Beta-er: Nhạc Dao
Sau chuyện Văn Nhân Hoằng giả, mọi việc cũng bắt đầu bình yên lại.
Nếu như nói đám hắc y nhân đó đã từ bỏ thì chắc chắn là không thể nào, khả năng duy nhất là bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn nữa.
Có điều địch không động thì ta cũng không động, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ cũng không khẩn trương chút nào, ngoài trừ cẩn thận hơn một chút, bình thường như thế nào thì vẫn như thế ấy.
Người xui xẻo duy nhất có lẽ là Minh Y, chuyện gì cũng không nên quá ba lần, vì vậy Minh Y đã gây ra sai lầm ba lần cuối cùng cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của Quốc sư đại nhân, bị ném về Địa Ngục nhai lao động khổ sai, còn Minh Nguyệt và Tứ đại Đường chủ đều được đi nghỉ phép.
Đối với việc này, Yến Kinh Thiên rất vui mừng khi thấy có người gặp họa. Dù sao gã cũng là kiểu người lành sẹo quên đau, quyết định không thể chọc Minh Y đã sớm bị gã vứt ra sau đầu.
Minh Nguyệt và tứ đại Đường chủ thông minh quyết định không đi vuốt râu hùm, chắc chắn tâm tình lúc này của Minh Y lão đại vô cùng không tốt, nếu trêu chọc y thì chờ y nhận phạt xong, thế nào bọn họ cũng bị y chỉnh đến chết!
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Mộ lâu chủ cũng bắt đầu tự hỏi một vấn đề, hình như nàng và Quốc sư đại nhân chân chính ở bên nhau cũng đã hơn một năm mấy tháng rồi thì phải?
"Dịch, chàng nghĩ xem có phải ta không sinh con được không?" Nghi ngờ của nàng không phải không có lý, hắn nỗ lực như vậy, mà nàng vẫn không mang thai đã không bình thường rồi. Vả lại, thân thể này vốn không phải là của nàng, ai biết được có thể xuất hiện việc linh hồn không tương xứng với thân thể không chứ?
Nghe vậy, hai mắt Quốc sư đại nhân sáng ngời, ôm nàng cười nói: "Phu nhân muốn con sao? Vậy thì chúng ta..."
Hắn nói còn chưa dứt lời đã bị nàng đá văng, không cần nói cũng biết Quốc sư đại nhân đang toan tính chuyện gì.
"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đó!"
Quốc sư đại nhân lại không thèm để ý: "Như bây giờ không phải rất tốt sao? Cần gì phải sinh mấy đứa nhóc quỷ đó ra làm gì?"
Mộ lâu chủ nhướng mày: "Chàng không lo gia tộc Văn Nhân sẽ tuyệt hậu à?" Hắn từng nói với nàng rằng Văn Nhân gia chỉ còn mình hắn. Nàng vươn ngón tay chọc chọc cằm hắn, trêu chọc: "Tới lúc đó đừng hối hận rồi đòi hưu ta đấy."
Quốc sư đại nhân quấn lên người nàng, như làm nũng, nói: "Nếu thật sự sinh không được cũng không còn cách nào khác. Nếu không có nàng, ta cũng không sống được, xem như tuyệt hậu tận gốc luôn rồi."
Mộ lâu chủ bật cười: "Sao tự nhiên ta lại cảm thấy chàng rất vui nhỉ?" Nàng bỗng dưng hơi lo phụ mẫu của hắn tức giận đến mức đội mồ sống lại mất.
Quốc sư đại nhân cũng không phủ nhận, sau khi biết tên nhóc Mặc Vân rất khó chơi thì hắn không thích mấy đứa nhóc quỷ tinh quái như thế. Hắn cũng không thích mấy đứa hở ra một tí là khóc nhè, nên nói tóm lại, hắn không thích con nít, nhất là mấy nhóc ranh sẽ thường xuyên chen chân vào giữa hắn và nàng.
Bây giờ Quốc sư đại nhân vẫn chưa biết, nhóc quỷ sớm hay muộn cũng sẽ có, đã vậy còn trở thành khắc tinh của đời hắn, khiến một đời anh danh của hắn hoàn toàn bị hủy, bị Mộ lâu chủ chế giễu không ít lần.
Mộ lâu chủ cũng không suy nghĩ nhiều về việc này nữa, dù sao Quốc sư đại nhân cũng không thèm quan tâm, vậy thì sao nàng phải để ý nhiều vậy chứ. Đúng như Quốc sư đại nhân nói, như bây giờ cũng rất tốt.
Nàng vẫn hơi tò mò nguyên nhân thôi, tay cũng vô thức vuốt ve từ xương quai xanh xuống, trong mắt như đang suy tư.
Có điều, nhờ Quốc sư đại nhân cọ tới cọ lui, nàng cũng không còn tâm tình để suy nghĩ nữa, bất đắc dĩ nhíu mày, liếc mắt nhìn tên sắc lang nào đó, thử đề nghị: "Hay ta tìm vài tiểu thiếp cho chàng nhé?"
Quốc sư đại nhân khựng lại, sau đó liền nổi giận: "Mộ Lưu Ly, nàng dám!" Dứt lời, hắn kéo nàng vào phòng "dạy dỗ".
Thật ra, Mộ lâu chủ biết Quốc sư đại nhân không giận mà chỉ tìm lý do chính đáng để thực hiện hành vi của sắc lang thôi.
Ngày hôm sau, lúc hai người đang ăn sáng thì ám vệ đột nhiên bẩm báo, ở bên ngoài có người muốn xông vào phủ Quốc sư.
Mộ lâu chủ vô cùng hứng thú, dù sao bây giờ cả thiên hạ đều biết thân phận thật sự của Quốc sư, quả thật là chẳng được mấy ai dám liều mạng xông vào cả.
Có điều, nếu bây giờ vẫn còn chưa đánh nhau thì người này vẫn chưa ra tay rồi.
Quốc sư đại nhân bình tĩnh đút một miếng điểm tâm tới trước miệng nàng, nhìn nàng ăn xong, mới đứng dậy nói: "Đi xem không?" Bổ sung dinh dưỡng cho nàng mới là mục tiêu trong khoảng thời gian này của hắn.
Thấy nàng gật đầu, hắn cũng không quên bưng mâm điểm tâm, sau đó mới ôm nàng rời đi.
Trên đường đi về phía cổng lớn, Mộ lâu chủ đã bị đút thêm vài loại điểm tâm khác nhau, rốt cuộc tới lúc nàng nhịn không được trừng hắn một cái thì Quốc sư đại nhân mới dứt khoát nhét khối điểm tâm còn lại vào miệng mình, thảnh thơi ném mâm đi, rơi vào tay của ám vệ đang đứng phía sau.
Ám vệ kia khóc không ra nước mắt, bọn họ là ám vệ mà, tại sao bây giờ phải kiêm luôn việc cầm mâm chứ? Bây giờ bọn họ cũng đã hiểu được sự vất vả của Minh Y lão đại, cho nên vô cùng hy vọng lão đại hãy mau quay về.
Ngoài dự đoán, ở ngoài cửa cũng không phải là người tới đây để gây chuyện mà là một nha đầu ngang tuổi với Minh Nguyệt, vừa xinh đẹp hoạt bát vừa quyến rũ tà mi, đôi mắt to trong suốt linh động như thấy đáy. Khuôn mặt buồn bực khi bị thị vệ canh cửa ngăn ở bên ngoài, nhăn mũi, mắt trợn tròn, hai má ửng đỏ, nhìn qua rất quyến rũ.
Mộ lâu chủ nhướng mày, thấp giọng nói: "Ta vừa bảo muốn tìm tiểu thiếp cho chàng thì đã có người tìm tới cửa."
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân nhéo eo nàng, cảm giác được Mộ lâu chủ cứng đờ mới vừa lòng thu tay, hừ nhẹ: "Phu nhân quên "bài học" nhanh vậy à?"
Trong lòng Mộ lâu chủ buồn bực, nheo mắt, thần sắc nguy hiểm, Quốc sư đại nhân ý thức được Mộ lâu chủ sắp tức giận, lập tức thay đổi thái độ, lấy lòng: "Phu nhân, ta chỉ cần nàng thôi."
Đối với hành vi bắt nạt kẻ yếu này của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ vừa buồn cười vừa tức giận, dứt khoát không để ý tới hắn.
Quốc sư đại nhân đang muốn tiếp tục cố gắng thì nha đầu đang tranh chấp với thị vệ canh cửa đã phát hiện hắn, hai mắt sáng ngời, nở một nụ cười rạng rỡ, phất tay kêu lên: "Dịch ca ca..."
Một tiếng gọi ngọt ngào này làm Mộ lâu chủ liếc Quốc sư đại nhân một cái, trong đáy mắt không biết là sự hài hước hay nguy hiểm nữa.
Thấy Quốc sư đại nhân xuất hiện, thị vệ canh cửa nhẹ nhàng thở phào nhưng thấy Quốc sư đại nhân không tỏ vẻ gì thì không biết nên tiếp tục ngăn cô nương này lại hay là cho vào. Ngay lúc thị vệ đang lưỡng lự, nha đầu đã nhanh chóng đẩy hắn ta ra, nhảy về phía Quốc sư, duỗi tay muốn cầm ống tay áo của hắn.
Mặt Mộ lâu chủ vẫn không có biểu cảm gì, nhưng Quốc sư đại nhân vẫn nhanh chóng né ra, không vui nói: "Mặc Nguyệt Tịch, ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại chạy tới phủ Quốc sư?"
Mặc Nguyệt Tịch bĩu môi, rầu rĩ nói: "Khó khăn lắm người ta mới trốn được ma chưởng của Vân Quý Phi để hồi cung, vậy mà huynh cũng không tới gặp ta."
Hình như Quốc sư đại nhân cũng không thích tiểu nha đầu quấn người này mấy, nghe nàng ta nói vậy, thanh âm cũng lạnh thêm vài phần, không khách khí nói: "Bổn tọa không có nghĩa vụ đó!"
"Huynh..." Mặc Nguyệt Tịch tức giận đến dậm chân, trong mắt bắt đầu xuất hiện hơi nước, thương tâm quát lên: "Sao huynh có thể như vậy chứ? Lúc trước Vân Quý Phi bắt nạt ta, đuổi ta ra khỏi hoàng cung, huynh cũng không giúp ta. Bây giờ vất vả lắm người ta mới trở về, huynh không tới gặp ta thì thôi, ta tới gặp huynh mà huynh còn hung dữ với ta!"
Sắc mặt của Quốc sư đại nhân càng lúc càng không kiên nhẫn, Mặc Nguyệt Tịch lại giống như không phát hiện, duỗi tay lau nước mắt, trong mắt hiện lên sự bi thương, tiếp tục nói: "Bây giờ phụ hoàng chết rồi, Thái Tử ca ca cũng không thấy đâu, chỉ còn có một mình ta, hồi cung cũng không có ai để nói chuyện, tên nhóc thối Mặc Vân kia suốt ngày ăn hiếp ta..."
Những tỷ muội khác lại không hợp với nàng ta, cho dù có người lôi kéo làm quen với nàng ta thì cũng là vì ý định khác. Bây giờ nàng ta cũng không còn là vị công chúa được sủng ái khi xưa nữa, cũng không còn ai tới lấy lòng nàng ta.
Mộ lâu chủ nhướng mày, cảm thấy cạn lời, Mặc Thiên và Mặc Diễm đều chết trên tay Quốc sư đại nhân, bây giờ cô công chúa nhỏ này lại muốn Quốc sư đại nhân an ủi nàng ta sao?
Mặc Nguyệt Tịch là công chúa mà Mặc Thiên sủng ái nhất, có điều vì sau này nàng ta thích quấn lấy Quốc sư đại nhân nên khiến Vân Quý Phi không vui, liền thổi gió bên gối của Mặc Thiên, đưa Mặc Nguyệt Tịch ra khỏi kinh thành, ngoài mặt thì nói đưa nàng ta đi rèn luyện, thực tế là trục xuất nàng ta. Bây giờ hướng gió của kinh thành đã thay đổi nên nàng ta mới có cơ hội trở về.
Có điều, Mặc Thiên chiều nàng ta không có nghĩa Quốc sư đại nhân cũng phải làm vậy kết quả của việc ồn ào khiến Quốc sư đại nhân mất kiên nhẫn chính là kêu người ném Mặc Nguyệt Tịch ra ngoài.
"Oa... Đừng mà..."
Mặc Nguyệt Tịch giơ chân đá phía thị vệ một cái, sau đó ôm chặt lấy Mộ lâu chủ như cọng rơm cứu mạng: "Tránh ra, không được đụng
vào ta!"
Mặt của Quốc sư đại nhân đã đen như đáy nồi, Mặc Nguyệt Tịch này ôm ai lại không ôm, lại ôm ngay Mộ lâu chủ, sao sắc mặt của Quốc sư đại nhân có thể đẹp được chứ?
Nhưng hình như Mặc Nguyệt Tịch vẫn chưa biết nàng ta đã chọc giận Quốc sư đại nhân, vừa nhìn thị vệ vừa quan sát Mộ lâu chủ, sau đó nhìn về phía Quốc sư đại nhân đầy nghi hoặc, sau khi xác định được thân phận của Mộ lâu chủ, liền ôm nàng càng chặt hơn, kêu lên: "Tẩu tử, cứu ta!"
Mộ lâu chủ nhìn về phía Quốc sư đại nhân, ý tứ rất rõ ràng, phiền toái này ai gây ra thì tự người đó xử lý đi!
Đầu ngón tay của Quốc sư đại nhân bắn ra, hai tay của Mặc Nguyệt Tịch liền tê dại, tới ôm cũng không nổi, vô thức buông Mộ lâu chủ ra, sau đó liền cảm nhận được một cơn gió đánh úp lại, đẩy nàng ta lùi về sau vài bước, vừa lúc bị thị vệ bắt được.
Mặc Nguyệt Tịch khóc không ra nước mắt, giãy giụa vài cái, ủ rũ nói: "Ta tự mình đi còn không được sao!"
Dứt lời, nàng ta vừa lưu luyến vừa đi ra ngoài.
Quốc sư đại nhân vừa kéo Mộ lâu chủ trở về vừa nói: "Về phòng thay quần áo."
Nàng cúi đầu nhìn y phục của mình, buồn cười nói: "Khoa trương vậy à? Chàng không thích nha đầu kia?"
Quốc sư đại nhân hừ lạnh nói: "Ghét!" Có điều, để nàng ta ở chung một chỗ với Mặc Vân cũng không tệ, đừng ai đến làm phiền hắn nữa.
Mộ lâu chủ chặc lưỡi nói: "Thật vô tình!" Dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Có lẽ do ông trời không quen nhìn hai người họ quá rảnh rỗi, Mặc Nguyệt Tịch vừa mới đi, lại có người tới cầu kiến, nhưng lần này là tìm Mộ lâu chủ.
Hai nữ nhân - một già một trẻ bị dẫn vào. Gương mặt của bà lão đã đầy phong sương, tóc hoa râm, quần áo mộc mạc, nữ tử tuổi trẻ thì khá xinh đẹp, có điều đôi mắt lúc nào cũng như đang muốn quyến rũ người khác, động tác ngả ngớn, khí chất có vài phần phong trần.
Bà lão vừa nhìn thấy Mộ lâu chủ liền lẩm bẩm: "Giống, giống quá..."