Sau khi ăn no, Giang Diệu Diệu sờ s0ạng giúp anh đắp thuốc, nương vào ánh trăng yếu ớt nỗ lực xem miệng vết thương, nhíu mày nói:
“Sao vết thương trông có vẻ như lại chuyển biến xấu vậy nhỉ?”
Vốn dĩ chỉ có hai dấu răng, hiện tại làn da bên cạnh dấu răng đều biến thành màu đen.
Lục Khải Minh nghiêng mặt: “Có sao? Chắc em nhìn lầm rồi đó.”
Ánh sáng quá mờ, cô cũng không chắc chắn, chỉ có thể vội vàng bôi thuốc, dùng băng gạc sạch sẽ băng bó lại một lần nữa.
Hai người nằm trên giường, mệt tới mức không muốn nhúc nhích, rồi lại ngủ không được.
Lục Khải Minh nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến một sự kiện.
“Nếu như sau này không thể không rời đi, em muốn đến nơi nào?”
Cô nghiêm túc suy tư.
“Đương nhiên là một nơi không có zombie rồi, có điều chắc là tìm không thấy được đâu, cho nên vẫn là chọn một nơi có phong cảnh đẹp một xíu cũng được.
“Bờ biển?”
“Không được, kỹ thuật bơi lội của em kém lắm, vạn nhất gặp phải bão lốc cuồng phong gì đó, khẳng định bị là c.h.ế.t chắc luôn.”
“Vậy vào trong núi nha.”
“Vào núi rồi ở làm sao? Lên cây ở à? Bây giờ zombie càng ngày càng nhảy cao, không an toàn đâu.”
“Vào hang ở cũng được đấy.” Lục Khải Minh nói: “Hồi trước anh được nghỉ phép đi du lịch được họ hướng dẫn qua. Chỉ cần hang đủ sâu, zombie không có công cụ thì không thể đi xuống. Bên trong thường có sông ngầm, trong sông có cá, không tới mức c.h.ế.t đói sớm.”
“Anh nói như vậy nghe cũng hợp lý, chỉ là hình như anh chưa từng đọc qua đạo mộ bút ký nhỉ?”
“Chưa từng.”
“Trong đó nói rằng những dạng hang động như này thường có phong thủy tốt nên mới bị người cổ đại dùng như một dạng mộ phần tự nhiên. Lỡ như bên trong không phải là zombie mà là cương thi…. Hu hu, thật đáng sợ”
Lục Khải Minh bất đắc dĩ: “Nói cách khác, ở đâu em cũng không chịu ở?”
Cô cười tủm tỉm mà ôm lấy anh, mặt dán lên cánh tay của anh.
“Nếu mà em chỉ có một mình thì chắc chắn không dám đi đâu hết. Nhưng nếu mà đi theo anh, cho dù có đáng sợ đi nữa em cũng có thể chịu.”
Anh nghe thế trong lòng cảm thấy ấm áp, muốn ôm cô lại không cẩn thận tác động lên miệng vết thương, đau đến mức hút khí lạnh.
Hiện tại đã dùng xong thuốc giảm đau rồi, Giang Diệu Diệu nghĩ nghĩ, chạy tới phòng khách cầm theo một bao t.h.u.ố.c lá và một cái bật lửa sau đó nhét vào tay anh.
Lục Khải Minh cười nói: “Em định để anh hút thuốc trên giường sao? Nếu không cẩn thận làm hỏng chăn thì không tốt đâu.”
“Anh cứ hút đi.”
Cô rộng lượng vẫy vẫy tay, nằm xuống đắp chăn đàng hoàng: “Trong kho còn tới mấy chục cái, em dám cá là nếu như anh không được hút thuốc thì tới c.h.ế.t anh cũng không cam lòng được.” Anh hít một hơi thuốc thật dài, cảm giác đau đớn trên người giảm bớt rất nhiều.
Giang Diệu Diệu không khỏi tò mò: “Thuốc lá còn có tác dụng như vậy sao? Em cũng muốn thử.”
Lục Khải Minh né tránh, quở mắng: “Con gái con lứa học cái gì không học lại đi học hút thuốc? Em đi ăn kẹo bông gòn đi.”
“… Nhưng không phải anh vẫn hay hút thuốc sao? Như vậy quá mức không công bằng nha.”
“Nguyên nhân là do anh là người từng trải, cho nên càng không thể để em hút. Kem đánh răng của chúng ta cũng sắp dùng hết đến nơi rồi, nếu em nghiện thuốc lá, hút nhiều răng ngả sang màu vàng khè, vậy làm sao bây giờ?”
“Hừ… Ghê c.h.ế.t được.”
Cô tưởng tượng ra hình ảnh đó. Tức thì hứng thú tiêu biến chẳng còn gì, từ việc bỏ hút thuốc lại nằm xuống giường.
Lục Khải Minh hút xong một điếu cũng không hút nữa, ôm cô đi ngủ.
Lẳng lặng mà nằm trong chốc lát, Giang Diệu Diệu tò mò hỏi: “Anh đã tắm chưa vậy?”
“Đã tắm sạch sẽ.” “Tắm sạch rồi à, sao vẫn có mùi gì ấy?”
Mặt anh đỏ lên, nâng cánh tay lên ngửi ngửi. Không nghe ra được cái gì khác lạ. Chỉ là cả thấy mùi hương trên người cô so với trước kia càng trở nên mê người, làm anh ngo ngoe rục rịch muốn cắn một cái.
Giang Diệu Diệu lục lấy nước hoa trên tủ đầu giường, xịt xịt vào cổ và bên hông của anh, xong rồi ngửi ngửi, vừa lòng mà nằm trở về.
“Được rồi, giờ thì không có mùi nữa, ngủ thôi.”
Lục Khải Minh nhắm mắt lại, ngủ say trong hương vị mê người kia.
Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm say, từ phòng vệ sinh truyền âm thanh đánh răng.
Lục Khải Minh xoa xoa tóc, cảm giác trên người rất khó chịu.
Dính nhớp, cả người giống như bị bôi lên một lớp nước đường. Chính là dùng tay sờ thì rõ ràng không có cái gì hết.
Anh xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh, Giang Diệu Diệu đang đánh răng trước gương, cả miệng đầy bọt kem chào anh.
“Tỉnh rồi à? Buổi sáng ăn phiến mạch nhé.”
Đổ chút nước ấm vào, thêm chút nho khô, so với lúc ăn bánh quy lạnh như băng thì thoải mái hơn nhiều.
Lục Khải Minh ừ một tiếng, đứng phía sau của cô, dựa cằm lên đ ỉnh đầu cô, nhìn bóng người trong gương cười cười.
“Em lùn quá.”
Giang Diệu Diệu: “…”
“Trước giờ anh chưa từng để ý em lùn như thế này luôn đấy. Anh chỉ cần dùng một tay là có thể nhấc em lên cao rồi. Hồi nhỏ bộ em không được ăn no hay sao?”
Giang Diệu Diệu phun bọt trong miệng ra, tặng cho anh một cái khủy tay.
“Dáng người cao to có gì ghê gớm chứ? Tên to con ngốc nghếch này.”
Danh Sách Chương: