Sau đó Giang Diệu Diệu ôm theo Nhục Nhục đảo qua đảo lại ở trước phòng, được một lúc lại cảm thấy quá nhàm chán.
Cố Trường Châu đang dọn dẹp cây lúa trong ruộng, Lục Khải Minh đang cào sàn nhà. Còn cô lại không làm cái gì hết?
Giang Diệu Diệu thoáng nhìn hồ nước cách đó không xa, bên trong vẫn có cá. Nhưng vì trong một thời gian dài không có ai làm vệ sinh, rong rêu phát triển um tùm đến mức không cách nào nhìn rõ được mặt hồ.
Cô lại tìm được chuyện để làm, liền chạy vào trong nhà
Tìm được một cây đinh ba, đi đến ven hồ nước, dùng đinh ba kéo hết rong rêu trong mặt hồ lên cạn.
Việc này nhìn thì dễ dàng, kỳ thật rất hao thể lực.
Thuộc tính của cỏ nước là bám rễ với nhau, một móc là kéo lên được vài cây, đặc biệt dai, nếu không mất sức chín trâu hai hổ là căn bản kéo không lên nổi.
Giờ phút này, Giang Diệu Diệu cảm thấy vô cùng may mắn vì đã mập lên một chút, lúc ở đội cứu viện cũng luyện ra chút cơ bắp.
Nếu không với loại thể chất bắt gà cũng không nổi hồi trước mạt thế, rất có khả năng cô sẽ bị chúng kéo ngược xuống nước.
Giang Nhục Nhục ở bên cạnh nhảy nhót, ngẫu nhiên cũng tới phụ cô một chút, cắn đinh ba giúp cô kéo lên.
Không biết đã qua bao lâu, rong rêu trên mặt hồ đã sạch hơn phân nửa, đột nhiên phía sau lưng có người cười nhẹ nói: “Nhị sư huynh(), bây giờ có rảnh ăn cơm trưa không?”
Chú thích:
Ý chỉ Trư Bát Giới trong Tây du ký đứng hàng thứ 2, cầm vũ khí là đinh ba bồ cào.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lục Khải Minh.
“Anh nấu cơm trưa á?”
“Đúng vậy, vốn dĩ muốn hỏi xem thử người nào đó muốn ăn cái gì. Nhưng mà người ta không có ngoan, bảo đi nghỉ ngơi lại không chịu nghỉ ngơi, một hai phải chạy ra ngoài nghịch đinh ba.”
Giang Diệu Diệu cười lau mồ hôi, giơ tay chỉ hồ nước.
“Trong này có nhiều cá lắm. Vừa dọn được một chút mà em đã thấy có hơn mười con, con to nhất còn muốn bằng Nhục Nhục.”
Lục Khải Minh nhìn mặt nước gật gật đầu.
“Về sau nếu có rảnh, mình bắt bọn nó ra làm khô cá mặn. Bây giờ ăn cơm trước, đi thôi.” Làm những công việc của nhà nông tiêu hao rất nhiều thể lực, cô đã sớm đói bụng, nghe vậy liền bỏ đinh ba xuống quay về nhà.
Đi được nửa đường thì nhớ ra một người, cô quay đầu nhìn lại, thấy Cố Trường Châu vẫn đứng ở ngoài ruộng cắt cỏ.
Mặt trời chói chang trên cao chiếu xuống, đứng dưới nắng hồi lâu làm cho da dẻ đau rát.
Giang Diệu Diệu dừng bước chân, vỗ vỗ cánh tay Lục Khải Minh.
“Anh có nấu cơm cho ông ấy không?”
“Không nấu.”
“…… Vậy để em đi làm thêm chút, nguyên liệu chúng ta mang theo, nấu ăn xong còn thừa cái gì không?”
Lục Khải Minh nói: “Một người hơn 50 tuổi lúc đói bụng tự nhiên sẽ biết đi tìm đồ ăn, cần tới lượt em phải nhọc lòng à?”
“Nói thì thế đó, nhưng là nếu thuê dài hạn thì chúng ta cũng phải lo cơm nước chứ? Huống chi ông ấy còn không cần tiền công, làm không công luôn đấy.”
Giang Diệu Diệu nói xong lập tức phải đi nấu cơm, cô bị Lục Khải Minh giữ chặt lại.
“Đừng phí công, ông ta tự có ăn.”
“Nhưng vừa nãy anh nói anh không nấu cơm cho ông ấy mà?”
“Mỗi người ăn ít lại hai miếng là đủ ăn thôi? Hơn nữa con ch.ó của em cũng nên giảm béo rồi, lấy cơm của nó cho ông ta đi.”
Anh tình nguyện đói, cũng không muốn để cô đi nấu cơm cho Cố Trường Châu ăn.
Chính mình còn chưa ăn đủ đâu, ông ta dựa vào cái gì mà được ăn cơm của bọn họ?
Giang Diệu Diệu bán tín bán nghi, trở lại căn nhà nhỏ tận mắt nhìn thấy đồ ăn trên bàn, xác định phân lượng đủ để mọi người cùng ăn. Sau đó mới đi ra cửa sau, chuẩn bị kêu Cố Trường Châu vào ăn cơm.
Vấn đề là…… Nên kêu ông ta như nào giờ?
Ngài Cố?
Không được, quá xa cách.
Lão Cố? Bọn họ lại không có thân thiết như vậy.
Hẳn là Cố Trường Châu hy vọng cô sẽ gọi ông ấy là cha, nhưng dù có đánh c.h.ế.t cô cũng sẽ không kêu như vậy.
Danh Sách Chương: