Ánh mắt Yến Kinh Thiên nhìn Mộ lâu chủ hoàn toàn là sùng bái. Hiện tại, gã thật là bội phục Mộ lâu chủ a! Không những dám nuốt ba vạn lượng hoàng kim của Thái tử điện hạ mà còn dám đối nghịch với người gian ác nữa. Nàng quả thật là thần tượng của gã!
Sa mành màu tím lay động, Quốc sư đại nhân rốt cuộc cũng chịu lộ diện. Mộ Lưu Ly nhìn cái cằm thê thảm của Văn Nhân Dịch, không khỏi ngoéo môi một cái, những nghẹn khuất do Văn Nhân Dịch gây ra cũng tiêu tán.
Mắt của Yến Kinh Thiên cũng tràn đầy ngạc nhiên, đã có chuyện gì xảy ra với cằm của người gian ác vậy? Ai dám huỷ cằm của hắn a?
Chỉ thấy hai chân thon dài của Quốc sư đại nhân tao nhã đi đến bên người của Mộ lâu chủ. Sau đó, xoay người nàng lại, dang hai tay ra, ôm nàng vào lòng, giọng nói mỉm cười cũng mang theo trêu tức, "Mộ lâu chủ, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay còn chưa tìm được, thù lao Bổn toạ đã đưa cho nàng có phải nên trả lại hay không? Dĩ nhiên phải bồi thường tổn thất cho Bổn toạ nữa, Bổn toạ còn tân tân khổ khổ (cực khổ) giúp nàng đuổi Thái tử điện hạ. Tổng cộng là ba vạn lượng hoàng kim, nàng cho người trả tiền đi."
Bích Tiêu trợn mắt há mồm vì kinh ngạc. Từ khi nào mà Lâu chủ lại thân cận với Quốc sư đại nhân như thế? Chẳng phải Thiên Liễm nói hai người không hoà thuận với nhau sao?
Yến Kinh Thiên thì lại giống như phát hiện ra đại lục mới, mắt trừng lớn, vẻ mặt hưng phấn nói, "Oa, thì ra các ngươi có gian tình!"
Mộ Lưu Ly nguy hiểm liếc Yến Kinh Thiên một cái, khuỷ tay hung hăng huých một cái tới Quốc sư đại nhân. Đáng tiếc, bị Quốc sư đại nhân không dấu vết hoá giải.
Biết Quốc sư đại nhân khó có thể thuyết phục được nhưng bạc mà Mộ lâu chủ đã nhận thì tuyệt đối sẽ không trả lại, "Ngươi tổn thất cái gì? Ngươi đuổi Thái tử điện hạ đi là việc của ngươi, không can hệ tới Bản lâu chủ. Còn có, ngươi đã trả thù lao, Lạc Tiên lâu đã làm việc, không có việc trả thù lao lại."
"Ai..." Quốc sư đại nhân thở dài, có chút thương tâm nói, "Mộ lâu chủ đây là chỉ nhận tiền không nhận người ư? Nói cho cùng thì chúng ta cũng đồng sàng cộng chẩm (đồng giường chung gối), không phải nói nhất nhật phi thê bách nhật ân sao? Mộ lâu chủ sao có thể tuyệt tình như vậy?"
*nhất nhật phu thê bách nhật ân: Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa.
Trong mắt Mộ Lưu Ly chợt loé lên một ánh lửa rồi biến mất, cái gì gọi là nhất nhật phu thê bách nhật ân? Không phải chỉ là ngủ chung giường, đắp chung một cái chăn thôi sao? Hình như nàng không có quan hệ gì với hắn đi!
Bích Tiêu có chút hoang mang, nhất nhật phu thê bách nhật ân? Sẽ không phải là chuyện tối hôm qua đi? Xong rồi, Lâu chủ thật sự chịu thiệt.
"Quốc sư đại nhân không sợ Bản lâu chủ nói ra bản lĩnh của ngươi?" Ban đêm xông vào Lạc Tiên lâu, nàng không tìm hắn tính sổ, hắn lại còn dám đem chuyện đồng sàng cộng chẩm ra nói.
Tuy rằng không biêt vì sao Văn Nhân Dịch giấu diếm việc mình có võ công nhưng nàng có thể khẳng định, Văn Nhân Dịch cũng không muốn bại lộ việc này.
Văn Nhân Dịch không giống với nàng. Lạc Tiên lâu chỉ mới thành lập được ba năm, có Bích Tiêu với Thiên Liễm, thời điểm nàng tự mình động thủ không nhiều lắm nhưng một khi nàng đã ra tay, tất nhiên là đuổi cùng giết tận. Cho nên, thế nhân mới không biết việc nàng có võ công, chỉ biết "Mộ Lưu Ly" đã bị Dạ Trạch phế đi võ công.
Bằng thủ đoạn của mình, triều chính đã bị Văn Nhân Dịch nắm giữ trong tay hơn sáu năm, căn cơ vững chắc vô cùng. Người đời đều biết, Quốc sư đại nhân không gì làm không được, khuyết điểm duy nhất là dung mạo và võ công. Mỗi lần Quốc sư đại nhân xuất hiện, sẽ mang mặt nạ, xung quanh sẽ có ám vệ đi theo.
Điều này chỉ có thể nói lên, Văn Nhân Dịch cố ý muốn như thế.
Quốc sư đại nhân cũng không bị lời nói của Mộ lâu chủ bức lui, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu, chôn đầu ở gáy của Mộ lâu chủ, thanh âm trầm thấp tràn ngập dụ hoặc, "Bổn toạ tin tưởng Mộ lâu chủ sẽ không nhẫn tâm nhìn ta bị thương."
Mặt nạ lạnh lẽo dán vào da thịt, Mộ Lưu Ly không khỏi run rẩy một chút, thân thủ đẩy đầu của hắn ra, gắt gao nhìn hai mắt của hắn, tựa hồ muốn nhìn ra lời nói của hắn có mấy phần là thật.
Phải biết rằng, đối thủ có thể khiến cho Mộ lâu chủ coi trọng tuyệt đối không đơn giản nhưng hiện tại, Quốc sư đại nhân lại nói hắn sẽ bị thương. Đây là đang ám chỉ hắn có địch nhân, còn là địch nhân khiến hắn kiêng kị?
Chỉ là, đôi mắt hoa đào kia, yêu dã vô song nhưng cũng sâu không lường được, vô luận nhìn thế nào cũng không làm cho người ta đoán ra được bất kỳ điều gì.
Tay Mộ Lưu Ly chọc cằm đầy mụn nhọt của hắn, nhíu mày nói, "Quốc sư đại nhân muốn dùng mỹ nam kế? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi chết thì sẽ rất tiện nghi cho ngươi sao?"
Văn Nhân Dịch vội vàng bắt bàn tay gây rối của nàng, trong lòng nhịn không được thở dài, nữ nhân này thật đúng là ngoan độc, cư nhiên dùng sức như vậy.
Chỗ đau rát đang rất khổ sở, lại bị nàng dùng sức chọc một cái, dù Quốc sư đại nhân định lực rất tốt cũng cứng ngắc một chút, dở khóc dở cười nói, "Đa tạ Mộ lâu chủ thủ hạ lưu tình (nương tay)."
Thế nhưng hắn cũng không đòi giải dược, Mộ Lưu Ly cũng chưa nói sẽ đưa.
Hai người cự qua cựa lại. Một người muốn đẩy ra, một người lại muốn ôm, thỉnh thoảng nói vài câu có thâm ý lại làm cho người khác lầm tưởng thành liếc mắt đưa tình.
Yến Kinh Thiên nhìn đến quên cả sợ hãi. Hiện tại, hắn sùng bái Mộ lâu chủ cuồn cuộn tựa hải hà. Đó là ai a? Đó là người gian ác đấy! Cư nhiên có nữ nhân liếc mắt đưa tình với hắn? Cư nhiên có nữ nhân hiểu được ý nghĩ của hắn? Cư nhiên có nữ nhân làm cho hắn cảm thấy hứng thú? Ông trời ơi, có phải ngươi đã ngủ quên hay không?
Bích Tiêu nhìn qua nhìn lại, gãi gãi đầu, trong mắt tất cả đều là khó hiểu. Rốt cuộc, quan hệ giữa Lâu chủ và Quốc sư đại nhân là tốt hay không tốt? Còn chuyện vợ chồng ân ái là thật hay giả a?
"Yến Kinh Thiên, ngươi đã quên chuyện ngươi đáp ứng với ta?" Quốc sư đại nhân bất thình lình hỏi làm cho Yến Kinh Thiên phục hồi tinh thần lại. Gã lại biến thành một tiểu chử (chú chuột) nhỏ bé, ánh mắt né tránh không dám nhìn đại miêu - Quốc sư đại nhân.
Tuy không nhìn Quốc sư đại nhân nhưng câu trả lời của gã của rất sợ sệt, "Bản thiếu gia đã đáp ứng ngươi sẽ không trộm đồ trong hoàng cung, dĩ nhiên sẽ không nuốt lời. Huyết tơ phỉ thuý vòng tay đó không phải ta trộm đi. Hơn nữa, đồ ta lấy ra vốn là giả."
Giả? Mộ Lưu Ly nhíu mày, cũng không kiên trì muốn đem Yến Kinh Thiên đi nữa, tò mò hỏi, "Còn có hàng giả có thể thoát được pháp nhãn của Yến Kinh Thiên ngươi?"
Yến Kinh Thiên buồn bực nói, "Ta là trộm chứ không phải là thần tiên. Ta chưa từng nhìn thấy Huyết tơ phỉ thuý vòng tay thì làm sao phân biệt được thật giả chứ?"
"Vậy sao bây giờ ngươi phân biệt được?"
Yến Kinh Thiên tức giận nói, "Bởi vì trong lòng ta có chút hoài nghi nên mới quăng nó xuống đất. Kết quả là hàng giả đó bể rồi."
Huyết tơ phỉ thuý vòng tay vốn là bảo vật nhưng là bảo vật như thế nào thì cũng không ai rõ. Có người nói đó là Huyết ngọc vô giá, cũng có người nói đó là một quyển bí tịch võ công, ai có nó (vòng tay) thì sẽ luyện thành tuyệt thế thần công. Lại có người nói vật đó có liên quan đến bảo tàng. Đối với những lời đồn đại này, có người tin cũng có người không tin.
Sau khi Lạc Tiên lâu điều tra cũng không biết đó là bảo bối gì nhưng lại biết Huyết tơ phỉ thuý vòng tay thật bị rớt sẽ không vỡ.
Văn Nhân Dịch như có điều suy nghĩ, hỏi, "Vì sao ngươi lại hoài nghi?"
Yến Kinh Thiên hừ một tiếng, nói, "Ta nhớ rõ lời hứa của mình nên chỉ định vào hoàng cung một chút để xem Huyết tơ phỉ thuý vòng tay là cái dạng gì mà thôi, cũng không tính trộm ra ngoài. Kết quả lại bị Vân quý phi kia phát hiện, nàng ta cư nhiên chủ động tặng vòng tay cho ta. Sau đó, ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đầu óc của Vân quý phi đó cũng không phải cửa kẹp trúng, sao lại tự nhiên đem bảo bối tặng cho người? Cho nên, ta hoài nghi đồ mà nàng ta đưa là giả vì không muốn ta trộm đồ thật đi." Cuối cùng, quăng một cái là vỡ luôn rồi.
Mộ Lưu Ly không khỏi nhíu mày, nếu thật đúng như vậy thì Huyết tơ phỉ thuý vòng tay vốn không bị mất, hẳn là còn ở trong tay Vân quý phi. Chỉ là, vì sao nàng ta lại muốn Văn Nhân Dịch đi tìm?
Nhưng mà nàng đã phát hiện ra, Kinh Thiên đạo tặc này nhìn rất khôn khéo nhưng trên thực tế là một người hồ đồ. Nếu gặp phải sự tình như vậy, ai cũng biết là có quỷ (điều không đúng), sau khi xuất cung gã đem vật ra mới cảm thấy không thích hợp, có phải là quá muộn hay không?