“Chờ chút, đây là cái gì?”
Lăng Tây Nhi gọi những nha hoàn đang cung kính hành lễ chuẩn bị rời đi lại, bước tới cầm một cái áo màu vàng mỏng manh khêu gợi lên.
“Hồi bẩm nương nương là áo lót của nương nương!”
Nha hoàn trẻ tuổi vẻ mặt hiền hòa cung kính thấp giọng nói.
“Áo lót? Là lưới đánh cá mới đúng?”
Lăng Tây Nhi cười khanh khách hai tiếng, thì ra người cổ đại cũng có tư tưởng thoáng như vậy.
“Còn cái này...” Nàng lại chỉ chỉ một cái lọ gì đó nhin rất kỳ quái.”
“Hồi bẩm nương nương, là xạ hương!”
“Còn cái kia...”
“Nương nương, là...”
“Ta biết rồi, là cánh hoa hồng!”
Lăng Tây Nhi châm chọc cười khẽ. Xem ra đêm nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên dự định sẽ dùng đao thật súng thật ra trận rồi.
(MTY: chị dùng từ thật mang đầy tính tượng hình)
“Mời nương nương tắm rửa thay quần áo!”
Ngoài cửa, bốn nha hoàn trẻ tuổi khiêng một cái bồn tắm thật lớn tiến vào, đặt ở sau bình phong ngọc thạch, rải cánh hoa hồng trên mặt nước, đặt xạ hương ở góc tường, sau đó cung kính lui ra người cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Lục Nhi và nha hoàn trẻ tuổi vừa mới trả lời.
Các nàng tiến lên, sau khi cung kính cúi người hành lễ, không đợi Lăng Tây Nhi đồng ý, vươn bàn tay nhỏ bé cởi áo ngoài của nàng sau đó thả tóc đen được búi cao của nàng xuống.
“Ê.. ê... ê... các ngươi...”
Lăng Tây Nhi kêu tolàm như vậy có vẻ quá không tôn trọng nhân quyền rồi, người nào đó muốn cưỡng bức nàng, còn muốn nàng tắm rửa sạch sẽ, phun xạ hương, mặc áo lót gợi cảm, trang điểm thơm hương đợi chờ hắn tới.
“Xin nương nương đừng giận, do Vương gia phân phó như vậy, xin nương nương thông cảm cho nô tỳ.”
Hai nha hoàn trẻ tuổi lên tiếng cùng lúc, Lục Nhi nhướng mày, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Thông cảm ư? Vậy người nào thông cảm cho ta đây.”
Lăng Tây Nhi giãy dụa, dùng một tay đẩy hai người ra.
“Nương nương... ngài làm sao vậy?”
Trong mắt Lục Nhi ẩn chứa vẻ khó hiểu, được hầu hạ Vương gia là việc mà các nữ tử thấp kém như họ không bao giờ dám nghĩ đến, chỉ hy vọng vĩnh viễn được ở trong Vương phủ, cho dù ở xa xa nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia cũng tốt, nhưng nương nương thoạt nhìn... có vẻ giống như được yêu thương mà trở nên kiêu ngạo.
“Các ngươi đi xuống đi, ta muốn tự tay tắm rửa!”
Lăng Tây Nhi cương quyết nắm lấy vạt áo của mình, không kiên nhẫn xua xua bàn tay nhỏ bé.
“Nhưng mà Tý hậu (việc hầu hạ trước khi thị tẩm) nương nương chính là nhiệm vụ của nô tỳ...”
Sau khi Lục Nhi và nha hoàn trẻ tuổi bên cạnh nhìn nhau một cái, do dự mở miệng.
“Nhưng bây giờ tan sở rồi, yên tâm đi, tiền lương của các ngươi sẽ không thiếu một xu, ok?”
Nàng cố hết sức đẩy hai người rời đi, đóng cửa phòng lại, thân thể nhỏ bé dựa vào cửa phòng, nhìn trong phòng đột nhiên xuất hiện nhiều vật buồn cười lắc đầu, tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên đến cùng đang làm trò quái quỷ gì đây.
ở bên ngoài phòng, hai nha hoàn trẻ tuổi căn bản không hiểu Tây Nhi vừa nói gì, chỉ biết lắc đầu, tâm trạng thấp thỏm đi ra viện trước báo cáo.
Ánh nến vàng nhạt chiếu vào gương mặt lạnh lùng mị hoặc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trên tay là một quyển sách, hắn hơi cau mày nhìn hai nô tỳ đang quỳ trên mặt đất lạnh run, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh, giống như hắn đã sớm sự liệu được kết quả như thế này.
Hắn nheo đôi mắt hung ác, nham hiểm lạnh lùng hừ một tiếng, vừa cúi mắt nhìm chằm chằm quyển sách trong chốc lát, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:
“Các ngươi đứng lên đi!”
Lục Nhi và nha hoàn trẻ tuổi vừa vui mừng pha lẫn sợ hãi nhìn nhau một cái, cúi đầu tạ ơn, kinh sợ đi ra ngoài.
Cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp bước vào, nét mặt Long Thanh ẩn chứa vẻ phiền lòng và u sầu.
Không nhìn đến sự tồn tại của Long Thanh, đặt sách lên bàn, không nhanh không chậm đứng lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chắp tay sau lưng nghênh ngang đi ra ngoài: “Công chúa Mộng Nhan kia thật sự... A! Ngươi đi đâu?”
Long Thanh vừa muốn tố khổ, tiến lên ngăn cản Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
“Nghỉ ngơi!” hắn chớp chớp lông mi, ánh mắt tà mị.
“Nghỉ ngơi! Bây giờ là giờ nào?”
Long Thanh giống như nhìn thấy quái vật, tâm tư vừa chuyển động, hắn đột nhiên cười mờ ám, khuôn mặt tuấn tú chồm tới:
“Xin hỏi Vương gia ngài nghỉ ngơi chỗ nào vậy?”
“Làm tốt chuyện của mình đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, người không đi cửa chính nhưng lại đi lối cửa sổ.
“Chuyện gì của ta?”
Bây giờ thiên hạ thái bình, hắn chỉ chờ những ngày tháng yên bình mà thôi.
“Nhìn phía sau...”
Chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, thân thể của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã nhanh nhẹn nhảy ra cửa sổ, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng gọi lớn không kiên nhẫn của Mộng Nhan:
“Ta muốn gặp Đoan Tuấn Mạc Nhiên!!”
“Xin lỗi công chúa, Vương gia đang ở.... A!”
Một tiếng hét thảm vang lên, không cần phải nói, lại là công chúa Mộng Nhan kia vừa làm chuyện tốt! nhưng roi ngắn của nàng không phải đã bị hắn giữ lấy rồi sao?
Long Thanh nhăn đôi mày đẹp, nghênh ngang đi đến trước bàn đọc sách ngồi xuống, làm giống như người không có việc gì tiếp tục đọc sách của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Tránh ra, mấy tên cẩu nô tài...”
Nghiến răng nghiến lợi, roi ngắn trong tay phát ra tiếng vù vù, hai gia đinh ngoài cửa không dám đánh trả, chỉ trong chốc lát, sau một hồi đấu nhau, cửa gỗ khắc hoa của phòng đọc sách đã bị một đôi chân đá văng ra.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên.... Hử? tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Nàng giận dữ trừng đôi mắt đẹp, thật là kẻt hù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
“Nơi này không có người ngươi muốn tìm, có phải rất thất vọng không?”
Hắn không để ý những lời nói giận dữ của nàng, cười tà, lười biếng nhướng mắt lên.
“Không sai, chẳng những thất vọng mà còn muốn giết người!”
Roi ngắn trong tay vung lên, roi màu trắng như con rắn nhanh nhẹ phóng ra khỏi hang, xuất ra một trận kình phong sắc bén bắn thẳng về phía Long Thanh.
Mày cũng không nhăn một chút, thân thể ngồi trên ghế hơi cúi thấp xuống, bàn tay to giơ lên, roi ngắn nhìn giống như vươn dài ra, lại bị hắn vững vàng nắm trong tay.
“Ngươi buông tay ra!”
Giang hai chân, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn bắt được nhược điểm của roi ngắn, Mộng Nhan giận đến run rẩy cả người.
“Không thả ra thì sao?”
Long Thanh nhẹ nhướng mày, giọng nói ôn hòa hiền hậu mang theo hơi thở nhàn nhạt, cực kỳ giống những vệt bơ màu trắng li ti như tơ trong li cà phê màu đen mang lại cảm đẹp đẽ vừa mãnh liệt vừa ôn hòa.
“Ngươi dám làm trái ý Bổn công chúa?”
Mày liễu dựng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp của Mộng Nhan giờ đầy tức giận.
“Ngươi biết không, bây giờ dáng vẻ của ngươi rất xấu.” Hắn tà mị liếc khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, cười nhạt.
“Cái gì?”
Nàng ngẩn ra, trong nháy mắt, đôi mắt vốn đang trợn lớn thành hạt long nhãn dường như sắp lọt ra ngoài.
“Ngươi nói gì?” – âm thanh nghiến răng lạnh như băng từ trong không khí truyền đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bỗng trở nên dữ tợn.
“Ta nói bây giờ dáng vẻ của ngươi rất xấu! Một nữ nhân quan trọng nhất là phải thùy mị!”
Hắn không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn của nàng, ánh mắt hắn nhẹ nhàng phảng phất giống như đang nói về thời tiết hôm nay trong lành như thế nào.
Sự tức giận tăng vọt, lan ra mọi ngóc ngách trong lòng, hai tay Mộng Nhan giãy giụa, mi mắt cô đơn nhìn xuống, hai chân trở nên mềm nhũn, chán nản ngồi trên thảm thêu hoa. Nàng nháy nháy đôi mắt xinh đẹp quật cường, khóe môi đáng thương trề xuống, tự chế giễu thều thào:
“Ngươi nói rất đúng... mặc dù ta là công chúa cao quý, nhưng lại....”
Nàng giống như nghẹn ngào thân thể nhỏ bé không biết bởi vì giá lạnh hay bởi vì đau lòng, không ngừng run rẩy trên mặt đất,
“Ngươi... là thiệt hay giả vậy?”
Long Thanh ngẩn ra, vẻ mặt bình thản kia biến mất, hắn hoài nghi nhìn công chúa Mộng Nhan co quắp ngã trên mặt đất, do dự bước tới.
“Ta biết mình đanh đá, mạnh mẽ, vì vậy Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới không thích ta... nhưng mà...”
Nàng ngước đôi mắt sáng như sao, nơi đó có những tia sáng trong suốt lấp lánh.
“... nhưng mà ta thật sự thích hắn, từ phút đầu tiên gặp hắn, ta liền thích hắn không có thuốc chữa... Ngươi nói đi, thích một người có tội gì sao?”
Nàng đáng thương sụt sịt mũi, trong con ngươi đen láy tràn ngập vẻ ai oán.
“.....”
Không khí xung quanh nhất thời im lặng, bị ánh mắt thương cảm của nàng khiến cho hắn hoang mang sợ hãi, thân thể cao ngất hiên ngang của Long Thanh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Ngươi nói đi, ta nói có chỗ nào sai sao?”
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, giống như con mèo nức nở, đánh nhẹ vào bả vai của hắn.
Mặc dù cách áo lạnh dày cộm, Long Thanh đáp lại là một cái giật mình, lần đầu tiên tiếp xúc với nữ nhân gần như thế, khiến hắn không biết phải làm sao, hắn suy nghĩ một chút, mở miệng khó khăn nói:
“Ngươi là...”
“Hu hu...! Ta thật sự rất thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên...”
Nàng khóc, hai tay quàng lên vai Long Thanh, sau đó ôm lấy bờ vai rắn chắc của hắn. Thân thể hắn trở nên cứng đờ, khóe miệng Long Thanh vừa nứt ra vừa run run, cuối cùng cũng kích động nói không thành câu cú gì:
“Công chúa... Ngươi... ngươi... ngươi...”
Ghé vào bờ vai Long Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Nhan chợt thay đổi, nét mặt đáng thương kia thoáng một cái biến mất, thay vào đó chính là vẻ âm độc, đanh đá. Nàng nhe hàm răng trắng bén nhọn hướng về cổ Long Thanh hung hăng cắn một miếng.
“A...” một cơn đau đớn từ cổ truyền đến, Lonh Thanh nhịn không được đưa tay đẩy mạnh Mộng Nhan ra, nét mặt tuấn tú tràn ngập vẻ không thể tin được.
“Cho ta biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ở đâu?”
Vừa mới giống như con chó nhỏ cắn người, Mộng Nhan lập tức giống nhe vô sự theo sát phía sau.
.....
Trong phòng, Lăng Tây Nhi nghiêm trang tựa ở bên giường, ngây ngốc nhìn khung cửa gỗ khắc hoa, khuôn mặt luôn tươi sáng hiện tại là một trời tăm tối, đôi mắt to đen láy càng mang sắc thái ảo não đầy sầu khổ.
Nàng nhìn sang các vật trên bàn trà cách đó không xa, vẻ ảo não trong mắt càng sâu, nhịn không được thở dài, một lần nữa kiểm tra lại ‘vũ khí’ xem còn không, mày nhíu chặt hơi có chút hòa hoãn.
Nàng suy nghĩ một chút, lo lắng khoác áo lông cừu mặc vào, sau đó tiếp tục ngây ngốc nhìn ra cửa phòng.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên với khuôn mặt búp bê lạnh lùng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngoài phòng, nhìn ánh nến vàng rực rỡ chiếu sáng trong phòng, ánh mắt tự nhiên trầm xuống như đang suy nghĩ. Một khắc sau, trong mắt lạnh lùng bắn ra những tia sáng mê người, đôi mắt to đen lúng liếng nhẹ nheo lại, khóe miệng hồng phấn nhếch lên, hất đầu một cái, mạnh mẽ mở cửa phòng ra.
Cửa phòng ‘Chi nha’ một tiếng mở ra, Lăng Tây Nhi khẩn trương nắm chặt quần áo của mình, nàng cảnh giác nhìn vòng qua, một cơn gió lạnh thổi vào làm ánh nến càng thêm chập chờn lay động, ánh nến chiếu rọi lên dáng người thon dài, nhìn rất mê người...
“Nương tử?”
Trong ngọt ngào mang theo sự nghịch ngợm nhàn nhạt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chạy nhanh qua đóng cửa lại, giống như cảm thấy rất lạnh, vội xoa bàn tay nhỏ bé, dậm chân một cái tiến lên, trong đôi mắt to đen láy tràn ngập vẻ ai oán, mũi hồng hồng, đáng yêu vô cùng.
“Hử?” -- Thật không ngờ tiểu tuấn tử xuất hiện, Lăng Tây Nhi có chút trở tay không kịp, hai tay vẫn còn khẩn trương nắm chặt áo lông cừu màu trắng trên người.
“Các ma ma nghĩ thật chu đáo, ở trong phòng còn mặc áo lông cừu nhiều lớp như vậy, nương tử rất thông minh nha!”
Hắn cười tiến lên, vươn tay ra, trong hai con mắt là vẻ chờ đợi, hắn muốn nàng làm ấm tay cho hắn.
“Cái gì?” bây giờ là tình huống nào vậy? Lăng Tây Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng khó có thể kháng cự vẻ khẩn cầu trong ánh mắt đáng yêu kia, ma xui quỷ khiến, nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy đôi tay lạnh như băng đó ủ trong tay, thuận tiện hà thổi hơi ấm.
“Nương tử thật tốt!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn chứa vẻ tươi cười đắc ý, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, thuận tiện dựa thân thể đang lạnh run vào thân thể ấm áp của nàng, bốn chậu than trong phòng đang thiêu đốt hết công suất, tỏa ra hơi nóng.
Lăng Tây Nhi nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên đem toàn bộ thân thể dán sát lên người nàng, trong khoảng thời gian ngắn chưa định thần kịp, nhưng nàng đã hoàn toàn làm tốt chuẩn bị thề bảo vệ sự trong sạch của mình!
“Hả! Nương tử, cái này là cái gì, rất dọa người nha!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhăn mày, từ phía sau Lăng Tây Nhi lấy ra một cây kéo.
“Cái gì?” Lăng Tây Nhi ngẩn ra, sau đó ra sức nặn một nụ cười xấu hổ:
“Là ta dùng để cắt móng tay... ngươi muốn thử một chút không?”
Nàng quơ quơ cái kéo nhiệt tình đề nghị.
“Không cần đâu, bỏ xuống đi! Kéo sẽ làm nàng bị thương.”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười ngọt ngào, tiện tay ném cái kéo xuống dưới giường vào tận bên trong.
“Được được!” gật đầu, khuôn mặt nàng nóng lên, cụp mắt, dáng vẻ phục tùng.
“À, nương tử, còn cái này là cái gì vậy?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống như đang xem xét, một lần nữa tại đầu giường tìm được một đoạn dây thừng.
“Cái này, cái này....” là dùng để trói người!
“Cũng nên vứt nha, không an toàn!”
Bàn tay to vung lên ném một cái, cuối cùng dây thừng đã không thấy rồi.
“Nuong tử, sao nàng mặc nhiều áo như vậy, không cảm thấy nóng sao?”
Hắn dựa vào người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trước ngực nàng, tựa như con mèo nhỏ khiến người yêu mến.
“Gì vậy?” trán của hắn dường như cố tình lướt nhẹ qua đôi môi anh đào của nàng , hơn nữa trong lòng nàng tựa như có lửa đốt, càng khiến nàng không kìm lòng nổi.
“Hay là cởi áo khoác lông cừu ra nha?”
Hắn dương dương tự đắc nhướng đôi lông mày đẹp mắt cuồng nhiệt đề nghị, đôi mắt tựa như nước hồ thu trong suốt có thể nhìn thấy đáy, không chút tạp chất, tiến thẳng vào lòng người.
Nàng mặc bên trong là tần tần lớp lớp dày như áo giáp, năm loại bảy màu tầng tầng lớp lớp, nhìn có chút buồn cười.
Hắn trừng đôi mắt đen cảm thán:
“Nương tử, trang phục này thật đúng là kiểu mới nha!”
“A.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cảnh báo nguy hiểm trong lòng Tây Nhi hoàn toàn được giải trừ, nàng nhìn khuôn mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong mắt hắn tràn ngập vẻ lưu luyến, so với Đoan Tuân Vương gia vô tình lạnh lùng vào cao ngạo kia, nàng càng thích nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên như vậy hơn.
“Nương tử, chúng ta ngủ nha!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên túm lấy áo giáp của nàng, mở miệng cười hì hì, đôi mắt đen nháy nháy, lông mi dài tựa như con bướm nhẹ nhàng, đẹp đẽ.
“Ngủ?” – chuông cảnh báo trong lòng một lần nữa vang lớn, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn.
“Nương tử không muốn sao, khí trời lạnh như thế, hai người ngủ chung mới ấm áp.”
Hắn nghiêm túc mở miệng.
“Hả?” – lý do thật tốt.
Để đề phong chuyện xảy ra, ở giữa được ngăn bởi chăn bông, Lăng Tây Nhi còn có áo giáo bảo vệ an tâm nằm xuống. Đoan Tuấn Mạc Nhiên bên cạnh chỉ mặc một cái áo lót màu trắng, rúc vào trong chăn ấm áp, chớp chớp đôi mắt đen sáng long lanh nhìn chằm chằm Lăng Tây Nhi không chớp mắt.
“Ngươi nhìn cái gì?” nàng xoay người, gối tay dưới đầu, mắt to nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Nhìn nương tử a!”
Hắn cười hì hì mở miệng, trên khuôn mặt không ngờ hiện ra chút thẹn thùng
“Hử!” Lăng Tây Nhi ngẩn ra, lúc này mới ý thức, hình như từ khi vào cửa, hắn luôn miệng gọi ‘nương tử’ này ‘nương tử’ kia.
“Nương tử thật xinh đẹp!” cái miệng tựa như thoa mật, đôi mắt to đen chớp chớp, nét mặt và ánh mắt của hắn thực chân thành vô cùng.
“Phải không?”
Lăng Tây Nhi không nhịn được sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của mình, tỏng lòng đột nhiên rung động, không rõ là cảm giác gì, chỉ si mê nhìn gương mặt đáng yêu đến cực độ trước mắt, hắn cứ như vậy nhìn nàng không chớp mắt.
Đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy sâu thẳm mê người, trong nháy mắt hút linh hồn của nàng vào đó, nàng như mất hồn bị hắn kéo thẳng vào trong một mảng ánh sáng rực rỡ, cho đến khi khuôn mặt tuấn tú trước mắt ngày càng phóng đại, hơi thở cực nóng phả lên trên mặt nàng.
Không khí trong phòng tự nhiên nóng lên, nàng bắt lấy chăn bông cầm thật chặt, tim giống như ngừng đập, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn bóng đen đang cúi người xuống.
“Nương tử, ta muốn hôn nàng.”
Hắn cong cái miệng nhỏ màu hồng phấn, trong ánh mắt có sự ham muốn nhè nhẹ.
“Cái gì?”
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra kinh ngạc, bị người nào thừa dịp tiến vào, đôi môi nóng hổi vừa tiếp xúc với đôi môi anh đào của nàng khiến thân thể của nàng lập tức không tự chủ mà run rẩy.
Nụ hôn nhẹ từ từ trở nên sâu hơn, cái lưỡi linh hoạt cũng không chịu cô đơn, lướt nhẹ theo hàm răng của nàng chậm rãi hướng vào trong đoạt lấy từng tấc, sau khi thành công tách hai hàm răng của nàng ra, lập tức quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng nhiệt tình triền miên cùng một chỗ.
Ánh nến chập chờn, bóng đêm khôn cùng, màn trướng lay động, hai dáng người nhẹ nhàng hợp lại cùng một chỗ, hôn môi, ôm nhau, cho đến khi hai người thở dốc ngày càng trầm thấp, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng mập mờ...