Mục lục
Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Noãn báo ra tên cửa hàng.

"Anh lập tức đến đón Sớm."

Sau đối thoại đơn giản, Lâm Dịch Xuyên trực tiếp cúp điện thoại.

An Noãn có chút xin lỗi nhìn về phía Tô Nhiên, "Cô Tô, anh ấy lập tức đến đón Sớm, cô vẫn nên về trước tránh một chút đi."

Tô Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sớm, hoàn toàn không nỡ.

"Cô An, hôm nay cám ơn cô, rất cảm tạ cô, cô là người lương thiện nhất mà tôi đã thấy."

Sau khi Tô Nhiên lưu luyến không rời rời đi, An Noãn lại nhận được điện thoại của lão gia tử. Lão gia tử hỏi cô có cần đến đón không, An Noãn muốn tránh cho xấu hổ cùng ăn cơm với Lâm Dịch Xuyên, để cho lái xe qua đây.

Lâm Dịch Xuyên rất nhanh đã đến, bọn họ ngồi đối diện nhau.

An Noãn chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn của anh che phủ xuống, không khí quanh người nháy mắt mỏng manh rất nhiều, cô có chút khó thở.

Một thời gian không gặp, tóc ngắn của anh, càng có vẻ anh tuấn bức người, chỉ là khóe miệng không có ý cười, cả người nhìn qua lạnh nhạt rất nhiều, thậm chí An Noãn cảm thấy được có chút xa lạ.

Hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Lâm Dịch Xuyên khẽ mở khóe môi, phá vỡ trầm mặc.

"Hôm nay cám ơn em đưa sớm đi chơi một ngày, buổi tối anh mời em ăn cơm."

Trên mặt của anh không chút thay đổi, giọng nói không có bất kỳ nhiệt độ nào.

An Noãn hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh, thản nhiên nói, "Không được, buổi tối em còn có việc."

Con ngươi sâu thẳm của Lâm Dịch Xuyên híp lại, trên đầu nhất thời trợt xuống mấy đường hắc tuyết.

Sớm buông trong tay nước chanh ra, mắt to mất hứng nhìn về phía An Noãn, "Mẹ, mẹ không cùng ăn cơm với chúng con, không cùng đến khách sạn với chúng con sao? Chúng con đều đã ở Bắc Kinh, vì sao không ở cùng một chỗ?"

An Noãn ấp a ấp úng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời như thế nào.

Khóe mắt thoáng nhìn về phía cửa, Mạc Trọng Huy đi đến, dáng người cao lớn luôn luôn hấp dẫn người khác ánh mắt như thế.

An Noãn cảm thấy thế giới này quá rối loạn, tất cả phiền lòng sự giống như cùng nhau đến.

Mạc Trọng Huy liếc mắt một cái tìm được cô, chân mày nhíu lại, thẳng tắp đi về phía cô.

An Noãn có cảm giác muốn chạy trốn, nhưng Mạc Trọng Huy lại vươn tay ra về phía Lâm Dịch Xuyên, khách khí chào hỏi, "Lâm tổng, xin chào."

Lâm Dịch Xuyên cứ như vậy lười biếng dựa trên ghế sofa, hơi híp mắt nhíu mày nhìn Mạc Trọng Huy, tay không năm lấy tay anh, cũng không chào hỏi.

An Noãn có chút nhìn không nổi, đứng lên, tay mảnh khảnh trắng nõn bỏ vào trên bàn tay to của Mạc Trọng Huy, xua tan xấu hổ của anh.

Mạc Trọng Huy quay sang dịu dàng mỉm cười nhìn cô một cái, bàn tay nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô ở lòng bàn tay.

Đường hắc tuyết trên đầu Lâm Dịch Xuyên càng hiện lên nhiều hơn, con ngươi thâm thúy tản ra hơi thở bức người. Bọn họ không có nhìn thấy tay anh ta để ở trên ghế sofa, giờ phút này nắm thật chặt thành quyền.

An Noãn cúi người, giọng nói êm ái dỗ đứa bé, "Sớm, ngày mai mẹ đến khách sạn tìm con, đưa con đi chơi được không?"

Sớm chu cái miệng nhỏ đầu ngoảnh sang một bên, không quan tâm đến An Noãn, giống như tức giận.

An Noãn bĩu môi, đứng thẳng lưng, nhàn nhạt nói với Lâm Dịch Xuyên, "Chúng em đi trước, ngày mai em rảnh sẽ đưa Sớm đi chơi nữa."

Mạc Trọng Huy cũng rất lễ phép nói một tiếng 'Hẹn gặp lại, Lâm tổng', cánh tay dài có lực lập tức ôm An Noãn rời đi.

- -

Vừa ra khỏi nhà hàng, An Noãn liền đẩy tay anh ra, lạnh lùng hỏi, "Anh làm thế nào qua đây hả?"

"Anh đúng lúc ở nhà em, lúc ông ngoại em gọi điện thoại cho em, anh ở ngay bên cạnh ông, sau đó thì đến đón em."

Anh trả lời đúng lý hợp tình.

An Noãn nhịn không được trêu chọc nói, "Anh trở thành tài xế nhà tôi rồi hả?"

"Anh càng muốn trở thành tài xế dành riêng cho em."

An Noãn 'Xuy' một tiếng, lười phản ứng lại anh.

Ngồi trên xe Mạc Trọng Huy, An Noãn nhịn không được oán giận, "Mạc Trọng Huy, tại sao anh cứ chạy đến nhà ông tôi, tôi cũng đã nói với anh nhiều lần đừng đến nữa, da mặt anh sao mà dầy như vậy."

Mạc Trọng Huy nói sang chuyện khác, "Cậu hai em tối hôm nay trở về. Thần bằng đến sân bay đón cậu rồi."

Thành công bị dời đi tầm mắt của An Noãn, nhớ tới bóng lưng cô đơn của Thẩm Thần Bằng tối hôm đó, cô nhịn không được hỏi thăm, "Anh cùng anh họ quan hệ rất tốt sao? Chuyện của anh ấy anh biết bao nhiêu?"

"Không phải rất quen, quan hệ cũng bình thường, ngược lại chuyện của cậu ấy có nghe nói chút. Người bên cạnh cậu ấy ở học viện điện ảnh tìm cho cậu ấy mấy sinh viên đại học, để cho hắn tùy tiện chơi đùa, kết quả cậu ấy từ trong số họ chọn một người có tiếng cũng có miếng nói đến tình yêu, nghe nói yêu cũng sâu đâm. Chơi đùa một chút cũng có thể, nếu thật nghiêm túc, người trong nhà em chắc chắn sẽ nôn nóng, về sau tạo áp lực chia rẽ bọn họ. Chia tay cũng đã được vài năm, mấy năm nay Thẩm Thần Bằng không tìm bạn gái cố định nữa, ngẫu nhiên mang phụ nữ xuất hiện chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi."

An Noãn hít sâu một hơi, cô không hiểu, tại sao bọn họ trong vòng luẩn quẩn để ý môn đăng hộ đối như vậy, hai người cùng yêu nhau ở cùng một chỗ không đủ sao. Cậu hai cùng mợ hai là đám hỏi gia tộc, bọn họ đã từng phúc sao? Tại sao còn mang đau khổ thêm giống như vậy ở trên người con trai của mình.

An Noãn bỗng nhiên có chút yêu thích Thẩm Thần Bằng, đối với tình cảm, anh ấy nhất định cũng là người nghiêm túc. Cũng không biết cô gái kia bây giờ ở đâu, bọn họ còn liên hệ không?

Chuyện tình yêu cũ, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

An Noãn nhịn không được nghĩ đến Mạc Bình Sơn đã từng làm mọi thứ với cô, lúc ấy không biết thân phận của cô, ông nhục nhã cô như vậy, thậm chí là động thủ. An Noãn suy nghĩ, Thẩm Diệc Minh có thể dùng phương thức giống như vậy đối đãi với cô gái kia hay không.

Mạc Trọng Huy nhận ra tâm tình của cô, nhịn không được xoa nhẹ tóc của cô, an ủi, "Đừng suy nghĩ nhiều, em ở vòng tròn này lâu, những chuyện tương tự sẽ gặp rất nhiều, so với chuyện này càng thương cảm hơn."

"Mạc Trọng Huy, năm đó anh với Tư Nghiên cũng giống như vậy bị trong trạng thái chia rẽ sao?"

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy hơi ngưng đọng, lập tức nhàn nhạt nói, "Gần giống như vậy."

- -

Đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh đã về đến nhà. Giờ phút này ông đang đứng ở trong sân chờ An Noãn.

Một màn có bao nhiêu ấm áp, nhưng trong lòng An Noãn vẫn có một vướng mắc.

Cái vòng tròn này, mỗi người đều có rất nhiều mặt, đối với từng người mà hiện ra một mặt riêng. An Noãn suy nghĩ, Thẩm Diệc Minh nhìn như đối với người nào cũng hòa ái dễ gần như vậy, nhưng đối mặt với cô gái kia, nhất định ông không có một chút cười nào.

An Noãn xuống xe, từng bước một đi đến trước mặt ông. Cánh tay dài của ông theo quán tính ôm cô vào trong lòng, nắm bờ vai cô đi vào trong nhà.

An Noãn không biết vì sao, ba người cậu, chỉ quan hệ tốt nhất với cậu hai, cậu hai cũng hiểu rõ cô nhất, cưng chiều cô không thua kém ông ngoại.

"Cậu trở về mang quà cho con đấy."

Thẩm Diêc Minh nói xong đưa cho An Noãn một hộp quà được đóng gói rất đẹp.

An Noãn vỗi vả mở ra, trong hộp lẳng lặng nằm một sợi giây chuyền trân châu khéo léo tinh xảo, từng viên trân châu mượt mà trắng tinh, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ. Thẩm Diệc Minh tặng quà, nhất định giá trị không rẻ.

An Noãn cầm giây chuyền trong tay ngắm nghĩa, trong lúc vô tình cô nhìn thấy trong mắt Tiết Ngọc Lan chợt lóe lên cô đơn.

Nhất thời trong lòng nổi lên, cô cười nói, "Cậu, con cảm thấy giây chuyền trân châu nhất định phải là người có khí chất cao quý đeo, mới có thể hiện ra tao nhã cùng giá trị của nó, con còn quá trẻ, đeo không ra loại khí chất này, con cảm thấy mợ thích hợp hơn, mợ đeo khẳng định rất mê người."

Thẩm Diệc Minh hơi sững sờ, lập tức cười nói, "Vậy giây chuyền này tặng cho mợ con, lần sau cậu sẽ chọn tặng quà khác thích hợp với con."

An Noãn nhét giây chuyền vào lòng bàn tay của Thẩm Diệc Minh, "Đây là quà của cậu, tự cậu tặng cho mợ, con không phải mượn hoa hiến Phật."

Thẩm Diệc Minh nói lại, "Ai tặng mà chẳng được."

Mặc dù nói như vậy, ông vẫn cầm giầy chuyền đi đến trước mặt Tiết Ngọc Lan.

An Noãn vẫn còn ồn ào, "Cậu, cậu nhất định phải tự mình đeo cho mợ mới có thành ý."

Thẩm Diệc Minh tự tay đeo giây chuyền cho Tiết Ngọc Lan, An Noãn thấy trong mắt Tiết Ngọc Lan không chút nào che dấu thỏa mãn cùng hạnh phúc, bà cảm kích nhìn An Noãn một cái, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Lão gia tử nhìn cũng cảm thấy vui mừng, nhịn không được tán dương, "Bé Noãn của nhà chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện, nói chuyện làm cho trong lòng người ta ấm áp. Làm sao bây giờ, ông ngoại càng ngày càng không muốn gả con ra ngoài."

An Noãn kéo tay ông cụ làm nũng, "Thì con sẽ không lấy chồng, luôn ở nhà với người."

"Vậy chẳng phải Huy tử sẽ hận ông chết sao?"

Ông cụ thốt ra, nói xong thấy cháu gái kia lập tức thay đổi sắc mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK