Beta-er: Hikari2088
Đối mặt với Vân quý phi đang phát cuồng, Quốc sư đại nhân vẫn ung dung như cũ. Hắn chờ ả cười đủ rồi mới chậm rãi hỏi: "Biết thân phận thật của hắc y nhân không?"
Vân quý phi ngước lên nhìn hắn một hồi lâu, vào lúc Thanh Long nghĩ ả đã bị đả kích đến ngẩn ngơ thì ả đột nhiên cười nói: "Thì ra ngươi đều biết hết, quả không hổ là Văn Nhân Dịch! Nếu ngươi đã biết hết thì cần gì phải tới hỏi ta nữa!" Vừa dứt lời, ả cười lạnh hai tiếng, cắn chặt môi, không nói thêm gì nữa.
Quốc sư đại nhân ưu nhã phẩy tay áo, gật đầu nói: "Cũng phải, đúng là ngươi không biết nhiều hơn Bổn toạ thật. Nếu không, ngươi cũng sẽ không xem kẻ thù thành ân nhân."
Giọng nói lười biếng tuỳ ý giống như nói chuyện phiếm nhưng khi vào tai Vân quý phi thì cứ như sét đánh giữa trời quang: "Ý ngươi là gì?" Tự nhủ không thể tin lời hắn nhưng khi nghe được thì lại không nhịn được mà hốt hoảng, cứ cảm thấy có chuyện bản thân mình không biết hoàn toàn có thể thay đổi thế giới của mình.
"Ngươi không biết thật sao?" Quốc sư đại nhân cười cười, tiếp tục nói: "Nếu Bổn toạ là người giết sạch Liễu gia thì ngươi nghĩ chiếc vòng cẩm thạch rêu kia sẽ dễ dàng biến mất như vậy ư? Và vì sao sư phụ của ngươi lại có thể dễ dàng tìm được cái vòng đó đến thế?"
Dù hắn không nói rõ nhưng ý tứ cũng đã rất rõ, Vân quý phi không ngu, tất nhiên hiểu được nhưng ả không dám tin: "Ngươi lừa ta! Nếu là thật thì sao sư phụ lại dễ dàng đưa nó cho ta chứ?"
Quốc sư đại nhân không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn ả hoảng loạn.
Một lát sau, Vân quý phi chợt tỉnh táo lại, phẫn nộ trừng Quốc sư đại nhân, tức giận nói: "Nếu ngươi đã sớm biết thì sao lại không nói gì hết! Văn Nhân Dịch, ngươi thật tàn nhẫn!" Mấy năm nay, có phải hắn nhìn ả đau khổ vẫy vùng giữa yêu và hận như một thú vui giết thời gian không?
"Lời này của Quý phi nương nương đúng là oan cho Bổn toạ quá. Bổn toạ đã từng nghiêm túc nói với ngươi rằng chuyện của Liễu gia là hiểu lầm nhưng Quý phi nương nương không tin thì ta đâu còn cách nào khác chứ?"
Vân quý phi bị lời nói của hắn đả kích khá lớn, ả chợt giãy giụa, xích sắt leng keng, thanh âm sắc bén phẫn nộ vang vọng khắp mật thất: "Văn Nhân Dịch, ta muốn giết ngươi!"
Cũng khó trách Vân quý phi kích động như vậy được, nếu Quốc sư đại nhân thật sự muốn chứng minh bản thân trong sạch thì sẽ không khiến ả dần dần tin rằng hắn có liên quan đến việc của Liễu gia năm xưa.
Trước kia ả không nhìn ra nhưng bây giờ đã biết một số chuyện mà khi xưa không biết, ả mới phát hiện mọi chuyện đều có lời giải thích của nó.
Văn Nhân Dịch không ngăn ả tiến cung không phải vì áy náy hay vì hắn không có lập trường, mà vì hắn không hề có ý định ngăn cản. Hắn thờ ơ khi thấy ả và Mặc Thiên thân mật với nhau không phải vì giả vờ bình tĩnh mà thật sự không thèm bận tâm. Từ khi Mộ Lưu Ly xuất hiện, hắn luôn đối nghịch với ả, không phải vì diễn kịch mà là vì ả không quan trọng với hắn nên hắn luôn giúp đỡ nàng ta chứ không phải ả!
Ha ha... Sao ả có thể tự nghĩ rằng bản thân chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn chứ?
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng yêu ả. Thuở bé, hắn vẫn ôn hoà với ả thì sao khi lớn lên, sau khi đã chia xa lâu như vậy thì hắn có thể bất ngờ yêu ả được chứ?
Ả sẽ nghĩ vậy, ngoại trừ tự mình hiểu sai nhưng phần nhiều là do Văn Nhân Dịch cố tình để ả nghĩ như vậy. Sau khi hiểu được điều này, Vân quý phi càng phẫn nộ hơn.
Vì thế, khi Mộ lâu chủ đi vào mật thất thì thấy Vân quý phi như một con thú đang bị giam cầm, ra sức giãy giụa, lôi kéo xích sắt đang giam ả lại, sắc mặt vặn vẹo tràn đầy tức giận. Còn người khiến ả tức giận thì vẫn thờ ơ, lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, thậm chí trong mắt còn loé lên vẻ vui sướng khi xem kịch hay nữa.
Thấy Mộ lâu chủ xuất hiện, rốt cuộc thì Quốc sư đại nhân mới ngồi thẳng dậy, giơ tay về phía nàng.
Trong tiếng thét chói tai của Vân quý phi, Mộ lâu chủ đi tới chỗ Quốc sư đại nhân thì đã bị hắn ôm vào lòng. Nàng vẫn tuỳ ý như cũ, không khác với bình thường, tựa như không thấy việc kích thích nữ nhân sắp bị điên đang ở cạnh họ là việc làm rất thiếu đạo đức vậy.
Bởi vậy mới nói, câu: "Không phải người một nhà thì không vào một nhà" rất đúng.
Bây giờ, sự chú ý của Quốc sư đại nhân đã dành trọn cho người trong lòng hắn, ngó lơ Vân quý phi đang tức giận: "Sao rồi?"
Mộ lâu chủ lắc đầu rồi nhíu mày. Nàng dùng hết lực lượng của Lạc Tiên lâu cũng không phát hiện ra dấu vết của hắc y nhân, khả năng nàng ta đã rời khỏi kinh thành là rất lớn.
Quốc sư đại nhân duỗi tay xoa xoa lông mày của nàng, an ủi nói: "Không sao, nếu tìm được dễ dàng như vậy thì mới kỳ quái đó."
Mộ lâu chủ gật đầu, nhìn Vân quý phi rồi hỏi: "Hỏi ra được gì chưa?"
Quốc sư đại nhân cười lắc đầu rồi nói: "Chưa hỏi ra được gì cả."
Mộ lâu chủ nhìn hắn, không hỏi được mà còn dám cười? Đương lúc nàng đang muốn giáo huấn hắn hai câu thì Vân quý phi đột nhiên chuyển mục tiêu, quát lên với nàng: "Mộ Lưu Ly, đều do ngươi, đều do ngươi hết! Ngươi đi chết đi!"
Mộ lâu chủ cảm thấy rất vô tội, nàng đã đụng chạm gì đến ả đâu chứ?
Ý cười trong mắt hắn tắt ngúm, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Thanh Long!"
Nghe vậy, Thanh Long lập tức hưng phấn: "Bẩm Chủ thượng, thuộc hạ nhất định sẽ khiến ả mở miệng."
Tuy Liễu Vân Sương bị đả kích khá lớn nhưng vẫn còn thanh tỉnh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Long thì ả đã biết mình sẽ bị bốn vị Đường chủ của Địa Ngục nhai bắt lại nên nàng cứ nghĩ hắn có liên quan đến Địa Ngục nhai mà thôi. Chỉ là, bây giờ nghe Thanh Long gọi hắn là Chủ thượng thì ả đã hiểu ra.
Thì ra, Diêm Vương lạnh lùng vô tình, hành sự tuỳ ý, võ công thâm sâu trong chốn Võ lâm lại là Văn Nhân Dịch.
Liễu Vân Sương lại bị đả kích thêm một lần nữa, giận dữ hét lên: "Văn Nhân Dịch, ngươi vốn dĩ không hề mất đi võ công. Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta!" Ả nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trên mặt của hắn như muốn nhìn xem việc dung mạo bị huỷ có phải là một lời nói dối khác không.
Quốc sư đại nhân nhướng mày, giống như muốn đả kích ả hết nấc, giơ tay lấy mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt kia, cong môi cười nói: "Kỹ thuật không bằng kẻ thù thì chớ trách họ ra tay độc ác." Nếu hắn đã không muốn diễn tiếp thì không cần phải đeo cái mặt nạ này nữa.
Chắc hẳn kẻ chủ mưu sẽ rất tức giận khi biết bản thân đã bị lừa lâu như vậy đấy. Nếu tạm thời họ chưa bắt được ả thì trút giận trước cũng tốt. Huống hồ, khiến ả làm loạn nước cờ thì có lẽ sẽ có thu hoạch gì mới chăng? Hắn không muốn chờ thêm sáu năm nữa mới giải quyết chuyện này đâu.
Từ lúc Quốc sư đại nhân tháo mặt nạ xuống, mật thất liền an tĩnh lại. Vẻ mặt Thanh Long kinh hãi, liên tục nuốt nước miếng. Hắn ta biết vẻ ngoài của Chủ thượng không phải là diện mạo thật của người nhưng hắn không ngờ được, người lại có một vẻ đẹp yêu nghiệt đến nhường này. Ông trời ơi, ông có còn muốn chừa cho người khác con đường sống không chứ? Hắn ta chợt cảm thấy vô cùng tự ti.
Hắn ta quay đầu nhìn Bích Lạc thì chỉ thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, vỗ vỗ ngực, tự tin lại quay về. Xem ra, không phải ai cũng thích yêu nghiệt cả.
Bích Lạc không để ý đến động tác của hắn ta mà chỉ nhìn khuôn mặt của Quốc sư đại nhân. Nàng ấy chợt hiểu ra, cũng khó trách Lâu chủ chỉ yêu mình Quốc sư đại nhân, thì ra là người đã bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Dù vậy, Lâu chủ vẫn là người nàng ấy kính trọng nhất.
Ánh mắt của Thanh Long lại nhìn thoáng qua Quốc sư đại nhân, vừa hay lại chạm vào ánh mắt của Mộ lâu chủ. Hắn ta nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Mộ lâu chủ, da đầu run lên, có phải hắn ta lại không cẩn thận đắc tội Chủ mẫu nữa không? Nghĩ vậy, Thanh Long liền sợ hãi không thôi. Lần trước hắn ta lỡ đắc tội Chủ mẫu đã bị Chu Tước tra tấn thảm thương luôn đấy!
"Dịch ca ca..." Một giọng nói mềm mại phá vỡ sự yên tĩnh của mật thất.
Quốc sư đại nhân vốn định đả kích Vân quý phi nhưng hắn đã xem nhẹ mị lực của bản thân.
Khi nhìn thấy gương mặt kia, Vân quý phi đã quên hết mọi sự tức giận. Khuôn mặt trước mắt hợp lại làm một với khuôn mặt trong trí nhớ của ả, thời gian như quay về lúc tốt đẹp nhất. Người trước mặt ả không phải là Quốc sư đại nhân khiến ả hận chết mà chỉ là ca ca xinh đẹp ở nhà ả mà thôi. Lúc nhỏ, việc ả thích làm nhất là đeo bám hắn, hắn luôn trốn tránh ả nhưng chưa bao giờ nổi giận với ả cả.
Mắt thấy Vân quý phi si mê nhìn Quốc sư đại nhân, điên loạn cũng biến thành hư không. Mộ lâu chủ cười cười nhìn hắn, vươn tay nhéo cằm của hắn, đánh giá khuôn mặt yêu nghiệt kia, ôn hoà nói: "Quốc sư đại nhân, thật sự nên huỷ khuôn mặt này của chàng."
Quốc sư đại nhân cười nhẹ thành tiếng, sung sướng thở dài: "Phu nhân thật nhẫn tâm..."
Thanh Long nhìn thấy cảnh này, bất chợt cảm thán: "Đúng là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh* mà."
*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Người ngoảnh đầu lại, nở một nụ cười khiến trăm người mê luyến.
Hắn ta vừa dứt lời liền cảm giác được một ánh mắt vô cùng áp lực trên người mình, chợt hồi hồn thì mới thấy Chủ thượng đang cười ôn hoà với mình. Trái tim nhỏ bé của hắn ta run rẩy, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: "Toi rồi!"
Quốc sư đại nhân hỏi với vẻ sâu xa: "Thanh Long, ngươi cảm thấy Bổn toạ đẹp hơn phu nhân hử?"
Thanh Long vội vàng nhìn sắc mặt của Mộ lâu chủ, lắc đầu nói: "Không ạ, Chủ thượng và Chủ mẫu đẹp ngang nhau." Giọng điệu vô cùng kiên định, trong lòng hắn ta lại khóc ròng. Sao Chủ thượng nỡ hãm hại hắn ta vậy chứ!
Hắn ta không hề nói dóc, dung mạo của Mộ lâu chủ đúng là rất xuất sắc. Vẻ đẹp của Chủ mẫu là loại tiên nữ không thể chạm tới, còn Chủ thượng là yêu nghiệt tà ác. Yêu nghiệt thường am hiểu làm sao để dụ hoặc người khác, trong khi thần tiên thì nghiêng về phía xa cách với thế tục hơn.
Thanh Long rất sợ hai người họ lại nói ra những câu hóc búa nên vội vàng tiến hành nhiệm vụ được giao cho. Hắn ta duỗi tay lấy một cái roi đầy gai, quất thẳng vào người Vân quý phi.
"A!!!" Liễu Vân Sương đau đớn thét lên một tiếng, cuối cùng cũng hoàn hồn. Mắt thấy một roi lại quất xuống, đồng tử của ả co lại, hét lớn: "Văn Nhân Dịch, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Tuy cả nhà ả đã bị giết sạch nhưng chưa từng phải chịu nỗi đau về thể xác như thế này. Một roi vừa xuống, ả vốn không thể đứng thẳng thì nay cả người đều chao đảo, tay bị siết chặt, mồ hôi lạnh trên mặt tuôn ra như suối.
Thanh Long cầm chiếc roi dính máu, ôn hoà cười hỏi: "Mới hai roi thôi đã không chịu nổi thì sau này phải làm sao đây?"
Vân quý phi rùng mình khi nhìn theo ánh mắt của hắn ta về nơi bày một loạt dụng cụ tra tấn, sự sợ hãi xuất hiện trong mắt ả, kinh hoảng nhìn về phía Quốc sư đại nhân nhưng hắn lại không thèm nhìn ả. Hắn đang bận mỉm cười nói gì đấy với người hắn yêu, chọc nàng trừng mắt với mình, hắn lại càng cười tươi hơn.
Cảnh này như muốn chọc mù mắt của ả, đồng thời ả cũng nhận ra được người nam nhân này vô tình với mình đến cỡ nào. Dù ả có cầu xin tha thứ đi nữa, hắn cũng sẽ thờ ơ mà thôi!
Sắc mặt của ả vặn vẹo, không biết vì đau hay vì quá hận.
Ngay lúc Thanh Long lại muốn quất xuống một roi nữa thì ả nở một nụ cười xấu xí, nhìn về phía Quốc sư đại nhân rồi âm u nói: "Văn Nhân Dịch, ngươi chắc chắn muốn đối xử với ta như vậy ư? Trong bụng của ta đang có cốt nhục của ngươi đấy!"
Nghe vậy, tay Thanh Long run lên, suýt nữa đã tự quất mình.
Cuối cùng Quốc sư đại nhân cũng chịu nhìn ả nhưng chỉ bình thản nói với Thanh Long: "Tiếp tục."
Vân quý phi vội vàng nói tiếp: "Mộ Lưu Ly, ngươi thật sự tin hắn thích ngươi ư? Hắn..."
"Được rồi!" Mộ lâu chủ ngắt lời ả, thản nhiên nói: "Ngươi không cần phải tốn sức châm ngòi ly gián làm gì. Dù trong bụng của ngươi có một đống con thì cũng không có khả năng là của hắn, bởi vì... Hắn không được."
"Khụ khụ..." Thanh Long tự sặc nước miếng của mình luôn rồi, Bích Lạc thì đánh giá Quốc sư đại nhân từ trên xuống dưới, muốn dùng biện pháp nhìn từ bề ngoài xem thử hắn có bị bệnh kín thật không. Nhưng nàng ấy chợt nghĩ dù hắn có bị bệnh kín thật đi nữa, hẳn là Lâu chủ cũng có thể chữa khỏi nhỉ?
Vân quý phi cũng ngẩn ra khi nghe lời nói của Mộ lâu chủ.
Quốc sư đại nhân xán lại gần tai của Mộ lâu chủ, cười nói: "Ta không được hử?"
Nàng bình tĩnh trả lời: "Bổn lâu chủ chỉ dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề thôi." Nói xong, nàng lại nói sang chuyện khác: "Nàng ta có thể mang thai không?"
Quốc sư đại nhân nhướng mày, nàng nghĩ nói sang chuyện khác là xong rồi sao? Có phải nàng đã quá ngây thơ rồi không?
Nhưng lúc này hắn cũng không tích cực nhắc nhở nàng, nếu muốn tích cực thì cũng phải chọn địa điểm và thời gian khác mới được. Quốc sư đại nhân tạm thời ghi nhớ chuyện này, ngoài miệng lại nói: "Nàng nghĩ hắc y nhân sẽ để ả có cơ hội sinh con sao? Quân cờ này vốn đã vô dụng, nếu lại bị con cái ràng buộc thì chẳng khác nào quân cờ vứt đi." Nếu đây không phải là nguyên nhân thì vì sao Liễu Vân Sương tiến cung nhiều năm như vậy mà vẫn không có một mụn con chứ?
"Xem ra, việc Mặc Thiên chỉ có một mình Mặc Diễm là con trai có liên quan đến hắc y nhân rồi." Mặc Thiên có rất nhiều con nhưng ngoại trừ Mặc Diễm thì lão không còn đứa con trai nào cả.
Từ xưa, hắc y nhân đã tìm đủ mọi cách khiến hoàng thất Mặc Lạc quốc suy tàn thì sao có thể cho phép nó thịnh vượng bây giờ chứ.
"Ta lại mong ả mau đối phó Mặc Diễm chút."
Mộ lâu chủ nhìn hắn, như tỉnh ngộ nói: "Khó trách chàng vẫn không động tới Mặc Diễm, thì ra gã ta là con mồi duy nhất."
Hắn hôn lên đôi môi nàng rồi mới cười nói: "Phu nhân thật thông minh." Thật ra, hắn đã chuẩn bị động tới Mặc Diễm rồi, ai bảo gã dám mơ tưởng đến phu nhân nhà hắn làm chi?
Bên kia, sau khi Thanh Long hoàn hồn thì chuẩn bị bức cung tiếp, Bích Lạc đang đứng xem đột nhiên đi đến chỗ bày dụng cụ tra tấn, chỉ một thùng nước rồi nhìn về phía hắn ta, lạnh lùng nói: "Thêm nước muối." Bất kỳ ai muốn phá hoại hạnh phúc của Lâu chủ đều đáng chết!
Thanh Long cười nói: "Đúng là chỉ có Băng mỹ nhân suy nghĩ chu toàn."
Bích Lạc lười cãi nhau với hắn ta về xưng hô hắn dành cho mình, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Nàng ấy không xuống tay với hắn ta hoàn toàn là vì nể mặt Lâu chủ nhà mình thôi nhé.
Thanh Long ngâm chiếc roi vào nước muối, sau đó tiếp tục hành động hắn ta thích nhất. Chiếc roi anh dũng xuất thế, tiếng kêu thảm thiết vang vọng lại trong mật thất.
Chỉ trong chốc lát, Vân quý phi đã ngất xỉu. Thanh Long dội nguyên thùng nước muối lên người của ả.
"A!!!" Ả ta tỉnh dậy vì quá đau, tiếng kêu thảm thiết lại xuất hiện.
Mắt thấy trên người Vân quý phi đã không còn chỗ nào lành lặn, Thanh Long ném cái roi trong tay xuống, chuẩn bị tìm một hình cụ* khác, tuỳ ý hỏi: "Vẫn không nói phải không?"
*Hình cụ: Dụng cụ tra tấn.
Nhìn bộ dạng của hắn ta giống như chỉ hỏi cho có mà thôi, chứ không mong Vân quý phi sẽ trả lời.
Ả nhìn hắn ta lấy một thanh trúc, để Bích Lạc bôi thứ gì lên đấy rồi đi về phía mình. Ả muốn lùi về phía sau nhưng xích sắt kéo lại, không đứng thẳng được, vết thương bị đụng vào lại chảy máu, đau đến tận xương tuỷ.
Vân quý phi cố nhịn đau, không ngừng lắc đầu nói: "Ta không biết, ta thật sự không biết mà..." Tuy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn nóng lòng muốn nói cho Thanh Long biết, không phải ả không muốn nói mà là ả thật sự không biết thân phận thật sự của hắc y nhân.
Giờ này phút này, dù là Quốc sư đại nhân hay Mộ lâu chủ cũng đã bị ả vứt ra sau gáy. Bây giờ, ả chỉ biết nam nhân đang cười thân thiện trước mặt mình là một ác ma.