Mục lục
Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Trọng Huy muốn mở khóa cửa nhưng loay hoay mãi vẫn mở không được. Anh đứng ở bên ngoài không ngừng gõ cửa: “An Noãn, mau mở cửa, để cho bác sĩ Thẩm thầy xem xem vết thương trên đùi em.”

“An Noãn, nghe lời, mở cửa nhanh.”

Mặc kệ Mạc Trọng Huy ở bên ngoài kêu đến khàn giọng, An Noãn chết sống không mở cửa. Trương Húc kêu người, dùng tới công cụ, mới mở được cánh cửa lớn ra. Thời gian chờ đợi rất dài, Mạc Trọng Huy giờ phút này ngoại trừ lo lắng tức giận cũng tiêu tan hết. An Noãn tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, đang ngồi trên giường xử lý vết thương trên đùi mình. Vết thương vốn đã đóng vảy gần lành hiện tại lại nứt ra, máu cũng đã được rửa sạch sạch sẽ, nhưng nhìn vẫn thấy ghê người.

“An tiểu thư, tôi đến rồi, để tôi giúp cô xử lý vết thương.”

Thẩm Cầm Phong mang theo cái hòm thuốc đến cạnh giường, An Noãn cũng không cự tuyệt, an an phận phân ngồi ở trên giường, tùy ý để Thẩm Cầm Phong giúp cô thoa thuốc.

“An tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, vết thương nếu không được xử lý tốt, chắc chắn sẽ lưu lại sẹo rất khó coi.”

Thẩm Cầm Phong nói xong còn liếc mắt nhìn Mạc Trọng Huy. Chỉ thấy mày Mạc Trọng Huy nhíu lại. Giúp cô thoa thuốc, Thẩm Cầm Phong còn thật sự nói với Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, vết thương nếu còn nứt ra, thật sự sẽ để lại sẹo, mấy ngày nay cô gắng đừng cho An tiểu thư xuống giường, cũng không thể nhúng nước, lúc tắm rửa nên đặc biệt chú ý.”

“Tôi đã biết, các người xuống trước đi.”

Mạc Trọng Huy phất tay, tất cả mọi người đều lui xuống. Ép buộc một đêm, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống giường, thấm thía nói với An Noãn: “Chúng ta về sau bớt tranh cãi, sống vui vẻ bên nhau được không?”

Mặt An Noãn không chút thay đổi nói: “Mạc Trọng Huy, anh đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, bất đắc dĩ nói,“Em như vậy làm cho anh không thể đi đâu. Nửa tháng này, anh sẽ không đi làm, một tấc cũng không rời tay em, cho đến khi vết thương trên đùi em khỏi hẳn.”

An Noãn cười lạnh, tự giễu nói: “Anh sợ vết thương trên đùi tôi để lại sẹo, ảnh hưởng tầm nhìn của anh sao?”

“Tùy em muốn nghĩ sao, hiện tại ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”

Anh cẩn thận giúp cô đắp chăn. Ngồi ở đầu giường, nhìn An Noãn bình yên ngủ, anh mới đứng dậy đi vào phòng tắm. Anh để nước lạnh lẽo từ vòi sen chảy xuống thân thể mình, dùng như vậy phương thức thương tổn nàng, tim anh rất đau. Anh chán ghét ánh mắt cô nhìn Thường Tử Phi, anh chán ghét cô rơi lệ vì một người đàn ông khác. Đúng là bởi vì rất sợ hãi mất đi, mới một lần lại một lần điên cuồng giữ lấy. Giống như chỉ có như vậy, anh mới lừa gạt chính mình, An Noãn hoàn hoàn thuộc về mình, chỉ thuộc về của riêng anh.

Tắm rửa xong đi ra ngoài, An Noãn đã ngủ rất yên ổn. Anh nhịn không được bàn tay khẽ vuốt hai bên má cô, chỉ có khi cô ngủ mới im lặng như vậy, mới không đối nghịch với anh. Anh cũng không biết, mấy năm nay, từ khi nào thì bắt đầu, cô không hề báo trước tiêu sái bước vào lòng mình. Trước kia khi cô theo đuổi anh, hầu như ngày ngày quấn quít anh, anh luôn chê cô rất phiền phức, tìm cách trốn tránh cô. Trước kia câu cửa miệng của An Noãn chính là: “Em là con gái của An Hồng Minh, cưới em toàn bộ Giang thành sẽ là của anh.”

Quyết định cùng cô đính hôn là do An Hồng Minh muốn, khi đó anh mới đứng vững ở Giang thành. Tuy đính hôn là bị bắt buộc, nhưng từ đáy lòng anh cũng không có kháng cự. Khi đó hắn luôn tự nói với mình, Tư Nghiên đã chết, người anh yêu nhất đã chết, cùng ai kết hôn cũng giống nhau, An Noãn rất lương thiện đáng yêu, hoàn toàn không có tâm cơ, thậm chí ngay cả mắt nhìn người cũng không có, cưới về có lẽ còn có thể làm cho cuộc sống của anh thêm màu sắc.

Anh hoàn toàn thật không ngờ ở buổi tiệc đính hôn lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, càng không nghĩ tới mình lại ra quyết định, An Hồng Minhchết ở trong tay anh, cuộc sống của An Noãn cũng từ đó về sau hoàn toàn thay đổi.

“Xin lỗi em, anh rất hối hận .”

Môi anh lạnh lẽo hôn lên trán cô. Khi anh hiểu được, đối với Hà Tư Kỳ chỉ là trách nhiệm, là dung túng, đối với An Noãn mới là tình yêu, nhưng tất cả đều đã trễ.

--

Ngày hôm sau khiAn Noãn tỉnh lại, nhìn thấy Mạc Trọng Huy mặc trang phục ở nhà, đang ngồi ở ban công, xem văn kiện uống cà phê. Trước đây không bao lâu cô ảo tưởng sẽ có một ngày như vậy, nhưng nay lại biến thành một loại oan nghiệt. Mạc Trọng Huy cảm giác được ánh mắt của cô, anh buông trong tay văn kiện, lập tức đi tới trước mặt cô.

“Thẩm Cầm Phong nói em tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ôm em đi rửa mặt.”

An Noãn đẩy anh ra, lạnh lùng trả lời: “Tôi không yếu ớt như vậy.”

Cô tự đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt. Mạc Trọng Huy cẩn thận đứng sau lưng cô. Rửa mặt xong, Mạc Trọng Huy đã kêu người hầu đem bữa sáng đưa lên lầu. Bữa ăn sáng phong phú nhưng An Noãn lại hoàn toàn không có khẩu vị. Phất tay, nàng miễn cưỡng nói: “Không muốn ăn, đem đi đi.”

Người hầu nhìn về phía Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày.

An Noãn nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không lấy sinh mạng của mình đùa giỡn, anh không đáng để tôi làm như vậy, cảm thấy đói bụng tôi tự nhiên hội đi xuống tìm đồ ăn.”

Lúc này Mạc Trọng Huy mới dùng ánh mắt kêu người hầu đem tất cả đồ ăn mang đi. An Noãn tự rót cho mình ly nước, lấy thuốc tránh thai từ trong túi ra bỏ hai viên vào miệng.

Mạc Trọng Huy đè mi tâm, cúi đầu nói: “Về sau đừng uống loại thuốc này, không tốt cho sức khỏe.”

An Noãn cười lạnh: “Không uống thuốc, không lẽ phải sinh đứa nhỏ cho anh? Mạc Trọng Huy, anh đừng nằm mơ.”

“An Noãn, em đừng có ý đồ chọc giận anh, đối với em cũng không có gì tốt.”

An Noãn lạnh lùng trả lời: “Tôi không muốn chọc giận anh, tất cả tôi nói đều là sự thật, cho dù có một ngày bất hạnh mang thai đứa bé của anh, tôi cũng sẽ giải phẫu phá thai.”

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Mạc Trọng Huy nhu nhu huyệt thái dương, cô gắng áp chết lửa giận. Điện thoại từ Bắc Kinh gọi đến, Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, ấn hạ nghe.

“Con, mẹ đã đến Giang thành, mau tới sân bay đón mẹ.”

Mạc Trọng Huy cầm di động đi đến ban công, rất là phiền toái hét: “Mẹ, mẹ tới Giang thành làm cái gì?”

“Ít nói nhảm, mẹ đến đây thăm con, mau đến đón mẹ.” Đầu dây bên kia nói xong cũng cắt đứt điện thoại. Hiện tại anh đã rất phiền, Đường Tĩnh Vi lại đây, lại càng thêm mệt mõi.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với An Noãn: “Anh có việc phải ra ngoài, em muốn ăn gì thì nói với người hầu.”

--

Từ khi Hà Tư Kỳ xuất viện cũng không ra cửa, bác sĩ nói nếu cô không điều dưỡng cho tốt sẽ ảnh hưởng đến khả năng mang thai, bởi vậy cho dù đang trong hoàn cảnh này, cô vẫn phải điều dưỡng sức khỏe mình cho tốt.

Thấy trên báo đăng tin hôn lễ của Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu, cô nhịn không được khóe môi giơ lên, An Noãn nha An Noãn, ngay cả người yêu cô nhất Thường Tử Phi cũng đi cưới người khác, lại đem tương lai của mình đặt cược trên người Mạc Trọng Huy, chỉ sợ thất bại thảm hại.

Người hầu cũng thấy được tin tức, nhịn không được nói: “Tiểu thư, Thường Tử Phi không phải rất yêu tiện nhân An Noãn? Sao anh ta lại cưới Giang gia tiểu thư làm vợ.”

“Đàn ông có mấy ai tốt đẹp, gặp một người yêu một người. Giang Thiến Nhu lại là cháu gái Giang lão, diện mạo tốt, dáng người tốt, bằng cấp tốt, bối cảnh tốt, Thường Tử Phi vì cái gì phải chết trên tay An Noãn, làm kẻ địch của Mạc Trọng Huy, anh ta là người thông minh, sẽ có lựa chọn thông minh.”

“Không có Thường Tử Phi, An Noãn lại càng không là đối thủ của tiểu thư.”

Hà Tư Kỳ chua sót nhấp mím môi, thản nhiên nói: “Không, cô sai rồi, hiện tại tôi không phải là đối thủ của An Noãn, bởi vì Mạc Trọng Huy trúng của thuốc mê của cô ta còn chưa tỉnh lại.”

“Tiểu thư, kế tiếp cô có tính toán gì không.”

Con mắt nâu của Hà Tư Kỳ híp lại, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đương nhiên có tính toán, đứa con đáng thương của tôi còn phải cần tôi trả thù, tôi nhất định phải làm cho tiện nhân kia chết không toàn thây.”

“Đúng rồi tiểu thư, tôi nghe nói Bắc Kinh bên kia có người tới .”

Hà Tư Kỳ nhíu mày, dùng ánh mắt đang hỏi cô ta.

“Nghe nói Mạc phu nhân tới.”

“Phải không, thật đúng là tới rất tốt, để cho Mạc phu nhân nhìn bảo bối của mình mê luyến An Noãn đến mức nào, có lẻ không cần tôi ra tay, cũng sẽ có người ra tay thay tôi thu thập An Noãn.”

Hà Tư Kỳ lộ ra nụ cười giảo hoạt.

--

Ở sân bay, Mạc Trọng Huy đón Đường Tĩnh Vi, Đường Tĩnh Vi không mang theo người nào, một mình đơn độc tới. Đường Tĩnh Vi thấy Mạc Trọng Huy tự nhiên nhào vào lòng anh, vuốt mặt anh đau lòng nói: “Sao lại gầy như vậy.”

Mạc Trọng Huy cau mày đẩy tay bà ra, tức giận nói: “Mẹ, không có việc gì chạy tới Giang thành làm gì? Gia gia có biết không? Con đưa người trở về.”

“Mẹ không đi, lần này muốn ở lại đây lâu một chút, gia gia con cũng đã đồng ý, bằng không mẹ đâu dám tới đây. Đi thôi, đưa mẹ về chỗ ở của con.”

Ngồi ở trong xe, Mạc Trọng Huy trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mang Đường Tĩnh Vi đi nơi nào. Nghĩ nghĩ, anh kêu Trương Húc tới Thiên Đường.

Đường Tĩnh Vi một bước tiến Thiên Đường, chân mày xinh đẹp nhíu lại. Đến phòng, bà buồn bực: “Huy nhi, con mỗi ngày đều ở đây? Con ở Giang thành ngay cả cái nhà cũng không có? Tư Kỳ đâu? Cô ta cũng để con tùy ý ở đây?”

Mạc Trọng Huy thản nhiên nói: “Cô ấy đang điều dưỡng sức khỏe ở biệt thự của mình.”

“Con dẫn mẹ đi gặp Tư Kỳ, rốt cuộc cũng đang mang thai con cháu của Mạc gia, dù đứa nhỏ không còn, mẹ cũng nên đại diện Mạc gia đi thăm con bé.”

Mạc Trọng Huy phân phó Trương Húc đưa Đường Tĩnh Vi đi.

Mặt Đường Tĩnh Vi lập tức trầm xuống: “Mẹ vất vả đến Giang thành một chuyến, con lại không thể ở bên cạnh mẹ vài ngày?”

Mạc Trọng Huy giải thích: “Mẹ, con còn rất nhiều việc cần xử lý, để cho Trương trợ lý đưa mẹ đến đó.”

“Con ở Giang thành chính là ông chủ của Thiên Đường sao? Mạc gia chúng ta mấy đời đều làm quân nhân, là một gia tộc trong sạch, con lại ở đây mở hội sở giải trí, hội trở này về sau sẽ thành nhược điểm .”

Mạc Trọng Huy cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ đừng đã quên, ngoại công ngày xưa cũng trong hắc bang.”

“Con!”

Đường Tĩnh Vi bị tức không nhẹ, xoay người bước đi Trương Húc lái xe đưa Đường Tĩnh Vi đến biệt thự của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ cũng không nghĩ Đường Tĩnh Vi vừa đến Giang thành liền tới thăm cô.

“Mạc phu nhân.” Hà Tư Kỳ nghẹn ngào kêu.

Đường Tĩnh Vi nhíu mày, nắm tay cô nói: “Nha đầu ngốc, sao lại khách khí như vậy, cứ gọi dì Đường như trước đây là được rồi.”

Hà Tư Kỳ mím môi, một câu dì Đường cũng chưa gọi ra được.

Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài: “Ta biết cháu còn trách ta, trách Mạc gia chúng ta đối với hai chị em làm những việc kia.”

“Dì Đường, cho đến bây giờ cháu cũng chưa từng trách dì, là chị cháu không biết lượng sức, cháu biết cháu không xứng với anh Trọng Huy, nhưng vẫn khống chế được yêu anh ấy.”

Đường Tĩnh Vi vỗ vai cô an ủi: “Ta có thể hiểu, thật ra lúc đó ta cũng không phải vì gia cảnh của Mạc gia, nhưng tư tưởng của lão gia tử bảo thủ, ông ấy không có cách nào nhận. Chuyện lúc trước không nói, về sau có thể lão gia tử sẽ thay đổi ý tưởng. Nói cho dì biết, đứa nhỏ trong bụng cháu đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp lại bị như vậy.”

Nói đến đứa nhỏ, nước mắt Hà Tư Kỳ ào ào chảy xuống, nghẹn ngào thê thảm nói: “Thực xin lỗi, là do cháu không bảo vệ tốt đứa nhỏ, trong lúc cháu mang thai, anh Trọng Huy quan hệ với một người phụ nữ khác, cháu bị tức phải nhập viện, nhưng trong lúc đó, anh Trọng Huy không tới bệnh viện thăm cháu được một lần, mỗi ngày anh ấy đều ở bên cạnh người phụ nữ đó. Chỉ trách cháu xúc động, cháu đã đi tìm người phụ nữ đó, kết quả cô ấy ra tay xô ngã cháu, cho nên đứa nhỏ không còn.”

“Có loại phụ nữ tàn nhẫn như vậy sao!” Sắc mặt Đường Tĩnh Vi ngưng trọng.

Hà Tư Kỳ lau nước mắt, khàn giọng tiếp tục nói: “An Noãn kia, cô ta không ngừng thương tổn cháu, thương tổn con của cháu, cô ta đã từng dùng dao đâm bị thương anh Trọng Huy, nhưng anh ấy vẫn che chở cho cô ta. Cháu sanh non nằm viện, mãi cho đến xuất viện, gần một tháng trôi qua, anh Trọng Huy cũng không có tới thăm cháu. Hiện tại trong lòng anh ấy chỉ có người phụ nữ đó, ngay cả chị của cháu có lẽ cũng đã quên.”

“Lại có loại phụ nữ tâm ngoan thủ lạt (độc ác) như vậy.”

Nhìn sự tức giận trong mắt Đường Tĩnh Vi, trong lòng Hà Tư Kỳ cười trộm. Mạc Trọng Huy gặp lại An Noãn, có thể vì An Noãn tranh cãi với mẹ ruột của mình.

“Dì Đường, dì muốn ở Giang thành bao lâu, nếu không trong khoảng thời gian này đến đây ở với cháu, một mình cháu ở một nơi rộng lớn như vậy, hiện tại mỗi đêm đều thấy ác mộng, mơ thấy cái đứa nhỏ đáng thương.”

Đường Tĩnh Vi cầm tay cô an ủi: “Đứa nhỏ, cháu vất vả rồi, dì thực xin lỗi chị em cháu, hiện tại, Huy nhi lại làm cho cháu bị tổn thương. Cháu yên tâm, trở về Bắc Kinh, dì nhất định sẽ ở trước mặt lão gia tử thay cháu nói vài lời.”

Ở trong mắt Hà Tư Kỳ, Đường Tĩnh Vi là một người lương thiện. Năm đó tất cả mọi người phản đối Mạc Trọng Huy cùng chị ở bên nhau, Đường Tĩnh Vi là người duy nhất ủng hộ bọn họ. Chỉ tiếc bà rất nghe lời lão gia tử, cuối cùng vẫn đứng về phía lão gia tử.

Đường Tĩnh Vi cuối cùng bị Hà Tư Kỳ thuyết phục, ở lại biệt thự với Hà Tư Kỳ, gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy cường ngạnh nói: “Hôm nay mẹ ở lại biệt thự với Tư Kỳ, con làm xong việc thì trở về, chúng tôi chờ cơm tối.”

Nói xong bà cúp máy không cho Mạc Trọng Huy có cơ hội cự tuyệt. Mạc Trọng Huy đè mi tâm, mỏi mệt nằm xuống ghế.

“An Noãn có ăn gì chưa?” Anh hỏi Trương Húc.

Trương Húc nơm nớp lo sợ báo cáo: “Giữa trưa An tiểu thư có ăn chút cơm, sau khi ăn xong còn ăn trái cây, thời gian còn lại cô ấy ở phòng đọc sách.”

“Gọi điện về nói với trong nhà, tối nay tôi không về.”

Trương Húc hơi dừng lại, nhắc nhở: “Mạc tiên sinh không phải đã hứa với An tiểu thư?”

Anh phiền toái nói: “Lời hứa đã tôi đã sớm làm trái.”

--

Người hầu nói với An Noãn đêm nay Mạc tiên sinh không trở lại, An Noãn rất bình tĩnh, dường như chuyện Mạc Trọng Huy với cô không quan hệ.

An Noãn ăn cơm xong chuẩn bị lên lầu, Thẩm Cầm Phong đột nhiên đến đây, Mạc Trọng Huy không ở nhà, anh ta trở nên có chút cà lơ phất phơ, huýt sáo nói: “Mạc tiên sinh kêu tôi tới thay thuốc cho cô, chậc chậc, tôi đường đường là một bác sĩ lớn phải tới nhà của bệnh nhân để thay thuốc, rất mẹ nó phung phí nhân tài.”

“Bác sĩ Thẩm, không cần làm phiền anh, tôi có thể tự mình thay thuốc.”

“Đừng đừng đừng.” Thẩm Cầm Phong vội vàng làm lành: “An tiểu thư đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút, thay thuốc cho phụ nữ của Mạc tiên sinh, là vinh hạnh của Thẩm mỗ, phải tu luyện phúc khí mấy đời mới có.”

An Noãn vẫn cự tuyệt, Thẩm Cầm Phong đột nhiên đến trước mặt cô nói: “An tiểu thư, Thường Tử Phi hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, cô muốn biết kết quả không?”

An Noãn nhướng mày.

“Rất muốn biết sao? Để tôi thay thuốc cho cô trước.”

An Noãn ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho anh giúp cô thay thuốc.

“Ok, xong, nhiệm vụ Mạc tiên sinh giao cho tôi đã hoàn thành .”

Thẩm Cầm Phong đánh tay một cái.

“Bác sĩ Thẩm, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết chưa?”

Thẩm Cầm Phong hì hì cười ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Thật tôi lừa cô, Thường Tử Phi tân hôn, làm sao có rảnh đến kiểm tra, phỏng chừng mỗi ngày đều ở nhà động phòng. Uy...... An tiểu thư, cô đừng tức giận...... Tôi không phải cố ý muốn gạt cô......”

An Noãn không thèm để ý đến anh ta, lập tức lên lầu,‘Phanh’, dùng sức đóng cửa.

Thẩm Cầm Phong oán giận nói với người hầu: “Tính tình cô ấy xấu như vậy, có phải bình thường các người hầu hạ rất vất vả? Mạc tiên sinh mỗi tháng trả cho các người bao nhiêu tiền lương?”

“An tiểu thư bình thường cũng không phải như vậy, cô ấy là người rất tốt.”

“Chậc chậc, xem một đám các người vuốt mông ngựa, cô ấy không biết, Mạc tiên sinh nhà các người lại càng nghe không được.”

Thẩm Cầm Phong vừa đi ra biệt thự liền gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy báo cáo tình huống, đương nhiên, anh chỉ nói kết quả, thành công thay thuốc cho An tiểu thư, nhưng không có nói mình đã sử dụng thủ đoạn gì.

--

Mạc Trọng Huy giờ phút này đang ăn cơm với Đường Tĩnh Vi, vẫn không yên lòng cho đến khi nghe xong Thẩm Cầm Phong báo cáo mới yên lòng.

“Huy nhi, trong lúc Tư Kỳ sanh non sao con không chăm sóc con bé? Người cũng gầy đi rất nhiều?”

Mạc Trọng Huy lúc này mới nhìn đến Hà Tư Kỳ, hình như là gầy đi không ít.

“Mấy ngày này thừa dịp mẹ ở Giang thành, con đến bồi Tư Kỳ. Mạc gia chúng ra đã rất có lỗi với Tư Nghiên, giờ không cần lại phụ Tư Kỳ.”

Nói đến Hà Tư Nghiên, trong mắt Mạc Trọng Huy lại nổi lên ưu thương.

Hà Tư Kỳ tự giễu nói: “Dì Đường, dì cũng đừng bức anh Trọng Huy, hiện tại cho dù chị cháu còn sống, anh Trọng Huy cũng sẽ không nhiều liếc nhìn chị ấy một cái, hiện tại trong mắt anh ấy chỉ có An Noãn.”

“A, lại còn có một người phụ nữ khác, Huy nhi, con tính khi nào thì cô ta đến gặp mẹ?”

Mạc Trọng Huy tức giận trừng mắt nhìn Hà Tư Kỳ, lập tức lạnh lùng nói: “Mẹ, chỉ là chơi đùa, không phải là thật.”

“Con cũng nói không phải là thậy, vậy con sợ hãi cái gì, để mẹ gặp cô ấy một chút. Mẹ cũng rất muốn xem ánh mắt con mẹ nhìn người thế nào.”

“Hiện tại sức khỏe cô ấy không được tốt, đang ở nhà dưỡng bệnh.”

“Vậy mẹ phải càng đến thăm cô ta.”

Mạc Trọng Huy ‘Đằng’ đứng lên, phiền toái nói: “Mẹ, khi nào mẹ về Bắc Kinh, con đưa mẹ về.”

Đường Tĩnh Vi hừ lạnh: “Mẹ muốn đến đây vài ngày, con lại không cháo đón mẹ?”

Mạc Trọng Huy không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đường Tĩnh Vi đem đũa dằn mạnh trên bàn, nổi giận gầm lên: “Hôm nay mẹ ở đây, không cho phép con ra ngoài.”

Bước chân Mạc Trọng Huy dừng lại, tiện đà lên lầu.

Sau khi Mạc Trọng Huy đi, Hà Tư Kỳ cố ý nói: “Dí Đường, dì đừng giận anh Trọng Huy, anh ấy chỉ quá để ý An Noãn, chắc là sợ dì thương tổn An Noãn.”

Là một người mẹ, nhìn thấy con mình thích điên cuồng một người phụ nữ, trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu, chân mày Đường Tĩnh Vi giờ phút này gắt gao nhíu chặt, thản nhiên nói: “Tư Kỳ, con biết An Noãn không, bữa nào đưa dì đi gặp cô ta.”

“Cháu biết cô ta, nhưng hiện tại cô ta được anh Trọng Huy bảo vệ, cháu cũng không biết cô ta đang ở đâu, nhưng Trương trợ lý biết, chúng ta có thể kêu anh ta đưa đi.”

--

Hà Tư Kỳ cùng Đường Tĩnh Vi nói chuyện một chút, trong lòng lại nghĩ đến Mạc Trọng Huy.

“A di, hôm nay dì tất bật chắc đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm, sáng mai cháu sẽ đưa dì đi dạo. Giang thành mặc dù kém xa Bắc Kinh phồn vinh, nhưng cũng được phát triển rất tốt, đây cũng là nhờ công của anh Trọng Huy, ở đây hầu hết thương xá đều là của Mạc thị.”

“A, thật không? Con của ta khi nào thì thành đạt như vậy.”

Tuy rằng lời nói có vị chua, nhưng trong mắt Đường Tĩnh Vi vẫn cao hứng, làm gì có người nghe người khác khen con mình mà không vui vẻ chứ.

“Dì Đường, thật ra anh Trọng Huy rất có năng lực, trước kia là vì gia gia một lòng muốn anh ấy tiến vào bộ đội.”

Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lão gia tử cả đời vì nước, hy vọng con cháu đều giống ông ấy. Quên đi, chuyện lúc trước không nói nữa, mau đi lên với Huy nhi.”

Hà Tư Kỳ lên lầu, Mạc Trọng Huy cũng không ở trong phòng. Nàng gõ cửa thư phòng, bên trong cũng không lên tiếng. Nhưng cô biết anh có bên trong, đèn vẫn sáng.

“Anh Trọng Huy, em vào được không.”

Hà Tư Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa, quả nhiên Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế ngẩn người.

“Đã trễ thế này, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cô đi qua đi kéo cánh tay anh, nũng nịu nói.

Mạc Trọng Huy rất là tự nhiên rút tay về, cúi đầu nói: “Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc.”

Hà Tư Kỳ phát hỏa, rống lớn lên: “Anh có chuyện gì, hiếm khi trở về không thể bồi bên cạnh em sao? Em sanh non nằm viện, anh có đi thăm em không? Em xuất viện gần một tháng, anh có trở về một lần không? Trong lòng của anh không có em một chút nào sao? Anh có biết mất đi đứa nhỏ em có bao nhiêu khó chịu, anh không chỉ không báo thù cho em, anh còn cả ngày bồi ở bên An Noãn, cô ta là hung thủ hại chết con của chúng ta.”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô sanh non không liên quan đến An Noãn!”

“Cho đến bây giờ anh còn che chở cô ta, quên đi, không nói nữa, về phòng với em đi.”

Thấy Mạc Trọng Huy vẫn bất động, Hà Tư Kỳ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh có biết hay không, từ khi đứa nhỏ không còn, em chưa từng ngủ được một ngày an ổn, mỗi đêm em đều nằm mơ, mơ thấy đứa nhỏ đáng thương, mỗi đêm nửa đêm tỉnh lại, em cỡ nào hy vọng anh ở bên cạnh em, nhưng vẫn không có, em chỉ muốn một chút cảm giác an toàn cũng không có. Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải đối với em tàn nhẫn như vậy sao? Có thể đối với em công bằng một chút, bất luận như thế nào em cũng là người bị tổn thương.”

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đứng lên ôm cô trở về phòng.

Đến phòng, Hà Tư Kỳ liền ôm lấy Mạc Trọng Huy, chủ động hôn lên môi anh.

Mạc Trọng Huy cau mày, nhẹ nhàng đẩy cô ra, thản nhiên nói: “Em còn chưa khỏe, lên giường nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không, em đã điều dưỡng rất tốt, có thể.”

Cô lại lao vào anh, cô biết, hiện tại cơ hội duy nhất chính là mang thai lần nữa, chỉ có mang thai đừa nhỏ của anh, mới có khả năng đánh bại An Noãn.

Mạc Trọng Huy dùng sức đẩy cô ra, không chút để ý nói: “Mau lên giường ngủ.”

Hà Tư Kỳ biết anh tức giận, trong lòng không tiếng động thở dài, có lẽ do cô quá sốt ruột .

Ngoan ngoãn lên giường, Mạc Trọng Huy cũng ngồi lên giường.

“Anh còn không nghỉ ngơi sao?” Cô nắm chặt tay Mạc Trọng Huy, như rất sợ anh sẽ chạy trốn.

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy bình tĩnh, cúi đầu nói với cô: “Chuyện tôi với An Noãn, cô không cần nói với mẹ tôi.”

Trong mắt Hà Tư Kỳ phát ra lửa giận, quát: “Tại sao không thể nói, anh sợ hãi cái gì? Sợ kết cục cô ta giống chị em sao?”

Ánh mắt Mạc Trọng Huy lạnh xuống, gằn từng tiếng giống như ra lệnh: “Hà Tư Kỳ, hôm nay mỗi một câu tôi nói với cô, cô tốt nhất nên nhớ ở trong lòng, chuyện tôi và An Noãn, tốt nhất không nên từ trong miệng cô tới tai mẹ tôi, nếu không, đừng nói là cô, là ai tôi cũng sẽ không khách khí.”

Mạc Trọng Huy nói xong liền bỏ đi.

Hà Tư Kỳ nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt dra giường, anh đã muốn bảo vệ An Noãn như vậy, cô còn được bao nhiêu phần thắng. Nhưng cho dù có trả bằng tính mạng của mình, cô cũng muốn trả thù cho đứa nhỏ, cùng An Noãn ôm nhau cùng chết.

Mạc Trọng Huy ở thư phòng một đêm, này một đêm anh không ngủ, trong lòng đều là hình bóng của An Noãn, lo lắng vết thương trên đùi cô, suy nghĩ cô ngủ có ngon không. Một đêm không về nhà, nha đầu kia có suy nghĩ lung tung hay không. Ngẫm lại lại cảm thấy dư thừa, cô cũng không để ý mình, có lẽ không trở về nhà chính là hợp ý cô.

Trời sáng, anh cũng không đợi được nữa. Khi xuống lầu, Đường Tĩnh Vi đang đi lên.

“Mẹ, sao mẹ thức sớm vậy?”

“Ở đây ngủ không quen.” Đường Tĩnh Vi vừa nói vừa đi xuống lầu: “Mẹ đi nấu bữa sáng cho con, đã lâu con chưa ăn bữa sáng mẹ làm.”

“Mẹ, công ty có việc gấp, không kịp ăn sáng, con đi trước .”

Mạc Trọng Huy nói xong vội vàng bước đi. Đường Tĩnh Vi bóng dáng gấp gáp của anh, mày hơi hơi nhíu lại. Sáng sớm phải đi xử lý công việc, hay chờ không kịp đi xem người phụ nữ kia. Đường Tĩnh Vi không kịp nghĩ nhiều, đã thấy Hà Tư Kỳ vừa khóc vừa đi xuống lầu .

“Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy? Huy nhi đêm qua khi dễ cháu?”

Hà Tư Kỳ lau mắt, đáng thương nói: “Anh Trọng Huy hiện tại cũng không chịu ngủ chung giường với cháu, trong mắt anh ấy, trong lòng anh ấy chỉ có An Noãn, anh ấy vì cô ta muốn thủ trinh tiết.”

Đường Tĩnh Vi liếc cô: “Nha đầu kia, nói bừa cái gì đâu, lời này sao có thể từ miệng một cô gái nói ra. Đừng suy nghĩ nhiều.”

“Dì Đường, cháu không có nói bậy, trong mắt anh Trọng Huy hiện tại cũng chỉ có An Noãn, chỉ tiếc trong lòng An Noãn đã có người khác, cô ta vĩnh viễn cũng không thích anh Trọng Huy.”

Đường Tĩnh Vi nghe xong biểu tình trở nên nặng nề. Con của bà, bà là người rõ ràng nhất, so với ai khác đều quật cường hơn, nhận định một người, trừ phi chính mình thay đổi ý nghĩ, nếu không...... Người như vậy, một khi bước chân vào tình yêu, chỉ sợ người tổn thương chính là bản thân mình.

--

Mạc Trọng Huy cho xe về biệt thự, người hầu nói với anh, An tiểu thư còn chưa thức. Mạc Trọng Huy gật đầu, bước chân không tiếng động lên lầu. An Noãn quả nhiên còn ngủ say, bộ dáng ngủ làm cho người ta yêu thích.

Ngồi ở đầu giường cô một lát, xem xét vết thương trên đùi, đã lành không ít. Nếu không có lần đó trên xe, hiện tại chắc lành hẳn. Nghĩ đến đây, anh hối hận không thôi. Nhịn không được muốn cúi xuống hôn nhẹ vết thương của cô, An Noãn đột nhiên tỉnh lại.

“Mạc Trọng Huy, anh đang làm cái gì?” An Noãn cau mày ngồi dậy.

“Chân còn đau không?”

An Noãn bĩu môi, đứng dậy đi đến phòng tắm, lười quan tâm anh. Rửa mặt xong đi ra, Mạc Trọng Huy còn ở trong phòng cô, bữa sáng cũng giúp cô mang lên .

An Noãn ngồi xuống ăn vài miếng, Mạc Trọng Huy lấy ly sữa cô uống còn một nữa uống hết, còn ăn luôn nữa chén cháo của cô.

“Mạc Trọng Huy, anh có thể đừng biến thái như vậy được không, muốn uống sữa đi lấy uống, muốn ăn cháo tự mình đi lấy, anh làm vậy có ý gì?”

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy bình thản nói: “Giữa chúng ta còn phân chia em hay anh sao.”

An Noãn trầm mặt, cầm quyển sách đi ra ban công.

Sau khi Mạc Trọng Huy dọn dẹp xong, cũng không có rời đi, mà cầm máy tính ngồi đối diện cô.

Trên ban công ánh mặt trời chiếu xuống, bọn họ một người đọc sách, một cái cúi đầu vào máy tính, không khí thật hài hòa.

Tâm tư Mạc Trọng Huy nào có đặt vào máy tính, tầm mắt anh lâu lâu liếc nhìn cô, ánh mặt trời chiếu xuống, nét mặt cô càng trở nên tinh xảo, làn da giống như búp bê. Đôi khi yêu một người, càng nhìn, càng yêu. Hắn có chút phiền toái đứng dậy, xuống lầu pha hai ly cà phê.

“Uống chút gì đi, nghỉ ngơi một chút, đừng xem sách quá lâu, sẽ không tốt cho đôi mắt.”

An Noãn buông sách xuống, đem ly cà phê cầm trong tay.

Mạc Trọng Huy cầm lấy quyển sách của cô nhìn nhìn, nhíu mày: “Em thích làm kiến trúc sư? Có muốn về Giang đệ học cho xong chương trình không.”

An Noãn không thể không nói đề nghị của anh làm cho cô động tâm, nhưng cho dù có lấy bằng cấp đi nữa cô đã từng ngồi tù, sau này đi tìm công việc cũng sẽ rất khó khăn.

“Không cần, chờ vết thương trên đùi tôi khỏi hẳn, tôi muốn đến quán cà phê làm việc.”

Trong nháy mắt, mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống, con ngươi đen như mực híp lại.

“Anh mở cho em một quán cà phê.”

An Noãn cười lạnh, thản nhiên nói: “Mạc Trọng Huy, chuyện của tôi không cần anh quản, tôi đi đâu làm việc hy vọng anh không nhúng tay vào.”

“Em chính là muốn gặp Thường Tử Phi phải không? Cho dù anh ta kết hôn, em cũng muốn đứng nhìn anh ta từ xa? An Noãn, em thích Thường Tử Phi như vậy sao, anh ta đã kết hôn , em còn như vậy giẫm lên chính mình.”

“Đúng vậy, cho dù anh ấy kết hôn, tim của tôi vẫn ở chỗ anh ấy, phải làm sao bây giờ?”

Mạc Trọng Huy hít một hơi thật sâu, để mình bình tĩnh: “An Noãn, chúng ta không cần ồn ào, sống yên ổn bên nhau được không? Giống như bây giờ, anh trăm phương nghìn kế đối tốt với em, thương em yêu em, cuộc sống như vậy không tốt sao?”

“Mạc Trọng Huy, anh thử nghĩ một chút, mỗi ngày cùng kẻ thù của mình sống chung một nhà, tùy lúc bị anh ta khi dễ, anh có chịu đựng được không? Mỗi lần anh đụng vào người tôi, ta đều nghĩ đến cái chết oan uổng của cha tôi, Mạc Trọng Huy, loại cảm thụ này có hiểu được sao?”

Mạc Trọng Huy cuối cùng phẫn nộ bỏ đi, cô lúc nào cũng phải nhắc nhở anh, là anh hại chết cha của cô, bọn họ sẽ không có tương lai, giống như hiện tại anh có làm gì đi nữa cũng đều là dư thừa.

--

Trương Húc bị Đường Tĩnh Vi kêu đến, yêu cầu của bà làm cho anh cảm thấy rất khó xử.

“Mạc phu nhân, chuyện này tôi muốn hỏi qua ý Mạc tiên sinh, tôi không thể tự tiện làm chủ.”

Hà Tư Kỳ vừa nghe nóng nảy, phụng phịu nói: “Trương trợ lý, anh ngay cả Mạc phu nhân cũng không để vào mắt sao?”

“Tôi không có ý này, chính là......”

Đường Tĩnh Vi cười nói: “Trương trợ lý, cậu cũng đừng cảm thấy khó xử, huy nhi nếu trách tội, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi đến Giang thành, vì muốn xem cô gái kia, yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cô ta.”

Trương Húc buồn bực hỏng rồi, nếu còn cự tuyệt, chỉ sợ Đường Tĩnh Vi sẽ trở mặt với anh. Không có biện pháp, hắn đành phải cho xe chạy đến biệt thự của An Noãn, còn tìm một cơ hội gọi điện choMạc tiên sinh cầu cứu.

Xe ở biệt thự cửa dừng lại, vẻ mặt Hà Tư Kỳ tái xanh. Mạc Trọng Huy thật đúng là rất coi trọng tiện nhân này, biệt thự này trang trí xa hoa quả thực hơn biệt thự của cô rất nhiều. Nhìn bên ngoài lại thấy xe thể thao màu đỏ số lượng có hạn, hai tay của cô nắm lại càng chặt.

Trương Húc để hai người ngồi ở phòng khách, còn mình lên lầu, đi tìm An Noãn. An Noãn đang ở ban công đọc sách, không nghĩ tới Trương Húc đột nhiên lại đây, cô lạnh lùng hỏi: “Trương trợ lý, tiên sinh của anh lại có cái gì muốn phân phó?”

Trương Húc nhíu mày, thật lòng nói: “An tiểu thư, trong nhà khách người, muốn gặp cô.”

“Người nào?”

“Mẹ của Mạc tiên sinh.”

An Noãn hoàn toàn giật mình.

“An tiểu thư, cô không cần sợ hãi, cô trước đi xuống, tôi gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh.”

“Không cần, không cần gọi điện thoại cho anh ấy, mẹ của anh ta tìm tôi còn có thể có chuyện gì, không phải là muốn kêu tôi rời khỏi con bà sao, tôi đi xuống nói chuyện với bà.”

--

An Noãn thay quần áo xuống lầu, ở phòng khách nhìn thấy Đường Tĩnh Vi và Hà Tư Kỳ. Mạc phu nhân cùng trong truyền thuyết cũng giống nhau, nhìn qua rất ung dung đẹp đẽ quý phái, khí chất phi phàm, dường như năm tháng không lưu lại dấu vết trên gương mặt bà, khó trách Mạc Trọng Huy có vẻ đẹp làm cho người ta ghen tị.

Đường Tĩnh Vi nhìn thấy An Noãn, cũng cẩn thận đánh giá, bà có chút kích động hỏi: “Cô chính là An tiểu thư? Chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?”

An Noãn có chút ngoài ý muốn, thản nhiên nói: “Không có, chúng ta không có gặp qua.”

“An tiểu thư đi qua Bắc Kinh không? Chúng ta có phải ngẫu nhiên gặp qua ở Bắc Kinh?”

An Noãn lại lắc đầu: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa đến Bắc Kinh, Mạc phu nhân nhất định là nhìn lầm người.”

An Noãn cũng giống như nhiều người khác, có điều vị thủ đô tình tiết, nhưng mỗi lần cha đưa cô đi du lịch, cũng không sẽ đi Bắc Kinh.

Hà Tư Kỳ cũng có chút ngoài ý muốn, kéo cánh tay Đường Tĩnh Vi ngồi xuống, ở bên tai bà nhắc nhở: “Dì Đường, nói chuyện chính sự với cô ta.”

Vẻ mặt Đường Tĩnh Vi có chút mơ hồ, cảm thấy nha đầu kia thực quen mắt, nhưng bà cũng không nhớ đã từng gặp ở đâu.

“An tiểu thư, mời ngồi đi.”

An Noãn ngồi đối diện hai người.

Đường Tĩnh Vi lấy lại bình tĩnh hỏi: “An tiểu thư ở chung một chỗ với huy nhi đã bao lâu?”

“Chúng tôi không có ở cùng một chỗ.”

Đường Tĩnh Vi giật mình, Hà Tư Kỳ lại nhảy dựng lên, rống lớn nói: “An Noãn, cô không cần giả bộ, cô không ở cùng một chỗ với anh Trọng Huy, vậy sao cô ở đây? Ở trước mặt dì Đường, ngay cả một câu nói thật cô cũng không dám sao? Cô quyến rũ anh Trọng Huy, hại chết con của chúng tôi, hiện tại, cô còn dùng thân thể của cô mê hoặc anh ấy, An Noãn, chuyện này cô cũng không dám thừa nhận sao?”

An Noãn cười lạnh, thản nhiên nói: “Nếu là tôi làm, tôi không có gì không dám thừa nhận. Hà Tư Kỳ, sao cô không nói, ba năm trước, cô cùng Mạc Trọng Huy cấu kết hại chết cha tôi, đưa tôi vào ngục giam. Phàm là người phụ nữ có tôn nghiêm, còn có thể đối với những việc làm của Mạc Trọng Huy quên hết sao?”

Đường Tĩnh Vi hơi nhíu mày hỏi: “Ý An tiểu thư, cô ở đây không phải là cam tâm tình nguyện?”

“Đúng vậy, Mạc Trọng Huy nhốt tôi tại nơi này, không có lúc nào tôi không muốn rời đi. Chỉ cần một câu nói của Mạc Trọng Huy, một giây tôi cũng không nguyện ở lại trong này.”

Mạc Trọng Huy nhận được Trương Húc điện thoại, một đường chạy xe về nhà, đúng lúc nghe được những lời này. Anh kinh ngạc đứng ở chỗ, tay chân lạnh lẽo.

Hà Tư Kỳ thấy Mạc Trọng Huy, chạy tới nắm cánh tay của Mạc Trọng Huy: “Anh Trọng Huy, anh nghe rồi đó, An Noãn không yêu anh, nếu cô ta muốn rời khỏi anh, anh vì cái gì cứ giữ cô ta ở lại bên cạnh mình?”

Mạc Trọng Huy dùng sức đẩy ra cô, đi đến bên người của Đường Tĩnh Vi, mặt không chút thay đổi nói: “Mẹ, con nói rồi cuộc sống của con ở Giang thành không hy vọng mẹ tới quấy rầy.”

“Huy nhi, thái độ của con là sao? Nói chuyện với mẹ như vậy?”

“Mẹ, thực xin lỗi, xin người về Bắc Kinh đi, con không có thời gian bồi người.”

Mạc Trọng Huy nói xong, đi qua đi kéo lại tay An Noãn, mạnh mẽ đem cô mang lên lầu.

Hà Tư Kỳ đổ thêm dầu vào lửa, kéo cánh tay Đường Tĩnh Vi an ủi: “Dì Đường, dì nhìn thấy không? Anh Trọng Huy sủng người phụ nữ này đến tận trời. Trong mắt của anh ấy hiện tại không có bất luận kẻ nào, chỉ có An Noãn.”

Sắc mặt Đường Tĩnh Vi trở nên rất nặng nề, tức giận: “Thái độ của Huy nhi đối dì như vậy thì không sao, nhưng vạn nhất ngày nào đó lão gia tử tới đây, chỉ sợ An tiểu thư này sẽ gặp tai ương.”

“Dì Đường, dì lại còn lo lắng An Noãn sao? Dì đã quên là cô ta hại chết đứa nhỏ trong bụng cháu, hại chết con cháu của Mạc gia.”

Đường Tĩnh Vi vỗ nhẹ nhẹ vai Hà Tư Kỳ, nghiêm trang nói: “Tư Kỳ, có lẽ có hiểu lầm, vị An tiểu thư này không giống như loại người chuyên phá hoại.”

“Dì Đường, dì đừng bị vẻ bề ngoài thuần khiết của cô ta lừa gạt, cô ta chính là tiện nhân không hơn không kém.”

Đường Tĩnh Vi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tư Kỳ, con gái nói chuyện phải chú ý.”

Hà Tư Kỳ mím môi, trong lòng rất là không phục: “Dì Đường, dì tính cứ như vậy buông tha An Noãn?”

Đường Tĩnh Vi thản nhiên cười cười, tự giễu nói: “Con dì đã thích cô ấy như vậy, dì còn có thể làm sao bây giờ? Năm đó chuyện của chị cháu, đã làm cho dì rất hối hận. Mấy năm nay, dì luôn luôn nghĩ, nếu năm đó dì có thể đứng ở bên bọn họ, ở trước mặt lão gia tử nói vài lời, bi kịch sẽ không sẽ phát sinh, quan hệ của Huy nhi với dì cũng không sẽ không đến bước này.”

“Dì Đường, dì muốn mặc kệ bọn họ sao?”

Đường Tĩnh Vi vỗ vỗ vai cô, cười nói: “Tư Kỳ, cháu cũng đừng khẩn trương, cảm tình là chuyện của hai người, chúng ta đều nhìn thấy sự bài xích của An tiểu thư đối Huy nhi, chuyện sau này, hãy xem tạo hóa của hai người họ. Dì cũng biết, cháu đối huy nhi dùng tình rất sâu, nhưng cảm tình là không thể miễn cưỡng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK