Máu không còn nhiều lắm, bọn họ có thể dùng nhiều nhất hai ba lần nữa là hết, sau đó lại phải suy nghĩ cách để có thể đi ra ngoài mà không gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ nó cũng không phải vấn đề quan trọng nhất, hai người mặc đồ bảo hộ bôi m.á.u zombie lên người, mở cửa lớn dùng một tấm ga trải giường bọc con zombie, lại đi về phía bờ hồ nhân tạo.
Lục Khải Minh đã đào một cái hố nhỏ dài hơn một mét và rộng nửa mét ở đó. Họ cho xác zombie nhỏ vào đó và phủ đất lên. Bọn họ lấy từ trong bãi cỏ ra một tấm biển cắm lên đầu của ngôi mộ, trên đó vẫn còn nét chữ mờ mờ: “Chân nhỏ đừng chạy lung tung, tiểu thảo luôn vui vẻ"
Nếu cô may mắn sống sót đến khi mạt thế kết thúc, may mắn gặp được người nhà của nó, cô sẽ dẫn bọn họ tới đây xem.
Cho dù khả năng đó là vô cùng nhỏ, nhưng Giang Diệu Diệu vẫn hy vọng rằng sẽ có ngày đó.
Khi bạn đang ở trong nghịch cảnh, bạn muốn tiếp tục sinh tồn thì nhất định phải có hy vọng, điều đó giống như bạn ngậm một viên kẹo sau khi bạn uống xong một chén thuốc bắc vậy.
Chỉ cần nhớ lại mùi vị ngọt ngào của nó, cho dù thuốc có đắng như thế nào cũng vẫn có thể chịu đựng được.
Cô đứng trên bãi cỏ, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.
Lục Khải Minh cầm cái xẻng sau khi nghỉ ngơi một lúc bèn nói: "Có lẽ chúng ta cần bắt một con zombie khác."
Bọn họ cần phải ăn uống, còn phải ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ mặc đồ bảo hộ thật sự không thể bảo đảm an toàn.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm được một con zombie khác để thay thế ngay lập tức.
Giang Diệu Diệu nói: "Anh vẫn dùng cách cũ à?"
"Ừ, dẫn một con vào biệt thự, sau đó đóng cửa xử lý nó."
"Để tôi dụ nó tới."
Cô tự đề cử mình, làm Lục Khải Minh vô cùng ngạc nhiên.
"Cô không sợ sao?"
Nhớ lúc trước anh muốn cô đứng ở trên cầu thang hét lên một tiếng thôi thế mà cô sống c.h.ế.t cũng không chịu.
“Tôi sợ chứ.” Giang Diệu Diệu nói: “Nhưng một mình anh nếu đối phó không nổi thì sẽ bị thương.”
Lục Khải Minh nghe thấy thế thì càng ngạc nhiên hơn.
"Cô quan tâm đến tôi sao?"
Đúng thật là gặp quỷ rồi. Giang Diệu Diệu lí lẽ hùng hồn nói: "Chuyện này có gì lạ đâu, đến con ch.ó tôi nuôi bị anh lén trộm làm thịt ăn cũng làm tôi đau lòng cả tháng."
Lục Khải Minh dở khóc dở cười: "Cô không thể nói năng dễ nghe hơn hả? Lấy lòng tôi hai câu để tôi vui vẻ một chút không được sao?"
Cô nhún vai, thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Đêm tối các zombie hoạt động sôi nổi hơn.
Một con zombie khập khiễng đi ngang qua cửa, giày cao gót trên chân chỉ còn lại một chiếc.
Chiếc váy trắng cũ rích vô cùng bẩn thỉu, nước mắt chảy ra làm lem nhem hết cả chì kẻ mắt, mái tóc dài đáng lẽ phải dày và bóng mượt thì giờ lại trở nên thưa thớt vì da đầu của nó đã bị bong tróc thành từng mảng.
Nó đi một mình, bên cạnh không còn con zombie nào khác, con gần nhất cũng phải cách đây chừng hơn mười mét.
Thoạt nhìn nó có vẻ yếu ớt, tốc độ di chuyển cũng chậm, là lựa chọn tốt nhất để bắt giữ.
Giang Diệu Diệu ra hiệu cho Lục Khải Minh mở cửa, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trên tay cầm một cái túi đứng vẫy vẫy tay với con zombie, miệng khẽ nói: "Tới đây đi!"
Người kia đờ đẫn quay đầu lại, khi vừa nhìn thấy cô, đôi mắt mờ đục mờ mịt của cô ta sáng lên, ra sức hít hà, ngửi thấy mùi sức sống tươi mới trên cơ thể cô, liền hưng phấn chạy tới.
Giang Diệu Diệu trong miệng lẩm nhẩm vừa đếm nhịp vừa lùi lại phía sau, đồng thời tay giữ chặt chiếc cưa máy trong túi xách, sẵn sàng nhấn công tắc bất cứ khi nào có sự cố để bảo vệ bản thân.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã rút lui đến gần bàn trà và con zombie cũng đã lao vào biệt thự.
Lục Khải Minh đang mai phục sau cánh cửa, lập tức đóng cửa lại, nhặt tấm ga trải giường lớn đã chuẩn bị sẵn, chụp lên đầu nó.
Lục Khải Minh nhanh nhẹn ra tay gói gọn con zombie trong tấm ga trải giường.
Giang Diệu Diệu cũng không chậm trễ thả chiếc cưa điện trong tay xuống, cầm lấy dây thừng chạy tới phụ Lục Khải Minh bắt trói con zombie lại.
Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ, cả hai nhìn nhau mỉm cười, trong mắt hai người ánh lên tia vui mừng.
Nhưng mà ngay sau đó, con zombie không cam chịu bị khống chế, thậm chí còn vùng vẫy xé rách cả ga trải giường.
Giang Diệu Diệu hoảng sợ bối rối không biết phải làm sao.
Lục Khải Minh cũng ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, sợi dây này là dây leo. Rất bền chắc, ngay cả sư tử cũng chưa chắc có thể thoát được, chúng ta phải nhanh lên một chút, mau trói nó lại."
Cô nghe thấy lời này, cố gắng trấn định tinh thần, lấy hết can đảm tiếp tục trói nó lại.
Trong cổ họng đã bị thối rữa của zombie phát ra tiếng kêu kinh hãi, không ngừng dùng đầu của nó húc vào dây thừng y hệt vào con bò, có mấy lần miệng của nó hướng về phía Giang Diệu Diệu, mùi hôi thối bốc lên phả thẳng vào mặt của cô.
Danh Sách Chương: