Khi Lâm Như Tuyết xuất hiện làm bể mất bậc đá để chặn đường nàng, Hỏa Phụng chợt nhìn thấy tia hào quang đỏ phát ra dưới dòng dung nham. Hẳn các bậc đá này có pháp thuật đã che giấu uy lực của Xích Viêm Hỏa Liên.
" Tỷ tỷ, muội biết Xích Viêm Hỏa Liên ở đâu rồi!"
" Ở đâu?"
" Dưới lòng dung nham này... nhưng thủy dược của tỷ sắp hết tác dụng, nếu giờ muội rời khỏi không gian thì sẽ không thể giúp tỷ chống đỡ hỏa linh ở đây được"
" Ta sẽ cố gắng. Muội cứ đi đi"
" Thôi được! Tỷ hãy cố cầm cự, muội sẽ nhanh trở lại"
Một luồng khói đỏ nhạt từ người Nhạc Phượng Hy bay ra rồi hòa xuống dòng dung nham đang sôi ùng ục...
Hỏa Phụng vừa rời khỏi, cả người nàng trở nên bỏng rát khó chịu hơn, nàng thầm vận thủy linh và băng linh hòa dịu cơn nóng này, còn lấy mộc linh để chữa trị vết bỏng... may lần này Hoa Mẫu Đơn trong đan điền không tỉnh giấc nếu không nó sẽ hiếu động mà hút hết hỏa linh ở đây, cơ thể nàng sẽ không chịu nổi lượng hỏa linh lớn thế này mà bị thiêu chết mất!!! 😥😥😥
Nàng thoáng nghe tiếng mắng chửi của Hoàng Ái Ny và tiếng khóc của Vũ Hồng...Tất cả mọi người đang rất lo lắng cho nàng.
Nhưng... thời gian tác dụng của dược sắp hết, bọn họ nếu không chịu bước vào kết giới thì sẽ bị thiêu cháy!!!
Lâm Như Tuyết bây giờ có thế lực mạnh chống lưng phía sau, nàng ta càng ngày ngông cuồng, ngạo mạn không xem ai ra gì ngay cả người của hoàng gia.
Nàng nhận thấy sự bất lực cùng bối rối ẩn sâu trong đôi mắt màu xám tro ấy... sau đó không biết hắn nghĩ gì liền kiên định rút kiếm ra định đánh với Lâm Như Tuyết. Hắn vì nàng nên mới làm vậy sao? Nếu việc này sẽ ảnh hưởng đến địa vị của hắn thì sao?!
Còn Lãnh Minh Dực... Tiêu Vận... Dương Hàn Long...
Bọn hắn vẫn bình tĩnh, lặng im, hướng mắt nhìn nàng. Tất nhiên nàng cũng nhận thấy rõ sự lo lắng của bọn hắn đối với nàng.
Chỉ một giây thoáng qua, đôi mắt nàng mờ đi trong hơi nóng mờ nhạt của dung nham, nàng nhìn thấy ba người họ giống nhau đến một cách kỳ lạ nhưng nàng lại không biết họ giống nhau về cái gì... nàng không thể diễn tả được.
" Hãy ra trước đợi ta"
Nàng cố truyền âm trong đau đớn... nàng mỉm cười hứa hẹn với bọn hắn, như vậy bọn hắn mới chịu rời đi...
Lời hứa hẹn đó... có làm cho bọn hắn lay đọng nhưng đôi tử mâu của Lãnh Minh Dực vẫn cứ xoáy sâu trong tâm can nàng như thể đang đọc hết suy nghĩ của nàng.
Hắn sợ nàng lừa hắn...
Hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn...
Hắn sợ nàng sẽ biến mất...
Bản thân nàng cũng không muốn cuộc đời kết thúc như thế này... thiên đã cho nàng sống tiếp, có một cuộc sống mới, ban tặng cơ hội cho nàng quen biết mọi người, những "mối quan hệ" mà một cổ máy sát thủ như nàng hằng ao ước... đặc biệt là nàng đã gặp được người có thể làm rung động trái tim nàng... sao nàng có thể từ bỏ cuộc sống này được!?
Dường như bọn hắn đều hiểu suy nghĩ của nàng lần lượt biến mất sau kết giới...
Bọn hắn đều tin rằng nàng sẽ an toàn trở về cùng bọn hắn... chắc chắn như vậy!!!
" Tỷ tỷ..."_ Nguyên khí của Hỏa Phụng kịp thời trở về bên nàng.
Hỏa Phụng đưa ra một đóa sen đỏ rực như lửa, nhưng khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra cánh của nó có hai màu nửa đen nửa đỏ rất kỳ lạ...
Hỏa Phụng nuốt đóa sen ấy vào sau đó truyền vào kinh mạch của nàng... hỏa linh căn nàng bị bạo phát mãnh liệt.
Cơ thể nàng có cảm giác như bị tan ra thành nước, thành không khí... thật nhẹ nhàng nhưng cũng rất khó chịu. Uy lực Xích Viêm Hỏa thật mạnh, Hỏa Phụng cố gắng điều tức lại sức mạnh, còn nàng thì phải tập trung tinh thần lực vừa để hỗ trợ Hỏa Phụng vừa tránh bị thương do bạo phát.
Sau đó... dần dần nàng cảm thấy có luồng nóng nhẹ đả thông hết kinh mạch nàng. Nàng bắt đầu giai đoạn tiến cấp!
Nàng có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể...
Chợt nàng nghe thấy tiếng cười của Lâm Như Tuyết... nàng ta đang rất hớn hở khi nghĩ rằng nàng đang bị thiêu chết.
" Vậy sao?"_ Nàng nhẹ giọng nói.
Tiếng cười của Lâm Như Tuyết lập tức dừng lại... nàng đã làm nàng ta sợ rồi sao?!
Ngọn lửa đang bao trùm nàng nhẹ nhàng uốn lượn quanh người nàng. Nó không những không làm nàng bị thương mà còn biến thành y phục mềm mại cho nàng.
Sau đó ngọn lửa phát nổ ra ngoài... uy lực của nó làm rung chuyển cả hang động. Thật may là mọi người đã đi hết rồi nếu không họ không bị chết cháy thì cũng bị đá đè chết >_<
...................................................................
Nhìn vị giai nhân trước mắt, trong đầu Lâm Như Tuyết thoáng qua hình ảnh một người...
" Nhạc... Nhạc Phượng Hy???"
" Ta tưởng mình sẽ bị Lâm gia lãng quên rồi chứ!?"
Lâm Như Tuyết căm tức nhìn nàng.
Lãnh Phi là Nhạc Phượng Hy
Nhạc Phượng Hy chính là Lãnh Phi
Dù là hai người hay một người thì đó đều là kẻ thù không đội trời chung của nàng!!!
" Nhạc Phượng Hy! Không ngờ lại là ngươi! Chả trách tại sao ta lại căm ghét ngươi đến vậy!"_ Lâm Như Tuyết nghiến răng nói
Nhạc Phượng Hy chỉ nhẹ mỉm cười không đáp lại... ghét nàng thì sao chứ? Nàng sống trên đời không có làm chuyện gì có thể làm cho nàng hối hận cả.
" Nơi này sẽ là ngày chết của ngươi! Chính tay ta sẽ giết chết ngươi. Ngươi sẽ nhận ra rằng làm kẻ thù của ta thì có một cái chết đau khổ như thế nào..."_ Lâm Như Tuyết vặn vẹo khuôn mặt đầy sự căm phẫn. Nói xong nàng ta niệm chú lên chiếc gương bạc.
Nhạc Phượng Hy cũng đoán được phần nào về lai lịch của gương bạc này... hẳn là nhờ nó, Lâm Như Tuyết mới thuận lợi vượt qua các ải đây mà!!?
Luồng ánh sáng trắng bạc phát ra uốn lượn sau đó hiện lên một thanh kiếm. Lâm Như Tuyết nhanh chóng nắm chuôi kiếm lập tức có nguồn sức mạnh cường đại xâm nhập vào thân thể nàng...
Nhạc Phượng Hy hứng thú nhìn sự chuyển đổi của Lâm Như Tuyết. Hy vọng nàng ta đủ mạnh để xứng đáng làm đối thủ của nàng, nếu không thì thật chán a~
Một điểm đỏ hiện ở trên mi trán Lâm Như Tuyết. Nàng ta hướng mũi kiếm về phía Nhạc Phượng Hy...
Dòng dung nham dường như đang biến động, ngày càng dâng cao hơn... như đang cổ vũ cho cuộc đấu này vậy!
Lâm Như Tuyết rất tự tin với công pháp của Thần Giáo không ai địch lại nổi... dù Nhạc Phượng Hy có mạnh lên thì cũng vô dụng... làm sao có thể chống lại Thần Giáo hùng mạnh được.
Nhạc Phượng Hy uyển chuyển nghiêng người qua, hai ngón tay bắt lấy lưỡi kiếm dễ dàng...
" Không ngờ ngươi lại trở thành người của Thần Giáo. Bảo vật cũng mạnh đấy!!!"
" Hừ! Ngươi ghen tỵ sao? Đầu tiên là giết chết ngươi sau đó là những người thân cận với ngươi... từng người một..."
" Chỉ cần ta còn sống, không ai có thể làm hại người của ta được"_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười
Lâm Như Tuyết đẩy mạnh kiếm về phía trước, ánh hào quang từ kiếm phát ra đến chói mắt.
Nhạc Phượng Hy cong người xuống né tránh đường kiếm sau đó chân đá vào bụng Lâm Như Tuyết.
Lâm Như Tuyết nhanh chóng lùi lại, tự nhiên cảm thấy cơ thể bỏng rát khó chịu... không xong rồi! Do nàng muốn tốc chiến tốc thắng nên đã sử dụng sức mạnh thanh kiếm quá lớn đã làm ảnh hưởng đến gương bạc, màng bảo hộ của nàng đang dần yếu đi.
Lâm Như Tuyết đưa kiếm dọc thân mình sau đó tươi máu của mình lên thanh kiếm... ánh sáng trắng dần lớn mạnh hơn... miệng nàng lẩm nhẩm chú ngữ sau đó hàng loạt lưỡi kiếm mờ ảo xuất hiện bay vụt như gió về phía Nhạc Phượng Hy, đồng thời còn vận hàng trăm phi tiêu băng bén nhọn tấn công cùng lúc...
Nhạc Phượng Hy... ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi pháp trận của ta đâu~
Nhạc Phượng Hy vẫn bình thản đứng yên một chỗ, mặt không đổi sắc, đặt hai ngón tay lên miệng thổi một khúc nhạc... tần sóng âm lan ra làm lệch hướng kiếm của Lâm Như Tuyết.
Những đường kiếm vụt qua nhưng không sao chạm được người nàng... cứ thế lao thẳng vào vách đá.
Rầm! Rầm! Rầmmm!!!
Vách đá bị phá hủy gây nên chấn động lớn lần lượt đổ sập xuống, dòng dung nham bạo loạn, xuất hiện những cột dung nham nóng đỏ phụt lên.
Lâm Như Tuyết bị nghiêng ngả, cố giữ lại thăng bằng, còn phải liên tục tránh né những cột dung nham phóng lên...
Chân Nhạc Phượng Hy uyển chuyển nhảy lên những cột dung nham đến gần Lâm Như Tuyết rồi định tấn công lại nàng ta.
Lâm Như Tuyết nhanh chóng tránh được, tay cầm chặt thanh kiếm đâm thẳng hướng về tim Nhạc Phượng Hy...
Nhạc Phượng Hy vận Xích Viêm Hỏa vừa mới học được chạm vào mũi kiếm, lập tức kiếm dần dần tan biến đi... dù gì thanh kiếm này cũng chỉ là một trong kiểu hình của gương bạc tạo ra thôi! Nàng đã sớm nhận ra nhưng cũng muốn chứng kiến sức mạnh của gương bạc mạnh như thế nào... nó cũng không có gì đặc biệt để nàng bận tâm nhiều cả!?
Lâm Như Tuyết cầm gương bạc ra hấp tấp tạo màn chắn bảo hộ...Nhạc Phượng Hy tiến lên nhẹ chạm vào gương bạc... màn chắn này không làm gì được nàng đâu~
Lâm Như Tuyết trố mắt nhìn, hai tay run rẫy nắm chặt chiếc gương, nó là bảo vật cứu mạng của nàng, nàng không thể để nó rơi vào tay người khác được... Nhạc Phượng Hy này đang ý định cướp đoạt bảo vật của nàng... không! Nàng quyết không buông tay!
Nhìn bộ dáng của Lâm Như Tuyết, nàng bật cười...
" Yên tâm! Thứ này không làm ta hứng thú đâu~"_ Tay nàng thản nhiên bóp mạnh... góc chiếc gương móp méo sau đó xuất hiện những đường nứt...
" Không!!! Nhạc Phượng Hy, ta không tha cho ngươi!!!"
Luồng ánh sáng trắng bao bọc Lâm Như Tuyết biến mất, tà áo trắng của Lâm Như Tuyết bắt đầu bén lửa cháy phừng phực!
Lâm Như Tuyết vội vả vận băng linh chặn lửa lại...
Nhạc Phượng Hy từ lúc nào đã tiếp cận gần sát Lâm Như Tuyết, đầu nghiêng sang phải nói nhỏ một câu làm Lâm Như Tuyết trố mắt hốt hoảng...
" Game over"
Lâm Như Tuyết bị Nhạc Phượng Hy chưởng mạnh một lực vào ngực bay thẳng va vào vách đá rồi rơi xuống... dòng dung nham.
Trước khi sắp bị dòng dung nham nuốt chửng, Lâm Như Tuyết nhanh chóng xé quyển truyền tống thoát ra...
Nhạc Phượng Hy nhìn ánh sáng truyền tống biến mất... Nể tình cùng là xuyên không giả nên mới tốt bụng tha cho nàng ta một lần. Không biết chừa cho nàng ta con đường sống thì có sao không nhỉ?! nàng thở dài bước vào kết giới...
Mọi người chắc đang rất lo cho nàng đây!
...................................................................
" Tại sao? Tại sao mọi người đều bỏ tỷ tỷ mà đi hết vậy? Tại sao???"_ Vũ Hồng ôm mặt khóc.
Hoàng Ái Ny ôm Vũ Hồng an ủi... kết giới chỉ có một chiều, sau khi bước qua thì sẽ không còn thấy kết giới nữa, nếu không nàng đã sớm quay trở lại cứu Nhạc Phượng Hy rồi!!!
Lãnh Minh Dực chỉ lẳng lặng đứng chờ đợi... hắn có thể cảm nhận được nàng. Chắc chắn nàng vẫn an toàn thậm chí còn biến đổi khác hơn trước!
Bỗng có luồng ánh sáng lam nhạt xuất hiện... từ trong đó ẩn hiện một bóng dáng đỏ bí ẩn...
Lãnh Minh Dực mỉm cười đến chỗ nàng nhẹ cầm tay nàng bước ra...
Bàn tay hắn ấm áp và to lớn nắm chặt tay nàng...
" Xin lỗi vì đã bắt huynh chờ ta lâu như vậy"
Hắn nhẹ lắc đầu rồi ôn nhu vuốt tóc nàng...
" Không lâu... so với thời gian trước kia thì lần này thật sự không lâu"
" Sẽ không có lần sau... ta sẽ không bắt huynh phải chờ đợi nữa"_ Nàng nghiêm túc hứa với hắn.
" Nàng không bị thương gì chứ?"_ Hoàng Việt Minh kéo nàng lại xem xét thân thể có thương tích gì không...
" Ta không sao... đa tạ"
" Tỷ tỷ..."_ Vũ Hồng ào vào lòng nàng.
" Ai da! Lớn rồi mà còn khóc như vậy hả?"_ Nàng vỗ vai Vũ Hồng dỗ dành.
" Tỷ tỷ làm Hồng nhi sợ chết rồi"
" Ta không sao mà! Mọi chuyện ổn rồi"
" Nhạc Phượng Hy!!! Ngươi có còn coi ta là bạn bè không vậy?"_ Hoàng Ái Ny giận dỗi nói, trên khóe mắt vẫn còn ươn ướt nước mắt.
" Xin lỗi... để có dịp nào ta đền bù lại cho ngươi"
" Ngươi hứa rồi đấy! A... không được! Ngươi viết giấy nợ cho ta đi"_ Hoàng Ái Ny chu miệng lên nói.
" Ừ ừ... trở về học viện ta sẽ viết cho ngươi"_ Nhạc Phượng Hy buồn cười nói... còn dám lấy hình thức ghi nợ để áp dụng lên nàng chứ!!! 😅
Hoàng Ái Ny mếu mếu chôn mặt vào ngực Nhạc Phượng Hy... người bạn này nàng không muốn mất đi. Đúng như lời nàng nói với Lâm Như Tuyết... nếu ai dám làm tổn hại đến Phượng Hy dù chỉ một cọng tóc nàng sẽ mặc tất cả mà trả thù cho bạn thân của nàng.
" Ngươi là Nhạc Phượng Hy? Là con cháu của Nhạc gia?"_ Hiên Viên Ngạo hỏi.
" Đúng vậy! Ta che giấu thân phận vì có lý do riêng, mong mọi người hiểu cho"
Hiên Viên Ngạo cười ngại ngùng... vốn tưởng rằng Lãnh Phi là nam nhân nên hắn mới đối xử thoải mái với nàng. Từ nhỏ hắn đã xem thường thân nữ nhi... yếu đuối, mỏng manh, vô vị... vậy nên trong mắt hắn không hề có hình bóng bất kỳ nữ nhân nào, càng không có nữ nhân nào thân cận với hắn ngoài nương của hắn.
Nàng... là nữ nhân đầu tiên mà hắn công nhận là bằng hữu thật sự. Nàng hoàn toàn khác với những nữ nhân khác... dù bây giờ nàng mang bộ dáng mỹ nhân khuynh thành như vậy cũng không thể làm phai nhạt khí thế cường đại, mạnh mẽ, kiên cường mà Lãnh Phi mang lại cho hắn.
" Ngươi khác thật đấy!"_ Bạch Khinh Lục chạy xung quanh nàng nhìn kỹ.
" Vậy còn Lâm Như Tuyết? Nàng ta chết rồi sao?"_ Đông Phương Triệt hỏi.
" Không... nàng ta xé truyền tống trở về rồi"
" Lâm Như Tuyết cứ liên tục gây khó dễ cho tỷ, sao tỷ lại tha cho ả? Lúc ở Lâm gia đã đành...bọn họ ức hiếp người quá đáng!!!"_ Vũ Hồng tức giận.
Tiêu Vận cười buồn nhìn nàng... lúc ở Lâm gia hắn cũng là một trong những người lạnh nhạt, khinh bỉ, xa lánh nàng... bây giờ hắn muốn bù đắp lại cho nàng vẫn còn kịp phải không?!