Mạc Trọng Huy gật gật đầu, dẫn An Noãn đến phòng ăn trên lầu ba. Tuy bên trong trang hoàng rất đơn giản, nhưng nhìn qua lại nhẹ nhàng khoan khoái lại ấm áp, làm người ta có cảm giác như ăn cơm ở nhà.
“Ngồi đi, đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên.”
Mạc Trọng Huy giúp cô kéo ghế, đang muốn rót nước cho cô, An Noãn lại mở miệng: “Tôi tự rót.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày thản nhiên nói: “Việc công đã xong, hiện tại được coi như bạn bè cũ gặp nhau ôn chuyện.”
An Noãn không nói gì, nhận ly trà anh đưa, nhưng lại không uống mà cầm trên tay.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, tất cả đều là thức ăn gia đình, toàn là những món ăn trước kia An Noãn thích nhất. Cô nắm chặt ly trà trên tay, trong lòng có chút day dứt.
“Ăn đi, ông chủ và đầu bếp ở đây đều là người Giang thành, đều là khẩu vị Giang thành.”
An Noãn nếm thử quả thật là mùi vị quen thuộc.
“Quán ăn này do anh mở?”
Anh đơn giản ‘Ừ’ một tiếng.
An Noãn thật đói bụng đũa gấp liên tục, Mạc Trọng Huy chỉ ăn hai miếng, đa số thời gian ngồi nhìn cô ăn.
“Mấy năm nay, ở Anh quốc như thế nào?”
An Noãn vừa ăn vừa không chút để ý trả lời: “Rất tốt, gặp rất nhiều bạn bè chân thành.”
Thật ra, nếu anh muốn biết một người sống như thế nào, rất dễ dàng, nhưng mà bốn năm nay, anh chưa bao giờ điều tra cô.
“Có bạn trai chưa?”
An Noãn nghĩ nghĩ trả lời thật lòng: “Tính là có đi, từ lúc đến Anh quốc cho đến nay đã quen biết anh ấy, nhưng lễ tình nhân lần trước, anh ấy đã cầu hôn tôi, nhưng tôi cự tuyệt, sau đó tranh cãi một trận, anh ấy tức giận không để ý tới tôi.”
Mạc Trọng Huy nhìn miệng cô giơ lên độ cong hoàn mỹ, ngực không hiểu sao rất đau.
“Ở bên nhau lâu như vậy, tại sao cự tuyệt?”
An Noãn mím môi: “Tôi cũng không biết vì sao muốn cự tuyệt, rõ ràng cự tuyệt anh ấy tôi rất khó chịu, có lẽ ngày đó tôi bị anh ấy làm cho sợ hãi, hoặc có lẽ là một nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì?” Anh truy vấn, biểu tình rất nôn nóng.
An Noãn hơi dừng một chút, lập tức chua xót nói: “Anh ấy có con trai, chuyện này để lại trong lòng tôi một cái kết.”
“Em không thích con của anh ta?”
“Không, hoàn toàn ngược lại, đứa bé kia năm nay ba tuổi, gần như do một tay tôi chăm sóc, tôi rất thương thằng bé. Trong lòng tôi, cái kia kết đó là mẹ của đứa bé, tóm lại rất nhiều chuyện rất khó nói rõ, nói anh cũng không hiểu.”
An Noãn luôn cảm thấy, một ngày nào đó mẹ của đứa bé sẽ tìm trở về.
“Mạc Trọng Huy, còn anh, nghe nói anh có vị hôn thê? Cô ấy như thế nào?”
Mạc Trọng Huy lấy tay đè trán cúi đầu nói: “Cô ấy là một cô gái rất đơn thuần, mới tốt nghiệp đại học Havard về.”
“Oa, chồng già vợ trẻ, thật không sai. Khi nào thì kết hôn?”
“Còn chưa nghĩ tới.”
Mạc Trọng Huy tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi cô: “Lần này trở về ở bao lâu?”
“Ừ, có lẽ đợi hạng mục hợp tác với Mạc thị chấm dứt, cũng có lẽ tùy thời sẽ trở về, dù sao bên kia một lớn một nhỏ đang đợi tôi.”
An Noãn thật không ngờ gặp lại nhau, bọn họ có thể bình tĩnh ăn xong một bữa cơm.
“Mạc Trọng Huy, tôi no rồi, còn anh?”
Anh đứng lên: “Đi thôi.”
“Làm ông chủ thật tốt, ăn xong cũng không cần trả tiền, trực tiếp chạy lấy người.”
Lúc cô và Mạc Trọng Huy đi ra khỏi phòng, thấy phòng kế bên có người đi ra, người nọ hình như biết Mạc Trọng Huy, cười đi tới chào hỏi: “Huy tử, hiện tại gặp cậu đúng là không dễ nha. Vị tiểu thư này là?”
An Noãn không để Mạc Trọng Huy trả lời đã nói: “Tôi là đối tác của anh ta.”
“Đối tác?” Người nọ cười cười, kéo dài quá âm cuối, thập phần ngả ngớn.
“Phong tử, bữa khác gặp lại, tôi đưa cô ấy về trước.”
“Được, lần sau hội tụ với anh em khác sẽ gọi cậu, nhưng đừng tìm lấy cớ từ chối, bằng không chúng tôi tuyệt giao với cậu.”
Thẩm Thần Phong nhìn bọn họ rời đi, vẻ mặt ý vị thâm trường cười. Bị anh bắt tại trận nha, Mạc Trọng Huy ăn cơm với một người phụ nữ, mọi người đều đoán anh ta đồng tính luyến ái, cho dù phụ nữ xinh đẹp hơn nữa cũng không đến gần anh ta được.
“Bạn của anh đều soái như vậy sao?”
“Anh ta có vẻ đặc biệt, gien trong nhà tốt, mấy anh em nhà anh ta đều rất khá.”
“Mấy anh em?”
“Anh em họ, anh ta có hai người bác.”
Mạc Trọng Huy lái xe đưa cô về khách sạn, dọc theo đường đi anh cũng không nói gì. Đầu An Noãn luôn nhìn ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau.
Quản lý khách sạn vừa nhìn thấy xe Mạc Trọng Huy, vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ hỏi: “Mạc tiên sinh, xin hỏi ngài đến đây có việc gì?”
“Ừ, giúp tôi kiếm chỗ đậu xe.”
Mạc Trọng Huy đưa chìa khóa cho anh ta, cùng An Noãn xuống xe.
“Đây là khách sạn của anh?”
Mạc Trọng Huy gật đầu.
“Vậy có thể bớt giá cho tôi không?”
Mạc Trọng Huy mỉm cười: “Cho em ở miễn phí, bất luận bao lâu.”
An Noãn giơ giơ khóe miệng, đi đến đại sảnh liền dừng bước: “Tốt lắm, không cần đưa tôi lên, tôi tự đi lên.”
“Đi thôi.”
Mạc Trọng Huy nói xong nắm cánh tay cô, kéo cô mang vào thang máy.
Cô gạt tay anh ra bỉu môi nói: “Tôi sợ có tin đồn không tốt với anh, hiện tại anh rất nổi tiếng.”
Rất nhanh, thang máy ‘Đinh’ một tiếng đến.
Đến cửa phòng cửa, An Noãn phất phất tay với anh: “Cám ơn bữa tối của anh, rất ngon. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, cũng chúc chúng ta đều có hạnh phúc.”
Mạc Trọng Huy vẫn nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại, lẳng lặng đứng thật lâu, anh mới cô đơn xoay người rời đi.
--
An Noãn vào phòng, Hứa Vĩ Thần nằm trên sô pha ném cái gối về phía cô: “Người phụ nữ vô lương tâm này, để một bệnh nhân như tôi một mình ở nhà còn mình vui vẻ đi chơi. Đáng giận là, Rừng già của cô đột nhiên gọi điện thoại tới, tôi còn phải giúp cô giấu diếm, nói anh ta đang làm phiền tôi, tên kia nói lần sau gặp sẽ cho tôi đẹp mặt.”
An Noãn ném gối sang một bên lấy lòng nói: “Tôi đi nấu cháo cho anh.”
“Lại là cháo, một ngày ba bữa cô đều bắt tôi ăn cháo, ăn chết tôi.”
An Noãn đi qua đi ở sờ lên trán anh an ủi: “Hôm nay ăn ngày cuối cùng, ngày mai tôi đưa anh đi ăn món khác.”
An Noãn đang ở phòng bếp nấu cháo, Hứa Vĩ Thần ở phòng khách hô to: “An Noãn, nghe điện thoại, Lâm tổng gọi.”
An Noãn tắt bếp, chạy tới nghe điện thoại.
“Anh ta nói cô không nghe điện thoại, nên gọi tới di động của tôi.”
An Noãn nhận di động, không quên dặn anh: “Cháo đã nấu xong, anh tự đi lấy ăn đi.”
An Noãn cầm di động vào phòng.
Giọng Lâm Dịch Xuyên tức giận chất vấn cô: “Buổi tối ra ngoài ăn cơm với ai?”
“Một người bạn cũ.”
“Nam hay nữ?”
“Lâm Dịch Xuyên, vì sao tôi phải trả lời anh, anh là cái gì của tôi?”
An Noãn nghĩ tên nhãi này sẽ tắt điện thoại, không nghĩ anh tức giận đến thở phì phò.
“Được rồi, tôi nói với anh là được, là đàn ông, bạn cũ trước kia, chỉ ăn cơm trò chuyện chốc lát.”
Bên kia đầu trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên trầm giọng nói: “An Noãn, trở về đi.”
“Anh kêu tôi đi thì tôi đi, kêu tôi về thì về, tôi là người dễ sai bảo vậy sao?”
“Tốt, anh thừa nhận, lúc ấy là do anh tức giận, cái gì ước định, từ bỏ, ngày mai anh đón em về.”
An Noãn cười cười, thấp giọng nói: “Lâm Dịch Xuyên, đừng náo loạn, chờ phần đầu của hạng mục chấm dứt đi, tôi không muốn bỏ dở nửa chừng. Hứa Vĩ Thần cũng đáng thương, bệnh bao tử tái phát, tôi đi anh ấy làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ phái người tiếp nhận công việc của em.”
“Đừng như vậy, đừng đem tình cảm cá nhân đan xen công việc.”
Lâm Dịch Xuyên không kiên nhẫn hừ nói: “Anh chính là người công tư bất phân, nói thật, ngày mai anh sẽ triệu hồi em về.”
An Noãn không muốn quan tâm anh, cũng không tiếp tục khuyên bảo: “Lâm Dịch Xuyên, nếu anh tự chủ trương tôi sẽ tức giận, khi nào tôi muốn về tự nhiên sẽ trở về. Anh cũng phải trả giá cho xúc động trước kia của anh.”
Lâm Dịch Xuyên thật đúng là gấp đến điên rồi, một ngày không gặp cô liền phiền não, anh không hiểu sao mình làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
--
An Noãn cảm thấy Hứa Vĩ Thần nhất định là khí hậu không hợp, cộng thêm mấy bữa trước mệt mõi quá độ, ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, thân thể vẫn không khá hơn. An Noãn một bên phải chăm sóc anh, một bên còn phải chủ trì hạng mục hợp tác cùng Mạc thị.
Hiện tại, Hứa Vĩ Thần luôn nhìn cô bằng vẻ mặt áy náy: "Noãn, thực xin lỗi, tôi rất vô dụng.”
An Noãn còn có thể nói cái gì chỉ an ủianh: “Nghỉ ngơi cho tốt, công việc cứ giao cho tôi.”
“Hoàn hảo tôi có một người trợ lý đặc biệt lợi hại, bằng không lúc này sẽ không cách nào báo cáo kết quả công việc. Nếu không gọi điện thoại cho Rừng già, kêu anh ta phái thêm người tới đây.”
“Quên đi, tổng bộ điều người không phải là chuyện dễ, chỉ tính thủ tục đã rất lâu, hạng mục này cần gấp, làm sao có thời giờ trì hoãn. Yên tâm đi, tôi có thể .”
Hứa Vĩ Thần bệnh nằm trên giường, cũng không quên sờ soạng mắt cô đùa giỡn: “Tôi rất thích sự tự tin của cô.”
An Noãn hoàn toàn thay thế Hứa Vĩ Thần phụ trách hạng mục này. Mới đầu giám đốc bên Mạc thị dị nghị, dù sao ở trong giới kiến trúc sư, An Noãn chỉ là một nhân vật nhỏ, bọn họ tin tưởng là năng lực của Hứa Vĩ Thần, nhưng Mạc Trọng Huy lại ủng hộ cô. Bởi vì một câu của Mạc Trọng Huy, không có bất luận kẻ nào dám có ý kiến, thậm chí thái độ đối với An Noãn chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Công việc của An Noãn trở nên lu bù, thời gian trong ngày đều sắp xếp kín mít. Ở công ty phải cùng đoàn kiến trúc sư thiết kế, họp với bọn họ, đến Mạc thị họp, về nhà liền vào thư phòng hoàn thành thiết kế, ngay cả Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho cô, cô đều nói mấy câu liền cúp máy.
May mắn sức khỏe Hứa Vĩ Thần dần dần tốt lên, chẳng những không cần An Noãn chăm sóc, thậm chí còn có thể chăm sóc cho cô. Mỗi ngày, khi An Noãn về khách sạn tiếp tục nghiên cứu bản vẽ, Hứa Vĩ Thần đều có thể hỗ trợ cô, giúp cô sửa chữa.
Hôm nay, cô cầm một đống lớn văn kiện tư liệu, mang theo đoàn kiến trúc sư đến Mạc thị họp.
Ở trên xe, mọi người đều bàn tán: “Dường như ông chủ lớn rất xem trọng hạng mục này, mỗi lần hội nghị anh ta đều tham dự.”
“Hạng mục này cũng không nhỏ, có thể không coi trọng sao. Nhưng lại nói, thật là coi trọng quá. Không hiểu anh ta nghĩ như thế nào.”
Hôm nay hội nghị cũng giống như bình thường, rất thuận lợi, cũng có vẻ thành công.
Toàn bộ quá trình An Noãn đều là tiêu điểm của toàn trường, nhìn cô rất chuyên nghiệp thuyết trình, mấy giám đốc phòng ban cũng dần dần thay đổi thái độ với cô, thì ra cô không phải dựa vào khuôn mặt để làm việc, mà là năng lực, người nhìn qua cũng đẹp hơn, rất có khí chất.
Hội nghị chấm dứt, Trương Húc tổng kết một câu: “An tiểu thư, cô vất vả rồi, vất vả mọi người, tối nay Mạc tiên sinh mời mọi người dùng cơm, thoải mái một chút.”
An Noãn cười cười nói: “Để Mạc tiên sinh mời thật ngại, hay để tôi mời.”
Trương Húc sửng sốt, An Noãn thay đổi làm anh cảm thấy quen.
Lúc này Mạc Trọng Huy đứng lên: “An tiểu thư, lần sau sẽ tới phiên cô, dù sao cô mới đến Bắc Kinh, đối với thành thị này còn chưa quen thuộc.”
Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói xong lập tức đi ra khỏi phòng họp, không cho An Noãn cơ hội từ chối. Những người khác cũng đứng dậy, đi theo phía sau anh ra ngoài.
Mọi người đi một chút dừng lại, An Noãn ngẩng đầu thấy một cô gái diện mạo rất thanh thuần, đang cười tươi với Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy dừng bước, lập tức đi đến trước mặt cô gái: “Sao em tới đây?”
“Em đến thăm anh, có phải rất kinh hỉ?” Cô gái vô cùng thân thiết kéo tay Mạc Trọng Huy, thấy phía sau Mạc Trọng Huy một đám người, cô có chút oán giận nói: “Hai giờ trước em đã tới, bọn họ nói anh đang họp, em liền chờ anh ở đây, hội nghị gì mà phải mất hai cái giờ?”
“Về hạng mục khách sạn nghĩ dưỡng.”
Mạc Trọng Huy đơn giản giải thích, xoay người nói với mọi người: “Thực có lỗi, bạn gái tôi đến, tối nay tôi không thể đi với mọi người.”
Tiếp theo anh lại phân phó Trương Húc: “Trương trợ lý, anh đưa mọi người đi, phải chiếu cố mọi người thật tốt.”
Mấy giám đốc phòng ban thấy vợ tương lai của ông chủ, tự nhiên mỗi người đều muốn vuốt đuôi ngựa, vì thế có người bắt đầu đề nghị: “Mạc tiên sinh, hay đưa bạn gái ngài cùng đi, chúng tôi lần đầu tiên gặp người nhà của ngài.”
Lần trước tiệc đính hôn, Mạc gia chỉ làm một buổi tiệc nhỏ mời người nhà và bạn bè. Lời đề nghị được những người khác hưởng ứng, mọi người đều khuyên bảo.
Cô gái thấy mọi người nhiệt tình, nói nhỏ với Mạc Trọng Huy: “Đưa em cùng đi, ngày mai chúng ta lại ở thế giới hai người.”
Sau đó Mạc Trọng Huy mới gật đầu, dẫn cô gái cùng đi.
Lúc an bài chỗ ngồi, An Noãn vì là người đứng đầu JM, nên ngồi bên tay trái Mạc Trọng Huy, bên tay phải anh tự nhiên sẽ là vị hôn thê của anh.
Còn chưa khai tiệc, Mạc Trọng Huy đã nói với mọi người: “Các vị, bạn gái tôi từ nhỏ đã ở nước ngoài lớn lên, chưa ăn quán qua cơm Trung, bởi vậy hôm nay mời mọi người ăn cơm Tây, các người không ngại chứ?”
An Noãn phát ra một tiếng hừ lạnh rất nhỏ, Mạc Trọng Huy đã nói, ai dám có ý kiến? Cho dù có người mẫn cảm với cơm Tây, cũng phải kiên trì ăn nha.
Bữa tối mang lên, mỗi người một phần. Trong phòng mọi người tìm đề tài, trò chuyện không mục đích.
Có một giám đốc phòng ban không kiêng nể gì hỏi cô: “An tiểu thư, sao không đem người nhà cố đến? Đã lâu không gặp Ethanxu?”
An Noãn xấu hổ cười cười, giải thích nói: “Anh ấy không phải bạn trai của tôi, chỉ là cấp trên kiêm bạn tốt của tôi.”
“Không thể nào, hai người rất giống tình nhân.”
“Có lẻ tôi làm việc bên cạnh anh ấy một thời gian dài nên ăn ý, làm cho mọi người hiểu lầm.”
Có người thấy hứng thú: “An tiểu thư còn trẻ như vậy lại có năng lực, không phải chưa có bạn trai chứ?”
“Tôi thật đúng là còn độc thân.” An Noãn đùa giỡn nói.
“Đó không phải muốn nói với đàn ông độc thân ở đây sẽ có cơ hội sao?”
An Noãn thản nhiên cười cười, chưa nói cái gì. Đã không còn là cô gái thanh thuần, đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng gì. Mạc Trọng Huy vẫn cúi đầu, cẩn thận cắt nhỏ miếng thịt bò trong dĩa rồi đẩy qua cho vị hôn thê của anh.
An Noãn nhìn một màn này, tay cầm dao nĩa dừng lại, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Trước kia ở bên cạnh anh, cho tới bây giờ không phát hiện anh là một người thận trọng, có lẽ gặp đúng mục tiêu đã định, mỗi người đều đã trở nên quan tâm chăm sóc hơn.
Lúc này Mạc Trọng Huy mới nhìn tới cô, thân sĩ hỏi: “An tiểu thư, có cần tôi giúp không?”
An Noãn giơ giơ lên khóe miệng, cúi đầu nói: “Cám ơn, không cần.”
“An tiểu thư, cô là chủ nhiệm kiến trúc sư của công ty JM sao?”
Vị hôn thê của Mạc Trọng Huy đột nhiên hỏi một câu.
An Noãn cười trả lời cô: “Không phải, tôi là trợ lý của anh ấy.”
“A, cũng rất lợi hại, rất nhiều bạn bè của tôi đều muốn đến JM làm việc, ở Hongkong cũng có một chi nhánh của JM, Hongkong rất nhiều kiến trúc nổi tiếng đều xuất từ công ty này.”
An Noãn chỉ cười cười đáp lại.
“Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi là Lý Hân Như, tiếng Anh tên Tina, rất vui được biết cô.”
Cô vươn tay về phía An Noãn.
An Noãn nắm tay cô ta nói: “Tôi là An Noãn.”
“Tên thật dễ nghe, tôi cũng muốn giống cô làm một nữ cường nhân, nhưng ông nội của tôi, cha tôi, còn có Huy, bọn họ đều phản đối. Bất quá tôi sẽ không nhận thua, tôi còn trẻ, cũng không nghĩ ngồi nhà làm bà chủ.”
Có người lấy lòng nói: “Lý tiểu thư không phải bà chủ ở nhà, mà là thiếu phu nhân. Mạc tiên sinh không cho cô làm nữ cường nhân, đó là yêu cô. Giống An tiểu thư rất vất vả.”
An Noãn cười nói: “Ở trước mặt các vị, tôi làm sao dám xưng là nữ cường nhân, cũng chỉ là một nhân viên làm công bình thường thôi.”
“An tiểu thư có thể làm việc ở công ty JM, lại là trợ lý của chủ tịch thiết kế sư, bằng cấp khẳng định rất cao! Cô tốt nghiệp đại học nào?”
An Noãn hơi dừng lại, cô không tốt nghiệp đại học, còn đã từng ngồi tù, câu này làm sao trả lời.
“Tôi......”
“An tiểu thư không phải bằng cấp cao, mà là năng lực cao, một công ty lớn dùng người quan trọng nhất là năng lực và tiềm lực của người đó.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên mở miệng, thay An Noãn giải quyết xấu hổ.
Lý Hân Như đột nhiên tiến đến trước mặt Mạc Trọng Huy làm nũng hỏi: “Vậy anh cảm thấy em có không có năng lực và tiềm lực.”
Mạc Trọng Huy cười nhạt nói: “Chỉ có bằng cấp.”
“Chán ghét, anh và gia gia cũng không tin tưởng em, em sẽ chứng minh cho các ngườ thấy, em mới không cần sống dưới cánh chim của các người.”
Là một cô gái cỡ nào hạnh phúc, từ khi sinh ra đã định đời này vô ưu vô lự, ngàn vạn sủng ái. Vận mệnh như vậy có bao nhiêu người hâm mộ ghen tị, rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng không có được cuộc sống như cô.
Tuổi trẻ lại không suy nghĩ như vậy, cho tới bây giờ Lý Hân Như chưa chịu khổ qua, sống với sự bảo vệ của người nhà, đối với tương lai tràn ngập hy vọng và ý chí chiến đấu. Thật là một cô gái đơn thuần, tốt đẹp.
Trước đây, An Noãn cũng là như vậy, nhưng ông trời chỉ chiếu cố cô chiếu cố đến năm hai mươi hai tuổi. Sau đó, hầu như phải trãi qua cuộc sống có đau có khổ, trải qua nhiều chuyện, dần dần cũng trưởng thành hơn, chỉ tiếc cái giá của sự trưởng thành này quá lớn.
Cô thực cảm tạ Lâm Dịch Xuyênvà Hứa Vĩ Thần, là bọn họ làm cho cô biết, trên thế giới này còn có người tốt, cuộc sống còn rất tốt đẹp.
Đôi khi chúng ta dừng lại, sẽ không đạt được gì. Bởi vì chỉ có đi về phía trước, mới có thể nhìn thấy hy vọng.
“Bánh ngọt ở đây rất ngon.” Lý Hân Như vừa ăn bánh ngọt, vừa thỏa mãn nói.
“Thích thì đóng gói một phần mang về nhà ăn.”
Mạc Trọng Huy nhìn cô sủng ái.
“Không được, hôm nay đã ăn rất nhiều, ăn nữa sẽ mập lên, trừ phi buổi tối anh đưa em đi tập thể hình.”
Thì ra còn cùng chung sở thích.
Trong cuộc sống An Noãn là loại người vô cùng lười biếng nhân, ngoại trừ làm việc, cô chưa bao giờ vận động. Mỗi lần Lâm Dịch Xuyên đưa cô đi ra ngoài chơi bóng, cô chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Rốt cuộc không phải lớn lên trong xã hội thượng lưu, mặc dù là ngụy trang, cũng giấu không được.
“Huy, anh cũng ăn một miếng đi rất ngon.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Hân Như dùng muỗng của mình múc bánh ngọt đút vào miệng Mạc Trọng Huy. Tuy rằng anh nhíu mày theo bản năng, nhưng vẫn nuốt xuống.
Trong phòng ăn có người nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh và Lý tiểu thư thực ân ái, Lý tiểu thư rất đơn thuần đáng yêu, Mạc tiên sinh thật là có phúc.”
Lý Hân Như cười nói: “Không phải anh ấy có phúc, mà là tôi có phúc, anh ấy đối với tôi tốt hơn nhiều so với tôi.”