Lí Hân Như vẫn đứng yên tại chỗ, nước mắt như muốn rơi ra ngoài. Cô từng cảm thấy ít nhất địa vị An Noãn so ra kém nàng, cho dù Mạc Trọng Huy vẫn yêu cô ta, Mạc gia cũng sẽ không bao giờ chấp. Nhưng bây giờ, cháu gái của Thẩm này thân phận quả thực có thể giây sát bất luận kẻ nào.
Mạc gia nhân có bao nhiêu lợi thế, nàng ở chung quá, rất rõ ràng. Điểm chốt là,có được Mạc Trọng Huy yêu.
An Noãn có thể tưởng tượng ra Lí Hân Như thế khắc tâm tình, nàng đứng lên, cười đối Mạc lão gia tử nói,“Mạc lão gia, cháu đi trước nhé, ngoại công còn chờ cháu về ăn cơm nữa.”
“Ở lại ăn cơm đi, hiếm khi mới có dịp tới đây chơi, ăn bữa cơm rồi đi.”
An Noãn cười khéo, từ chối:“Không được đâu, bây giờ ngoại công cháu như một đứa trẻ vậy, nếu cháu không bồi ông ấy ăn cơm, ông ấy sẽ giận dỗi.”
“Lão thủ trưởng đó rất là thương cháu nha.”
Đừng lão gia tử vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của An Noãnvang lên, là Thẩm lão gia gọi.
Ấn phím nghe trên điện, âm thanh hùng hậu của lão tử gia truyền đến:“Nha đầu, nên về ăn cơm trưa thôi.”
“Cháu biết rồi, cháu cũng đang muốn về đây.”
“Để ta cho tài xế đi đón cháu.”
“Không cần đâu, để cháu tự đi về được rồi.”
Lão tử gia nghĩ rằng Mạc gia xác định vững chắc sẽ đưa An Noãn trở về an toàn, thì lại lập tức không có kiên trì, âm thanh thúc giục:“Nhanh lên nha, ta chờ cháu về ăn cơm.”
Cúp điện thoại, mọi người cũng đã hiểu rõ , Mạc lão gia tử cười cười, nói:“Nếu lão thủ trưởng đã gọi điện thoại đến đây, ta cũng không muốn ép cháu nữa, Huy Tử,cháu phụ trách đưa An Noãn về đi.”
“Gia gia, không cần đâu, cháu tự đi về cũng được mà.”
“Nếu mà xảy ra chuyện gì thì ta còn mặt mũi nào để nói với lão tử gia đây.”
An Noãn còn muốn nói cái gì đó, nhưng Mạc Trọng Huy đã nhanh tay cầm lấy chìa khóa xe, thúc giục cô:“Đi thôi.”
An Noãn liếc nhìn Lí Hân Nhưmột cái, rồi theo Mạc Trọng Huy đi ra ngoài.
Bọn họ mới vừa đi đến cửa, Lí Hân Như đột nhiên đuổi theo:“Huy, em muốn cùng anh đưa An Noãn về nhà.”
Mạc Trọng Huy dừng chân lại, có chút bực mình nhìn cô, lạnh lùng nói:“ Cô ở lại chăm sóc gia gia đi, tôi đi rồi về liền.”
“Vì sao không thể cho em đi cùng chứ?” Lí Hân Như nóng nảy, nước mắt lại dâng lên.
Là thiên kim đại tiểu thư, cô chưa từng chịu quá nhiều ủy khuất, cũng bởi vậy mà mỗi lần đối phương to tiếng hơn một chút,là cô lại cảm thấy bị tổn thương.
Ngay lúc này, Đường Tĩnh Vi đi tới, kéo tay LíHân Như lại, cười nói:“Hân Như à, Huy nhi đi một chút rồi về, con đừng đi theo làm gì, giúp ta trò chuyện với lão tử gia đi, cũng đã tới lúc An Noan phải về rồi .”
Lí Hân Như định cự tuyệt, nhưng dưới tình cảnh này, cô cũng không thể nói được gì thêm nữa.
Đường Tĩnh Vi đưa cô trở lại phòng bệnh.
An Noãn còn đang ngẩn ngơ, thì Mạc Trọng Huy đã nắm tay cô đi ra phòng bệnh.
Khôi phục lại ý thức, An Noãn dùng sức hất tay hắn ra.
Ngồi ở trên xe, An Noãn không nhịn được trêu chọc:“Vị hôn thê của anh rất giống búp bê nha, vừa xinh đẹp hòa nhã lại mong manh dễ vỡ.”
Mạc Trọng Huy vẫn kiên trì lái xe, không nói lời nào.
“Nghe nói lần này gia gia của anh nôn ra máu phải nằm viện là bị anh làm cho tức giận.”
Mạc Trọng Huy chỉ nói đơn giản ‘Ừ’ một tiếng.
“Gia gia của anh đã bị như vậy rồi, sao anh vẫn còn nhẫn tâm chọc tức ông?”
“Tôi muốn hủy hôn ước với Lí Hân Như, nhưng ông ấy không đồng ý.”
Thanh âm của Mạc Trọng Huy vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện không hề liên qua đến mình vậy.
“Lí Hân Như tốt như vậy, tại sao anh lại muốn giải trừ hôn ước ? Cưới cô ấy, cũng tương đương đem nửa cái đất nước Hongkong mang về nhà, sao lại không làm vậy.”
“Em cũng biết mà, tôi không hề yêu cô ta.”
An Noãn không còn gì để nói nữa.
“Gia gia không đồng ý, hiện tại anh nghe ông , chờ ông đi (qua đời) rồi, hôn ước sẽ bị hủy bỏ. Cho dù cả đời này không kết hôn, tôi cũng sẽ không kết hôn với người tôi không yêu.”
Mạc Trọng Huy nói những lời này như cố tình để cho An Noãn nghe.
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói:“Đúng vậy, kết hôn với người mình không yêu chắc chắn sẽ rất thống khổ đi, thật may mắn vì tôi đã tìm được Lâm Dịch Xuyên, bởi vậy cho dù ngoại công của tôi không đồng ý, tôi cũng muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ, bởi vì tôi yêu anh ấy.”
“Két --” một tiếng, ô tô ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang cực kỳ chói tai, những chiếc xe phía sau cũng đồng loạt phát ra tiếng vang như vậy, còi xe kêu không ngừng.
“Mạc Trọng Huy, anh nổi điên cái gì vậy, anh nhìn những chiếc xe phía sau đi, thiếu chút nữa là đâm rồi đấy.” An Noãn giận dữ, hổn hển thét lên:“Anh muốn chết, nhưng tôi vẫn còn muốn sống nha.”
Anh khởi động lại xe một lần nữa, An Noãn mới lại lấy lại được bình tĩnh.
Trong thời gian sau đó, để tránh Mạc Trọng Huy lại nổi điên, An Noãn cũng không dám nói một câu nào nữa.
Cuối cùng cũng đến Thẩm gia, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lão gia tử đang chờ ở cửa, thấy xe bọn họ đi tới, lão tử gia lập tức đi qua đó.
Mạc Trọng Huy cũng xuống xe, lễ phép chào hỏi lão tử gia.
“Đứa nhỏ này, gia gia cháu có bị làm sao không?”
“Bác dĩ nói bất kì lúc nào cũng có thể qua đời.”
Lão tử gia nắm chặt tay Mạc Trọng Huy, vẻ mặt đau lòng.
“Thôi, ở lại ăn bữa cơm rồi đi.”
Mạc Trọng Huy theo bản năng nhìn về phía An Noãn. An Noãn gật gật đầu, người đã đưa cô về tận nhà, chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm cung không thể mời được sao. Kỳ thật nàng cũng có chút lo lắng cho Mạc Trọng Huy, vừa rồi anh lái xe cũng không được chuyên tâm.
Ở lại Thẩm gia ăn cơm trưa, lại chơi với lão tử gia hai ván cờ, đến lão tử gia đã ngủ trưa được một lúc, Mạc Trọng Huy mới rời đi.
--- ------ ----
An Noãn không nghĩ tới Lí Hân Như lại tìm cô nhanh như vậy, vào ban đêm, khi cô đangxem tin tức cùng với lão gia tử, đột nhiên nhận được điện thoại của Lí Hân Như.
An Noãn không muốn cùng cô ta qua lại, trực tiếp cúp máy, tắt nguồn.
Lão gia tử thuận miệng hỏi:“Ai điện vậy? Sao lại không nghe?”
“Không quá quen biết, cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, cháu không muốn nghe.”
“Nhỡ đâu họ có việc quan trọng thì sao?”
An Noãn thân thiết kéo cánh tay của lão tử gia, làm nũng nói:“Việc nào cũng không quan trọng bằng việc chăm sóc ông.”
“Cái đứa nhỏ này, càng ngày càng biết lấy lòng người khác.”
Mặc dù lão tử gia nói như vậy, nhưng khóe miệng lại giương lên thật cao, cực kì vui vẻ.
“Nha đầu, hôm nay đi gặp Mạc lão gia, cháu cảm thấy ông ấy là người thế nào?”
An Noãn suy nghĩ một chút, lập tức bĩu môi nói:“Không thích.”
“Sao lại không thích ? Người nhà họ khi dễ cháu sao? Hay là trước kia họ đã từng khi dễ cháu?”
“Không có lí do nào hết, chỉ là cảm thấy không thích bọn họ thôi, cũng chỉ có ngoại công và cữu cữu là yêu cháu nhất.”
Lão tử gia vui vẻ nắm chặt tay nàng, thanh âm trầm thấp thản nhiên nói:“Cháu biết vậy là tốt rồi, trên thế giới này không có ai thương cháu bằng ngoại công đâu. Ngoại công giúp cháu định đoạt mọi việc, mỗi thứ đều là muốn tốt cho cháu, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm trái ý ta nữa .”
An Noãn kéo cánh tay của lão tử gia, gối đầu lên vai ông, cúi đầu nhẹ nhàng nói,“Ngoại công, ông biết không? Rất nhiều năm trước cháu đã từng ở trong nhà lao.”
“Biết.” Lão gia tử tâm tình có chút trầm trọng.
“Vậy ông có biết là ai đã hại cháu vào ngục giam không?”
Lão tử gia thở một hơi thật dài, nói:“Nha đầu, cháu muốn nói cái gì ông đều biết rồi, chuyện năm ấy, đã qua lâu rồi, người phụ nữ đã hại cháu giờ cũng trở nên điên loạn rồi, ông và nhị cữu cũng không muốn truy cứu chuyện cũ nữa.”
“Không, người hại cháu là Mạc Trọng Huy, là anh ta tự tay đưa cháu vào ngục giam, cũng chính anh ta, đã hại chết cha cháu.”
Lão tử gia gắt gao đem cô kéo vào trong lòng, hơi bực bội nói:“Đứa nhỏ này, thời gian trôi qua lâu rồi, giờ nói lại, hại cháu thành như vậy , là ngoại công mới đúng, là do ngoại công tìm lại cháu sớm hơn, nếu trước kia giữ cháu bên cạnh, thì có lẽ bây giờ cháu sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy. Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, lòng ông như có kim đâm vào, vô cùng đau lòng,thương tiếc.”
“Ngoại công, cháu không trách ông, cháu chỉ là muốn nói cho ông biết, cháu và Mạc Trọng Huy đã từng sống chung, nhưng cái giả phải trả lại vô cùng lơn,phải hy sinh mấy sinh mệnh, còn làm một con người bình thường trở nên điên khùng. Cũng bởi vậy, cả đời này, cháu cũng không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa.”