Trong một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại thành thành phố Hải, một chiếc xe tải chậm rãi tiến vào, một thanh niên tóc vàng và một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, nhanh chóng tiến về phía bên trong nhà xưởng. Hai người đi thẳng đến, đi được khoảng mười phút thì tới phía trước một cái cửa sắt đang đóng chặt.
"Là tôi, mở cửa." Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sắt, liếc mắt nhìn về góc phía trên bên phải cửa sắt. Lập tức, ánh sáng đỏ lóe lên, giống như có máy móc gì đó được khởi động, sau đó bên trong cửa sắt truyền đến một tiếng bíp, lúc này người đàn ông trung niên mới đi tới đẩy cửa, bước vào.
Ở phía sau cửa là một cái cầu thang đi xuống phía dưới, hiển nhiên là phía dưới còn có một tầng hầm, người đàn ông trung niên và thanh niên tóc vàng đi xuống, nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mắt, râu ria rậm rạp trông rất tiều tụy, phía trước người gã đồng thời bày vài cái máy vi tính, một cái trong đó hiển thị quang cảnh xung quanh nhà xưởng.
"Lão tam, cơm tối này." Thanh niên tóc vàng đưa cơm tối vừa mua cho người đàn ông tiều tụy.
Người đàn ông tiều tụy dường như đang rất đói bụng, nhận được hộp cơm liền ăn ngấu ăn nghiến, sau khi ăn được vài miếng dường như mới khôi phục lại một chút tinh thần, gã mới nói: "Đại ca, bên này lại thúc giục. "
"Không phải vẫn còn thời gian sao?"" Người đàn ông trung niên sững sờ khi nghe những lời này, trông khá mất bình tĩnh.
"Cháu ông ta lại phát bệnh, bác sĩ nói nếu như lại phát bệnh, có lẽ sẽ không cứu được nữa." Người đàn ông tiều tụy nói.
Người đàn ông trung niên nghe vậy, sắc mặt nhất thời càng khó coi hơn, cau có một lát rồi nói: "Ngày kia động thủ, trước tiên giết chết mục tiêu thứ nhất, rồi nghĩ cách với mục tiêu thứ hai. A Đức, cậu xác nhận lại chi tiết nhỏ một lượt, đặc biệt là mục tiêu thứ hai, cố gắng làm cho giống như phát bệnh."
Thanh niên tóc vàng tên A Đức gật gật đầu, ngồi trước máy vi tính mở ra một tập hồ sơ, trên hồ sơ có một tấm hình, chính là Công Tôn Liên. Hồ sơ này ghi chép rất đầy đủ thông tin về Công Tôn Liên, đặc biệt là hồ sơ bệnh án của Công Tôn Liên, ghi chép cực kỳ tỉ mỉ. Ở phía dưới cùng hồ sơ bệnh án có một dòng ghi chú màu đỏ đậm là lời khuyên của bác sĩ chủ trị dành cho Công Tôn Liên.
(Không được kích động quá, một khi tâm trạng biến đổi quá lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.)
"Đáng tiếc, vẫn luôn xếp ở thứ năm." A Đức nhìn bức ảnh của Công Tôn Liên, cảm thán.
"Sao thế, quan sát mấy ngày lại thương hoa tiếc ngọc à?" Người đàn ông trung niên hiểu rất rõ tính cách của A Đức, vừa nghe thấy lời nói của anh ta liền biết anh ta đang suy nghĩ gì.
"Vẻ ngoài thật xinh đẹp." A Đức hì hì cười nói.
"Làm xong vụ này, cầm tiền rồi, cậu còn sợ không có cô gái xinh đẹp nào sao?" Người đàn ông trung niên ghét bỏ nói.
"Gái xinh thì có rất nhiều, thế nhưng loại vừa sạch sẽ vừa dịu dàng khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ như này lại không nhiều." Trong giọng nói của của A Đức tràn ngập sự tiếc nuối.
Khách hàng của bọn họ cần một trái tim khoẻ mạnh, mà khách hàng lại xếp ở vị trí thứ sáu, nghĩa là cần thêm ba người tình nguyện nữa. Bọn họ đã có ba người tình nguyện hiến tạng rồi, nhưng đáng tiếc trong thông tin những người tình nguyện mà họ nhận được, một trong số đó là Công Tôn Liên, vì vậy tương đương chỉ có hai người tình nguyện.
Mà khách hàng của họ lại không còn thời gian để đợi thêm người tình nguyện thứ ba, vậy nên chỉ có thể khiến một trong hai người ở vị trí thứ tư và năm chết đi. Người thứ tư bởi vì tình hình xấu đi nên đã nhập viện, bọn họ không có cơ hội ra tay, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhắm vào Công Tôn Liên.
Lúc này người đàn ông tiều tụy đã ăn xong phần cơm tối của mình, uống một hớp nước nói: "Ban ngày không phải hai người đã nói cô gái này có quan hệ với Quý Lãng sao? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
Nghe vậy, người đàn ông trung niên lập tức nhớ tới lúc ban ngày, Quý Lãng bỗng nhiên va vào ông ta, lần này quá mức đột ngột, khiến cho ông ta luôn có một loại linh cảm chẳng lành: "Liệu cảnh sát có đang nghi ngờ không?"
"Không đâu." Người đàn ông tiều tụy lắc đầu, "Ba vụ án trước đây đều đi theo quy trình hiến tặng thông thường, không có bất cứ vấn đề gì. "
"Vậy thì tốt." Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, "Đặt vé máy bay sớm đi, làm xong vụ này, chúng ta lập tức đi ngay. "
"Không cho Nhị ca báo thù sao?" A Đức kinh ngạc nói.
Người đàn ông trung niên lại nghĩ tới ánh mắt của tên Quý Lãng lúc ban ngày, cau mày nói: "Tên Quý Lãng này xem ra không đơn giản, khí tràng quanh người anh ta cũng giống người xấu như chúng ta, tạm thời không nên động đến anh ta, chờ cơ hội sau này đi. Hơn nữa ngày hôm nay khi quan sát mục tiêu, tôi và anh ta đã đối mặt, lỡ như anh ta hoài nghi, rất có thể sẽ nhớ tới tôi. Vì thế chúng ta vẫn nên tránh né khó khăn trước, sau này còn rất nhiều cơ hội báo thù cho Nhị ca."
Trực giác của người đàn ông trung niên rất chuẩn xác, trong cuộc đời này, ông ta đã vài lần dựa vào trực giác mà né tránh được rất nhiều nguy hiểm.
"Tôi đi ngủ một lúc trước đây." Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người đi tới sô pha phía sau, tùy ý nắm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.
=
12 giờ đêm.
Quý Lãng mở TV trong phòng khách, tìm một bộ phim hoạt hình có điểm đánh giá khá cao, bấm vào xem, nói với Oa Oa: "Bé ngoan ở đây xem TV, không được vào phòng của tao."
Oa Oa ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Quý Lãng mới yên tâm, xoa đầu Oa Oa, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị nhập mộng. Sở dĩ anh căn dặn Oa Oa không được vào phòng của anh là vì sợ khi nhập mộng, Oa Oa chạy tới hấp thu sức mạnh ác mộng, như vậy sẽ làm gián đoạn việc nhập mộng của anh.
Từ lúc ở cửa đại học Hải Thành, nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên, Quý Lãng vẫn luôn suy nghĩ xem đối phương là ai. Nghe ý của đối phương, mình dường như đã làm gì đó với Nhị ca mà ông ta nói.
Cái gì mà chết trong tay anh chứ?
Cuộc sống của anh luôn đơn giản, ngoại trừ làm việc thì chỉ có về nhà, gần như không tiếp xúc với người lạ. Hơn nữa người bên ngoài nhìn thấy anh đều sẽ tự động tránh ra, cho dù anh muốn gây chuyện với đối phương cũng không có cơ hội. Nếu như nói sản sinh ma sát với anh thì cũng chỉ có mình hiệp hội huyền học, thế nhưng rất hiển nhiên, người đàn ông trung niên này không phải người của hiệp hội huyền học. Vì thế dù nghĩ thế nào cũng không thể tồn tại việc mình và Nhị ca mà ông ta nói đã gặp nhau.
Từ ngữ khí thù hận của người đàn ông này, Quý Lãng có thể cảm nhận được ông ta căm hận mình. Thế nhưng điều khiến cho anh tức giận không phải nỗi căm hận của người đàn ông kia đối với anh, mà là khi ông ta nhắc tới hai chữ bạn gái, sự toan tính này, giọng điệu giống như tìm tới nhược điểm để tác động vào.
Anh có thể cho phép người đàn ông trung niên căm hận anh, bởi vì có quá nhiều người căm hận anh, anh cũng không để ý, thế nhưng anh không thể chịu đựng được có người động đến Vu Miểu Miểu, hơn nữa còn vì anh mà động đến.
Lỡ như Miểu Miểu bị thương thì sao? Lỡ như Miểu Miểu hoảng sợ thì sao? Lỡ như cô ấy cảm thấy ở bên cạnh mình rất nguy hiểm, bỗng nhiên không muốn đi tiếp với mình nữa thì sao?
Quý Lãng chỉ cần nghĩ như thế, hai mắt liền đỏ như máu.
Vì thế, ông rốt cuộc là ai?
Đây là lần đầu tiên Quý Lãng muốn xâm nhập vào mộng cảnh của người lạ đến như vậy.
Xuyên qua cánh cửa mộng cảnh quen thuộc, Quý Lãng dễ dàng tiến vào trong mộng cảnh của người đàn ông trung niên. Người này đang nằm mơ, cảnh tượng trong mộng là một con đường rộng lớn, cảnh tượng con đường này khiến Quý Lãng cảm thấy có chút quen thuộc, anh nhìn xung quanh từ trên xuống dưới trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra đây là đường Tề Dương, từ cửa đông đại học Hải Thành đi ra, quẹo phải rồi tiến vào đường chính.
Người này đang mơ về thứ liên quan đến đại học Hải Thành, lẽ nào ông ta đang theo dõi Miểu Miểu?
Khi Quý Lãng đang nghĩ như thế, một chiếc xe con màu đen từ phía đại học Hải Thành quẹo phải đi tới. Khi chiếc xe này xuất hiện, những chiếc xe khác trên con đường lập tức trở nên mơ hồ, chỉ có nó vẫn rõ ràng như cũ. Loại này cực kỳ giống hình ảnh đặc tả trong phim ảnh, để cho Quý Lãng biết rằng chiếc xe này là mục tiêu chú ý của chủ nhân mộng cảnh.
Quý Lãng cũng nhìn theo ánh mắt của chủ nhân mộng cảnh, sau đó, anh nhìn thấy chiếc xe thứ hai, chiếc thứ hai không bị mờ đi, vẫn rõ ràng đi tới. Chiếc xe này vốn dĩ chạy theo sát phía sau chiếc xe đầu tiên, khi chạy được nửa đường, xe bỗng nhiên bị hỏng, mất khống chế, lao nhanh về phía trước, va mạnh vào chiếc xe đầu tiên.
Sau tiếng nổ lớn, chiếc xe đầu tiên bị đè ép va vào lan can ven đường.
Quý Lãng ước tính lực va đập, hẳn là sẽ không chết người.
Đúng lúc này, cảnh tượng mơ hồ xung quanh bỗng nhiên rõ ràng trở lại, một đống người xông tới kiểm tra tình hình, lúc này Quý Lãng cũng thấy rõ cảnh tượng bên trong chiếc xe đầu tiên. Một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã, ôm một cô gái trẻ ở ghế phụ, thất thanh hô lên: "Xe cứu thương, gọi cứu hộ, con gái tôi bị bệnh tim."
Quý Lãng nhìn lướt qua cô gái này, cảm thấy khá quen mắt, suy nghĩ một lúc liền nghĩ ra, anh đã từng gặp trong nhóm bạn của Vu Miểu Miểu, cô gái này là một trong những người bạn cùng phòng của Vu Miểu Miểu, hình như tên là Công Tôn Liên.
Người đàn ông trung niên này định lợi dụng tai nạn giao thông bất ngờ để khiến Công Tôn Liên phát bệnh tử vong sao?
Quý Lãng cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng không nghĩ sâu xa, hiện tại anh rất muốn biết thù hận của đối phương với mình.
"Tiến vào biển mộng cảnh." Quý Lãng vừa dứt lời, mộng cảnh của người đàn ông trung niên bắt đầu rối loạn, giống như có một sức hút to lớn ở bên ngoài đang lôi kéo mộng cảnh, khiến cho mộng cảnh trở nên méo mó, cuối cùng bị thu nhỏ lại biến thành một cái bong bóng mộng cảnh màu vàng bay lơ lửng.
Quý Lãng nhìn những bong bóng mộng cảnh khác nhau trong biển mộng cảnh, lên tiếng hỏi: "Sao ông lại biết tôi? "
Lời vừa dứt, một cái bong bóng mộng cảnh màu xám rơi xuống trước mặt Quý Lãng, Quý Lãng cầm lên, mộng cảnh liền trải ra.
Trong mộng, người đàn ông trung niên đang lớn tiếng nói với một thanh niên tóc vàng trong một tòa biệt thự.
"Cậu mới vừa nói cái gì?"
"Nhị ca bị tóm." Thanh niên tóc vàng lộ ra vẻ căng thẳng.
"Sao lại bị tóm? Đường dây của anh ta không phải đã trốn rất lâu rồi, vẫn rất an toàn sao? "
"Do tên viện trưởng cô nhi viện bị tóm, sau khi bị tóm, tên này đã khai ra Nhị ca, Nhị ca chưa kịp chạy đã bị cảnh sát bắt được."
"Không phải tên viện trưởng ở Trung Quốc này là người lương thiện sao? Sao bỗng nhiên lại xảy ra vấn đề? Trước đây đều không có chút dấu vết nào mà?"
"Là bởi vì người này." Thanh niên tóc vàng lấy ra một cái máy vi tính, mở ra một trang web. Quý Lãng xem xét một chút, nhận ra được trang web mà thanh niên tóc vàng mở ra chính là chuyên mục tiểu thuyết của anh.
"Đây không phải tác giả tiểu thuyết cậu hay đọc sao? "
"Đúng, chính là anh ta. Đại ca, trước đây tôi đã từng nói với anh, tiểu thuyết tội phạm do tác giả Tử Hoà này sáng tác rất đặc sắc, gần như có thể dựng lại cảnh tượng phạm tội một cách hoàn mỹ. Trong vụ án trộm gan nổi tiếng trước đây ở Trung Quốc, có liên tiếp ba người chết, cảnh sát đều không tìm ra đầu mối, là do anh ta suy luận ra, còn viết tiểu thuyết lên mạng, giúp cảnh sát bắt được. Chuyện viện trưởng cô nhi viện lần này cũng là do anh ta suy luận ra." Thanh niên tóc vàng tỏ vẻ hối hận, "Đều do tôi, nếu như hôm nay tôi không ra biển thì có thể đọc ngay chương mới, nhắc nhở Nhị ca."
Hoá ra là người hâm mộ truyện của mình, chẳng trách.
Đối với chuyện độc giả của mình là tội phạm, Quý Lãng không cảm thấy kỳ quái chút nào, những cuốn sách anh viết đều rất tăm tối, hơn nữa internet rất hỗn tạp, cũng không ai biết kẻ đứng sau ID là người như thế nào.
Vì thế người đàn ông trung niên này là trưởng nhóm buôn bán nội tạng sau chuyện của viện trưởng Hồng? Hoắc Minh Tri không phải nói đã bắt được người rồi sao? Kết quả chỉ bắt được một tên Nhị ca? Còn tự xưng là cảnh sát thần thám, anh đúng là đồ vô dụng.
Quý Lãng không nhịn được mắng một câu, tiếp tục lật xem mộng cảnh.
"Lần này ông đến thành phố Hải làm gì?" Dứt lời, một cái bong bóng mộng cảnh màu vàng nhạt bay ra, dừng ở trước mặt Quý Lãng.
Quý Lãng mở ra.
Trong giấc mộng, người đàn ông trung niên hình như đang nói chuyện qua mạng với người khác, mà phần mềm mà bọn họ nói chuyện không phải công cụ trò chuyện quen thuộc, mà là một trò chơi trực tuyến. Hai nhân vật trong trò chơi đứng đối diện nhau, đang nói chuyện. Tên tài khoản của bọn họ cũng vô cùng hung hăng và trắng trợn, một bên là khách hàng 0199, một bên là buôn bán nội tạng.
Đang ở trong thành phố, lại trắng trợn để tên mình là buôn bán nội tạng, sợ là ai cũng không nghĩ tới ông ta đúng là kẻ bán nội tạng.
Khách hàng 0199: Trái tim ông đã hứa với tôi đâu? Không phải nói cuối tuần này sẽ giao cho tôi sao?
Buôn bán nội tạng: Thực sự xin lỗi, bên cung cấp cho chúng tôi xảy ra vấn đề, vẫn đang nghĩ biện pháp.
Khách hàng 0199: Nghĩ biện pháp, các người nghĩ biện pháp thế nào? Cháu tôi cần trái tim gấp, bác sĩ nói chỉ có thời gian ba tháng.
Buôn bán nội tạng: Ông yên tâm, chúng tôi đã nhận tiền thì nhất định sẽ giao hàng, cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn.
Hình ảnh xoay chiều một cái, ba ngày sau, vẫn là hình ảnh trò chơi quen thuộc, hai người tiếp tục nói chuyện.
Buôn bán nội tạng: Cháu ông ở bệnh viện có làm đăng ký cấy ghép nội tạng không?
Khách hàng 0199: Nếu như có thể đợi được cấy ghép nội tạng, tôi sẽ đến chỗ ông để mua sao?
Buôn bán nội tạng: Ông đăng ký chưa?
Khách hàng 0199: Đăng ký rồi, nhóm máu A, xếp ở vị trí thứ sáu, gần như không có hi vọng gì. Vì thế, các người nhất định phải tìm trái tim tới cho tôi.
Buôn bán nội tạng: Ông cứ yên tâm chờ, tôi sẽ giúp cháu ông đợi được một trái tim thích hợp trong vòng ba tháng.
Nhìn đến đây, Quý Lãng đột nhiên nhớ tới chuyện Hoắc Minh Tri đã nói ở văn phòng của anh.
Nhóm máu A, xếp ở vị trí thứ sáu, trong vòng ba tháng đợi được một trái tim thích hợp? Lẽ nào bởi vì đường dây buôn bán nội tạng bị cảnh sát bắt giữ, người này liền có ý định động tới người tình nguyện, sau đó không biết làm thế nào có được danh sách người tình nguyện, sắp xếp cho người ông tham lam này?
"Ba người tình nguyện hiến tạng có phải do ông giết?" Quý Lãng hỏi.
Hình ảnh thay đổi, người đàn ông trung niên cầm một tờ danh sách, từ trong đó sàng lọc ra ba người, đưa cho thanh tóc vàng và một người đàn ông đeo kính lạ mặt: "Ba người này, một người trong đó sống một mình, bị suy thận, nếu như bởi vì suy kiệt thận mà bất ngờ chết ở trong nhà cũng sẽ không có ai nghi ngờ. Người này, thích thể thao mạo hiểm, thể thao mạo hiểm dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Người này lái xe đạp đi làm, lúc nào cũng chúi đầu vào công việc, vì thế giờ cao điểm sẽ đạp xe cực kỳ nhanh, dễ dàng có sự cố."
Quý Lãng nhìn đến đây, mộng cảnh bỗng nhiên trở nên mơ hồ, sau đó một nguồn sức mạnh đột nhiên xuất hiện, đánh bật anh ra ngoài.
Quý Lãng xoa lông mày, vẻ mặt u ám, tình huống anh bị văng ra khỏi mộng cảnh chỉ có một loại, đó là chủ nhân mộng cảnh tỉnh rồi.
Vẫn chưa nhìn thấy ông ta muốn đối phó mình như thế nào mà? Quý Lãng lo lắng ngồi dậy, thanh niên tóc vàng này là người hâm mộ truyện của mình, cho nên mình không thể đăng nhiều kì trên mạng như trước nữa, lẽ nào thật sự phải nói với Hoắc Minh Tri?
Mà khi Quý Lãng đang lo lắng, người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi cũng bị thanh niên tóc vàng đánh thức.
"Đại ca, anh làm sao vậy, sao lúc ngủ còn gặp ác mộng, hơn nữa còn mê sảng." Thanh niên tóc vàng rót một cốc nước cho người đàn ông trung niên.
"Tôi nói cái gì?" Người đàn ông trung niên mặt mày tái nhợt hỏi.
"Anh nói rất nhiều, đứt quãng, nói về Nhị ca, nói về khách hàng, còn nói về người tình nguyện. " Thanh niên tóc vàng sắc mặt không được tốt lắm, nói "Đại ca, làm nghề này của chúng ta, không thể nằm mơ mê sảng, sẽ dễ có chuyện."
"Mê sảng, xưa nay tôi nằm mơ chưa bao giờ mê sảng." Người đàn ông trung niên đương nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, lo sợ bất an trong lòng, "Đúng là tà môn, sao tôi lại cảm giác vừa nãy tôi giống như nhớ lại hết mọi chuyện mấy tháng nay trong một lần, như thể có người hỏi tôi ở trong mơ."
"Đại ca, có phải anh bị áp lực quá lớn không?" Người đàn ông tiều tụy hỏi.
Người đàn ông trung niên nhận lấy cốc nước uống một hớp, sắc mặt u ám nói: "Ngày hôm nay từ sau khi gặp Quý Lãng, tôi luôn dự cảm xấu. "
"Đại ca, nếu không anh lên mạng xin một quẻ đi?" Người đàn ông tiều tụy nói.
"Cũng chỉ có thể như vậy." Người đàn ông trung niên ngồi dậy, mở điện thoại di động ra, mua một quẻ ở một cửa hàng Taobao tên là tâm thành thì lại linh đào bảo vật điếm với giá 1 vạn tệ. Cái này Vạn Sự Thông này là được một kẻ tình báo mà ông ta quen qua dark web giới thiệu, nói người này xem bói rất linh. Thật ra lúc đầu người đàn ông trung niên cũng không tin, chỉ cho rằng là tên tình báo thổi phồng tăng giá, nghĩ 1 vạn tệ cũng không nhiều, vì thế thuận tay mua hai quẻ. Kết quả không nghĩ tới quẻ cực kỳ chuẩn, giúp đỡ ông ta vượt qua mấy cửa ải khó.
"Ting" Một âm thanh vang lên, Taobao gửi tới nhắc nhở cuộc trò chuyện.
(Thí chủ, coi cái gì?) Lời nói đơn giản, vừa nhìn đã biết là khách quen.
(Đại sư, tôi muốn coi xem công việc sắp tới của mình có thuận lợi không?) Người đàn ông trung niên nói.
(Chờ tôi tính quẻ.)
Sau khoảng năm phút, đối phương mới gửi tin lại.
(Ngày hôm nay có phải ông đã gặp phải người nào đó khiến ông cảm thấy vô cùng bất an?)
Người đàn ông trung niên ngẩn ra, vội vàng nói: (Đúng, tôi đã gặp phải một người, sau khi nhìn thấy anh ta liền cảm thấy bất an.)
(Xem từ quẻ này, chuyện ông cần làm sẽ thất bại vì người này.)
Người đàn ông trung niên kinh hãi: (Anh ta đã biết tôi sắp làm gì sao?)
(Quẻ cho thấy có người sẽ làm ra một chuyện vào sáng sớm ngày mai, phá hủy kế hoạch sắp tới của ông. Tôi chỉ có thể tính tới như thế thôi.)
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng này một hồi lâu, sự tàn nhẫn trong ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng.
"Đại ca, hay là chúng ta dừng lại đi, nếu như Quý Lãng thật sự biết chuyện của chúng ta, sáng sớm ngày mai anh ta sẽ viết sách." Thanh niên tóc vàng sốt sắng nói, "Bây giờ chúng ta đi luôn, vẫn còn kịp."
"Nếu như anh ta thật sự lợi hại giống như cậu nói, có thể suy luận ra tất cả mọi chuyện, cậu cảm thấy chúng ta chạy thoát sao? Hiện tại cảnh sát hình sự quốc tế rất lợi hại, cậu cũng không phải không biết, tôi cũng không muốn né tránh khắp nơi giống như chó mất chủ." Mắt người đàn ông trung niên vằn lên tia máu, không biết là bởi vì ngủ không ngon, hay là bởi vì tức giận trong lòng.
"Đại ca, anh dự định thế nào?" Thanh niên tóc vàng và người đàn ông tiều tụy nhìn về phía người đàn ông trung niên, biết trong lòng ông ta đã có quyết sách.
"Đại sư không phải nói sáng sớm ngày mai anh ta mới hủy diệt kế hoạch của chúng ta sao? Vậy thì để ngày mai anh ta không mở miệng được nữa, nhân tiện, chúng ta cũng phải báo thù cho Nhị ca." Vẻ mặt của người đàn ông trung niên trở nên dữ tợn, trong ánh mắt là sự hung ác, được ăn cả ngã về không...