Hai đứa nhỏ chơi hết sức chuyên chú, không để ý tới nam nhân đang lại gần, Tư Không Viêm Nghiêu cũng không quấy rầy chúng, yên lặng nhìn hai đứa nhỏ dễ thương, càng nhìn càng thấy con mình đáng yêu hơn cháu mình nhiều. Nhìn cái thân hình mập mạp tròn vo của bé, lại bất chợt nghĩ tới dáng người của ai kia đang ngủ trên lầu, Tư Không Viêm Nghiêu càng thêm vừa lòng với Ô Thuần Nhã. Không tồi, có thể nuôi con anh tốt như vậy, chỉ có duy nhất cậu ấy…Đương nhiên, thân hình cậu ấy cũng không tồi.
“A! Chết rồi” Giọng non nớt của Bánh Bao kéo lại suy nghĩ đang bay xa của anh, anh cúi người xoa đầu bé.
“Bánh Bao, cha có chuyện muốn nói với con.” Ôi cái giọng điệu ôn nhu này.
Tư Không Cảnh Hoán run run, sao giờ nhóc lại thấy dáng vẻ nhị thúc y hệt sói xám muốn dụ dỗ trẻ con vậy…... ........Ba ơi, nhị thúc khủng khiếp quá, ∑( ° △ °|||)
Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ chớp chớp mắt, nghi hoặc ngồi thẳng dậy nhìn anh, “Dạ, cha nói đi ạ.” Dáng vẻ nghiêm túc này của Bánh Bao nếu mà bị Tư Không Dực Dương nhìn thấy, thể nào gã cũng chỉ thẳng vào mặt bé hô to giả bộ làm người lớn cho coi!
“Bánh Bao có muốn chơi cùng ca ca mỗi ngày không? Cho dù con có đi nhà trẻ, thì mỗi ngày đều vẫn gặp được ca ca?” Vì cái quyết định trong lòng kia, Tư Không Viêm Nghiêu liền hóa thân thành một tên lắm mồm nói lảm nhảm, không phải chỉ là nói thêm vài lời với trẻ con thôi sao, không thành vấn đề!
Khuôn mặt Bánh Bao nhỏ lộ ra nụ cười kinh hỉ, bé gật đầu, “Muốn!” O(∩_∩)O
Trong mắt Tư Không Viêm Nghiêu liền ẩn ẩn ý cười, “Vậy có phải Bánh Bao không muốn phụ thân con mỗi ngày đều vội vàng đến trường học rồi còn phải đi kiếm tiền để nuôi con đúng không?”
Bé biết phụ thân bé mỗi ngày đều bề bộn thiệt nhiều việc, Bánh Bao mới vừa rồi còn kinh hỉ giờ lại khổ sở, dẫu môi thấp giọng nói, “Phụ thân ngày nào cũng chăm sóc Bánh Bao, còn phải kiếm tiền để nuôi Bánh Bao, chắc là rất mệt đi.”
Nhìn bé vẻ mặt sắp khóc đến nơi, Tư Không Viêm Nghiêu ngồi bên cạnh bé, kéo bé vào lòng, hôn lên trán của bé, “Con ngoan, đó là cách phụ thân con thể hiện rằng mình rất yêu con.”
Gật đầu, Bánh Bao có vẻ không quá xúc động nữa.
“Vậy Bánh Bao có muốn mỗi ngày phụ thân có thêm nhiều thời gian ở cùng con hơn không?” Tuy rằng rất đau lòng khi thấy vẻ mặt đáng thương của con, nhưng Tư Không Viêm Nghiêu đã quyết định để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, để con khó chịu một chút vân vân các kiểu chỉ là chuyện nhỏ.
“Muốn ạ.” Ngẩng đầu, bé nhìn Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu.
“Còn nữa này, có phải Bánh Bao rất thích ăn bánh ngọt đúng không? Nếu mỗi ngày đều có bánh ngọt ngon tuyệt cho Bánh Bao ăn, muốn ăn lúc nào cũng được, Bánh Bao có chịu không?” Tung ra đòn sát thủ, Tư Không Viêm Nghiêu cười một cách cưng chiều.
“Chịu!” Đáp ứng một cách sảng khoái, Bánh Bao xoay người nằm úp sấp trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu, mềm mềm non nớt hỏi, “Cha muốn nói gì vậy?”
Nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của bé, khóe miệng Tư Không Viêm Nghiêu cuối cùng cong lên nụ cười nắm chắc phần thắng, “Cha thực thích Bánh Bao và phụ thân con, muốn ở cùng hai người, mỗi ngày đều được nhìn thấy Bánh Bao, Bánh Bao nói với phụ thân, để phụ thân đồng ý đến sống với cha, có được không?”
( ⊙ o ⊙) “Dạ?” Kinh ngạc há to miệng, Bánh Bao ngây ngẩn cả người. Có lẽ anh nói một lần quá dài, Bánh Bao phải chậm rãi tiêu hóa hết, sau đó kinh hỉ trừng lớn mắt, “Thật ạ? Nếu đến đây sống có thể nhìn thấy ca ca mỗi ngày? Có thể ở với phụ thân mỗi ngày? Còn có, còn có, có thể ăn bánh ngọt mỗi ngày? Muốn ăn ít có ít muốn ăn nhiều có nhiều?”
“Đúng.” Tư Không Viêm Nghiêu lập tức gật đầu, coi bộ xem ra đạt được mục đích rồi.
“Quá tuyệt (^o^)/~, con sẽ đi nói với phụ thân, để phụ thân đồng ý đến đây sống (^o^)/~” bé không phải vì bánh ngọt đâu, thật đó!
Tư Không Cảnh Hoán ngồi bên cạnh chứng kiến đầy đủ từng bước dụ dỗ nhi đồng, nhóc cảm thấy quá áp lực, hơn nữa nhóc đột nhiên phát hiện, Ô thúc thúc thật đáng thương, cư nhiên bị Bánh Bao chỉ vì mấy miếng bánh ngọt mà bán mất…
Tư Không Viêm Nghiêu tâm tình siêu tốt xoa xoa đầu Bánh Bao, “Sáng mai hẵng nói, hôm nay muộn rồi, hơn nữa phụ thân con còn đang ngủ, cục cưng ngoan sẽ không đánh thức phụ thân dậy, đúng không?”
“Dạ! Bánh Bao là cục cưng ngoan, cha về đi, hôm nay Bánh Bao muốn ngủ với ca ca.” Bánh Bao giẫm lên giường mềm, hai tay tóm lấy bàn tay to của nam nhân, lắc lắc lư lư đứng lên, sau đó hôn một cái lên môi anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh bé cười ngọt ngào nói, “Hôn chúc ngủ ngon đó, giúp Bánh Bao chuyển cho phụ thân nha (╯3╰)”
Trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu đúng là vui muốn chết, Ô Thuần Nhã rốt cuộc là nuôi dạy con của anh thế nào, mà đứa nhỏ này lại đáng yêu đến vậy không biết.
Anh ôm bé hung hăng thơm lên má nhóc một cái, “Hai đứa chơi một chút rồi lập tức đi ngủ biết chưa? Cảnh Hoán nghỉ ngơi cho tốt đi.” Câu cuối cùng là trừng thằng cháu mình mà nói.
Tư Không Cảnh Hoán nhìn ánh mắt anh lập tức gật đầu lia lịa, sau đó kéo Bánh Bao đến bên cạnh mình, hai nhóc đồng thời vẫy vẫy tay, “Nhị thúc / Cha ngủ ngon.”
Giải quyết xong, anh vui vẻ đứng dậy, anh bây giờ còn phải thay Bánh Bao gửi đến phụ thân bé một nụ hôn chúc ngủ ngon a~.
Tư Không Viêm Nghiêu trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đến bên giường bật đèn ngủ tỏa ánh cam dìu dịu, Ô Thuần Nhã vốn nằm nghiêng trên giường giờ chuyển sang nằm thẳng, có lẽ do ngủ phát nóng, chăn bị cậu đá sang một bên.
Chỉnh thấp điều hòa xuống một chút, sau đó anh kéo chăn lên nửa người cậu, Tư Không Viêm Nghiêu nheo mắt theo dõi cậu một lúc, có thể là do ánh mắt của anh quá xâm lược, Ô Thuần Nhã nhíu mày, sau đó nghiêng người chui vào chăn, mặt chôn vào gối tiếp tục ngủ.
Mỉm cười, nam nhân xoay người đi vào phòng vệ sinh, anh phải đi tắm rửa một cái, sau đó đến hôn ngủ ngon.
Ô Thuần Nhã lúc này hoàn toàn không biết cậu đã bị đứa con trai bảo bối của mình đạp xuống hố , mà còn là loại hố sâu vạn trượng cả đời này cậu cũng đừng mong có thể bò lên được nữa…
Cùng mặc niệm cho Nhã Nhã đáng thương của chúng ta nào. ╮( ̄▽ ̄)╭
——— —————— —————— —————————–
Nam nhân từ chương này trở đi sẽ là cách gọi riêng để chỉ Tư Không Viêm Nghiêu nhé.