất đáng thương, nhưng người đáng thương có rất nhiều, tướng công chỉ có một.]
Nhìn thấy câu cuối cùng trên wechat, tim của Quý Lãng bỗng nhiên đập rất nhanh.
Quý Lãng; [Nếu như anh ta điều kiện vừa rồi của anh, em có thể nhận điều kiện thứ hai của anh ta.]
Đề nghị thứ hai, lấy tuổi thọ của Vu Miểu Miểu làm thời hạn, phục vụ mười phần trăm thời gian.
Hai mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, gật đầu một cái thật mạnh rồi cất điện thoại đi, quay lại nhìn quỷ công tử. Mà lúc này, quỷ công tử cũng đang nhìn cô.
Nói thật thì, khi hai người họ mỗi người ôm một cái điện thoại nhắn tin trước mặt anh ta thì quỷ công tử đã đang nhìn bọn họ rồi. Chỉ là thấy hai người họ hình như còn đang nói chuyện nên cũng không lên tiếng quấy rầy. Về phần hai người họ đang nói chuyện gì, quỷ công tử ước chừng cũng đã có thể đoán ra được một chút. Nhưng hiển nhiên là giữa hai người họ, người tên Quý Lãng này có quyền lên tiếng hơn một chút, vì vậy anh ta cũng không ôm hi vọng gì, chỉ yên lặng chờ đợi.
“Quyết định của anh thế nào?” Vu Miểu Miểu hỏi thẳng.
“Tôi đồng ý.” Quỷ công tử không chút do dự: “Mười ngày thì mười ngày.”
Kỳ thực so với việc làm quỷ nô cho người ta thì hồn phi phách tán cũng không có gì là không tốt.
“Được thôi, tôi nhận việc làm ăn này. Có điều tôi chưa bao giờ áp dụng phương thức thu phí này, không biết có thể thành công hay không.” Vu Miểu Miểu ra vẻ chần chờ một hồi rồi mới nói tiếp: “Hay là chúng ta như vậy đi, cứ làm theo đề nghị trước của anh, chúng ta thử từng cái từng cái một, xem xem phương thức thu phí nào thành công thì chúng ta sẽ làm theo cái đó. Cách thu nhất cứ dựa theo tuổi thọ của tôi trước. Sư phụ tôi sống đến một trăm hai mươi tuổi, tôi nghĩ rằng tôi cũng tương tự như vậy.”
Quỷ công tử chớp chớp mắt, trước hết là ngơ ngác nhìn qua Vu Miểu Miểu rồi mới lại nhìn Quý Lãng, ấp úng hỏi: “Vậy...vậy được không?”
“Tôi nghe theo cô ấy.” Quý Lãng thản nhiên đáp.
“Nghe thấy chưa, tướng công của tôi nghe theo tôi.” Vu Miểu Miểu vui vẻ ra mặt, chống nạnh, hơi ngẩng đầu, cảm thấy mình rất có mặt mũi.
“Ừ, anh nghe em.” Quý Lãng nghiêm chỉnh phụ họa lại một lần nữa, khóe miệng mang theo ý cười, thậm chí còn gật đầu một cái.
Người khôn khéo như Liễu Mị Nhi: “....”
Thông minh như quỷ công tử: “....”
Hai người gạt quỷ đấy à?
Dựa theo kinh nghiệm từng trải của bọn họ sớm đã nhìn ra hai người này rốt cuộc là ai nghe lời ai.