Mộ lâu chủ nhịn không được hỏi, "Ngươi sẽ không định thực hiện mệnh lệnh này chứ?" Rốt cục là Quốc sư đại nhân có bao nhiêu thâm thù đại hận với Thái tử điện hạ? Còn nữa, sao lại nói nàng cấu kết với hắn ta làm việc xấu? Đây rõ ràng là hợp tác.
Lúc này, Minh Y mới giương mắt nhìn nàng một chút, rất nhanh lại rũ mắt xuống, cung kính nói, "Chủ thượng ra lệnh, dĩ nhiên thuộc hạ phải phụng mệnh làm việc."
Mộ Lưu Ly câm nín. Bất quá, mệnh lệnh này của Văn Nhân Dịch rất hợp ý nàng, ai bảo Mặc Diễm dám kê đơn với nàng, ngay cả phụ nhân cũng không buông tha. Quả thực còn vô sỉ hơn cả Quốc sư đại nhân.
Mộ lâu chủ khoát tay, Minh Y tiếp tục ẩn thân, bình thản như không có việc gì xảy ra, trở về phủ Quốc sư.
Quốc sư đại nhân vừa nhìn thấy nàng liền đem người áp trên tường, hôn một trận nồng nhiệt, sau khi hài lòng mới ấn nàng vào tường hỏi, "Mộ lâu chủ muốn đối phó như thế nào với Bổn toạ?"
Mộ lâu chủ thản nhiên bị hắn đè, tay lấy ra gói gì đó Thái tử điện hạ cấp nàng, đưa cho hắn, nói, "Quốc sư đại nhân, ngươi ăn đi!" Dù sao, chỉ cần hắn ăn vào, nàng không tính là thất hứa, ai thèm quản là lén lút hạ dược hay là quang minh chính đại.
Hơn nữa, kết quả sau khi hắn ăn vào cũng không phải việc nàng có thể khống chế. Dù sau khi Văn Nhân Dịch ăn vào vẫn vui vẻ yêu đời như trước, Thái tử điện hạ cũng không thể trách nàng, muốn trách thì chỉ có thể trách Quốc sư đại nhân bách độc bất xâm mà thôi. Tuy dược Thái tử điện hạ đưa nàng rất độc nhưng chỉ có tác dụng với người bình thường thôi.
Mộ lâu chủ vô cùng rõ kết quả sau khi Quốc sư đại nhân ăn dược này vào, lại không có ý định nhắc nhở Thái tử điện hạ.
Đây không phải là trong phạm vi nàng hứa hẹn sao?
Quốc sư đại nhân liếc mắt nhìn gói đó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của nàng, lười biếng hỏi, "Nếu Bổn toạ ăn vào thì sẽ có lợi gì?" Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có độc của Mộ lâu chủ có thể hại hắn, những độc khác hắn cũng không thèm để vào mắt.
Tay Mộ Lưu Ly đẩy hắn ra, đi đến cạnh bàn, rót một ly trà ra, sau đó, đổ bột phấn trong gói vào, lắc lắc cái chén, đưa cho Quốc sư đại nhân, nói, "Bản lâu chủ thưởng cho ngươi một lạng bạc."
Quốc sư đại nhân rất bất đắc dĩ, Mộ lâu chủ thật là "lớn mật". Xem ra, ở chỗ của Thái tử điện hạ đã xảo trá không ít.
Tuy rằng Minh Y đi theo Mộ lâu chủ nhưng mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân giao cho y là bảo hộ Mộ lâu chủ không bị người chiếm tiện nghi mà không phải giám thị nàng. Đối với việc khác, cái gì hắn cũng chưa hỏi, Minh Y biết ý tứ của hắn, dĩ nhiên cũng sẽ không bẩm báo.
Bất quá, Quốc sư đại nhân đã nhìn thấu tính tình của Mộ lâu chủ, hắn dám đảm bảo nàng nhân cơ hội này mà xảo trá không ít bạc.
Thấy Quốc sư đại nhân không động đậy, Mộ lâu chủ đưa ly trà gần miệng hắn, Quốc sư đại nhân thế này mới chịu há miệng, giữ tay nàng, một ngụm uống hết, lập tức không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Mộ lâu chủ thần sắc bình tĩnh, cười đến phong hoa tuyệt đại, "Mộ lâu chủ có giải dược?"
Tuy Quốc sư đại nhân đang uống trà nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật. Hiểu biết của hắn ở phương diện độc dược cũng không kém, uống vào cái gì hắn cũng biết rõ. Tuy rằng Mộ lâu chủ đã đổ bột phấn vào trà nhưng khi hắn uống cũng không có độc.
Biết rõ hắn bách độc bất xâm lại giải độc trước mới đưa hắn uống, Mộ lâu chủ đây là quan tâm hắn sao? Quan tâm hắn thật sao?
Nhìn Quốc sư đại nhân cười đến yêu nghiệt như vậy, Mộ lâu chủ hừ lạnh trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, nghiêm mặt nói, "Quốc sư đại nhân đừng nói lung tung. Đây là độc dược Thái tử điện hạ cấp, làm sao Bản lâu chủ có giải dược được?" Nàng chỉ là không cẩn thận làm đổ giải dược ở thời điểm châm trà mà thôi. Nếu sớm biết Quốc sư đại nhân sẽ cười đắc ý như thế, nàng nhất định sẽ không cẩn thận như vậy.
Quốc sư đại nhân cười thấp ra tiếng, ôm Mộ lâu chủ cọ xát hai cái, đôi mắt đào hoa câu nhân nhìn nàng, nói, "Mộ lâu chủ, thân mật thêm một chút, Bổn toạ liền giúp nàng ám chỉ với Thái tử điện hạ, như thế nào?"
Mặc Diễm yêu cầu Mộ lâu chủ kê đơn Quốc sư đại nhân phần nhiều là thử, cũng không mong đợi gì vào việc nàng có thể độc chết Quốc sư đại nhân. Nếu Quốc sư đại nhân dễ đối phó như vậy, hắn ta đã sớm giải quyết Văn Nhân Dịch, sao lại có thể chờ đến bây giờ?
Mộ lâu chủ liếc mắt nhìn hắn, hừ nói, "Quốc sư đại nhân đây là đánh giá thấp năng lực của Bản lâu chủ sao?"
Nếu hắn ám chỉ với Thái tử điện hạ, chẳng phải là nói cho Thái tử điện hạ, năng lực của nàng không đủ, hạ dược bị Văn Nhân Dịch phát hiện sao?
Nàng đã hạ dược, Mặc Diễm tin hay không thì tuỳ. Dù sao, lúc này hắn ta rất sợ Lạc Tiên lâu đứng bên Văn Nhân Dịch, dĩ nhiên không dám thiếu nàng bạc, nếu hắn ta không tin, nàng còn có thể tiết kiệm khí lực cho hai lần ra tay.
Chỉ cần nàng không thẹn với thiên địa, kiếm bạc có thể yên tâm xài rồi.
Nhìn bộ dáng chính khí nghiêm nghị của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân lại bật cười. Hắn rốt cuộc biết vì sao Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo rồi, bởi vì Lâu chủ Lạc Tiên lâu rất chính trực - chỉ mình nàng nghĩ thế thôi nhưng lại khiến cho những người khác cũng nghĩ như vậy.
Hôm sau, Mặc Diễm giữ vững chữ tín đưa mười vạn lượng hoàng kim đến Lạc Tiên lâu, Mộ lâu chủ tất nhiên rất vừa lòng.
Hai ngày kế tiếp cũng coi như tự tại. Trong cung, Mặc Thiên bị thương chưa lành, tạm thời không có hơi sức để ý đến bọn họ, hai người cũng vui vẻ thanh nhàn.
Dưới tàng cây, Quốc sư đại nhân không ngồi nhuyễn tháp thoải mái của mình mà đi chen chúc với Mộ lâu chủ trên xích đu chật hẹp. Cuối cùng, ôm mỹ nhân vào trong ngực, cằm gác trên vai Mộ lâu chủ, đọc chung quyển sách nàng đang cầm trên tay.
Hoa Hương Tuyết Hải không ngừng bay trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống vai họ, mềm nhẹ vô cùng, giống như rất sợ quấy rầy khí chất thanh tao thoát tục đó. Tư thế vô cùng thân thiết tựa như tranh vẽ, khiến cho người khác không nỡ quấy rầy, chỉ hy vọng hình ảnh tốt đẹp như vậy có thể vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.
Không khí tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh loạt soạt của sách, tốc độ đọc sách của Mộ lâu chủ cũng thật là nhanh, trang này vừa lật qua, trang nọ lại lật nữa, nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, là đang chăm chú đọc.
Tốc độ đọc như vậy cũng chỉ có Quốc sư đại nhân theo kịp.
Đột nhiên, Mộ lâu chủ dùng khuỷu tay thúc thúc người phía sau, mở miệng nói, "Văn Nhân Dịch..."
"Ân?" Quốc sư đại nhân đang cọ cọ ở hõm vai nàng, ý bảo nàng nói đi.
Mộ Lưu Ly nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi, "Vì sao ngươi lại nhàn rỗi như vậy?" Cả ngày đều quấn quít lấy nàng, hắn cũng không có việc gì làm sao? Mặc Thiên gặp chuyện, hắn cũng không tiến cung thăm hỏi, thật sự là rất bất kính, khó trách nhiều người muốn hạ bệ hắn. Năng lực của Quốc sư đại nhân cũng cao cường, đem hết thảy động tĩnh đều ép xuống.
Quốc sư đại nhân hôn mặt nàng một cái, lười biếng nói,"Chỉ nhàn rỗi hai ngày này mà thôi, nàng cũng vậy."
Mộ lâu chủ gấp quyển sách lại, nhíu mày nói, "Ngươi đang nói Vân quý phi?"
Nhớ tới lời nhắc nhở của Mặc Diễm, Mộ Lưu Ly không khỏi nhíu nhíu mày, nói, "Ngươi tự giải quyết ân oán tình thù giữa ngươi và Vân quý phi, đừng liên luỵ đến người vô tội là Bản lâu chủ." Điều này, trước khi đại hôn, nàng đã nói trước.
Quốc sư đại nhân thấy nàng cái gì cũng không hỏi, ngữ khí vẫn bình thản như cũ, có chút bất mãn với thái độ thờ ơ của nàng, không khỏi thở dài nói, "Mộ lâu chủ, nàng có thể ăn dấm một chút hay không?"