Mục lục
Vô Diệm Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Công chúa, đây là quần áo phải giặt, đều là tơ lụa Lăng La cả, công chúa nhớ giặt bằng tay, ngàn vạn lần không được dùng chày gỗ!”

“…”

“Công chúa, đây là củi dùng cho phòng bếp, trước khi mặt trời lặn hôm nay nhất định phải bổ hết, nhớ rõ nhất định phải bổ thành khối vuông nhỏ!”

“…”

“Công chúa, nước dùng cho phòng bếp không còn nữa, công chúa nhớ phải châm đầy nước!”

“…”

“Công chúa, Vương gia dặn dò đây là đồ ăn của ngài, không được ăn mặn, không được kiêu ngạo!”

“Ta là công chúa mà? Sao ngay cả hạ nhân cũng không bằng chứ!”

Mộng Nhan khẽ thở dài một hơi nói, bàn tay nhỏ bé chống hai bên hông, không mất đi vẻ ngang ngược.

“Công chúa, đây là do Vương gia đã phân phó!”

Lưu An làm mặt lạnh, giọng điệu không có chút thỏa hiệp nào.

“Vương gia thật giỏi nhỉ, một ngày nào đó…”

Nàng ta dừng lại, nước mắt uất ức rơi đầy hốc mắt, nàng thì có tội gì chứ, nàng chỉ yêu thích một nam nhân không nên yêu mà thôi, chẳng lẽ như vậy mà ông trời muốn trừng phạt nàng, bắt nàng phải giặt quần áo trong thời tiết băng thiên tuyết địa thế này, trong đêm đen mù mịt nhóm lửa trong phòng củi, trong ánh rạng đông ban mai gánh nước.

Càng quá đáng là một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, lại còn là cơm dưa muối, nàng là công chúa mà, một công chùa sống an nhàn sung sướng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tra tấn nàng như vậy chi bằng giết nàng đi!

“Một ngày nào đó thế nào?”

Long Thanh nhàn nhã bước đến, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai, ánh mắt không che giấu nổi vẻ vui sướng.

“Cười đã chưa?”

Nàng ta hung hăng sụt sịt mũi, nuốt nước mắt trở về, không chịu thua nghiêng người nhìn hắn, không kiên nhẫn nói.

“Không buồn cười, chỉ thấy đáng thương thôi!”

Hắn nheo mày nhàn nhạt nói, lấy điểm tâm cùng trà nóng, thích thú hừ một tiếng, nằm trên ghế đệm, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ta không cần ngươi thương hại!”

Mộng Nhan hừ lạnh một tiếng, hờn dỗi nói, bàn tay nhỏ bé lạnh cóng sưng đỏ ra sức vung lên, chặt từng khối củi thành một đống lớn nhỏ.

“Ta nói là thân cây kia đáng thương, vốn chỉ một búa là có thể mất mạng, nhưng bây giờ lại bị ngươi chà đạp như vậy!”

Hắn miễn cưỡng mở miệng, chậm rãi mở hai mí mắt ra, đôi mắt khẽ luốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Mộng Nhan.

“Vậy thì ta phải cáo lỗi rồi!”

Chán nản, Mộng Nhan không kiên nhẫn rống to, một búa nện xuống, đầu gỗ nảy lên, bay thẳng về phía Long Thanh, vừa nhanh vừa hiểm.

“Này này này, ngươi mưu sát phu…”

Hắn nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu la, đột nhiên khẽ giật mình, bị chính lời nói của mình dọa.

“Phu? Ai nhỉ? Ngươi sao? Ngươi không cần phải mơ mộng hão huyền, ta dù có không gả đi được cũng sẽ không gả cho ngươi!”

Liếc mắt một cái, hung hăng nện xuống một búa nữa, đất rung núi chuyển, hai tay thuận tiện chống bên hông, thật giống như một tôn nhị nương bán bánh bao thịt.

“Hiện giờ ngươi đã không gả được rồi!”

Long Thanh lơ đễnh nói, ghét bỏ liếc nhìn khuôn mặt hung ác của nàng, sửa sang lại quần áo rôi chẫm rãi mở miệng.

“Ngươi…nói gì?”

Trước mắt tối sầm, dường như Mộng Nhan cũng bị tức chết, thân thể không khỏi lảo đảo vài bước, ngay cả một tên phó tướng nho nhỏ cũng khi dễ nàng sao? Một lúc sau, nàng xoay người, nước mắt rơi xuống, thần sắc vô cùng nghiêm trọng, chậm rãi giơ búa lên khiến người ta sợ hãi.

“Ngươi ngươi… đừng có làm bằng làm bậy nha, ta chỉ đến giám sát mà thôi!”

Long Thanh vừa nhìn thấy đã muốn bỏ chạy.

“Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không chém ngươi đâu, người nói không sai, ta thật sự không ai cần cả, ta đây khiến người khác chán ghét! Khiến cho người khác chán ghét!”

Mỗi một câu một chỗ tuôn ra từ hồ môi lạnh cóng tím tái của nàng, tựa như đang phát tiết, cây búa trên tay nàng thoáng cái bổ về phía trước, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nhỏ lên thanh gỗ mới tinh, thân thể nhỏ nhắn yếu ớt lạ thường, run rẩy tựa như chiếc lá trên cành bị gió thổi lúc nào cũng có thể rụng xuống.

“…”

Long Thanh ngơ ngẩn, kinh ngạc chuyển dời tầm mắt, nàng ta đang khóc sao? Một công chúa không ai bì nổi cũng biết khóc sao?

Hắn rủ mắt xuống, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ.

***

“Ngươi xác định muốn mạo hiểm như vậy?”

Lãnh Phiêu Hương liếc nhìn Như Ý, chậm rãi nói, giọng nói có một chút tính toán.

“Giữ lại nàng ta rất nguy hiểm!”

Như Ý lạnh lùng nói, ánh mắt âm độc hung ác đáng sợ, trên tay nàng ta cầm một lọ thạch tín, bình chứa màu trắng, nắp màu đỏ, nhìn vô cùng đẹp nhưng lại là một thứ vũ khí chết người.

“Tốt xấu gì thì nàng ta cũng là người của ngươi, ẩn nấp trong nội cung đã vài chục năm, không có công cũng có khổ!”

Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, mang theo một chút mỉa mai.

“Nhiệm vụ của nàng ta đã hoàn thành, còn lại chỉ là hiến thân vì Thiên Địa Thịnh mà thôi!”

Như Ý dò xét nàng ta, lạnh lùng nói.

“Đừng nói đến Thiên Địa Thịnh, chỉ hiến thân cho một mình ngươi mà thôi!”

Lãnh Phiêu Hương chậm rãi bước ra từ bóng tối, trên mặt là một nụ cười lạnh.

“Ta chỉ vì Thiên Địa Thịnh!”

Như Ý phản bác, nhìn qua bức tường cao ba thước khẽ nhíu mày.

“Đã đến đây rồi thì hãy ít nói nhảm thôi!”

Hít một hơi, vận khí đan điền, bóng đen nhoáng một cái, thân thể đã vượt qua bức tường, tỉ mỉ nhìn tình hình trong nội điện, ngoài đầu nhìn lại, làm động tác thắng lợi.

Dưới tường, một bóng đen khác cũng nhảy lên, hai người một trước một sau lẩn vào đình viện, phía trước tòa đình viện là tấm biển to chữ vàng vương phủ Đoan Tuấn.

Trong thành Đoan Tuấn có không ít Vương gia, nhưng chỉ có một phủ treo tấm biển này, đó chính là phủ đệ của thập lục Vương gia, cửa chính màu son, khảm vàng ròng, bậc thang bát cấp, to lớn khí thế bàng bạc, hai bên là hai con kì lân bạch ngọc càng nổi bật khí thế bất phàm của nhà đế vương.

Trong phủ u tĩnh dọa người, thỉnh thoảng có một vài thị vệ đi tuần tra, vốn cũng rất im ắng, không có một tiếng người nói, từng tiếng bước chân chỉnh tề lả tả đạp trên đất đá mùa đông khô nứt, vang vọng trong cái lạnh tới xương của đêm đông.

Hai người tránh sau núi giả, lẩn trốn thị vệ đi tuần tra, dọc theo con đường u tối chỉ có bóng trăng lạnh trong nội viện, chậm rãi tiến lên, một trước một sai, một trái một phải, vận công lướt qua cửa hông, ra hoa viên, đi vào một ngõ tối trong nội viện, vạch những cây mây xanh um trên vách tường ra, đằng sau rõ ràng là một nhà giam song sắt.

“Làm sao ngươi biết ở đây có một nhà giam?”

Lãnh Phiêu Hương không khỏi dò xét khuôn mặt đầy mưu tính của Như Ý.

“Nếu muốn người khác không biết trừ khi đã không còn tồn tại!”

Nàng ta cười lạnh, một thanh sắt thật nhỏ cắm vào khóa sắt màu đen rỉ, khóa vang lên một tiếng rồi rơi xuống.

“Ngươi ở ngoài trông chừng, có người đến thì thông báo một tiếng, ta vào một mình!”

Như Ý mở cửa sắt đè thấp giọng nói, cảnh giác nhìn lại một cái rồi lách người vào.

Bên ngoài nhà giam dùng hòn non bộ ngụy trang, bên trong lại không có lấy một thủ vệ nào, không biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên quá mức tự phụ hay thế nào, Như Ý đi thẳng vào nhà giam, trong nhà giam cuối cùng rốt cuộc nàng ta cũng tìm thấy Uyển Như đang hấp hối.

Áo tù loang lổ máu đỏ, đã sớm không còn nhìn thấy màu sắc nguyên thủy của nó, mái tóc mất trật tự che khuất gương mặt của nàng, nàng xoay người lại phủ phục trên mặt đất, hai tay hai chân vào có một chiếc khóe sắt nặng hai mươi cân.

Lòng Như Ý trầm xuống, ánh mắt lập tức trở nên u ám, nhưng thời gian cấp bách, nàng ta cảnh giác nhìn quanh bốn phía lần nữa, khẽ gọi:

“Uyển Như!”

Nữ nhân kia chỉ hơi động đậy nhưng không ngẩng đầu lên, nàng ta gọi một tiếng, cấp tốc đập vào cửa sắt, âm thanh cạch cạch vang vọng trong không gian kín mít rốt cuộc cũng đánh thức nữ nhân kia.

“Nhị đương gia!”

Có chút vô lực nhưng cố gắng sức, Uyển Như bò tới trước mặt Như Ý, duỗi những ngón tay gầy như que củi giơ lên phía trước.

“Ta tới cứu ngươi!”

Mấy chữ ngắn ngủi, Như Ý trốn tránh hơn ai khác, chẳng những hai tay đầy tơ máu mà thi thể còn như một con gián, nàng ta đã quen sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể ôm lấy loại nữ nhân này.

“Cảm ơn nhị đương gia, nhưng mà hiện giờ xem ra không cần nữa rồi!”

Nàng lơ đễnh cười, dùng đôi tay bị Như Ý ghét bỏ kia chậm rãi vén mái tóc mất trật tự kia sang một bên, dành cho nàng ta nụ cười an ủi nhưng lại không biết trông càng đáng sợ hơn, một tháng bị nhốt đã làm cho da thịt của nàng không còn sáng bóng, bất thình lình nhỏm dậy, tựa như một con quỷ bò ra từ địa ngục, khuôn mặt đầy oán khí khiến cho người ta sợ hãi.

“Nếu đã không cần thì ngươi hãy tự mình kết liễu đi!”

Cũng không khách khí nữa, lấy một chiếc lọ từ trong túi ra ném xuống, âm thanh leng keng thanh thúy vang lên, dọc theo mặt đất bằng phẳng lăn đến trước mặt Uyển Như.

“Hả?”

Uyển Như trợn tròn mắt, ánh mắt đầy vẻ tàn tạ rốt cuộc cũng lóe lên một tia sáng, chỉ là tia sáng này vô cùng gượng ép.

“Đây là lựa chọn duy nhất của ngươi, ta không muốn thấy ngươi phải chịu khổ!”

Như Ý buông hai tay xuống giải thích. Chiêu này giết người diệt khẩu một cách đường hoàng, người trong cuộc hận không thể dập đầu mang ơn nàng ta đã có lòng từ bi thương người mà nhanh chóng đưa người lên tây thiên!

“Nhị đương gia…”

Uyển Như nhặt lọ thuốc lên, trừng hai mắt kinh ngạc nhìn Như Ý, bên môi là nụ cười thảm thiết, khuôn mặt trắng bệch quỷ dị trong càng kinh hãi:

“Cảm ơn, nhị đương gia!”

“Không cần khách khí, dù gì ngươi cũng là tỷ tỷ của chúng ta, cứ xem như muội muội tặng ngươi lễ vật cuối cùng.”

Như Ý cười một cách âm lãnh, không hề giấu diếm thái độ không mấy lương thiện với người sắp chết!

“Cảm ơn muội muội!”

Như Ý rủ hai mắt xuống, chậm rãi mở chiếc lọ trong tay ra, trong nháy mắt đột nhiên nàng ta bắt đầu hoài nghi rốt cuộc chính mình liều mạng làm tất cả những việc này có đáng giá không?

Nhớ lại thần sắc bi phẫn của Thái hoàng Thái hậu, ánh mắt vô tội của thập lục Vương phi, còn có ánh mắt âm tàn của Như Ý, nàng khẽ thở dài một tiếng, hít một hơi cuối cùng không khí trên thế gian này, tuy không khí xen lẫn hương vị ẩm ướt cùng mùi hôi thối, chậm rãi ngước mắt lên, nuốt thạch tín vào trong miệng.

“Hiện giờ ngươi có thể đi rồi, yên tâm, ta sẽ không gây thêm bất kì phiền toái nào cho ngươi nữa đâu! Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta trong thời khắc cuối cùng này!”

Nàng nhàn nhạt cười, ngửa mặt nằm xuống, nhắm mắt lại.

“Không cần khách khí!”

Như Ý âm tàn cười, đột nhiên nụ cười cứng đờ, nàng ta chậm rãi ngoài đầu nhìn lại, sau lưng là một đôi con ngươi của một nam nhân tuấn tuyệt dù không rảnh rỗi vẫn ung dung nhìn nàng chằm chằm, toàn bộ cánh cửa ra vào phía sau lưng đều bị đóng lại.

“Ngươi…”

Như Ý hoảng hốt, vì sao nàng ta không nghe thấy tiếng cảnh báo của Lãnh Phiêu Hương, chẳng lẽ… ả ta cũng bị bắt?

“Uyển Như, cho dù ngươi không nói ra thì người đứng phía sau sai sử ngươi cũng sẽ tự mình xuất hiện, ta nói có đúng không?”

Long Thanh nhấp nháy mắt, đắc ý nói.

“Đúng, ta thua!”

Uyển Như nói, giọng nói nhẹ nhàng như một u hồn trên thế gian.

“Các ngươi…”

Như Ý trấn kinh nói không nên lời, thứ Uyển Như uống vào chính là thạch tín, vì sao vẫn còn sống chứ.

“Độc dược của ngươi không đủ mạnh, lần sau có thể mua một ít từ ta, cam đoan ngươi dùng xong một lọ sẽ muốn dùng tiếp lọ thứ hai!”

Long Thanh lớn tiếng giễu cợt, điểm huyệt đạo của Như Ý đẩy nàng ta vào trong nhà lao.

“Ngươi có ý gì?”

Như Ý kinh hãi kinh hãi nhìn Uyển Như ngồi cùng nhà giam với mình đang chậm rãi đứng lên, chậm rãi tới gần nàng ta.

“Để cho hai tỷ muội các ngươi thoải mái ôn chuyện vậy!”

Long Thanh tự đắc xoay người đi, búng tay một cái, thản nhiên tự đắc bước ra ngoài, kế sách của lão đại quả nhiên là siêu diệu! Chỉ là… Để thoát một tên rồi!

“Để thoát một tên?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ bất mãn của hắn.

“Khinh công không tệ, ta cũng chỉ vì muốn tra ra điểm dừng chân của Lãnh Tuyệt Tâm nên để cho nàng ta chạy thôi!”

Long Thanh lắc đầu, cố gắng biện hộ cho mình.

“Coi như ngươi có lí, vậy kết quả thế nào?” lạnh lùng trừng mắt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi nói.

“Kết quả chính là khách điếm Nhã Tự, ta đã phái người bao vây, gia có muốn đến thăm oan gia của mình một chút không?”

Long Thanh tranh công tiến lên, muốn cướp lấy đùi gà trong chén lão đại nhưng lại bị lão đại nhét vào chén của Lăng Tây Nhi, hắn không kiên nhẫn rủa thầm một tiếng, lần nữa oán hận Đoan Tuấn Mạc Nhiên trọng sắc khinh bạn, lấy một trái đào hung hăng cắn một cái, cứ xem như tên kia là lang tâm cẩu phế vậy!

“Ngươi bắt được Lãnh Tuyệt Tâm rồi?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã quên mất bên cạnh còn có một cái lỗ tai đang dỏng cao, ném đùi gà trong chén đi, ngón tay nho nhỏ đầy mỡ trèo lên cánh tay của hắn.

“Còn chưa bắt được, nhưng mà sẽ nhanh thôi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thong thả mở miệng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mấy ngón tay đầy mỡ một cái, thần sắc không hề thay đổi, không hề có chút cảm xúc, hàng lông mi cũng không hạ xuống, tiếp tục thưởng thức bữa sáng của hắn.

“Bà ngoại già ơi…”

Long Thanh nhìn vạt áo đầy dầu mỡ, lắp bắp một lúc không nói nên lời, lão đại chính là người ưa sạch sẽ!

“Già cái đầu của ngươi, nếu ăn no rồi thì đi lo mà giám sát người kia đi!”

Một tên vướng bận! Mau biến đi!

“Hừm hừ!”

Sợ người khác không nghe thấy bất mãn trong lòng hắn nên dùng sức hừ lạnh thật lớn nhưng cũng chỉ rước lấy vẻ khinh thường càng lớn mà thôi.

“Ta đi đây!”

Phất tay áo đứng dậy, hắn thiệt thòi cực khổ cả đêm, ngay cả một cái đùi gà cũng không chịu nhường!

“Cái này mang đi ăn trên đường!”

Một cái gói được ném tới, tranh thủ bắt được, mở ra xem, khuôn mặt tuấn tú không được vui lập tức hớn ha hớn hở, vui vẻ xoay người đi.

“Ngươi muốn xử lí Lãnh Tuyệt Tâm thế nào?”

Lăng Tây Nhi nhìn theo bóng lưng Thanh Long, ngoài đầu nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

“Nàng thử nói xem?” Hắn nhàn nhạt ngoái đầu lại nhìn.

“Không biết!”

Nàng cúi đầu, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đương nhiên nàng biết rõ trong triều đại nàng có nhiều chuyện không thể nào ý mình, dù là Vương gia Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Thuận theo tự nhiên thôi!”

Hắn cưng chiều ôm nàng vào trong lòng chậm rãi nói. Lãnh Tuyệt Tâm là phản tặc đầu tiên khiến cho hắn không thể hạ quyết tâm giết chết!

“Ừm!”

Nghĩ ngợi sau khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên bắt được Lãnh Tuyệt Tâm sẽ xử trí thế nào thì không bằng cứ để cho Lãnh Tuyệt Tâm chạy trốn thì hơn!

Chân trước của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa ra khỏi cửa thì chân sau của Lăng Tây Nhi đã theo sau, chỉ là nàng thông minh hơn một chút, đi bằng đường mòn, tất nhiên sẽ nhanh hơn một chút so với Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa bày binh bố trận, vừa thương lượng đối sách cùng Lưu An.

“Lãnh Tuyệt Tâm!”

Không kịp thở xông vào khách điếm, Lãnh Tuyệt Tâm mặt ủ mày chau kinh hãi ngoái đầu lại nhìn Lăng Tây Nhi.

“Nàng…sao lại tới đây?”

Hắn tiến lên, ánh mắt khó nén kích động, hai hàng chân mày nhíu chặt đã giãn ra một chút.

“Chạy mau!”

Nàng cố sức đẩy Lãnh Tuyệt Tâm ra khỏi khách điếm, nhưng mà người phía trước vẫn bất động, chỉ có chân của Lăng Tây Nhi đi chuyển mà thôi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Tuyệt Tâm không biết nên khóc hay nên cười nhìn nàng mồ hôi đầy đầu.

“Đi mau đi, Tiểu Tuấn Tử đã biết ngươi ở đây… Ngươi đừng để hắn bắt được!”

Nàng thở không ra hơi nói, một câu nói khiến cho thái độ của Lãnh Tuyệt Tâm trở nên hung ác nham hiểm.

“Ta đi đây!”

Hắn mở miệng nói, kéo Lãnh Phiêu Hương lướt nhanh ra ngoài cửa sổ, hắn sẽ không để cho Tây Nhi phải khó xử!

Dưới cửa vang lên tiếng đao kiếm, Lăng Tây Nhi căng thẳng, nhắm mắt lại cầu nguyện cho Lãnh Tuyệt Tâm chạy thật nhanh, ít nhất từ nay về sau ân oán giữa nàng và Lãnh Tuyệt Tâm cũng một bút xóa bỏ.

“Vương gia, người trên lầu là Vương phi!”

Lưu An thấp giọng bẩm báo, một câu nói khiến cho hai con ngươi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên lạnh lùng hung ác. Trước mắt Lãnh Tuyệt Tâm còn đang chém giết, hy vọng có thể cùng với Lãnh Phiêu Hương mở một con đường máu.

“Bắt lấy hắn!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ thở dài một hơi rồi chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt tà lạnh đến cực điểm.

“!”

Rất nhiều quan binh xông tới, Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ngồi trên lưng ngựa, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, thế nào, vẫn muốn diễn lại thảm kịch của đội binh trước kia sao? Trường kiếm vung lên, dưới chân hắn đã chồng chất thi thể của quan binh.

“Các ngươi lui ra!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn rõ vẻ đắc ý trong ánh mắt của hắn, chậm rãi vung tay lên, nhuyễn kiếm bay ra khỏi vỏ.

Cao thủ so chiêu, chỉ là trong nháy mắt, nhanh như chớp, tia chớp vang lên, bóng người khẽ động, không thấy rõ chiêu thức, không thấy rõ thắng bại, chỉ thấy trời đất biến sắc, gió lớn thổi bay mây xanh, làm cho tất cả mọi người như người mù, không còn thấy rõ người.

Không trung tựa như hai con diều hâu đáp xuống đất gia nhập cuộc chiến, trong nháy mắt, tình thế đột nhiên phân định rõ ràng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở tay đâm Lãnh Tuyệt Tâm bị thương nhưng cũng bị người kia làm cho lui về phía sau một bước.

“Chạy mau!”

Giọng quát lớn vang vọng trong không trung, có người chạy tới bắt lấy cổ áo Lãnh Tuyệt Tâm, mũi chân điểm nhẹ, giống như một con chim đại bàng giương cánh bay lên nóc nhà, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

“Lâm Kiếm Hồng!”

Long Thanh bay vút đến, hơi thở gấp gáp vẫn chưa bình ổn trở lại.

“Đúng, là hắn!”

Lạnh lùng mở miệng, không đơn thuần chỉ là vì Lâm Kiếm Hồng chạy thoát cùng Lãnh Tuyệt Tâm, mà là vì… Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía nữ nhân trên lầu hai, ánh mắt trở nên âm tàn, càng tăng thêm một chút sát khí cùng một vẻ quyết tuyệt thô bạo khiến người ta hít thở không thông.

“Long Thanh, đưa Lăng Tây Nhi về!”

Hắn lạnh lùng nói, xoay người chắp tay rời đi.

“…Thảm rồi!”

Người nào đó sẽ thảm! Hơn nữa là vô cùng vô cùng thê thảm! Long Thanh lắc đầu, chậm rãi đi vào khách điếm.

“Các ngươi bắt được Lãnh Tuyệt Tâm rồi sao?”

Ngoái đầu nhìn lại, thấy là Long Thanh, lòng Lăng Tây Nhi căng thẳng lần nữa.

“Ngươi hãy quan tâm đến chính mình trước đi!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh.

“Ta… hắn biết rồi sao?”

Tây Nhi khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ ý của Long Thanh.

“Đúng, hay là ngươi hãy nghĩ xem phải giải thích với hắn thế nào đi!”

Hắn làm tư thế xin mời.

Giải thích…Nàng sẽ giải thích với hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK