• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Dương lưng đeo balo thể thao, hắn nghiêng đầu nhìn Bánh Bao bên cạnh, không khỏi bật cười.

Bánh Bao hôm nay mặc quần màu nâu cát, ở phần đầu gối có hình mặt gấu trúc trang trí, chân đi giày da trẻ con, thân trên mặc một áo len lông dê màu hồng nhạt khoác ngoài là một chiếc áo ngắn màu đen, đầu đội mũ cao bồi, nhìn thế nào cũng cảm thấy tên nhóc này không giống ra ngoại ô chơi, mà cứ như đang chuẩn bị đi chụp ảnh chân dung nghệ thuật.

Ngồi xuống cùng tầm mắt với Bánh Bao, Hạ Dương tươi cười nhéo bàn tay be bé đầy thịt của bé, rồi vươn qua chụt một cái hôn lên mặt bé.

“Bánh Bao được đi chơi xuân, có thấy vui không nào?”

Hai cánh tay ngắn của Bánh Bao quàng lên cổ Hạ Dương, cọ cọ mặt hắn, giọng nói mềm mại ngọt ngào, “Vui ạ, nếu cha cũng có thể đi chơi với phụ thân và Bánh Bao, thì Bánh Bao sẽ càng vui hơn.”

Mắt to ngập nước uỷ khuất nhìn Tư Không Viêm Nghiêu đang ăn bữa sáng, cực kì có ý lên án.

Tư Không Viêm Nghiêu nuốt mì sợi trong miệng, bất đắc dĩ thở dài, ngoắc ngón trỏ với Bánh Bao, ý bảo, lại đây.

Bánh Bao chớp mắt, bĩu môi đỏ hồng, lắc lắc mông thịt lại gần.

Tựa vào đầu gối nam nhân, bé ngửa đầu nhìn anh.

Tư Không Viêm Nghiêu kẹp vỡ trứng ốp lếp, dùng đũa gắp lòng đỏ trứng vào miệng Bánh Bao, nhìn bé nhai nhai rồi nuốt xuống, vươn qua hôn lên mặt bé, thấp giọng nói, “Phải giúp cha chăm sóc cho bảo bối của cha nhé.”

Bánh Bao cũng rướn lên hôn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân một cái, gật đầu, nghiêm túc nói, “Dạ! Con sẽ chăm sóc hai bảo bối của cha thật tốt!”

Hạ Dương ở bên cạnh nhếch môi cười, tên nhóc này cư nhiên có thể nói lời chính nghĩa như thế, hơn nữa còn gọi cái gì mà hai bảo bối? Đại ca hắn rõ ràng nói chỉ cần chăm sóc Ô Thuần Nhã là được rồi, còn Bánh Bao nghịch ngợm kia, cần phải chăm sóc sao!

Tư Không Viêm Nghiêu vỗ vỗ mông Bánh Bao, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, “Chú ý an toàn.”

Hạ Dương gật đầu tỏ vẻ hắn sẽ chăm sóc tốt một lớn một nhỏ.

Ô Thuần Nhã cầm balo của Bánh Bao từ trên lầu chậm rãi đi xuống, cậu giờ mỗi bước đi đều cảm thấy không thoải mái, chân phù thũng sưng vù, bụng quá lớn còn ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu…

Tư Không Viêm Nghiêu lập tức đứng dậy đi lên lầu, cầm balo của Bánh Bao, một tay đỡ cánh tay cậu giúp cậu xuống lầu, chỉ sợ cậu không cẩn thận sẽ ngã.

Cau mày, Tư Không Viêm Nghiêu lo lắng nói, “Vẫn là đừng đi thì hơn.”

Bánh Bao huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy tới bên chân Ô Thuần Nhã, ngửa đầu nhìn nam nhân, lầu bầu, “Cha nói lời phải giữ lời chứ! Nếu không mũi sẽ dài ra đó.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn ánh mắt mang ý cười trêu chọc của Ô Thuần Nhã, rồi nhìn thằng con đang trừng to mắt nhìn mình, lại một lần nữa bại trận.

Thở dài, anh nhéo nhéo chóp mũi Bánh Bao, “Không được thêm phiền toái.”

“Đương nhiên rồi, Bánh Bao ngoan ơi là ngoan ấy.” Bánh Bao nhăn mặt nhíu mày, nghiêng đầu ôm chân Ô Thuần Nhã, cọ cọ mặt.

Ô Thuần Nhã nhéo má Bánh Bao, cười nói, “Ở trong phòng sao còn đội mũ?” Trang phục này là do Bánh Bao tự lựa chọn, nhìn trông rất có sức sống.

Bánh Bao dùng chất giọng non nớt nói, “Như vậy nhìn mới đẹp trai mà phụ thân!” Hai đầu ngón tay thịt thịt múa may làm tư thế bắn súng, xong còn bày đặt thổi phù ngón trỏ.

Hạ Dương đi tới, cúi người bế Bánh Bao lên, nói với Ô Thuần Nhã, “Mau ăn sáng đi, sắp tới giờ tập trung rồi.”

Ô Thuần Nhã gật đầu, ý bảo hắn đưa Bánh Bao đi ăn trước, còn mình thì vươn tay kéo nam nhân chầm chậm đi.

Cậu vừa đi vừa nói, “Em sẽ chăm sóc Bánh Bao, anh đừng lo.” Giương mắt nhìn biểu tình bất mãn của nam nhân, cậu trợn mắt bổ sung, “Cũng sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.”

Tư Không Viêm Nghiêu hôn lên trán cậu, gật đầu, “Ừ” Tuy rằng anh vẫn rất lo lắng.

Ăn bữa sáng xong, Hạ Dương lái xe chở Bánh Bao và Ô Thuần Nhã đến trước cửa nhà trẻ, có một chiếc xe bus đỗ ở đó, khá nhiều phụ huynh đã lục tục dắt các bạn nhỏ lên xe, bọn họ hầu hết đều cầm một balo đựng đầy đồ ăn vặt.

Hạ Dương lôi hai balo bự chảng trong cốp xe ra, một balo đựng chăn mỏng áo khoác linh tinh, còn balo kia thì đựng toàn đồ ăn vặt….

Chậc lưỡi, Hạ Dương bất đắc dĩ nhìn Ô Thuần Nhã, nhấc hai balo lên, nói, “Đại ca tôi cũng thật săn sóc, chỉ sợ cậu bị lạnh bị đói.” Ngữ khí chua lòm, cứ như mình không được ai quan tâm vậy.

Ô Thuần Nhã nhướn mày nhìn hắn, nở nụ cười.

“Anh với Minh Húc không phải tốt lắm sao?” Vừa rồi hai người còn gọi điện cho nhau, tuy Hạ Dương biểu hiện mất kiên nhẫn, nhưng khoé miệng lại cong ý cười.

Hạ Dương nhún vai, “Tập trung rồi, đi thôi, lên xe.”

Nhà trẻ phân ba cô giáo dẫn dắt bọn họ đi chơi xuân, thực ra cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là muốn cho các bạn nhỏ quen sống trong phòng ấm đi ngắm nhìn non nước, cộng thêm tạo cơ hội cho các bậc phụ huynh trao đổi kinh nghiệm nuôi con.

Ô Thuần Nhã với dáng vẻ đặc biệt lập tức trở thành đối tượng trò chuyện hỏi han của nhóm phụ huynh lớp chồi nhà trẻ.

Vì cớ gì à? Không thấy người ta nuôi được một đứa bé vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy sao! Con bọn họ bốn tuổi cả ngày khóc nhè ,tè dầm, còn con người ta, bụ bẫm hồng hào chưa nói, lại rất hiểu chuyện, ăn nói trật tự rõ ràng, không giống đám nhóc nghịch ngợm thích gây rối tầm tuổi này một tẹo nào. (Đương nhiên, người ta lên chức cụ rồi mà)

Ô Thuần Nhã mỉm cười lễ độ, ngồi cùng một vài phụ huynh, tuy nhiên trên người cậu đắp thêm một tấm chăn nhung màu xanh nhạt.

Một người mẹ nở nụ cười thiện ý, rót một ly sữa ấm trong bình giữ nhiệt đưa cho cậu, “Mời cậu uống.”

Ô Thuần Nhã cười tiếp nhận, “Cảm ơn.”

Người mẹ kia chỉ đám nhỏ đang chạy điên cuồng cùng Hạ Dương, nhận xét, “Ông xã của cậu thích trẻ con thật đấy.” Rất ít đàn ông có thể chạy loạn với một đám con nít như vậy.

Trợn mắt, Ô Thuần Nhã bật cười, “Anh ấy không phải là ông xã của tôi, anh ấy là em trai ông xã tôi.” Việc gọi một người đàn ông là ông xã trước mặt mọi người khiến cậu có chút thẹn thùng, nhưng không thể để có hiểu lầm được.

“Ồ, ngại quá, nhà trẻ viết thông báo là cha mẹ đưa con đến, nên tôi tưởng….Ha hả.” Người mẹ kia cười ngượng.

Phất tay, Ô Thuần Nhã nhìn nam nhân đang cõng Bánh Bao trên vai chạy loạn, nở nụ cười, “Anh ấy quả thật rất thích trẻ con.”

Vài người mẹ khác cũng lại gần, bọn họ thực sự rất có hứng thú với cái bụng bầu của Ô Thuần Nhã.

“Cậu không ngại chứ?” Một người mẹ ngồi xuống bên cạnh Ô Thuần Nhã, vươn tay chỉ vào bụng cậu.

Tuy đã được chăn che, nhưng vùng bụng căng tròn vẫn hiện lên rõ ràng.

Ô Thuần Nhã lắc đầu, cười xoa bụng, tên nhóc bên trong hình như vì có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành mà vui vẻ, từ buổi sáng đã bắt đầu nghịch ngợm.

“Được bao nhiêu tháng rồi?” Bọn họ chưa từng thấy đàn ông mang thai, cho nên không rõ liệu đàn ông có phải cũng mang thai mười tháng không?

Ô Thuần Nhã phất tay với Bánh Bao đang vẫy tay về phía cậu, ý bảo bé tự mình chơi, sau đó nói, “Đã được bảy tháng.” Đối với tình trạng bị mọi người vây xem, cậu đã quá bình tĩnh.

“Ông xã cậu không ngờ lại cho phép cậu đến đây, đáng ra khi mang thai nên ở nhà cẩn thận dưỡng thai mới phải.” Một người cha không hiểu nổi nhìn Ô Thuần Nhã, hắn cảm thấy một người đàn ông mang thai thì cũng chẳng khác gì phụ nữ, đã từng này tháng rồi, cư nhiên còn đi linh tinh, không sợ vấp ngã gì sao!

Ô Thuần Nhã hơi nhíu mày, cậu là đàn ông được không! Mỗi ngày như sâu gạo không có việc gì làm đã đủ khiến cậu buồn bực, chẳng lẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng không được phép?

“Mang thai cũng cần vận động thích hợp.” Không đợi Ô Thuần Nhã mở miệng phản bác, đã có người nói thay cậu.

Ô Thuần Nhã quay đầu nhìn về phía sau, không khỏi sửng sốt.

Cậu ngơ ngác hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

Tống Thuỵ nở nụ cười, gật đầu với một người mẹ ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, ý bảo cô nhường vị trí cho hắn.

Ngồi xuống bên cạnh Ô Thuần Nhã, còn thuận tay chỉnh lại chăn cho cậu, hắn nhàn nhạt nói, “Vài hôm nữa tôi sẽ rời khỏi đây, cho nên muốn gặp các người một lần cuối cùng.”

Ô Thuần Nhã nghe hắn nói vậy mới nhớ ra, đợt trước Tư Không Viêm Nghiêu đã nhắc đến chuyện Tống Thuỵ muốn xuất ngoại với mình, không ngờ hắn lại đi nhanh như thế.

Thời gian trôi qua quá nhanh, Bánh Bao đã nghỉ hết kì nghỉ đông, còn cậu cũng đã mang thai bảy tháng.

Những bậc phụ huynh xung quanh thấy hai người bọn họ có vẻ có chuyện muốn nói, đều tự giác rời đi, để lại không gian cho bọn họ.

Hạ Dương ở xa thấy Tống Thuỵ ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, nhíu mày.

“Bánh Bao, thúc qua kia xem, con nhớ cẩn thận chơi nhé.”

Bánh Bao ôm một quả bóng cao su trong ngực, đang mải chạy như điên với mấy bạn nam, nào còn chú ý đến Hạ Dương nói gì, lung tung gật đầu, ôm bóng tiếp tục loăng quăng.

Hạ Dương thở dài, nhìn chung quanh, thấy không có gì nguy hiểm, bên cạnh còn vài phụ huynh trông chừng, hẳn là không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Tống Thuỵ thấy Hạ Dương đang đi tới, cười với Ô Thuần Nhã, “Anh Viêm Nghiêu rất lo lắng cho cậu.”

Đưa đồ uống cho hắn, Ô Thuần Nhã bất đắc dĩ thở dài, nói, “Anh ấy hận không thể nhốt tôi trong nhà, anh định ở nước ngoài cả đời sao?” Cậu cảm thấy thực ra mình có thể bình thường ở cạnh Tống Thuỵ, chỉ cần người này không nảy lên ý tưởng không tốt gì trong đầu nữa.

Tống Thuỵ bật cười lắc đầu, hâm mộ nói, “Tôi cũng muốn có một người thương yêu tôi như vậy.”

Ô Thuần Nhã kinh ngạc nhìn hắn, cho tới giờ, hành động và suy nghĩ của Tống Thuỵ đều mang tính cực đoan, nhưng hôm nay hắn như đã thấu hiểu tất cả mà nói với cậu về tình yêu hắn mong mỏi.

Tống Thuỵ ngẩng đầu vẫy tay với Hạ Dương, “Đã lâu không gặp, anh vẫn rất đẹp trai.”

Hạ Dương nhướn màu, cầm đồ uống bên cạnh uống một ngụm, lau miệng nói, “Cậu vẫn rất đáng yêu.”

“Dùng từ ‘đáng yêu’ để miêu tả đàn ông thì đâu phải là khen ngợi chứ.” Bĩu môi, Tống Thuỵ bất mãn đảo mắt xem thường Hạ Dương.

Ngồi ở một bên khác của Ô Thuần Nhã, Hạ Dương ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu hỏi, “Cậu có thấy lạnh không?” Tuy nơi này có rất nhiều ánh mặt trời, những thỉnh thoảng vẫn có từng cơn gió thổi qua.

Ô Thuần Nhã lắc đầu, vươn tay gỡ cỏ vụn dính trên đầu hắn, quơ quơ, “Anh đúng là đứa nhỏ to xác.”

Tống Thuỵ hé miệng cười, “Nghe nói anh và Minh Húc dạo này tốt lắm?”

Hạ Dương xấu hổ kéo khoé miệng, vì sao đề tài đã chuyển lên mình rồi, vừa nãy hai người họ không phải còn đang tán gẫu về cái khác sao!

Nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của hắn Tống Thuỵ liền biết, người này nhất định không tiêu sái như bề ngoài, thực ra hắn chính là một tên siêu biệt nữu!

“Minh Húc là một tình nhân tốt.”

Hạ Dương nhướn mày, cười nhạo, “Vậy thì sao, ý của cậu là cậu với cậu ta vui vẻ dễ chịu lắm à?”

Tống Thuỵ thở dài, không thèm nhiều lời với hắn, người này bắt đầu để tâm mấy chuyện không đâu rồi.

Ô Thuần Nhã vừa vỗ vai Hạ Dương, vừa nhíu mày nhìn hắn, “Nghĩ linh tinh cái gì thế!” Cho dù không nói cũng biết từ nhỏ Tống Thuỵ đã thích Tư Không Viêm Nghiêu, nào có quan hệ gì với Văn Nhân Minh Húc, nhìn cái dáng ghen tuông nồng nặc của hắn coi, chậc chậc, thế mà còn nói không cần người ta!

——— —————— —————-

Vì Ô Thuần Nhã yêu cầu nên Hạ Dương đổi cách xưng hô với Ô Thuần Nhã là ‘cậu-tôi’ nhá, cơ mà nếu âm thầm hoặc vội quá thì vẫn gọi là ‘chị dâu’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK