Đường Vũ để ý thấy dịch thể nhanh chóng biến mất trên bao tay.
1181fb22ak3999)%lx~}[email protected] Light @yi53ew!=78?*kd.{215us72lqiq
Cậu có thể khẳng định, sau khi cậu mang bao tay lên, không chạm vào bất cứ dịch thể nào, cho dù là dính phải nước bọt của ai, cũng không thể nào bốc hơi nhanh như vậy được.
Đường Vũ cho mọi người biết phát hiện của mình, nhưng, trừ cậu ra không có ai chú ý đến dịch thể đã bốc hơi không chút bắt mắt đó, còn có người nói do cậu quá căng thẳng, bị hoa mắt.
Có Đường Vũ mở đầu, nghiên cứu sau đó đã trở nên dễ dàng hơn, có người đứng ra tự nguyện giải phẫu tộc kiến này.
Vỏ ngoài của tộc kiến vô cùng cứng, đặc biệt là đối với những chuyên ngành không có thể lực như họ. Trừ phần bụng, những chỗ khác bình thường cần phải chặt mấy chục nhát mới có thể mở ra, bên trong cơ bản là cấu tạo thân thể của tộc kiến, không nhìn ra được cái gì đặc biệt.
Nghiên cứu tộc kiến từ trên xuống dưới một lượt, còn chưa cho ra được kết luận bước đầu nào, Diran đã vào, kiểm tra thành quả nghiên cứu của họ.
Nửa tiếng không gặp, giáo viên này có vẻ suy sụp đi nhiều.
“Các em có kết luận gì không?” Vốn không ôm hy vọng gì, nhưng khi thấy thi thể tộc kiến bị cắt thành mười mấy khúc trên bàn, Diran nâng mày lên.
Hai tổ khác chỉ nghiên cứu vỏ ngoài của tộc kiến trong nửa tiếng này.
Trên thực tế, vỏ ngoài của tộc kiến không có gì đáng nghiên cứu, dao súng không xuyên, nước lửa không tổn thương, cái này hắn đã nói từ trước rồi.
Sở dĩ những học sinh đó chỉ nghiên cứu vỏ ngoài, chỉ e do không có dũng khí giải phẫu tộc kiến.
Vỏ ngoài vừa đen vừa bóng đó thật sự khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Hắn không ngờ tổ này đã làm đến bước đó, nên bất giác hy vọng có thể nghe được tiến triển gì đó.
Diran vừa nói vừa lại gần nhìn thi thể tộc kiến đã bị chặt thành nhiều khúc, xem thử bản thân có thể phát hiện được gì hay không.
Phùng Dương cũng luôn theo phần giải phẫu, cậu báo cáo lại cho Diran những ý kiến còn chưa thành hình của họ.
Nhưng kết quả cũng không như ý muốn, tóm lại, họ vẫn chưa có biện pháp nào đối phó tộc kiến.
Đường Vũ đứng bên cạnh, tư duy vẫn ngừng lại trên dịch thể chợt biến mất kia.
Thói quen nghề nghiệp do suốt năm làm trình tự viên khiến cậu không cách nào tùy ý bỏ qua bất cứ điểm nhỏ không nổi bật nào mà mình phát hiện.
Theo tình trạng Diran đã nói với họ trước đó, tộc kiến còn chưa tấn công họ, chúng chỉ cho vài con ra vì thượng tá xuất kích.
Tại sao chứ?
Tộc kiến có vỏ ngoài cứng cáp như thế, còn có ưu thế số lượng đáng sợ, không ăn họ, còn đợi gì nữa chứ?
Diran nhận thấy Đường Vũ cứ ngẩn người mãi, nên bước qua hỏi cậu: “Em nghĩ đến cái gì sao?”
Hắn vẫn luôn xem trọng Đường Vũ.
Học sinh này là do hắn đích thân tiếp đón vào học viện, con đường nỗ lực hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa không thể không nói, có lúc Đường Vũ sẽ đưa ra những suy nghĩ đáng kinh ngạc.
Có lúc những suy nghĩ này là vì quá mức vô tri, dù sao trước năm hai, lịch sử liên bang của Đường Vũ còn không đạt tiêu chuẩn, nhưng có vài cách nghĩ, tuy tự do khoáng đạt, nhưng hắn không cách nào phản bác.
Lúc này, hắn muốn biết Đường Vũ có suy nghĩ không thể tin nổi hay chăng.
Đường Vũ nói cho Diran biết chuyện dịch thể dính trên bao tay.
Chẳng qua người khác lập tức bổ sung, trừ Đường Vũ ra không ai thấy hết, chứ không phải họ không muốn báo lại.
Diran suy nghĩ nửa phút, dặn những người khác tiếp tục nghiên cứu, rồi dẫn Đường Vũ ra khỏi phòng nghiên cứu tạm thời.
“Thầy Diran, nếu em đoán không sai, trong thân thể của những tộc kiến khác trong tay chúng ta có lẽ không còn loại dịch thể này nữa.” Đường Vũ nhanh chóng đi theo sau Diran.
Vì họ đã nhanh chóng giải phẫu, nên cậu mới phát hiện được điểm này.
“Có hay không phải xem thử mới biết.”
Diran lệnh cho vài người đưa hai tộc kiến còn lại ra, rồi mổ phần bụng.
Vài người cường tráng hơn Đường Vũ, trên cơ bản chỉ dùng mấy dao là mổ được.
Quả nhiên như Đường Vũ dự liệu, bên trong chỉ như một vỏ rỗng cứng cỏi, không có một thứ gì.
“Nhưng có lẽ em không nhìn lầm, thật sự __”
Diran kéo cậu đi sâu vào tàu vũ trụ, vừa đi vừa nói: “Tôi tin điều em thấy, phần bụng của kiến thú nếu thật sự chỉ là một khí nang thì rất khó hiểu, cho nên nhất định phải tồn tại một thứ gì đó, có lẽ chính là dịch thể mà em nói.”
Xem ra Diran tin lời cậu.
Được Diran dẫn vào một căn phòng họp, Đường Vũ phát hiện có mười mấy người ngồi quanh bàn tròn.
Những người này thấy Diran vào, đều nôn nóng hỏi hắn có tiến triển gì không.
Diran lắc đầu, những người đó đều lộ vẻ suy sụp, còn nói bên họ cũng không có tin tức gì mới.
“Chẳng qua.” Hai chữ này của Diran lại kéo lực chú ý của mọi người về, hắn nói: “Đường Vũ có phát hiện mới, nhưng muốn chứng thực lời của cậu ấy, thì cần thượng tá Clermont giúp đỡ chúng ta.”
Diran nhường một cái ghế cho Đường Vũ, Đường Vũ ngồi xuống ghế, đợi họ liên lạc với thượng tá.
Cho dù người trong phòng bình thường đều là những nhân vật lớn cậu ngưỡng vọng không nổi, nhưng lúc này cậu lại không cảm thấy thấp thỏm, đại khái vì tình thế họ đối mặt quá mức nghiêm túc, cậu đã không còn thời gian để nghĩ đến tâm trạng của mình.
Ian nhanh chóng kết nối, Đường Vũ lập tức nín thở.
Người nói chuyện với Ian là hạm trưởng tàu vũ trụ: “Thượng tá Clermont, chúng tôi có một thỉnh cầu, có lẽ sẽ giúp ích cho nghiên cứu tộc kiến.”
“Nói.”
Đường Vũ nghe giọng thượng tá, bất giác giật mình.
Bình thường cậu nói chuyện với thượng tá, ngữ khí của đối phương là bình thản đạm nhạt, nhưng chưa từng như bây giờ, lạnh đến mức làm người ta phải run rẩy.
Hạm trưởng nhìn Đường Vũ một cái, nói: “Có một học sinh nói phần bụng tộc kiến có chứa dịch thể gì đó, loại dịch thể này biến mất rất nhanh, chúng tôi cần có thi thể tộc kiến mới để chứng thực.”
“Chứng thực quả thật có tồn tại dịch thể nào đó, rồi lại thế nào?”
Lời của Ian khiến hạm trưởng á khẩu.
Đúng vậy, chứng thực có dịch thể nào đó, cũng không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại của họ.
Cho dù dịch thể là nhược điểm của chúng, họ cũng không thể mở bụng tộc kiến ra để làm gì những dịch thể đó.
Nghe nói động tác của tộc kiến nhanh đến không tin nổi, trừ thượng tá bắt được vài con, những người khác căn bản không đuổi kịp tốc độ của tộc kiến.
Muốn thượng tá đi bắt thêm mấy con, không có đủ lý do thì không được.
Nhưng lý do của họ hiển nhiên không đứng vững.
“Thượng tá.” Đường Vũ thấy người trong phòng họp đều không nói gì, chỉ có thể do “người phát hiện” cậu đây thuyết phục thượng tá, “Có lẽ xác định trong thân thể tộc kiến có dịch thể cũng chẳng chứng minh được gì, nhưng nếu không làm gì, thì càng không thể chứng minh bất cứ điều gì, hơn nữa…” Đường Vũ nói nhỏ dần: “Tôi cảm thấy, loại dịch thể đó, rất quan trọng trong nghiên cứu về tộc kiến.”
Đường Vũ nói xong, đợi câu trả lời của thượng tá.
“Đường Vũ.” Đối phương đang gọi tên cậu, mang theo chút không xác định.
“Là tôi, thượng tá.”
Mấy giây sau, Đường Vũ không biết có phải thượng tá đã cắt liên lạc rồi không, rất nhanh, cậu đã nghe thấy một chuỗi tiếng va đập kỳ dị mà nặng nề như bị tầng tầng ngăn cản, truyền ra từ máy liên lạc của hạm trưởng.
Đường Vũ lập tức rợn hết tóc gáy.
Tiếng va đập đó càng lúc càng dày đặc, dính liền thành một chuỗi, nhưng lại nhanh chóng biến mất, tiếp theo cậu nghe thượng tá nói.
“Phái người đến lấy.” Cuộc gọi kết thúc.
Diran nhìn Đường Vũ, lúc này hắn không thể không nhìn học sinh này bằng con mắt khác, chỉ nói một câu, đã thay đổi chủ ý của thượng tá.
Đường Vũ cũng ngẩn người trên ghế.
Tiếng va đập làm người ta kinh sợ vừa rồi, chắc không phải là do thượng tá bắt tộc kiến tạo ra chứ.
Sisyphus là cơ giáp cứng cáp thế nào cậu biết, nhưng vỏ của tộc kiến dày chắc cỡ nào cậu cũng đã tận mắt thấy, âm thanh dày đặc kiểu đó, là phải có bao nhiêu tộc kiến đồng thời đánh lên Sisyphus chứ?
Cậu thậm chí không dám hỏi thượng tá, bây giờ có còn ổn không.
Người đi lấy tộc kiến trở về rất nhanh, Diran dẫn Đường Vũ vào một phòng nghiên cứu riêng, hiệu quả bảo mật tốt hơn.
Mở hộp ra, tất cả mọi người tại đó đều kinh hoảng trợn to hai mắt.
Đó là một tộc kiến còn sống!
Tộc kiến đó không biết bị dây thừng làm từ chất liệu nào trói chặt ba cái chân thô trắng cùng cánh, còn cột miệng lại.
Hai con mắt kép vừa đen vừa đầy ánh sáng lạnh, làm người nhìn thấy sợ hãi, chỉ ngó một cái là không dám nhìn nữa.
Tộc kiến bị trói không cách nào tấn công, lại nhờ vào thân thể cường tráng điên cuồng va chạm vào hộp kim loại.
Diran lệnh người mạnh bạo quấn ngược tộc kiến đó lên một chiếc bàn dài mảnh, không tiếp tục chậm trễ, cầm con dao sắc bén đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị mổ banh cái bụng của con kiến còn sống này.
Đường Vũ vô tình nhìn vào mắt con kiến đó, lập tức toàn thân rét lạnh.
Đáng lý ra cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt nó, nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt dữ dằn khủng bố, điên cuồng mà lại oán độc của nó nhìn chằm chằm những nhân loại dám bắt giữ mình.
Nhưng, khi ánh mắt nó nhìn về Đường Vũ, đột nhiên ngừng lại.
Nó đang nhìn cậu.
Đường Vũ vốn muốn dời mắt đi cũng sửng sốt một lúc, cảm thấy suy nghĩ vừa mới hiện lên vừa rồi quá mức khó tin, sao nó lại nhìn cậu chứ?
Ngay sau khi Đường Vũ phủ định suy nghĩ của mình, con kiến đó giãy dụa càng thêm điên cuồng, thân thể kể cả phần bụng cũng lủi về hướng cách xa Đường Vũ.
Đường Vũ vô thức muốn đưa tay kéo dây thừng đang buộc nó, con mắt kép đen bóng của tộc kiến lại chợt biến thành màu xám bạc, dường như đang sợ hãi cái gì đó.
Tay Đường Vũ dừng lại giữa không trung, tiếp theo, cậu nghe thấy bên cạnh có người bảo cậu đứng xa ra, nhưng cậu không nghe rõ, cậu đang chìm trong cảm giác kỳ dị của mình.
Tiếp theo, một dịch thể ấm nóng bắn lên mặt cậu.
Mà con mắt kép của tộc kiến cũng biến thành không chút ánh sáng, hồi phục thành màu đen.
Diran giật bắn, vội lấy khăn giấy lau mặt cho Đường Vũ, “Sao không tránh đi.”
Hắn nghĩ, có thể đứa bé này bị dọa điếng người rồi.
Kích cỡ tộc kiến không lớn, nhưng ngoại hình quả thật quá khủng bố.
Nếu không phải hắn cần duy trì tôn nghiêm làm giáo viên của mình, có thể hắn đã không kiên trì nổi.
Mà đứa bé này lại bị dịch thể buồn nôn của tộc kiến bắn lên mặt, nhất định đã bị dọa rồi!
Dường như Đường Vũ còn đang thất thần, bất tri bất giác túm lấy chiếc khăn giấy lau mặt, lầm bầm: “Tinh thần lực… dịch cảm ứng.” Lúc này, dịch thể trên mặt cậu còn chưa kịp lau đã biến mất.
“Cái gì?”
Đường Vũ chợt hoàn hồn, túm lấy chiếc bình nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước, bao tay cũng không mang, trực tiếp duỗi vào bụng tộc kiến.
“Đừng!” Diran bị dọa giật mình, dịch thể đó là gì không ai biết, nếu có tính ăn mòn mạnh… vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tiếp theo, hắn thấy Đường Vũ rút cánh tay hoàn hảo không thương tổn ra, lúc này mới dám thở ra nhẹ nhõm.
Cũng may Đường Vũ phản ứng nhanh, cho dù là thế, họ cũng chỉ thu được một bình dịch thể tộc kiến nhỏ.
Những dịch thể đó sau khi bại lộ, biến mất cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã không còn tồn tại.
Diran cầm bình dịch thể khó có được, hỏi Đường Vũ: “Vừa rồi em nói gì?”
Đường Vũ còn đang nhớ lại cảm giác dịch thể tộc kiến dính trên mặt vừa rồi, không mấy xác định: “Hình như là dịch cảm ứng tinh thần lực… nhưng… sao có thể chứ…”
Đường Vũ từng vào khoang điều khiển cơ giáp, từng vào dịch cảm ứng, sau đó lại dùng dịch cảm ứng tinh thần lực nồng độ cực thấp để rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay, không dám nói hiểu biết dịch thể dạng keo đặc đó, nhưng cũng đã từng tiếp xúc.
Cảm giác trong thoáng chốc đó, quả thật rất giống, khiến cậu có ảo giác lại trở về khoang điều khiển.
Cảm giác không cách nào hô hấp, nhưng lại có thể hô hấp, cảm giác tư duy hỗn loạn, khiến cậu không thể khống chế nói ra phán đoán của mình.
Nhưng sau khi hoàn hồn, lại cảm thấy không thể.
Dịch cảm ứng tinh thần lực là một dạng tài nguyên cực kỳ quý báu chỉ có thể được sản xuất từ hành tinh tự nhiên nhất định, một hộp nhỏ dịch cảm ứng tinh thần lực nồng độ cực thấp mà cậu có được gần như đã dùng hết nửa gia sản, mà còn lấy từ chợ đen, có khả năng là rút ra từ khoang điều khiển của chiếc cơ giáp nào đó.
Liên bang quy định, dịch cảm ứng tinh thần lực chỉ có thể dùng cho cơ giáp, không thể mua bán riêng tư.
Mà toàn liên bang đều biết, loại dịch thể này sản xuất tự nhiên, tuyệt đối không thể nào có trong thân thể một sinh vật nào.
Hơn nữa dịch cảm ứng tuy sẽ bốc hơi, nhưng tốc độ không nhanh, ít nhất không giống thế này, chớp mắt đã biến mất.
Lẽ nào là một loại dịch thể khác khá tương tự?
Nếu đã không cách nào thuyết phục bản thân rằng nó là dịch cảm ứng, cũng không cách nào xua tan suy nghĩ thứ đó là dịch cảm ứng, cuối cùng Đường Vũ quyết định không xoắn lấy nữa, xem thử các giáo viên có nghiên cứu ra được cái gì không đã.
Bây giờ điều cậu muốn biết là, cảm giác kỳ dị mà tộc kiến đó gây cho cậu trước khi chết.
Tại sao, cậu lại cảm thấy tộc kiến đó sợ mình chứ?