Bảo vệ gác cổng là một đại thúc đã ngoài năm mươi, đứa cháu nhỏ nhất nhà mình tuy đã lên tiểu học rồi nhưng cũng không thể nào đáng yêu khả ái bằng Tiểu Bánh Bao trước mặt, hơn nữa coi bộ còn rất thông minh nha.
“Bạn nhỏ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Bác cười tủm tỉm nói chuyện với Bánh Bao.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lên, Bánh Bao mang theo chất giọng đặc trưng của trẻ con,hơn nữa cực kì dễ nghe, “Ba tuổi lẻ bốn tháng ạ”
Nam nhân đang bế Bánh Bao và bác bảo vệ đều cảm thấy kinh ngạc, nhất là nam nhân kia, hắn biết đứa nhỏ này đã tự mình đi được một quãng đường rất xa, vừa rồi hắn còn nghĩ đứa nhỏ này ít nhất cũng tầm năm tuổi, ai ngờ chỉ mới hơn ba tuổi thôi.
Cúi đầu nhìn kĩ bộ dáng cử bé con một chút, bé con lớn lên với bộ dáng trắng trắng tròn tròn, hắn không thể không thừa nhận, ba mẹ của đứa nhỏ này nhất định là thương bé đến tận xương tủy, bằng không cũng không thể nào chăm bé thành hình dáng tròn vo đáng yêu như vầy được.
Bác bảo vệ cảm thán, cháu nhà mình lúc nhỏ được một nửa thế này thì tốt rồi, “Sao cháu lại một mình đến gặp ba? Mẹ cháu đâu? Bác vừa gọi điện cho ba cháu, cậu ấy sẽ lập tức tới đây” Ông biết nam nhân tinh anh trước mặt này là chỉ là có ý tốt đưa đứa nhỏ tới thôi, cho nên ông liền hỏi thăm bé.
Bánh Bao lắc đầu, móng thịt nho nhỏ đan lại xoắn a xoắn, chu miệng nhỏ, hết chi là đáng yêu, “Không có mẹ, chỉ có mỗi một mình phụ thân thôi. Phụ thân còn rất vất vả, vừa phải nuôi cháu vừa phải kiếm học bổng, có đồ ngon gì đều để dành cho cháu ăn, cho nên phụ thân rất gầy ”
Nam nhân vươn bàn tay to rộng xoa mái tóc mềm mại kia, trong mắt mang ý cười thấy vẻ ủy khuất của bé, không khỏi ôm bé vào lòng, “Con coi như là một đứa trẻ hiếm có nha, thật là một cực cưng hiểu chuyện”
Được khen! Bánh Bao mang theo một cập mắt sáng rực nhìn nam nhân, đôi mắt hơi ánh lên lục sắc khiến nam nhân sửng sốt, hắn nhìn kĩ khuôn mặt Bánh Bao, có chút đăm chiêu nheo mắt lại.
Lúc này từ ngoài cửa sổ nhìn thấy có một chiếc xe đen có rèm che, xe vừa dừng lại cửa xe vị trí phó lái đã mở ra, một nam sinh mặc áo tay ngắn màuvàng nhạt từ trong chạy tới, theo sau từ vị trí tay lái là một nam sinh mặc trang phục thoải mái, hai người một trước một sau đi vào phòng bảo vệ.
Ô Thuần Nhã bị nước mưa thấm ướt hết người, nhưng cậu không có tâm để ý nhiều như vậy, vọt vào phòng bảo vệ liền thấy con trai bảo bối nhà mình bị một nam nhân xa lạ ôm vào lòng, lập tức khẩn trương, nhìn nhìn con trai một chút rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, há miệng thở dốc không biết nên nói gì mới có thể bế con trai mình về.
Mạc Tuấn Nghị đi theo cậu vào cửa người đầu tiên hắn nhìn thấy là nam nhân kia, sửng sốt, là người quen a! Sau đó mới chú ý đến bé trai trong lòng hắn, đó là một đứa bé rất đáng yêu, trắng trẻo bụ bẫm.
“Vị tiên sinh này…con tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu nó chẳng may va vào ngài tôi sẽ bảo nó giải thích với ngài, xin ngài trả bé lại cho tôi…” lúc này thanh âm cửa Ô Thuần Nhã hơi phát run, đôi mắt ôn nhuận liều chết nhìn chăm chăm vào đứa con trai bảo bối của mình.
Nam nhân khóe miệng run rẩy, não bộ người này phát triển kiểu gì vậy trời!
Tiểu Bánh Bao vẫy vẫy cánh tay béo ú, miệng còn gọi, “Phụ thân, phụ thân lại đây ôm một cái, phụ thân”
Giỏi, biết ngay tên bé này sẽ không để phụ thân mình được yên mà, gọi như thế không sợ phụ thân bé suy đoán lung tung sao!
Ô Thuần Nhã sắp khóc tới nơi, đứng ở đó không biết nói thế nào, cậu không giỏi diễn đạt, chỉ biết đứng đó sốt ruột.
Mạc Tuấn Nghị đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, lại gần nam nhân đoạt lấy Tiểu Bánh Bao, trở lại giao cho Ô Thuần Nhã, sau đó lườm nam nhân một cái, mở miệng nói: “Văn Nhân Minh Húc, cậu đừng quá mức”
Văn Nhân Minh Húc ha hả nở nụ cười, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ô Thuần Nhã, tâm tình không tồi giải thích, “Bàn chuyện làm ăn xong đi ra thì thấy bé con này, chính bé ấy nói muốn tìm phụ thân, tôi thấy trời sắp mưa nên lái xe đưa bé về đây, vừa rồi chỉ là muốn đùa cậu một chút, ngại quá a”
Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn Bánh Bao đang ở trong lòng cậu đang chớp chớp đôi mắt to tròn của bé, lại ngẩng đầu nhìn cái vẻ mặt cười toe của nam nhân kia, vốn dĩ là lo lắng liền chuyển thành tức giận, nâng tay dùng sức vỗ mạnh lên cái mông đầy thịt của Bánh Bao, giọng oán giận quát lên: “Con muốn hù chết phụ thân đúng không! Có biết phụ thân lo cho con thế nào không hả!?”
Bánh Bao choáng váng luôn, bé lớn từng này rồi cho dù có gây ra nhiều tai họa lớn cỡ nào cũng chưa từng bị đánh lần nào, phụ thân bé vẫn luôn luôn ôn nhu dịu dàng, chưa mắng bé bao giờ. Cập mắt to tròn bắt đầu phiếm hồng, nước mắt không ngừng tuông rơi, cái miệng nhỏ mím lại ủy khuất nhìn phụ thân mình.
Phụ thân bé cũng rơi nước mắt, hai cha con một người ngồi xổm còn một người bị ôm vào lòng khóc rống lên, khiến ba người khác lại á khẩu không thốt nên lời.
Bánh Bao khóc rất thương tâm, nhưng khi bé nhìn thấy nước mắt của phụ thân rơi xuống còn khó chịu hơn so với chính bản thân bé bị đánh nữa, vươn đôi tay béo múp lau lau nước mắt trên gương mặt phụ thân, bé nghẹn ngào nói, “Phụ thân đừng khóc, Bánh Bao biết sai rồi.”
Ô Thuần Nhã cúi đầu hôn bé, rồi lại gắt gao kéo bé vào lòng: “ Sau này không được dọa phụ thân nữa có biết hay không! Còn như vậy phụ thân sẽ không cần con nữa!”
“Oa! A! Con sẽ không bao giờ dọa phụ thân sợ nữa đâu! Phụ thân, con xin lỗi, phụ thân đừng không cần con!” thanh âm Bánh Bao khóc càng thêm lớn, hai tay gắt gao ôm cổ Ô Thuần Nhã, đầu nhỏ dùng sức dụi vào cổ cậu.
Vươn tay xoa xoa cập mông tròn bé, nghiêng đầu hôn lên hai má vì khóc mà đỏ ửng của bé, giọng Ô Thuần Nhã hơi hơi khàn, “Có đau không? Chắc phụ thân đánh đau lắm!”
Lắc đầu, lau nước mắt, Bánh Bao chu chu miệng nhỏ: “Thịt con nhiều lắm, không sợ đau”
“Phốc!”
Mạc Tuấn Nghị bật cười, hai phụ thân con này cũng thật thú vị.
Ô Thuần Nhã xấu hổ ngẩng đầu nhìn về phía ba người trước mặt, khuôn mặt đỏ hồng, đứng dậy ôm lấy Bánh Bao, sau đó áy náy hướng về phía Văn Nhân Minh Húc cười xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy do tôi quá nống nảy, đã hiểu lầm ngài. Còn có cảm ơn ngài đã đưa bé đến đây, lại chậm trễ ngài lâu như vậy, thật ngại quá”
Văn Nhân Minh Húc xua tay tỏ vẻ không sao, tiến lên nhéo nhéo hai má tròn ủm của Bánh Bao: “Lần sau đừng để phụ thân con lo lắn như vậy nữa”
“Em đã biết, cảm ơn ca ca” Bánh Bao nhu thuận gật đầu, cánh tay đang ôm cổ Ô Thuần Nhã cũng không có buông ra. Bé sợ nhất là phụ thân bé đuổi bé đi.
“Ca ca? Anh ấy còn lớn hơn phụ thân con hai tuổi đó, con nên gọi là thúc thúc” Mạc Tuấn Nghị vươn tay muốn ôm lấy Bánh Bao, nhưng lại bị bé né tránh. “Để Mạc thúc thúc ôm con đi, cho phụ thân con nghỉ ngơi một lát, để tìm được con mà phụ thân con sắp ngất luôn rồi”
Bánh Bao lập tức buông tay để Mạc Tuấn Nghị ôm bé, sau đó mở to mắt lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch tái nhợt của phụ thân, lúc này bé mới nhớ tới thân thể phụ thân không được tốt cho lắm.
“Phụ thân…”
“Ngoan, để phụ thân thay quần áo cho con, đến khi về nhà Lưu nãi nãi sẽ nấu canh sườn mà con thích, phụ thân không sao đâu” Hôn hôn lên hai má Bánh Bao, Ô Thuần Nhã lấy ba lô của bé mở ra, lấy ra một cái quần dài cùng áo dài tay.
“…Cậu cố ý chuẩn bị sẵn cho bé ?” Nam nhân kinh ngạc hỏi. Người này quả là cẩn thận tỉ mỉ.
Ra hiệu cho Mạc Tuấn Nghị bế Bánh Bao lại gần, sau đó ngồi xổm xuống cởi quần yếm của bé ra, động tác nhanh nhẹn mặc quần dài cho bé sau đó lại cởi chiếc áo T-shirt của bé, đổi quần áo tốt cho bé xong cậu mới gật đầu nói: “Ân, gần đây thời tiết lúc nắng lúc mưa, hai bộ quần áo cũng không có nặng bao nhiêu, bình thường trong cặp của bé chỉ có sữa với mấy đồ ăn vặt linh tinh thôi, vạn nhất gập phải trời mưa gió tôi sợ bé sẽ bị cảm lạnh, cho nên phải đem quần áo theo để kịp thời thay cho bé”
Văn Nhân Minh Húc nhìn động tác thuần thục cùng vẻ mặt thương yêu cưng chiều của cậu, trong lòng chợt có chút cảm xúc khác thường.
“Phụ thân, quần quần khó chịu” Xoay xoay người, Bánh Bao giơ tay lên kéo kéo quần của Ô Thuần Nhã.
Đem quần áo cũ bỏ lại vào ba lô của Bánh Bao, Ô Thuần Nhã quay đầu hỏi:“Khó chịu sao?” Quần này mới mua, có thể còn chút cứng. Nhíu mày cởi quần của bé xuống:“Để Mạc thúc thúc ôm, phụ thân chỉnh lại quần một chút rồi mặc lại cho con”
Gật đầu chui vào lòng Mạc Tuấn Nghị, tay bé tẹo cố gắn che mông lại không cho người khác nhìn, liền bị mọi người cười.
Văn Nhân Minh Húc tronh lúc lơ đãng nhìn thấy ở thắt lưng Bánh Bao có một vết khác thường, để sát mắt lại nhìn vào sắc mặt chợt đại biến, Mạc Tuấn Nghị thấy hắn như vậy cũng nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó sắc mặt cũng trở nên đồng dạng cực kì khiếp sợ. Hai người liếc nhìn nhau đều phát hiện khiếp sợ trong mắt đối phương.
Ô Thuần Nhã lấy tay vò vò xoa xoa quần dài cho mềm ra, sau đó mặc lại cho con,rồi mở miệng nói: “Có thể vẫn không được thoải mái cho lắm, chịu một lát, để về phụ thân giặt cho con là ổn rồi”
“Vâng” Bánh Bao gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bé kéo tay cậu làm nũng: “Tối phụ thân về nhà đi, con nhớ phụ thân lắm” Ba ngày nay bé đều không được ngủ cùng phụ thân, buổi tối cũng không có ai kể chuyện cổ tích cho bé nghe cả. (mai sau bố về thì thế nào??? Ngủ mình cho quen đê ~)
“Ừ, phụ thân với con cùng về, sau này sẽ không bao giờ để con ở nhà một mình nữa” Nhớ tới Bánh Bao vì nhớ mình nên mới mạo hiểm chạy tới đây, Ô Thuần Nhã mắt lại đỏ hoe.
Mạc Tuấn Nghị lập tức mở miệng ngăn cản cậu đang chuẩn bị rơi nước mắt thêm một lần nữa : “ Thuần Nhã, thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi”
“Ừ, được” Ô Thuần Nhã xoay người nói với bác bảo vệ, “Cảm ơn bác”
“Không có việc gì không có việc gì, bé con này vừa nhìn liền thấy thông minh lanh lợi, cậu nuôi dậy cũng thật không tồi đi” Xoa đầu Bánh Bao, bác cười thoải mái:“Về sau không được làm những chuyện nguy hiểm thế này nữa, phải ngoan ngoãn đó nha”
Bánh Bao gật đầu, bé biết mình đã dọa phụ thân sợ hãi rất nhiều, về sau sẽ không thế nữa đâu.
“Minh Húc, tối nay chờ điện thoại của tôi” Đưa hai cha con Ô Thuần Nhã vào xe, Mạc Tuấn Nghị trước khi lên xe nói với Văn Nhân Minh Húc.
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, hắn biết Mạc Tuấn Nghị định nói gì. Phỏng chừng điều mà hai người nghĩ đều là một chuyện. Nếu đó là thật, vậy đúng là tin tức làm cho người ta thấy khủng bố đi.
Văn Nhân Minh Húc nhìn nam sinh ngồi ở vị trí phó lái đang ôm đứa nhỏ cười ôn nhu, trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, chuyện này nếu thành sự thật, không biết trong tương lai sẽ diễn biến thành cái dạng gì đâu.
Nhìn theo chiếc xe rời đi, hắn xoay người lên xe.
Bánh Bao trong xe vẫy tay tạm biệt Văn Nhân Minh Húc, nam nhân cũng cười vẫy tay lại với bé.
“Xin lỗi phụ thân, đã làm phụ thân phải lo lắng rồi.” Chui vào lòng phụ thân tuy lạnh như băng nhưng lại khiến bé thấy an toàn ấm áp dị thường, Bánh Bao mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại lẩm bẩm.
Ánh mắt Ô Thuần Nhã ôn nhu hôn lên đỉnh đầu của bé, tâm tình lúc này mới bình tĩnh lại, đây là đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với cậu, từ khi bé sinh ra tới giờ cậu đều ở bên cạnh bé.
Vỗ nhẹ lưng Bánh Bao, điều chỉnh cho bé một tư thế thoải mái, nhìn bé say sưa ngủ, Ô Thuần Nhã quay đầu về phía người lái xe, “Hôm nay rất cảm ơn cậu”
Đèn đỏ, xe dừng lại, Mạc Tuấn Nghị lắc đầu cười: “Câu có thể đừng luôn khách khí như vậy được không? Tốt xấu gì mình cũng coi như tiểu thúc của bé con đi? Về sau nếu cậu có việc gì gấp, việc khác mình không giúp được cậu, thế nhưng lái xe đi đón bé tới gập cậu một chút cũng không thành vấn đề gì. Đỡ phải gây rắc rối lớn như vậy, thật có thể hù chết người mà!” Vươn tay khẽ nhéo nhéo má hai đỏ bừng của bé, Mạc Tuấn Nghị trong lòng nhất thời không ngừng suy nghĩ có nên mở lời hỏi ra nghi vấn của mình hay không. Sau lại thẳng lưng tiếp tục lái xe, quên đi, để từ từ rồi nói.