Cô tìm được một chai dầu gội Thanh Dương trong tủ của nhân viên, dầu gội dành riêng cho nam giới, nhưng cũng không thành vấn đề, vậy nên cô lập tức xuống nhà gội đầu.
Nước hơi lạnh, cũng may nhiệt độ không thấp, cô được gội đầu sạch sẽ, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái, cô dùng áo lau sơ tóc rồi về phòng để nó khô tự nhiên.
Cách đó không xa, Lục Khải Minh đang ngồi ăn một gói nho khô.
Giang Diệu Diệu lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt anh, ánh mắt bất giác rơi vào bờ môi anh, nghĩ đến nụ hôn buổi sáng.
Anh ấy làm vậy rốt cuộc có ý tứ gì đây?
Bởi vì nhàn rỗi sinh nông nỗi hay là…
Lục Khải Minh thấy cô đang nhìn anh, vênh mặt lên hỏi.
"Có phải em thấy tôi rất đẹp trai đúng không?"
Giang Diệu Diệu chế nhạo.
"Đẹp trai, đã nửa năm nay tôi không nhìn thấy được người con trai nào khác, bây giờ cho dù Tống Tiểu Bảo có đứng trước mặt tôi thì có khi tôi cũng thấy anh ta đẹp trai ấy chứ?”
"Tống Tiểu Bảo là ai?"
"…Đại ca à, anh chui ra từ cổ mộ hả?"
Lục Khải Minh sờ sờ mũi tiếp tục ăn nho khô.
"Tôi không quan tâm đến những việc không liên quan đến mình."
"Ừm, anh chỉ thích trêu ngươi tôi thôi."
Anh không thích nghe lời này, lập tức phản bác lại.
"Ai trêu ngươi cô?"
"Chẳng lẽ không phải sao, lần nào cũng tự tiện, thích hôn thì hôn, anh cho rằng miệng tôi là thạch trái cây chắc?"
Lục Khải Minh chớp mắt: “Nhưng rõ ràng là em cũng thích mà."
Giang Diệu Diệu đỏ mặt, giận dỗi nói: "Dù sao thì sau này cũng không được làm như vậy nữa, dù sao hai ta cũng không phải là người yêu, hôn tới hôn lui rất kỳ cục, bởi vì không còn ai khác nên anh muốn dùng tôi để phát tiết sinh lý sao? Chúng ta là người, không phải thú vật, làm như vậy quá đáng thương rồi."
Cô không thích mập mờ không rõ ràng, cũng thấy chán ghét người vô trách nhiệm.
Cô chán ghét anh đối với cô chỉ là vui chơi qua đường, còn cô lại thật sự động lòng với anh.
Lục Khải Minh không thể hiểu nổi tại sao cô lại nói với anh những lời này.
"Tôi không dùng em để phát tiết sinh lý, tôi đồng ý ngủ với em vì tôi yêu em, còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Anh đừng... Anh đang nói cái gì vậy?"
Giang Diệu Diệu không thể tin vào lỗ tai mình, cô sợ mình nghe lầm.
Lục Khải Minh đặt nho khô chưa ăn xong xuống, đi đến gần cô vén mái tóc ướt nhẹp của cô ra sau tai.
"Tôi thích em, rất thích em, thích thật lòng, em không cần nghi ngờ tôi."
Cô ngẩn người nhìn anh, ngỡ như mình đang nằm mơ, cả người cũng lâng lâng như đang ở trên mây.
Lục Khải Minh nói: "Tôi đã nói với em từ sớm rồi, sao em còn không rõ? Em là đồ ngốc sao?"
"Anh mới là đồ ngốc, không được nhân cơ hội mắng em!" Anh khẽ cười, vuốt gò má ướt đẫm của cô, mặt dí sát vào mặt cô, anh muốn hôn cô.
"Em ghét anh sao?"
"Lưu manh, biến!."
"Lúc đầu không biết là ai nhào tới đòi cởi quần áo của anh, bây giờ lại mắng anh lưu manh, hửm?"
Anh lại hôn cô.
Giang Diệu Diệu xấu hổ, cô chạy về phía ghế sô pha muốn thoát khỏi anh.
"Được rồi được rồi, đừng quậy nữa chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
Lục Khải Minh nghiêm túc hỏi: "Tống Tiểu Bảo là ai?"
"Tống Tiểu Bảo..."
Giang Diệu Diệu dựa vào vai anh cười nói: "Anh ấy là một ngôi sao lớn, có đôi chân đẹp và rất hài hước. Em rất thích anh ấy."
Lục Khải Minh nhướng mày: "Còn dài hơn chân của anh sao?"
"Ừm."
"Không thể nào."
"Tin hay không tuỳ anh."
Sau khi Giang Diệu Diệu nói xong lại định chạy, nhưng cô đã bị anh bắt lại.
"Nói đi, em thích anh ta hơn hay thích anh hơn?"
Cô trừng mắt.
"Ai nói em thích anh, ảo tưởng sức mạnh, lêu lêu lêu…"
Giang Diệu Diệu hất tay anh ra, bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi qua những công ty khác để xem có tìm được thứ gì khác hữu ích không.
Mưa vẫn rơi, trời vẫn u ám.
Nhưng bây giờ cô đã mở lòng, cho dù làm gì cũng rất có lòng tin.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Giang Diệu Diệu thay thuốc cho Lục Khải Minh.
Anh thâm tình nhìn cô, nhớ kỹ hình bóng của cô, nhớ cô từng nói rằng cô muốn có người yêu hai người sống chung trong một căn nhà trồng đầy hoa và rau xanh.
Anh thích cô, cũng muốn chung sống với cô.
Nếu cô lười thì anh sẽ làm nhiều thêm một chút.
Nếu cô thích ăn, anh sẽ tập nấu ăn nhiều hơn, học làm hết mấy món ăn cô thích.
Nếu cô thích trang sức, thì anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền tặng cô tất cả những món đồ trang sức đẹp mắt nhất.
Lục Khải Minh ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, trong lòng hi vọng những ngày này sớm kết thúc để anh có cơ hội thực hiện được ước nguyện của mình.
Mưa to liên miên không dứt hơn tháng trời.
Trong khoảng thời gian đó, mực nước lại dâng cao, cả hai phải di chuyển lên tầng cao hơn, vô tình tìm ra nguyên nhân khiến thành phố bị ngập.
Lục Khải Minh nhìn thấy bản đồ thành phố trong văn phòng chủ tịch và cả hai cùng nhau nghiên cứu, cuối cùng đã phát hiện ra rằng thành phố có địa hình rất thấp và nằm ở hạ lưu của một con sông lớn.
Danh Sách Chương: