Đường Vũ giao kế hoạch tấn công cậu đã trù tính lại cho Linda.
[email protected] Lightraito @ak{#dkab2615uhvu$&?#+/**28se
Đường Vũ tức giận, thượng tá sắp bị bắt đi làm kiến chúa rồi!
Nhưng cậu không thể nói thế, nếu không sẽ bị truy hỏi làm sao mà biết.
Cậu chỉ có thể tận lực khuyên can, “Kế hoạch của thượng tá là hoàn mỹ, nếu không có gì bất ngờ, có thể diệt hết tộc kiến, nhưng cần thời gian, thời gian của chúng ta rõ ràng không đủ, kế hoạch của tôi là chỉ cần chúng ta đánh đến chỗ kiến chúa, những con kiến này sẽ tản đi bảo vệ kiến chúa, sau đó chúng ta sẽ tung lưới bắt gọn.”
“Đây là suy nghĩ của cậu, làm sao cậu biết sẽ đúng như cậu nghĩ.”
Đường Vũ há miệng, cậu biết cậu quả thật không có lực thuyết phục gì.
Dù sao cậu không phải là người rành chiến trường, không thể thống lĩnh toàn cục hoàn mỹ như Ian, nhưng cậu tính toán có lý có căn cứ.
Mắt thấy năng lượng phòng ngự càng lúc càng thấp, Đường Vũ đối mặt với cục diện phải khởi động hệ thống chuyển hóa năng lượng của mình.
Một khi khởi động, cậu sẽ không thể lơi tay làm bất cứ chuyện gì nữa.
Đột nhiên, Đường Vũ nhíu mày tỉ mỉ lắng nghe, trong lòng thầm kêu không tốt.
Không biết thượng tá và con kiến kia từ lúc nào đã sang chỗ khác đánh rồi.
Con kiến đó sẽ không muốn dụ để bắt thượng tá đi mất chứ!
Không kịp nữa!
Muốn khiến Linda nghe lời cậu, tuyệt đối khó hơn lên trời, cậu chỉ có thể đổi đường cứu nước!
Đường Vũ ngồi cạnh bàn thao tác phụ mà Ian đặc biệt chuẩn bị cho mình, lén kết nối với bàn thao tác chính, nhanh chóng điều chỉnh thứ tự bắn tổ hợp đạn và góc độ theo suy nghĩ của mình.
Chuyện tự tiện làm chủ này cậu đã từng làm, lần trước lén lút đi cứu thượng tá, trở bề bị mắng một trận.
Cậu có thể thấy được viễn cảnh đáng lo âu của mình, sau khi bị phát hiện, làm không tốt sẽ bị nhốt lại, cũng không biết thời gian còn hoàn nguyên hay không, hy vọng là còn.
Quả nhiên, với kế hoạch của Đường Vũ, sau mấy lần, va chạm mà thân tàu gặp phải đã giảm mạnh.
Tộc kiến tấn công rất có tính tổ chức, sau khi màn tấn công vào họ giảm bớt, thì có thể phát hiện một lượng lớn tộc kiến đã hình thành thế trận bao vây, dường như đang bảo vệ gì đó.
Qua không lâu, Ian nhảy vào từ lỗ hỏng, chiến giáp của anh hư hại không còn ra hình, có chỗ đã bị rớt, lộ ra một vùng tổn hại hình tam giác. Mặt cũng bị rạch hai đường sâu thấy tận xương, máu chảy nhiễm đỏ cả cổ.
Đường Vũ vừa thấy thượng tá như vậy, chân liền mềm đi, tim đập mạnh không ngừng.
Nhưng may mà, người vẫn còn.
Linda nhìn Đường Vũ với vẻ mặt phức tạp.
Là quan chỉ huy được Ian trao quyền, cô hiểu rất rõ nhiệm vụ của mình, ngay khi viên đạn đầu tiên bị Đường Vũ thay đổi bắn ra, cô đã phát hiện, nhưng lại không nói ra.
Cả con tàu Ngân Ưng đều là người quanh năm đi theo Ian, ai cũng có lĩnh vực mà mình sở trường, nhưng thủ lĩnh của họ lại dẫn một con chim non tới đây, còn hỏi ý kiến cậu ta, còn ngầm cho cô biết phải bảo vệ cậu ta, có thể thấy thủ lĩnh của họ rất xem trọng người này.
Cô cũng tin tưởng, người mà Ian xem trọng, sẽ không tùy ý làm bậy, tạm thời cứ nghe theo một lần.
Không ngờ, chuyện thật sự tiến triển như học sinh này đã nói, không chỉ đem được thượng tá của họ về, còn khiến tộc kiến không lo nổi mình.
Đường Vũ không biết trước kia Ian bị thương sẽ do ai chăm sóc, chỉ là khi cậu nóng lòng như lửa đốt cầm thùng thuốc khẩn cấp trị liệu cho Ian, đối phương không cự tuyệt. Mà Linda vốn muốn tới giúp đỡ tựa hồ do dự một chút, sau đó lại bỏ đi.
Miệng vết thương quá sâu, cho dù sau khi trị liệu cường lực sẽ rất nhanh lành lại, cũng để lại hai vết sẹo thật dài.
Gương mặt mấy hôm trước cậu còn khen là “đẹp trai”, một tác phẩm nghệ thuật được ông trời dày công điêu khắc, vậy mà lại có hai tì vết không thể xem nhẹ.
Đường Vũ đau lòng muốn chết.
Khi tay bị nắm lấy, Đường Vũ mới biết, cậu đã vô thức sờ lên vết sẹo đó.
“Không sao.” Ngữ khí của đối phương không nhấp nhô gì, nhàn nhạt nhìn Đường Vũ một cái, buông lỏng tay đang nắm Đường Vũ, phảng phất như đối phương chỉ là một người bạn đường rất bình thường.
Nhưng trong lòng Đường Vũ, quan hệ của hai người đã tiến vào giai đoạn hôn nhau rồi, cậu đã càng lúc càng hiểu người đàn ông này, thượng tá chỉ là không muốn khiến cậu lo lắng mà thôi.
Cậu nhớ đến đêm trước, thượng tá mất khống chế nói, cậu xem anh là người có cũng được không có cũng không sao, lúc đó cậu cảm thấy mình rất quan trọng với thượng tá.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại biểu hiện bình thản như thế.
Cậu bắt đầu khâm phục người đàn ông giỏi khống chế cảm xúc này.
Đường Vũ lại buông lỏng nắm tay, cuối cùng không nói câu nào dư thừa.
Lúc này, không phải là lúc nói chuyện tình cảm riêng tư với thượng tá, vẫn nên ngoan ngoãn đừng khiến đối phương phân tâm là hơn, cho dù cậu rất muốn nói “tôi rất quan tâm anh”.
Sau khi thương thế đã khỏi, Ian không ngồi thêm một giây nào, anh trở về bàn thao tác, kiểm tra tình trạng cuộc chiến.
Thấy tấn công sau đó không phải làm theo kế hoạch của mình, anh nhíu mày.
Linda phát giác cảm xúc của Ian, lập tức nói: “Đường Vũ kiến nghị, cho rằng cách tấn công này có hiệu quả hơn, hơn nữa có thể giảm bớt uy hiếp của tộc kiến với ta, cho nên tôi tiếp nhận và thực thi.” Không nhắc đến chuyện Đường Vũ lén thao tác.
Thấy Linda giúp đỡ che giấu, Đường Vũ rất kinh ngạc, cậu nhìn cô gái tóc vàng đó một cái, lộ vẻ cảm kích.
Tộc kiến cường đại, thần bí, không thể chiến thắng, dưới tấn công liên tục của đạn pháo, đã không còn kiên cố nữa.
Nguyên nhân chủng tộc này giữ được trường thịnh không bại chỉ là vì chúng nắm được quy tắc nào đó của thế giới này, và có thể chạy thoát được hạn chế của nguyên tắc, rồi kéo người khác vào.
Nhưng trong những người này cũng có người thoát được quy tắc, hơn nữa người này về một mặt nào đó có năng lực cường đại, đủ để tạo nên uy hiếp cho sự sinh tồn sau này của chúng.
Bầu không khí trong tộc kiến bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, tiếp tục như thế, tộc của chúng có thể sẽ bị hủy diệt.
Chúng cần phải dùng cách khác.
Khi màn bảo vệ năng lượng sắp tiêu tan, Đường Vũ chuẩn bị đích thân động thủ thực hiện chuyển hóa năng lượng, tộc kiến lại chấm dứt tấn công.
Có nghĩa là, bọn chúng đầu hàng rồi, hay đang ấp ủ phản đòn kịch liệt hơn.
Đường Vũ đặt tay lên màn hình thao tác, căng thẳng chờ đợi.
Còn một tiếng nữa, sẽ lại đến 0h.
Nếu cường ngạnh tấn công, chắc có thể đánh đến tầng cuối cùng của sào huyệt tộc kiến trong nửa tiếng.
Lúc này đối phương dừng lại, có nghĩa là gì?
Vì không có tộc kiến tấn công, cửa sổ chậm rãi trở nên rõ ràng.
Đường Vũ nghiêng đầu nhìn qua, có thể thấy được phía bên dưới, dưới ánh sáng mạnh mẽ, hang ổ tộc kiến chi chít những lỗ, còn có chỗ đang cháy hừng hực.
Mùi tanh và khí nóng truyền vào từ lổ hỏng trên đỉnh đầu, làm người ta muốn nôn.
Mà ở chính giữa hang ổ hơi chếch về bên phải, có thể thấy một ụ đất to lớn khác thường, lớn cũng cỡ hai tầng lầu.
Đường Vũ trợn to mắt, đó chắc là chỗ kiến chúa đang ở, nhưng chỗ đó cái gì cũng không có!
Kiến chúa được dời đi rồi?
Tộc kiến còn lại tuy không nhiều như ban đầu, nhưng số lượng vẫn mang tính áp đảo, chẳng qua lực chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.
Tộc kiến bị phân tán, vũ khí trên tàu rõ ràng không tạo đủ uy hiếp cho chúng.
Thế là, tàu Ngân Ưng cũng ngừng tấn công, chỉ còn vài tấn công rải rác đang tiếp tục.
Hai bên tiến vào trạng thái đình chiến về mặt ý nghĩa.
Đột nhiên, Đường Vũ phát hiện có rất nhiều tộc kiến đang di chuyển ra khắp nơi, tim cậu đập mạnh một cái.
Quỹ tích di chuyển đó cậu không hề xa lạ, đó chính là trận pháp đã kéo họ vào đây!
“Chúng lại muốn di dời chúng ta!” Đường Vũ la lớn.
“Cậu đang nói gì?” Linda nhíu mày, rõ ràng không hiểu câu Đường Vũ vừa đột ngột la lên.
Ian lập tức phòng bị, lệnh người đi lên công phá trận pháp trước khi bị di chuyển đi.
“Đường Vũ, sao cậu biết?” Linda hồ nghi nhìn Đường Vũ.
Chuyện khẩn cấp, Đường Vũ không có thời gian giải thích cho Linda, chỉ có thể dời lực chú ý của cô trước, bảo cô về sau lại nói.
Những người khác cũng đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Vũ.
Đây chính là nguyên nhân có vài chuyện Đường Vũ không muốn nói rõ, cậu thà rằng người khác không biết mình đang làm gì, cũng không muốn bị người khác phòng bị nghi ngờ.
“Vì an nguy của tộc ta, chỉ có thể xin mẹ chuyển chúng đi.” Thiền cung kính nói về một hướng nào đó sau lưng.
Lần này muốn sinh sản ra tộc kiến cơ bản là không thể, tộc của họ gặp tấn công nghiêm trọng từ nhân loại! Quả thật không thể tha thứ.
Nó muốn chuyển họ đi, đến một chỗ xa xôi tuyệt đối không có ngày tiếp cận nơi này, để bọn họ trải qua mỗi ngày không chút tri giác tại đó, cho đến chết già! Đó là báo ứng họ nên có!
Mẹ đích thân mở thông đạo cho họ, lần này, bất cứ ai cũng không ngắt đứt dược, họ sẽ bị đưa đi rất nhanh, mà chúng thì cần xây lại nhà cửa.
Biết không có được câu trả lời, Thiền giơ chân trước sắc bén như dao lên, hung tợn vạch trong không trung, rất nhanh, không gian chỗ đó như bị xé rách, bắt đầu uốn khúc quái dị, bên trong có thứ gì đó như ngọn núi nhỏ màu vàng cam, dần dần hiển lộ.
Thứ đó như là một vật sống, còn hơi nhẹ động đậy, lớp da màu vàng gần như trong suốt.
Lưỡi dao sắc bén của Thiền nhẹ dán lên lớp da màu vàng đó, âm thanh khàn đục như cây khô bị gãy vang lên: “Nơi này vốn nên dưỡng dục ra đồng loại của ta, nhưng lại bị những nhân loại đó phá hoại, nếu đã vậy, mẹ, cống hiến nguồn tinh thần lực mà mẹ đã hấp thu những năm nay ra đi, cống hiến cho sự trường tồn của tộc ta đi.”
Nói xong, nó nhẹ rạch lớp da màu vàng đó ra.
Một cái lỗ thô bằng ngón tay nứt ra tại đó, lập tức dịch thể màu kim hoàng chảy ra cuồn cuộn không dứt, lấp lánh ánh sáng dịu hòa nhất, dường như còn mang theo tất cả độ ấm của thế giới này.
Tất cả thành viên của tộc kiến đều khom người xuống, phủ phục dưới đất, hiển nhiên rất cung kính, như các tín đồ thành kính đang thực hiện nghi thức nào đó, nhìn những dịch thể kia chảy vào một nơi không rõ, chậm rãi phân tán, hội tụ, hình thành một ký hiệu đặc biệt.
Mọi người trên tàu nhìn thấy cảnh đó đều ngây ra.
Họ cũng có thể cảm nhận được ảnh hưởng kỳ lạ do dịch thể đó mang đến.
Cảm giác ấm áp, mê người, làm người ta cam tâm tình nguyện trầm mê.
Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mê mang và khát cầu.
Không biết qua bao lâu, Ian hét to một tiếng, đánh thức những người đang chìm vào trạng thái lạ, mọi người đồng loạt lộ vẻ kiêng kỵ, không biết rốt cuộc là dịch thể gì, lại tà môn như thế.
Ian sử dụng vũ khí mạnh nhất, nhưng nơi này hình như có một loại ‘vách ngăn’, bất kể thế nào, bọn họ cũng không cách nào tấn công vào.
Là kiến chúa sao?
Nó bị hy sinh rồi?
Đường Vũ nhìn vật to lớn trong không gian kỳ dị này, trong đầu đầy nghi vấn.
Sau đó, mắt cậu tập trung vào dịch thể màu vàng.
Trong đầu cậu có một suy nghĩ điên cuồng.
Dịch cảm ứng tinh thần lực ở phần bụng tộc kiến đều là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, vậy, trong bụng kiến chúa thì sao?
__ Trời ơi, Đường Vũ mày điên rồi, đừng nghĩ mấy thứ này nữa.
Đó nhất định cũng là dịch cảm ứng tinh thần lực thuộc hình thức nào đó, nhất định còn có giá trị hơn cả dịch trong hoa cỏ và trong bụng tộc kiến.
__ Dù có giá trị cũng không thể có được, lấy mạng đổi cũng không có được!
Đường Vũ giống như bị ma chướng, không thể khống chế mình muốn lấy được dịch thể màu hoàng kim đó.
Ma chướng đến mức cậu cảm thấy mình không còn là mình.
Đó là một suy nghĩ mãnh liệt tỏa ra từ sâu trong thân thể, cho dù cậu biết cậu không thể đạt được cũng không nên mạo hiểm, nhưng thân thể cậu lại bắt đầu run rẩy khó thể khống chế.
Nếu có được dịch thể đó, gần như cậu có thể khẳng định chuyện tinh thần lực dị thường của Ian sẽ không còn là vấn đề nữa, cậu chắc chắn dịch cảm ứng tinh thần lực này có thể bao dung tất cả tinh thần lực.
Cho đến khi tiếng gầm của Ian đánh thức cậu, cậu mới sợ hãi thụt lùi nửa bước, người đầy mồ hôi lạnh, không biết tại sao trước đó mình lại kỳ lạ như vậy.
Nghi thức của tộc kiến hình như đã tiến hành đến trình độ nào đó, chúng biết dịch thể này có thể ngăn cản tất cả tấn công cho mình, giống như một màn bảo vệ cường đại nhất thế gian, không cần lo lắng chút nào.
Con kiến đực to lớn đó nâng người lên, con mắt kép nhìn sang hướng tàu vũ trụ.
Nó chống đỡ thân thể to lớn, nhanh chóng bò về tàu Ngân Ưng.
“Kiến cái của ta, ta muốn giữ hắn lại.”
Trong thời gian dịch thể màu vàng chảy ra, tất cả vũ khí trên chiến hạm không cách nào gây nguy hại cho tộc kiến, nhưng đồng dạng, tộc kiến cũng kiêng kỵ gì đó, không cách nào tấn công con tàu.
Trong tàu vũ trụ không ai biết con kiến đực đó muốn làm gì, chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.
Đột nhiên một trận dao động cực kỳ mãnh liệt truyền đến, con kiến đực đó nhờ thân thể cường hãn, cường ngạnh xông qua màn bảo vệ, trực tiếp nhảy vào tàu Ngân Ưng.
Thân thể to lớn của nó không thể duỗi thẳng trong tàu, nhưng nó không để ý, chân sau của nó nhanh chóng và cực kỳ linh hoạt đá vài cái, một nửa số người trong tàu đều bị đá đi thật xa, ôm bụng đứng không nổi, có người thậm chí còn bị đứt tứ chi.
Tất cả quá nhanh, mọi người còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
“Thượng tá mau tránh ra! Nó muốn bắt anh đi!” Người khác không biết chuyện gì, nhưng Đường Vũ thì hiểu ngay con kiến này muốn làm gì!
Đường Vũ vốn ngồi ở một góc tàu chuẩn bị bảo vệ trình tự, lúc này bỗng đứng dậy.
Con kiến đực đó quay lưng về phía cậu, đang nhìn chằm chằm “kiến cái” của nó, chuẩn bị mang đi.
Nhưng tốc độ kiến đực quá nhanh, Đường Vũ chưa nói xong, nó đã lao về phía Ian.
Đường Vũ chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối đen, cậu thấy một vật to lớn đã nhảy lên.
Không kịp suy nghĩ, cậu gần như vô thức duỗi tay ra túm lấy, thứ trong tay giống như cái cưa, cậu lập tức cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng, có dịch thể nóng hổi gì đó chảy xuống theo cổ tay.
Tiếp theo, cảnh vật trong tầm mắt nhanh chóng lay động, Đường Vũ cảm thấy đầu mình bị vật thể bén nhọn đập một cái, từ gáy đến lưng bị cọ mạnh, cảm giác như tủy sống bị rút đi, cậu nhịn không được kêu lên.
“A__!”
Ngay sau đó, Đường Vũ cảm thấy mình bị ném xuống đất, đau đớn trên lưng và đầu khiến cậu không thể suy nghĩ được gì, cảm giác cứ như sắp chết.
“Đường Vũ!”
Có một âm thanh quen thuộc đang gọi cậu, trong âm thanh đó tràn đầy nôn nóng và đau lòng.
“Thượng tá.”
Cho dù không mở mắt, cậu cũng biết đó là ai.
Sau đó cậu mới nhớ lại mình vừa làm gì.
Con kiếm đó túm được thượng tá liền chạy, cậu không hề nghĩ ngợi túm chân nó đi theo, kết quả khi đi ngang qua lỗ hỏng của con tàu, bị một miếng loại sắc bén lồi ra cứa từ đầu xuống, chưa bị chém thành hai nửa thật là may mắn.
“Đường Vũ.” Ian ôm Đường Vũ, giật mình khi cảm nhận một cỗ ấm áp, anh lấy tay ra nhìn, lập tức hoảng hốt.
Rất nhiều máu.
Nếu không lập tức cứu chữa, Đường Vũ có thể sẽ chết!
“Có thể khởi động truyền tống, kiến cái của ta đã ra rồi.” Thiền nói.
Vật thể như ngọn núi nhỏ chảy ra dịch thể hoàng kim đó nhẹ run lên, dường như cảm giác được một cơn đau cực độ.
“Không – thể – được!” Đường Vũ nghiến răng nói.
Giọng Đường Vũ không lớn, nhưng trong thế giới đã tạm dừng tấn công, không có bất cứ âm thanh gì, rõ ràng trở nên đột ngột.
Thiền quay người, nhìn nhân loại phát ra âm thanh đó, cho dù nó không hiểu đối phương đang nói gì.
Những tộc kiến khác cũng nhìn qua.
Đường Vũ mở banh mắt ra, nhìn đàn kiến đó.
Sau đó, đã xảy ra một màn khiến tất cả những người ở tàu vũ trụ tận mắt thấy đều chấn động, những tộc kiến này, ngay cả con kiến đực đó, vào lúc nhìn thấy Đường Vũ, vậy mà đồng loạt thụt lùi, thân thể hạ thấp xuống, gần như dán sát mặt đất.