• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn số thịt băm, hành tây thái nhỏ và tôm bóc vỏ trước mặt, Ô Thuần Nhã đỡ trán, hỏi Tào quản gia bên cạnh, “Chuyện gì đây?”

Tào quản gia cười nói, “Tiểu tiểu thiếu gia và Nhị thiếu gia đều mong ngài có thể tự tay nêm nếm gia vị, cho nên đầu bếp liền bưng những nguyên liệu cần thiết tới.”

Thở dài, Ô Thuần Nhã ngồi dậy nói, “Đem xuống dưới lầu đi, Viêm Nghiêu không thích trong phòng có mùi lạ.” Cậu chỉ mới lên lầu ngủ trưa một chốc, mở mắt ra đã thấy mấy chậu trước mặt.

Tào quản gia gật đầu, hắn cũng hiểu được tuy sau khi trộn chung với nhau thành nhân thì ăn rất ngon, nhưng vừa tỉnh ngủ đã thấy một đống thịt lợn băm bày ngay trước mặt…quả thật cũng buồn bực ghê.

Vào phòng bếp dưới lầu chuẩn bị tốt nhân bánh xong Ô Thuần Nhã vào phòng khách tìm Tư Không Viêm Nghiêu, nam nhân đang ôm Bánh Bao ngồi xem TV, thấy cậu đến thì hỏi, “Dậy rồi?” Vừa rồi hai cha con xem rất chăm chú, không để ý thấy Ô Thuần Nhã từ trên lầu xuống.

“Ừ, em mới làm xong nhân để buổi tối gói sủi cảo rồi, ba đâu?” Ngày đó Tư Không Viêm Nghiêu cầu hôn xong, ông cụ sống chết đòi Ô Thuần Nhã chỉnh lại gọi mình là ba, còn đưa cho cậu một bao lì xì siêu dày coi như phí sửa miệng.

“Ông nội và ông quản gia đi ra ngoài tản bộ rồi ạ, nói buổi tối muốn ăn thêm nhiều sủi cảo hơn một chút.” Bánh Bao ngửa đầu nhìn Ô Thuần Nhã, mắt to cười cong cong, “Phụ thân, phải bỏ tiền vào sủi cảo nha, Bánh Bao muốn ăn được tiền.”

Ô Thuần Nhã ngồi xuống bên cạnh hai cha con, cười nhéo khuôn mặt phúng phính thịt của bé, “Ừ, phụ thân sẽ làm cho con mấy cái đặc biệt, đến lúc đó là có thể ăn tiền xu rồi, chịu không?”

Bánh Bao gật đầu lia lịa, “Dạ! Phải ăn nhiều hơn.”

Buổi tối vừa xem TV vừa ăn sủi cảo chờ giao thừa, Bánh Bao buồn ngủ ngáp liên hồi.

Cảnh Hoán ôm bánh bao dựa bên người Mạc Tuấn Nghị, vươn tay dụi mắt, quay đầu hỏi, “Mạc thúc thúc, bao giờ mới được đi ngủ ạ.” Tết chẳng vui tẹo nào.

Bởi vì ở nội thành, cho nên đốt pháo vân vân vốn dĩ không thể làm, buổi tối ngoại trừ việc xem chương trình tết buổi tối ra thì cũng chỉ có chờ giao thừa để được người lớn trong nhà tặng lì xì, vì thế đối với Cảnh Hoán, tết không khác ngày thường bao nhiêu.

Mạc Tuấn Nghị đau lòng xoa đầu nhóc, thấp giọng hỏi, “Chịu không nổi nữa?”

Tư Không Cảnh Hoán bĩu môi, Bánh Bao trong lòng nhóc đã ngáy khò rồi.

Ô Thuần Nhã bật cười nhéo mông Bánh Bao, nói với Cảnh Hoán, “Không thì con đi ngủ đi, không cần đợi, còn rất lâu mới đến giao thừa.”

Cảnh Hoán ôm Bánh Bao đã ngủ tít đứng dậy, “Chúc mừng năm mới Ô thúc thúc, chúc mừng năm mới Mạc thúc thúc.”

Ô Thuần Nhã và Mạc Tuấn Nghị mỗi người đưa một bao lì xì cho nhóc.

Cảnh Hoán chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu hỏi, “Còn của Bánh Bao ạ?” Chỉ cho mình nhóc mà không cho Bánh Bao sao?

Mạc Tuấn Nghị cười nói, “Đợi ngày mai Bánh Bao chúc tết xong mới đưa cho bé ấy.”

Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại đi qua chúc tết mấy người đang chơi mạt chược bên kia, cũng thu được vài bao lì xì tương tự, Cảnh Hoán ngẫm nghĩ, mai phải bảo Bánh Bao chúc tết nhóc, sau đó tặng lì xì cho Bánh Bao làm quà, Bánh Bao chắc chắn sẽ vui lắm cho coi.

Hai nhóc kia rời đi xong Ô Thuần Nhã liền hô, “Viêm Nghiêu, em buồn ngủ.” Cậu không cần thu lì xì, cho nên không phải chờ đến giao thừa đúng không? Cậu đang mang thai đó, mang thai là cần phải đảm bảo chất lượng giấc ngủ, mỗi ngày cậu mà không được ngủ đủ 12 tiếng, cậu sẽ không hài lòng, cậu không hài lòng, bánh bao nhỏ trong bụng cũng sẽ không hài lòng theo, sau đó bắt đầu gây sức ép cậu…

Tư Không Viêm Nghiêu đang cùng ông cụ chơi mạt chược giết thời gian, ông cụ không thắng, thua lại chơi xấu giữ chân bọn họ đòi tiếp tục tái chiến, đêm nay nếu không để ông cụ vui vẻ thắng, ai cũng đừng hòng được ngủ.

Tư Không Viêm Nghiêu và Tư Không Dực Dương vốn đã ngủ sớm thành thói quen, cho nên tuy hôm nay là giao thừa, nhưng hai anh em bọn họ cũng không có tinh thần gì.

Nghe Ô Thuần Nhã gọi mình, Tư Không Viêm Nghiêu lập tức buông bài, nói với ba anh, “Con không chơi nữa.” Rồi đứng dậy chạy lấy người.

Tư Không Khải trừng mắt nhìn bài mạt chược trước mắt, không cam lòng hô, “Chơi một ván cuối coi, thập tam của ba a! Viêm Nghiêu, con không thể chơi bài thiếu chuyên nghiệp như vậy được!”

Không thèm để ý tiếng gào rống của ông cụ, Tư Không Viêm Nghiêu đi đến chỗ Ô Thuần Nhã, cúi đầu hỏi, “Quay về ngủ?”

Ô Thuần Nhã gật gật, quay người nhìn Mạc Tuấn Nghị, “Cậu không ngủ à?”

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, đưa mắt nhìn Tư Không Dực Dương bị ông cụ lôi kéo không cho đi, thở dài, “Mình chờ thêm chút nữa, có phải là con gái đã xuất giá đâu!”

Ngữ khí trêu tức kia làm Ô Thuần Nhã đỏ mặt, bĩu môi ngồi lại sofa, nói với Tư Không Viêm Nghiêu, “Đợi lúc nữa đi.” Được rồi, cậu cũng không phải là con gái đã xuất giá. (Chỗ này nghĩ nát não mà ko hiểu bạn Nghị nói gì, nên đoán mò, chắc con gái xuất giá thì phải mau mau đi về, hợ)

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn dáng vẻ uỷ khuất của cậu, không khỏi cười nhéo má cậu, nói, “Em là trường hợp đặc biệt.”

“Không thể được sủng mà kiêu.” Ô Thuần Nhã chu môi, giọng điệu uỷ uỷ khuất khuất.

Ngồi xuống bên cạnh Ô Thuần Nhã, ôm trọn thắt lưng cậu, Tư Không Viêm Nghiêu hôn một cái chóc lên môi cậu một cái, “Vậy đợi thêm một tiếng nữa?”

Gật đầu, Ô Thuần Nhã nghĩ, không phải chỉ là một tiếng thôi sao, đợi chút nữa liền qua mười hai giờ rồi.

Lúc chuông điểm mười hai giờ vang lên Ô Thuần Nhã đã dựa vào vai Tư Không Viêm Nghiêu ngủ từ đời nào, tiếng chuông trong TV còn doạ cậu nhảy dựng.

Dụi mắt, ngáp một cái, Ô Thuần Nhã lẩm bẩm, “Chúc mừng năm mới Viêm Nghiêu, chúc mừng năm mới Tuấn Nghị.” Sau đó quay đầu, nói với bốn người vẫn đang chơi mạt chược, “Chúc mừng năm mới ba, chúc mừng năm mới Ngũ thúc, chúc mừng năm mới Dực Dương, chúc mừng năm mới Hạ Dương.” Nói xong, vẹo đầu, ngả lên vai Tư Không Viêm Nghiêu tiếp tục ngủ.

Một đám người sửng sốt, nở nụ cười. Đây là mộng du sao? Nếu không sao lại chúc mừng năm mới xong liền ngủ vậy.

Tư Không Viêm Nghiêu khoé miệng mang ý cười, bế cậu lên nói, “Con đưa cậu ấy đi ngủ.”

Tư Không Khải gật đầu, nhìn Mạc Tuấn Nghị, giận dữ nói, “Quên đi, không chơi nữa, tất cả đi ngủ, tuổi thì trẻ, mà còn không bằng một ông già như ta!”

Tư Không Dực Dương duỗi thắt lưng, bất mãn nói, “Ba, ba sao có thể giống bọn con được!”

Mạc Tuấn Nghị ở một bên che miệng cười, ông cụ đang ghen tị Ô Thuần Nhã và Tư Không Viêm Nghiêu quan hệ quá tốt đẹp phải không? Nhất định là ghen tị rồi.

Chúc mừng năm mới nhận tiền lì xì xong, mọi người quay về phòng ngủ, chỉ còn Hạ Dương cầm di động ngây ngốc nhìn chằm chằm.

Tào quản gia dọn bàn mạt chược, thấy hắn vẫn ngồi ở sofa ngẩn người, tò mò hỏi, “Biểu thiếu gia đang suy nghĩ chi vậy?”

Hạ Dương sửng sốt, cười gượng, “Không có gì, tôi đi ngủ đây.” Nói xong đứng dậy trở về phòng cho khách, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Văn Nhân Minh Húc chết tiệt, cư nhiên không gọi điện chúc tết mình!”

8 giờ sáng ngày hôm sau, Ô Thuần Nhã đã tỉnh. Quay đầu nhìn nam nhân nằm ngủ bên cạnh, khoé miệng cậu cong lên, vươn tay khẽ đè lại mi tâm đang nhíu lại của anh.

Vì tay cậu lạnh, cho nên Tư Không Viêm Nghiêu hơi hơi mở mắt, cầm tay cậu, đặt bên miệng cắn nhẹ một cái.

Ô Thuần Nhã trừng mắt, cọ cọ trong ngực anh, “Em muốn đến bệnh viện gặp ba.” Đêm qua cậu mơ, mơ về hồi còn nhỏ, tuy ba mẹ không thích cậu, nhưng cũng chưa bao giờ để cậu thiếu cái ăn cái mặc.

Tư Không Viêm Nghiêu chầm chậm nhắm hai mắt, dụi đầu vào hõm cổ cậu, lẩm bẩm, “Ừ. Anh đi với em.”

“Viêm Nghiêu….Em….Em muốn….” Miệng Ô Thuần Nhã hé ra khép lại, ấp a ấp úng.

Thấy dáng vẻ không biết nên nói thế nào của cậu, anh khẽ thở dài hôn lên trán cậu, thanh âm trầm thấp của nam nhân vào buổi sáng đầy vẻ biếng nhác, nói, “Muốn vay tiền anh.”

Ô Thuần Nhã hạ mắt, cậu biết nam nhân rất hiểu cậu.

Gật đầu, cậu khẽ “Ừ” một tiếng.

Nam nhân cúi đầu nhìn cậu, dường như bất mãn hừ một tiếng, cắn lên vành tai cậu.

“Ưm….Sao thế!” Bị anh cắn ngưa ngứa, Ô Thuần Nhã đẩy đẩy anh ra.

“Dám coi anh là người ngoài.” Tư Không Viêm Nghiêu lầu bầu, cắn mút vành tai cậu.

Ô Thuần Nhã bĩu môi, than thở, “Đâu có đâu, giờ em ăn của anh ở của anh, nếu còn vươn tay xin tiền anh, cứ cảm thấy ngài ngại.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhả miệng, nói với anh, “Của anh chính là của em.”

Được rồi, Ô Thuần Nhã cảm thấy giờ mình đúng là một con sâu gạo, cái gì cũng không phải làm, ở nhà ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ. (Sướng vỡi)

“Dậy đi, ăn sáng xong rồi đến bệnh viên.” Đẩy nam nhân nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, cậu nói.

“Ừ, ngủ thêm năm phút nữa thôi.” Đêm qua anh và anh anh thảo luận vấn đề công việc cho năm sau, bất tri bất giác nói tới hừng đông mới quay về phòng.

Ô Thuần Nhã đành trợn tròn mắt nhìn trần nhà, lo lắng lát nữa tới bệnh viện phải nói với ba mẹ thế nào.

Mười giờ sáng, Ô Thuần Nhã và Tư Không Viêm Nghiêu rời khỏi biệt thự.

Ngồi trong xe, Ô Thuần Nhã hai tay giao nhau nắm chặt đặt trên đùi, có vẻ hơi căng thẳng.

“Bảo bối, đừng lo lắng.” Tư Không Viêm Nghiêu vươn một bàn tay nắm lấy hai tay lạnh toát của cậu, thấp giọng nói.

“Em không lo lắng, chỉ hơi căng thẳng chút thôi.” Nắm lấy bàn tay của anh, Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt chứa một tia không yên lòng.

Tư Không Viêm Nghiêu thở dài, trấn an cậu, “Bảo bối, em còn có anh.”

“Ừ.” Ô Thuần Nhã khẽ gật đầu, cười với anh. Cho dù người trong nhà vẫn không nhận cậu cũng không sao, cậu còn có Viêm Nghiêu ở bên cạnh.

Tới bệnh viện tim, Tư Không Viêm Nghiêu đỗ xe, đỡ Ô Thuần Nhã xuống.

Người lui tới bệnh viện đều tò mò nhìn Ô Thuần Nhã, bọn họ rất ít khi nhìn thấy đàn ông mang thai, chưa kể người đàn ông còn này rất xinh đẹp thanh tú, bụng thì siêu lớn siêu bự.

Ô Thuần Nhã không chút để ý ánh mắt đánh giá của mọi người dành cho mình, tuỳ ý để Tư Không Viêm Nghiêu ôm thắt lưng cậu chậm rãi đi vào bệnh viện.

Hỏi rõ phòng bệnh của Ô Đào, cậu nhìn nam nhân, “Em tự mình đi.”

Anh lắc đầu, dứt khoát cự tuyệt.

“Không được, anh đi với em.”

“Được rồi, vậy lát nữa không cho anh lên tiếng.” Ô Thuần Nhã trừng nam nhân, dáng vẻ ‘nếu anh dám xen miệng vào em sẽ cho anh biết tay’.

Gật đầu, khoé miệng nam nhân treo ý cười trêu tức, “Được, nghe lời em.”

Ngoài phòng bệnh, Ô Thuần Nhã nhìn qua cửa thuỷ tinh, nhìn thấy rõ ràng ba nuôi đang nắm trên giường bệnh nhắm mắt ngủ, còn cả mẹ nuôi đang ghé bên giường bệnh ông nghỉ ngơi, đột nhiên cậu nhận ra, chỉ rời đi vài năm, ba mẹ đã già đi nhiều.

“Cậu là…Tiểu Nhã?” Một tiếng kêu của phụ nữ vang lên bên tai kéo tầm mắt Ô Thuần Nhã.

Khoé miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, Ô Thuần Nhã gật đầu, bàn tay nắm tay nam nhân hơi dùng sức để tiếp thêm bản thân dũng khí, cậu nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Chị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK