Khi ánh mắt mọi người đều tập trung vào Đường Vũ, Đường Vũ liếm môi, trông thì bình tĩnh, thực chất không biết phải nói gì.
/}oa31?$md79,+^,[email protected] Huyết – Phong @lqylyc{*|,ljvu,(((ch027|^
Người đó đứng rất xa ở hàng ghế cuối, dường như vừa hoàn thành nhiệm vụ nào đó, thả lỏng hơn hình tượng căng chặt bình thường nhiều.
Cậu cảm thấy đối phương cũng đang nhìn cậu, đương nhiên rồi, hiện tại mọi người đều đang nhìn cậu.
Đường Vũ rũ mắt, sau đó ngẩng lên, mặt đầy thản nhiên, dường như cuối cùng đã nghĩ ra nên nói gì, khóe miệng nhẹ cong, trông có vẻ thả lỏng đi nhiều.
“Tôi chỉ muốn cảm tạ một người.” Sau đó cậu chớp mắt, nét mặt dần trở nên dịu dàng: “Khi tôi gặp nguy hiểm, anh luôn xuất hiện đầy thần kỳ.”
Cậu bị Điền Trung hãm hại suýt giam vào tù, một phong thư tiến cử giáng xuống như kỳ tích đã thay đổi vận mạng của cậu. Gặp phải đạo tặc tinh tế, người đó dẫn cứu binh giải cứu 300 học sinh trong đó có cậu. Ở căn cứ ngầm của liên bang Rice, người đó xuất hiện như chúa cứu thế dẫn cậu thoát khỏi hiểm nguy. Huấn luyện thực hành chỉ rõ cho cậu nguy hiểm đang tiềm tàng…
Còn có lần ủng hộ này, thượng tá một mình cứu cậu còn giữ cho cậu không bị đông lạnh mà chết.
“Anh sẽ nhớ tôi đã lấy được thành thích nhỏ nhặt để cổ vũ tôi.” Đường Vũ nghĩ gì thì nói đó, “Sẽ nghiêm khắc phê bình tôi, đương nhiên, nếu tôi làm đúng, anh sẽ khen ngợi tôi, trông anh rất nghiêm khắc rất lạnh nhạt, nhưng có lúc cũng rất dễ ở chung.” Nói đến đây, Đường Vũ ngừng lại, nhìn người rõ ràng cách rất xa nhưng có lúc không hiểu sao lại cảm thấy rất gần, tiếp tục nói: “Anh là người tiến cử tôi vào Kenton, các cậu đã biết rồi.” Đường Vũ cười thản nhiên.
Sau khi nói xong, Đường Vũ nghĩ, liệu thượng tá có cảm thấy cậu đang nịnh bợ không?
Đường Vũ chân thành cảm tạ Ian nhiều lần cứu mình, càng cảm tạ đối phương khiến thế giới của cậu thay đổi hoàn toàn.
Lần này có được thành tích tốt, cậu mới có lòng tin đường đường chính chính cảm tạ, vì cậu biết, chuyện Ian tiến cử cậu, đại khái “toàn thế giới” đã biết rồi.
Mà khi nói ra những câu này, cậu cũng không còn lo lắng sẽ làm mất mặt thượng tá nữa.
Lúc này, cậu cảm thấy vô cùng tự hào, cuối cùng cậu cũng dám thừa nhận, người tiến cử cậu, chính là Ian Clermont!
“À…” Thiếu tướng Noah tóc trắng đứng cạnh Ian kinh ngạc che miệng, sau đó đùa: “Thật là vừa thẳng thắn, vừa đáng yêu, giống như đang bày tỏ tình yêu vậy.”
Chuyện Ian tiến cử Đường Vũ, hắn cũng mới biết gần đây, dù sao chuyện đó đang được truyền bá sôi nổi trong đám học sinh tham gia thi đấu.
Trước đó hắn chưa từng nghĩ đến, Ian sẽ lo những chuyện bao đồng này, làm người tiến cử cho một kẻ hoàn toàn không liên quan.
Cái này cũng đã giải đáp nghi vấn tại sao hắn luôn cảm thấy quan hệ của Ian và học viên bổ khuyết kia không bình thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn người bạn thượng tá của mình, lại phát hiện đối phương đang mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm thiếu niên gầy nhỏ trên bục đang ở trong trạng thái căng chặt chỉ có khi đối mặt với nguy hiểm cực độ.
Noah thầm vui: “Làm gì như lâm đại địch vậy hả, đừng căng thẳng vậy, thả lỏng chút.”
Mấy giây sau, dường như cuối cùng cũng áp chế được gì đó, Ian Clermont hồi phục bình thường, thần sắc vẫn thản nhiên, chỉ là ánh mắt chưa từng rời khỏi người kia nửa phút.
Kim ở căn cứ gần đây luôn quan sát máy cảnh báo giám sát tinh thần lực của thượng tá Clermont.
Vừa rồi hắn nhận thấy giá trị dao động lại tăng vọt, nhưng không biết vì sao, lại ngừng ở ngay ranh giới cảnh báo, không tăng lên nữa.
Kim thở ra nhẹ nhõm.
Xem ra thượng tá cũng phát hiện vấn đề bất thường của tinh thần lực, hơn nữa bắt đầu có ý thức khống chế, vả lại xem ra khống chế không tồi.
Như vậy hắn không còn phải cân nhắc chuyện có báo lên trên nữa không.
Noah thấy người bên cạnh bất động như núi, đút hai tay vào túi dứt khoát quay người qua, cười hỏi: “Cậu không tỏ vẻ gì sao?”
“Không.” Giọng người đàn ông bình tĩnh dị thường.
“Ôi, làm học sinh tiến cử của cậu cũng nhàm chán quá đi, dù có nói thế nào, cũng nên chúc mừng cậu ta chứ.”
Nói xong câu này, Noah phát hiện mắt Ian lấp láy, hắn tiếp tục nói: “Cũng là để sau này cậu ta càng thêm nỗ lực tiến bộ, tôi thấy vầy đi, nếu cậu ta đã có quan hệ đó với thượng tá của chúng ta, thì tôi sẽ tổ chức, tổ chức một buổi lễ liên hoan cho cậu ta, cũng cho các học sinh cực khổ tham gia thi đấu lần này! Ồ, hay nên nói là cuồng hoan thì tốt hơn nhỉ?”
Thấy Ian không phản đối, Noah rất vui.
Chuyện của Rice do cấp trên cưỡng chế tiếp nhận, giờ hắn đã trở nên thoải mái hơn.
Đúng lúc nhân cơ hội này chơi một chút, thả lỏng luôn.
Trong nhà ăn.
“Sao cậu không dứt khoát nói ‘Ian tôi muốn gả cho anh’ đi!” Ở xó ít người, Phùng Dương đang dùng ngón tay chọt đầu Đường Vũ, “Trước mặt nhiều học sinh ưu tú của các học viện khắp liên bang, nói gì mà cậu có nguy hiểm anh ta sẽ xuất hiện, nói gì mà người tiến cử cậu lại rất dễ ở chung, ý của cậu không phải là nói ‘thượng tá thượng tá tôi yêu anh chết rồi’ sao!”
Người ngồi quay bàn, còn có mấy học sinh bình thường quan hệ rất tốt, lúc này đều ôm bụng cười.
Đường Vũ vỗ ngón tay trên đầu đi: “Có nghiêm trọng như cậu nói không chứ, được giúp đỡ nhiều như thế, tôi chỉ muốn cảm tạ thôi. Tôi rất thành khẩn cảm tạ đó!” Vậy mà mọi người đều chúc mừng cậu cuối cùng cũng bày tỏ với thượng tá.
Bày tỏ con khỉ! Cậu có nói câu nào làm người ta liên tưởng đâu chứ!
“Những lời của cậu làm người ta liên tưởng dữ lắm đó được chưa!”
Đường Vũ giật bắn người, cho rằng mình đã nói suy nghĩ ra, kết quả chỉ là Phùng Dương đang tiếp tục phát điên, điệu bộ hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Còn cái biểu cảm tê người của cậu là sao! Cười cái gì mà cười!”
“Cười cũng không được sao!” Đường Vũ trợn mắt nhìn Phùng Dương.
“Tôi nói là cậu có thể cười bình thường chút không!”
“Tôi không bình thường chỗ nào chứ.” Đường Vũ cuối cùng nhịn hết nổi, đưa tay nhéo mặt Phùng Dương, “Chỉ có dạng người tâm tư không thẳng như cậu mới nghĩ bậy thôi!”
“Đúng đó đúng đó.” Finci vẫn luôn ngồi bên cạnh cười không ngừng nói: “Nếu tôi là thượng tá, tôi sẽ không nghĩ bậy bạ đâu, tôi chỉ trực tiếp thượng Đường Vũ thôi!” Nói xong còn gục lên bàn cười.
“Nè!” Đường Vũ hết cách, chợt cười giảo hoạt, vỗ bàn nói: “A, thượng tá Clermont sao anh lại đến đây!”
Người đang đập bàn cười nghe được hai chữ “thượng tá” lập tức đứng lên, nhìn về hướng Đường Vũ, mặt vốn từ màu đỏ dần biến sang màu trắng: “Thượng thượng thượng…”
Đường Vũ thấy điệu bộ vô dụng của Finci, cũng bật cười ra tiếng, gục lên bàn, giọng nói mơ hồ truyền ra từ tay áo: “Ha ha ha, thượng cái gì mà thượng, Finci ngu ngốc, là tôi lừa cậu thôi! Dùng cái não heo của cậu suy nghĩ chút đi, sao thượng tá có thể tản bộ đến nhà ăn chứ, anh ta không có nhàm chán như vậy đâu!”
Đường Vũ ngồi cười cả buổi, phát hiện không ai cười với mình.
Lẽ nào không buồn cười sao?
Đợi cậu ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn theo ánh mắt mọi người, mới phát hiện – thôi rồi! Nói đùa thành thật rồi!
Đường Vũ thấy người sau lưng, theo tính phản xạ đứng bật dậy, túm chặt tay áo nhanh chóng lau nước mắt chảy ra vì cười, thanh giọng do cười khàn nói: “Thượng tá!” Nói xong thì không dám nhìn đối phương nữa.
Finci cũng tái mặt cúi đầu, không nhìn ra chút hoạt bát nào nữa.
Hai người vừa nãy cười vui nhất đều trở nên ỉu xìu.
Ian đã bước qua từ lúc Finci nói chuyện, anh nhìn hai học sinh đang đứng, hai người lập tức tuôn mồ hôi như suối.
Finci hối hận xanh ruột, nhớ đến những lời đại nghịch bất đạo mình đã nói, hận không thể nhét mình trở vào bụng mẹ cho an toàn.
Mà ánh mắt thượng tá vừa quét qua luôn khiến cậu cảm thấy trong đó tràn đầy ý cảnh cáo.
Lẽ nào cậu nói muốn thượng Đường Vũ bị thượng tá nghe được nên không cao hứng sao, cậu chỉ đùa thôi mà a a!
Đường Vũ thì không thể không thừa nhận mình xui xẻo, mỗi khi đùa luôn đụng phải thượng tá, thật ra đây chỉ là cách ở chung của cậu và bạn, cậu không phải người tùy tiện như thế!
“Cậu đi theo tôi.” Đường Vũ nghe người đàn ông bên cạnh nói thế.
Đợi khi cậu ngẩng đầu lên, người đó đã đi sang một hướng khác.
Cậu nhìn những người khác trên bàn, ánh mắt dò hỏi, đang nói với cậu sao?
Vòng người nhất tề gật đầu.
Đường Vũ vỗ trán, u sầu đi theo.
Cậu còn chưa đi được bao xa, đã nghe sau lưng bùng nổ tiếng cười kinh thiên động địa, đi đầu là Phùng Dương!
“Ha ha ha ha Finci làm thật đẹp!”
“Đường Vũ cậu tự chăm sóc bản thân đi!”
Đường Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi, mấy tên chỉ biết hả hê!
Cậu cùng Ian đi thật xa, không gần không xa theo sau, người bên đường thấy họ đều ném tới ánh mắt hóng hớt, thậm chí có vài người rõ ràng đã đi ngang mặt rồi, nhưng vẫn lén lút đi ngược về xem họ làm gì.
Đường Vũ đen mặt, có thể đừng hiếu kỳ vậy không!
Cũng đâu phải cậu thật sự bày tỏ!
Thật ra cậu càng hiếu kỳ thượng tá muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng không dám hỏi.
Người đàn ông phía trước đi nhanh như gió, mơ hồ mang theo khí áp thấp, Đường Vũ hoàn toàn không dám chạm vào vảy ngược của đối phương.
Cậu bắt đầu thầm nguyền rủa Finci, đùa gì không tốt, cứ phải nói mấy lời không trong lành như thượng với không thượng gì đó!
Cuối cùng chịu đựng hết đường, người kia dẫn cậu vào một căn phòng như phòng làm việc.
Đường Vũ vừa đóng cửa, người phía trước đã đột ngột quay lại, Đường Vũ giật mình run tay.
“Ngồi.”
Đường Vũ rón ra rón rén lại chiếc ghế bên cạnh, nhẹ ngồi xuống, toàn bộ quá trình không dám tạo ra một động tĩnh nào.
Thật ra cậu rất muốn xin lỗi vì trò đùa vừa rồi, nhưng cứ cảm thấy bầu không khí hiện tại không thích hợp để nói những vấn đề không nghiêm túc đó…
Đường Vũ nhìn thượng tá cũng đã ngồi xuống, anh vung ngón tay, có một quả cầu trôi nổi phía trên hai người, đó là thiết bị ghi video.
“Thời gian trước quá mức bận rộn, không lấy khẩu cung của cậu.” Trong giọng nói lạnh lẽo của vị thượng tá đó mang theo cảm xúc lạnh cứng như kim loại, nói: “Hiện tại, xin cậu nói rõ từng câu mà người điều khiển Ken của liên bang Rice nói với cậu sau khi cậu bị bắt đi, tin rằng cậu vẫn nhớ kỹ.”
Thì ra là chuyện này, Đường Vũ thở ra một cái.
Với trí nhớ của cậu, thuật lại hoàn chỉnh nội dung đối thoại đó không phải vấn đề lớn, vì vậy cậu hồi báo toàn bộ cho Ian.
Ngay cả Ken nói “bồi thường của Hick cho Rice” cậu cũng thuật loại đúng vậy cho Ian.
Cứ tưởng đối phương nghe thấy mấy câu này dù sao cũng sẽ xúc động, không ngờ lại hoàn toàn khác dự liệu, không nhìn ra chút kinh ngạc nào.
“Chỉ có bấy nhiêu, sau đó anh nói với cậu ta vài lời, rồi tôi bị cuốn ra khỏi cửa tàu…”
“Được rồi.” Ian ngắt lời, “Phần sau tôi biết.” Nói xong, để thiết bị ghi đó trượt đi.
Ian đứng lên, Đường Vũ cũng không ngồi tiếp nữa, đứng lên nhìn chằm chằm đối phương.
Khi Đường Vũ nói bị cuốn ra khỏi cửa tàu, cậu phát giác thượng tá nhíu mày, có vẻ không thích đoạn ký ức đó của cậu, nếu không cũng sẽ không đột ngột ngắt lời như vậy.
Đối với Ian mà nói, mỗi lần hồi tưởng đến việc Đường Vũ bị ném ra khỏi máy phi hành, còn bị người ta bắn kèm, đều cảm thấy khó chịu dị thường.
Cảnh này anh không muốn nhớ lại.
“Lời Ken nói với cậu, tạm thời đừng cho bất cứ ai biết.” Ian đổi đề tài.
“Được.”
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, Đường Vũ lại bắt đầu cảm thấy không tự nhiên.
“Bắt đầu từ hôm nay.” May mà thượng tá đã nhanh chóng nói: “21 giờ mỗi ngày, cậu cần đúng giờ tóm gọn tình trạng hôm đó để hồi báo lại cho tôi trong một phút.”
Đường Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ mở lớn vì khó hiểu.
Là có ý gì?
“Hiện tại thân phận của cậu rất đặc biệt, nhất là người của liên bang khác muốn có được cậu, cho nên, cậu cần mỗi ngày hồi báo cho tôi biết cậu đã làm gì, gặp ai, tất cả những chuyện đáng ngờ, những gương mặt xa lạ. Hiểu không?” Ian giải thích.
Đường Vũ nghe mà mù mờ.
“Từ nay về sau, tôi là người giám hộ của cậu.” Ian lại ném ra một quả bom hạng nặng.