“Chúng ta đều còn sống, thật tốt. Tôi rất nhớ anh, Ian.”
60kkek15xv9790$^4,*.,[email protected] Light-Raito44 @on=6]+69]}dlif58^/23
Đối với nhiệt tình đột ngột của Đường Vũ, Ian chỉ kinh ngạc một chút, sau đó nhẹ cong mắt hưởng thụ, nói: “Tôi thích sự thành thật của cậu.”
Đường Vũ cũng cười cong mắt, tiếp tục “thành thật” nói: “Rất mong đợi được gặp lại anh.”
“Tôi cũng vậy.”
Ian nói ba chữ này, Đường Vũ lập tức nhớ đến lời đối phương từng nói khi ở trên mạng, mặt cậu liền đỏ lên.
Cậu thật sự không cách nào tưởng tượng sẽ làm ra chuyện thân mật hơn nữa cùng thượng tá.
Người chính trực và nghiêm túc như thượng tá, sao có thể…
Đường Vũ nghĩ sao cũng không ra được cảnh tượng đó sẽ như thế nào, cuối cùng cậu lại tự đơ ra.
“Đang nghĩ cái gì?” Đối phương hỏi.
Đường Vũ lập tức lắc đầu, “Không có gì.” Động tác che giấu quá rõ rệt, ngay cả bản thân cũng không lừa được.
Tâm trạng anh dường như lại tốt hơn, ánh mắt cũng càng thêm dịu dàng, nhưng không vạch trần, chỉ nhìn vẻ xấu hổ của Đường Vũ như đang thưởng thức cảnh đẹp.
Đường Vũ đang muốn tiếp tục “ôn chuyện cũ”, thì thấy thượng tá cúi đầu, quan sát chuyện gì đó, vẻ mặt chậm rãi nghiêm túc lên.
Đường Vũ giật mình, chậm rãi nảy ra dự cảm không hay, vẻ mặt anh có liên quan đến cậu.
Là chuyện gì?
Quả nhiên, người đàn ông đó nhanh chóng nâng mắt lên, nhìn cậu nói: “Cậu vừa chuốc một phiền toái lớn.”
Xem ra tin tức cậu vừa công bố đã bị thượng tá biết rồi.
Đường Vũ chỉ đành đơn giản thuật lại ân oán giữa mình và Tống Húc Ảnh: “Hơn nữa, mấy hành tinh bỏ hoang dẫn đến phân tranh giữa liên bang lần này, cũng do bọn họ chủ trương giành lấy, tôi nghi ngờ…”
“Đường Vũ.” Ian lạnh giọng ngắt lời: “Những chuyện này không phải chuyện cậu nên quan tâm.”
“Tôi vốn cũng không quan tâm.” Đường Vũ không nhịn được biện giải, “Nhưng Tống Húc Ảnh quá mức khinh người, nếu không phải anh ta đem quan hệ của chúng ta__”
“Cậu ta nói có vài điều không sai.” Ian lần thứ hai ngắt lời Đường Vũ, có thể thấy lần này anh rất nổi giận, “Quan hệ giữa chúng ta không đơn thuần.”
Đường Vũ bị nghẹn, hồi lâu mới nói: “Thì đúng thế, nhưng lẽ nào còn có thể thông báo cho cả liên bang sao? Vậy đối với anh…”
“Có gì không thể.”
Đường Vũ lập tức quên mình đang định nói gì, ngây ngốc “A?” một tiếng.
Đường Vũ thấy thượng tá cúi đầu chỉnh lý gì đó, một lát sau mới nói với cậu: “Chuyện này cậu đừng can dự vào nữa, còn lại cứ giao cho tôi, nhà họ Tống có thế lực khổng lồ ở liên bang, căn cơ phức tạp, chứng cứ cậu tìm được không đủ lật đổ họ, ngược lại sẽ khiến cậu rơi vào nguy hiểm.”
“Sẽ… mang tới phiền toái cho anh sao?” Thượng tá ở tiền tuyến vốn đã đủ cực khổ rồi, không ngờ mình lại vô ý tạo một đống rắc rối cho anh.
“Không tính là phiền toái, liên bang cũng phát hiện động tĩnh của nhà họ Tống, chuyện cậu làm có thể coi là một thời cơ, có lẽ còn là công lao của cậu. Nhưng, tôi không hy vọng liên bang mượn cậu để tiêu diệu nhà họ Tống, như vậy vô cùng nguy hiểm cho cậu.”
Mỗi lần, Đường Vũ phát hiện nguyên nhân cuối cùng có thể chọc giận thượng tá luôn là mình, bất kể là cậu không thành thật, hay cậu đối diện nguy hiểm. Đường Vũ rất cảm động, nhưng cũng sinh ra chút bất an.
Cậu nhớ cảnh cuối cùng trong thế giới đường sọc đó, lại nhớ đến trong cuộc đấu ảo thượng tá hy sinh mình cứu “Đường Vũ”, cậu không biết người mà thượng tá để ý, rốt cuộc là cậu, hay là người điều khiển “Đường Vũ” đó.
Cho dù cả hai đều là cậu, vậy thượng tá sẽ thích thân phận nào ở bên cạnh mình hơn?
Thấy Đường Vũ nhìn mình đầy phức tạp, không biết trong đầu cậu lại suy nghĩ cái gì, mỗi lúc nhìn không thấu Đường Vũ, Ian luôn cảm thấy bực bội, cho nên dù không thích hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng luôn không khống chế được mình phải hỏi.
Khi anh mở miệng, mới phát hiện trong cuộc đối thoại ngắn ngủi này, anh đã hỏi đối phương đang nghĩ gì lần thứ hai.
“Thượng tá, anh tin chúng ta sẽ chuyển thế không?” Đường Vũ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Ian biết Đường Vũ sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề này, anh nhìn Đường Vũ: “Nếu có chứng cứ chứng minh nó tồn tại, tôi sẽ tin.”
Đường Vũ gật đầu, “Thượng tá, đợi tôi đến đó rồi, có thể sẽ chiếm rất nhiều thời gian của anh, để nói với anh chuyện ‘chuyển thế’.”
Biết Đường Vũ lại có chuyện muốn bày tỏ với mình, nỗi bực dọc của Ian dần tan biến, “Được.”
Không phải anh không nhìn thấu Đường Vũ, chỉ là trên người cậu luôn có một đống bí mật.
Nghĩ thế, Ian cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Đường Vũ không ngờ, sau khi kết thúc cuộc gọi với thượng tá không lâu, cậu đã nhận được tin từ rất nhiều người gửi đến, Phùng Dương, Carlos, Lily thì tranh nhau muốn nói chuyện qua ảnh với cậu.
Tin nhắn nhận được sắp chen nổ máy liên lạc của cậu.
Đây là sao? Chẳng lẽ nhiễm virus rồi?
Đợi sau khi xem rõ tin tức được gửi đến, toàn thân Đường Vũ nóng lên, cảm thấy mặt mình sắp bốc khói.
Thượng tá Clermont lại… lại công bố một văn bản, nói rõ hiện tại anh và trình tự viên Đường Vũ – cũng chính là cậu, là người yêu.
Làm ầm lên cho ai cũng biết, như vậy còn có thể yêu đương bình thường không!
Bên này cậu lật đổ Tống Húc Ảnh để hắn ngậm miệng không thể nói bậy về quan hệ của cậu và thượng tá, bên kia thượng tá lại tuyên bố cho cả liên bang.
Cậu cảm thấy mặt mình sưng lên luôn rồi!
Đường Vũ nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, lúc cậu nói quan hệ của họ “lẽ nào còn có thể thông báo cho cả liên bang sao?” thượng tá đã nói “có gì không thể”, kết quả lập tức…
Hành động mạnh mẽ như vậy, Đường Vũ vĩnh viễn không theo kịp.
Đường Vũ chỉ muốn đập đầu vào tường.
Ngay cả số lần hôn cũng có thể đếm trên một bàn tay, hỏa tốc gặp phụ huynh đã không nói rồi, bây giờ lại tuyên bố cho cả thiên hạ biết…
Xem ra cậu với thượng tá quả thật không cách nào yêu đương kín kẽ và thơ mộng.
Lần sau gặp mặt, tính ra có thể danh chính ngôn thuận nắm tay rồi…
Loại tiến độ tình cảm này có thể nói là trước chưa từng có sau không ai bằng, từ khi xác định quan hệ đến lúc công bố cho cả thế giới, cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần.
Chẳng qua, nếu đây là chủ ý của thượng tá, vậy cậu sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Dường như cậu đã quen người đó ra bài không theo đường lối của cậu rồi…
Nửa ngày trôi qua, Đường Vũ mới tiếp nhận sự thật cậu đã trở thành người yêu “chính thức” của thượng tá, chẳng qua cậu chẳng còn tâm trạng nào để ý đến những “điện mừng” của mọi người nữa, sau khi chặn máy liên lạc, cậu dứt khoát bò lên giường ngủ.
Ban đầu Đường Vũ tràn đầy hứng thú với tàu vũ trụ này, cậu quan sát vũ trụ thần bí, có lúc sẽ gặp những thiên thể khác nhau, có lúc thấy những vòng tròn xinh đẹp xa xa, cũng thấy rất nhiều thiên thể cực nhỏ chen chút kín mít làm rợn da gà. Nhưng xem nhiều rồi, phần lớn đầu là màu đen khô cằn, cậu cảm thấy chẳng có gì hứng thú nữa.
Đường Vũ liên lạc với Phùng Dương, biết đối phương đã cùng Malak và Carlos đi theo Phùng Nghị về hướng đông bắc của hành tinh mẹ.
Cùng hướng tàu của cậu.
Nhưng nhớ ra hành tung của mình phải giữ bí mật, cậu không tiết lộ với Phùng Dương, chỉ nói sau này sẽ cho cậu ta biết.
Chẳng qua với độ thông minh của Phùng Dương, chắc cũng không khó đoán được cậu đang đến Derek.
“Anh tôi nói anh ấy bị phái đến chỗ mấy hành tinh bỏ hoang, kiểm tra lại tình huống ở đó.” Phùng Dương nói với Đường Vũ.
Lúc này Đường Vũ mới biết, hóa ra những hành tinh bỏ hoang kia không xa Derek.
Nếu khoảng cách đã không xa Derek, theo miêu tả của Phùng Dương, những hành tinh bỏ hoang đó quả thật quá gần vùng “thời không nhiễu loạn”…
Giữa hai cái này lẽ nào có liên hệ gì sao?
Một khi bắt đầu suy nghĩ, Đường Vũ sẽ không thể dừng lại, vội vàng kết thúc cuộc gọi với Phùng Dương.
Cậu ngồi bên giường, từ lúc cậu xuyên đến đây, từng chuyện đã trải qua, từng người đã gặp, từng lời đã nói đều được tái hiện lại trong đầu.
Cho dù đã đến đây bảy năm, nhưng cảnh nào cũng vẫn rõ ràng, ký ức có cảm giác chân thật hơn cả trước khi cậu xuyên tới.
Đường Vũ bỗng cảm thấy rất buồn cười, cứ như tất cả những gì diễn ra tại đây mới là sự thật…
Nhưng rất nhanh, cậu cười không nổi nữa, vì cậu vô thức muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ở trái đất, nhưng, cậu phát hiện ký ức đã mơ hồ không còn rõ ràng nữa.
Cậu nhớ cậu từng học tiểu học, trung học, đại học, nhớ cậu từng xin việc, đi làm, nhớ cậu có cha mẹ, có bạn bè, có giáo viên, có ông chủ, nhưng lại không nhớ nổi bất cứ chuyện nào cụ thể, không nhớ nổi một chút chi tiết nhỏ nào.
Cậu nhớ đồng nghiệp khi vừa xuyên tới, người giúp cậu liên lạc với Lily, cậu còn nhớ tướng mạo của con người chân chất đó, những lời hắn từng nói với cậu.
Nhưng cậu không nhớ nổi lúc ở trái đất, những anh em tốt nhất thời đại học của cậu có dáng vẻ ra sao, không nhớ nổi họ đã từng đùa gì trong ký túc xá, không nhớ họ đã từng ăn chung cái gì.
Cậu nhớ lần đầu gặp phu nhân Clermont, cạnh bàn cơm của họ có bày mấy chiếc ghế, trên bàn cơm là vẻ hiền từ của phu nhân đó.
Nhưng cậu không nhớ rõ thức ăn của cha mẹ mình, không nhớ mẹ có từng tổ chức sinh nhật cho mình không, không nhớ cha rốt cuộc có hút thuốc không.
Cậu quên tất cả chi tiết!
Cậu chưa từng ý thức được, so với thế giới bên này, cuộc sống ở trái đất mới giống một giấc mộng.
Điều duy nhất cậu nhớ rõ được, chính là những trình tự mà cậu đã sử dụng vô số lần mỗi ngày.
Lòng Đường Vũ đột nhiên sợ hãi, cậu không biết mình đang sợ cái gì, nhưng tâm lý kháng cự không muốn suy nghĩ rõ ràng hơn.
Tạm thời không suy nghĩ những chuyện này nữa, chuyện cậu phải suy nghĩ, có ý nghĩa hơn nhiều.
Không nghĩ nữa…
Qua rất lâu, mới kéo được tư duy về lại chuyện cần phải suy nghĩ.
Cậu vừa nghe Phùng Dương nói đến những hành tinh bỏ hoang, đột nhiên cậu liên tưởng đến vài chuyện.
Nếu hành tinh bỏ hoang vốn không có tài nguyên gì, mà vị trí của nó rất đạc biệt, cho nên một vài kẻ ở liên bang mới không tiếc sức muốn chiếm làm của riêng, để che giấu vị trí đặc biệt đó?
Mà chỗ đặc biệt của nó, trước kia còn chưa hiện ra, nhưng sau khi “thời không nhiễu loạn” xuất hiện, đã làm người khác phải xét lại.
Không nghĩ cũng biết, hành tinh bỏ hoang chính là để che giấu thời không nhiễu loạn.
Anh họ Danny của Carlos sau khi xoay một vòng ở đó, tinh thần lực nâng cao. Giống như tinh thần lực của những người ra khỏi không gian tộc kiến đều tăng lên.
Cho nên, nếu suy đoán nghịch hướng, phải chăng có thể giả thiết, thời không nhiễu loạn kết nối với một không gian khác tương tự như không gian tộc kiến?
Từ phản ứng của Lunerb đối với chuyện của Danny, hắn không hề ngạc nhiên, cho nên thời không nhiễu loạn liên kết với nơi ở của người Hyde?
Nếu, lại giả thiết trận chiến ảo của cậu lần này không phải là ảo, mà là tái hiện lại một sự thật của quá khứ hoặc tương lai, thì có thể biết, không cần bao lâu nữa, người Hyde sẽ xâm lược liên bang, từ chuyện Ken cũng đến tham gia đấu là biết, có lẽ không phải chỉ đơn giản là xâm lược liên bang, mà là xâm lược cả tinh hệ.
Lunerb từng nói, hắn nhớ chuyện “kiếp trước”, kiếp trước hắn đã giết chết “Đường Vũ” cùng thượng tá, cũng có nghĩa là, đối với Lunerb mà nói, người Hyde xâm lược là chuyện đã từng xảy ra.
Nhưng với tình trạng hiện tại, rõ ràng chưa có gì xảy ra, mà rất có thể là sắp xảy ra.
Cũng có nghĩa là…
Tất cả những việc từng diễn ra trước đây, người Hyde xâm lược, cùng cái chết của vô số người, đều sắp phát sinh lần nữa.
Huống chi, trong tinh hệ, trừ người Hyde, tất cả mọi người đều không biết họ đã trải qua chuyện từng xảy ra trước kia.
Tình huống này, Đường Vũ không hề xa lạ.
Thời không hoàn nguyên.