Long Thanh nhíu mày, mắt sáng lên nghĩ đến tất cả những điều đã dự định lúc trước đều bị phủ định.
Hắn đứng dậy, sau một lúc bàn bạc kỹ lưỡng nói:
“Long Thanh, ta sẽ vào cung.”
Đoàn Tuấn Mạc Nhiên đi được hai bước thì hoài nghi quay sang, hắn đi ra thư phòng, không ngờ rằng thấy Lăng Tây Nhi vốn không chịu ngồi yên lại đang vôi vàng chạy đến đây.
“Nương tử tìm ta sao?”
Sợ Tây Thi tự trách mình, trên mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên mang theo vẻ tươi cười, Lăng Tây Thi thấy thế càng cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn, việc Tiểu Tuấn Từ xuất hiện lúc bình thường là không có điều gì tốt đẹp hết!
Giấy không gói được lửa, Lăng Tây Thi thấy ngoãn ngoãn thừa nhận là cách tốt nhất vì thế nói:
“Ta vừa vào cung”
Nét mặt vui cười lập tức biến mất, nụ cười ngọt ngào trên môi trở nên cứng ngắc, đôi mắt đen lúng liếng trở lên âm ngoan:
“Nàng không nghe lời ta.”
Hắn lạnh lùng tiến lên, vươn tay về phía Tây Thi đang đứng, bàn tay ôm lấy nàng lướt qua Lục Nhi đi thẳng vào trong phòng, hắn muốn Lăng Tây Nhi nhớ kỹ lời hắn nói không phải là đùa, đừng tưởng rằng hắn sủng nàng thì nàng muốn làm gì thì làm!
“Ta có thể giải thích!”
Cô gái tốt không để ý chuyện trước mắt, dù là không nhìn thấy hắn nhưng vẫn cảm thấy được áp bức, Lăng Tây Nhi biết hắn tức giận như thế nào, nhưng nàng cũng không muốn chọc hắn tức giận, chỉ là nàng muốn làm một người vợ hiền mà thôi.
“Không cần!” cửa phòng bị một người thô bạo đóng lại làm cho Tây Nhi sợ hãi run run trong lòng, thầm nghĩ nam nhân này sẽ không thật sự muốn….
“A!” nàng kêu lên sợ hãi, mới sáng sớm mà cái mông đã chịu tội, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên vẻ uất ức, khóe miệng bất mãn cong lên.
“Lăng Tây Nhi, ta đã nói nàng đừng khiêu chiến giới hạn của ta mà!”
Hắn âm ngoan mở miệng, giọng điệu lạnh băng hướng tới trước khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trước mặt nàng lúc này không phải là một phu quân sủng ái nàng mà là Vương gia lãnh khốc vô tình, trong con ngươi lóe ra ánh nhìn thản nhiên mà sắc bén khiến kẻ khác cảm giác được cái lạnh đang xâm nhập.
“Ta…. không có….”
Một cỗ hàn ý xâm nhập làm cho Lăng Tây Nhi thẳng tắp lùi về phía sau, đang suy nghĩ nàng làm chuyện này thật sự không thể tha thứ được sao? Không phải nha, việc nàng làm với việc cố ý mưu toan là khác nhau nha!
“Nàng hãy yên ổn ở trong nhà cho ta!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, lời nói ra như mệnh lệnh không cần phải bàn cãi.
“Ta…”
Tây Nhi khiếp đảm liếc mắt nhìn hắn, lời kháng nghị chưa kịp nói ra đã hóa thành một dòng nhiệt nóng xông lên ngực, lên tới yết hầu, thẳng đến cổ họng, ra đến môi của nàng, nhưng trong một giây cuối cùng thì lặng lẽ nuốt vào, bởi vì nàng nhìn thấy vẻ lo lắng cùng oán giận trong mắt hắn, hắn chỉ là muốn dùng phương thức bá đạo để bảo vệ nàng!
“Ta sẽ nghe lời!”
Nàng gật đầu, trong lòng mặc dù giận chính mình không có chí khí nhưng vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên nàng có thể nhẫn!
Lửa giận trong mắt hắn cũng không giảm bởi những lời nàng nói, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, giống như việc một đứa trẻ đang ngồi trên ghế khắc hoa bực bội, lông mày gắt gao nhăn lại.
“Ta nói rồi ta sẽ nghe lời chàng nói mà, chàng còn lo lắng cái gì hả?”
Tây Nhi nhu nhược mà ngu muội tiến lên, giật nhẹ ống tay áo của hắn, ló khuôn mặt nhỏ nhắn ra, cái mông đã chịu đau một lần rồi, nàng cũng không muốn lần nữa đâu.
“Nàng hãy tự thu xếp và an phận thủ thường đi!”
Hắn lạnh lùng mở miệng nói rồi phất tay áo ra khỏi phòng, Tây Nhi ngẩn người ra cẩn thận cân nhắc lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nghe ra thì phảng phất như có ý tứ cảnh cáo nàng không cần hồng hạnh vượt tường? Hắn nhất định là đang gặp rất nhiều chuyện phiền lòng đây.
Làm theo lời Long Thanh nói, không cần Lăng Tây Nhi mở miệng, Long Thanh triệt để…
Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên lo lắng, nàng lại càng phiền não hơn, lông mày lập tức nhíu lại.
“Ngươi đưa Mộng Nhan trở về rồi à?”
Tây Nhi nhướn mày, giương đôi mắt xinh đẹp lên đánh giá Long Thanh.
“Rồi!”
Long Thanh cúi đầu, thu mắt với bộ dạng phục tùng, nhìn không ra vẻ mặt gì.
“Nàng chắc hẳn là muốn quay lại nha? Sao ngươi không cho nàng cơ hội?”
Tây Nhi thở dài, đúng là một nam nhân không biết quý trọng
“Làm sao ngươi biết đươc?”
Long Thanh tức cười đảo mắt, kinh ngạc nhìn nàng, trên môi của nàng là nụ cười như đã đoán trước được.
“Ta nghĩ ít nhất ngươi nên đưa nàng quay lại đây chứ, có lẽ lòng của nàng vẫn còn ở lại vương triều Đoan Tuấn!”
Tây Nhi khẽ thở dài, mặc dù lợi dụng tình cảm của nàng có chút hèn hạ nhưng đó là cách tốt nhất.
“Không sai, lòng của nàng luôn đặt vào lão Đại, đó là lý do ta không mang nàng quay lại đây, chẳng lẽ người thích cả ngày nhìn thấy tình địch của mình sao?”
Long Thanh liếc nhìn Tây Nhi, chậm rãi mở miệng, trong lời nói len vào một chút khổ sở.
“Long Thanh, ngươi có biết bây giờ bộ dáng của ngươi giống như là nam nhân đang ghen không, trong lòng nhất định là rất chua xót nha?”
Tây Nhi trêu ghẹo nói, lòng của Mộng Nhan đúng là vẫn ở trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng rất nhanh sẽ quên thôi!
“Đại sư tẩu, không cần phải đùa như vậy!”
Long Thanh đỏ mặt, hắn xấu hổ ho khan một tiếng rồi quay sang làm bộ như đang thưởng thức mặt trời lặn trong ánh chiều tà.
“Long Thanh, đi bảo vệ Tiểu Tuấn Tử đi, đừng để hắn vào cung một mình!”
Tây Nhi đột nhiên thở dài một hơi, mặc dù vừa rồi nói vui đùa nhưng thời gian này rất căng thẳng, cục diện trong cung đã ổn định, Tiểu Tuấn Tử đãkhông còn giá trị lợi dụng nữa, bây giờ giết hắn vừa có thể diệt trừ đại họa vừa có thể làm cho lui binh, chuyện này còn dựa vào tâm tư của Hoàng thượng, nếu là tiều nhân thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên chắc sẽ không sống lâu được.
“Ngươi đang lo lắng Hoàng thượng sẽ…”
Long Thanh thấp giọng nói, ý tứ còn lại mọi người đều rõ cả.
“Không sai, có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, xưa nay đạo lý này không bao giờ thay đổi!”
Tây Nhi thập giọng nói, nét mặt không nén nỗi lo lắng. Long Thanh đảo mắt, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, trong mắt lóe lên một loạt cảm xúc khác lạ, khóe môi nhàn nhạt cười:
“Ta đột nhiên phát hiện trên người ngươi có rất nhiều điều bí mật, lúc thì vụng về như heo, lúc thì thông minh, không biết đâu mới là con người thật của ngươi đây!”
“Ngươi đang khích lệ ta hay đang châm chọc ta vậy?”
Tây Nhi tức giận nhìn hắn, nàng chỉ là người biết thời thế mà thôi, khi còn là nha hoàn thì phải vụng về, thể hiện mình thông minh so với chủ tử là tự mình tìm chết nha, nếu là Vương phi rồi tất nhiên sẽ không để cho người khác xem thường, huống chi nàng là người thế kỷ hai mươi mốt, sống trong xã hội đầy mưu toan?
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ Vương gia thật tốt!”
Trong mắt Long Thanh thoáng hiện lên suy tư, hắn trịnh trọng gật đầu.
“Đây là thuốc nổ ta điều chế, ta chỉ hy vọng ngươi dùng nó đúng lúc để tự bảo vệ mình, không nên cho người khác dùng!”
Đó cũng là nguyên nhân nàng không cho Long Thanh biết cách điều chế, nếu nàng đã ở tại thời đại này thì nên tuân thủ quy định ở đây.
“Ta biết!”
Nét mặt Long Thanh khó nén nổi nỗi vui mừng lẫn sợ hãi, hắn đem treo gói đựng thuốc nổ lên, sau đó Tây Thi đem kíp thuốc nổ giao cho hắn, chỉ cần nó hoạt động tốt ít nhất cũng uy hiếp đối với Phiên quốc
“Long Thanh ngươi hãy lặng lẽ đem Mộng Nhan trở lại đây đi!”
Tây Nhi xoay người đi được vài bước ra khỏi chòi nghỉ mát, ngoái đầu nhìn lại nói, Mộng Nhan là điểm mấu chốt gây lên trận chiến tranh này!
“Nhưng mà gia hắn….”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng sẽ không có đồng ý.
“Ngươi nói đi cũng phải nói lại, tình thế bây giờ không giống với trước kia, hắn sẽ đồng ý!”
Tây Nhi cau mày nói.
“Ta sẽ thử một lần nữa!” Long Thanh gật đầu.
Trở lại phòng, Tây Nhi đem hai cuốn sách Long Thanh vừa đưa cho nhìn xem một lát, hai tay nắm chặt bút lông viết phương thuốc, trên trang giấy hiện lên dòng chữ không khác mấy so với gà bới, sau đó giao cho Lục Nhi đi lấy thuốc.
“Nương nương, Vương gia không cho người vào cung!”
Lục Nhi nhận lấy phương thuốc khó khăn mà mở miệng.
“Ta không đi, ngươi đi, mỗi ngày ngươi chỉ cần đem thuốc giao cho Hoàng thượng là được, nhớ kỹ phải giao tận tay Hoàng thượng, rồi hắn sẽ mang cho Thái hoàng Thái hậu!”
“Vâng, nương nương!”
Lục Nhi đành phải đáp lời.
Tại ngự thư phòng, Đoan Tuấn Mạc Bắc nhăn mày, đưa tay khép quyển sách lại, ngước mắt lên nhìn hy vọng Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể đưa ra một ý kiến hay.
“Ta sẽ tự mình đàm phán với Mộng Hoàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi mở miệng, vẻ mặt ngưng trọng.
“Tự mình?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc hiển nhiên bị những lời của hắn làm cho kinh hãi, không phải Mộng Hoàng cần chính là đầu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao, như vậy chẳng phải rõ ràng là tự đi tìm cái chết sao?
“Chuyện này vì ta mà xảy ra, đương nhiên phải do ta giải quyết, Hoàng thượng, chính sách nông nghiệp vừa mới được ban hành, Hoàng thượng có chuyện quan trọng hơn cần phải quan tâm đó là vấn đề quốc khố. Chuyện của Mộng hoàng cứ giao cho thần đệ, thần nhất định sẽ không phụ sứ mạng người giao cho!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói tựa như lời thề son sắt, làm cho Hoàng thượng cuối cùng cũng mở miệng cười.
“Thập lục đệ, trẫm biết chỉ có ngươi mới giải quyết được chuyện này!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc tiến lên, vỗ lên bờ vai của hắn, sung sướng thở dài một hơi.
“Cảm ơn Hoàng thượng tín nhiệm!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt cười, chỉ mong lòng Hoàng thượng sẽ không thay đổi!
Bệnh tình của Thái hoàng Thái hậu đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không thở hổn hển như trâu, dần dần đã ăn được một ít đồ ăn, đương nhiên mỗi ngày vẫn phải uống chén thuốc do tự tay Hoàng thượng mang tới.
Mặc dù Lăng Tây Nhi không xuất hiện nhưng hận ý trong lòng Thái hoàng Thái hậu lại càng ngày càng tăng, theo thân thể chuyển biến tốt, tinh thần ngày càng phấn chấn, vẫn không quên sự tình trọng yếu, trút toàn bộ sự tức giận lên người Lăng Tây Nhi, mỗi ngày đều ra sức mắng nàng, không ngừng tuyên bố khi nào thân thể tốt lên nhất định phải giết Lăng Tây Nhi.
Ngày hôm đó, Hoàng thượng vẫn như cũ đem chén thuốc đến, Thái hoàng Thái hậu vừa thấy hắn đã không ngừng mắng hắn, nhưng sắc mặt vẫn không vui như cũ, bà ta không hề quên bởi vì Hoàng thượng vô năng nên để cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm bừa quá mức làm cho bà ta té ngã trên mặt đất, sau đó thì bệnh không dậy nổi.
“Hoàng nãi nãi, người hãy uống thuốc ngay khi còn nóng nha!”
Lăng Tây Nhi đưa thuốc tới hắn đều tự mình mang tới cho Thái hoàng Thái hậu, không chỉ vì hiếu thuận mà quan trọng hơn là hắn thấy rõ ý tứ của Tây Nhi, nàng không muốn bất cứ kẻ nào có cơ hội vu oan giá họa cho nàng.
Mặc dù sắc mặt Thái hoàng Thái hậu không vui, nhưng mà được chết tử tế còn hơn phải sống vất vưởng, huống chi là được hưởng quyền lợi của Thái hoàng Thái hậu, không nói hai lời liền lấy chén thuốc uống xong đưa lại chén cho Đoan Tuấn Mạc Bắc, sau đấy một khắc rốt cuộc vẫn đem nghi vấn trong lòng ra hỏi:
“Hoàng thượng vừa mời được thái y tốt sao? Lần này thuốc rất hữu hiệu, Hoàng thượng nên thưởng cho hắn nhiều ngân lượng hơn, không như cái đứa tiểu tiện nhân kia, đến xem rồi bỏ đi, vốn không có bản lãnh gì hết!” Bà ta tỏ ra khinh thường, thái độ với Lăng Tây Nhi xem thường đến cực điểm.
Nhẹ nhàng thở dài, Đoan Tuấn Mạc Bắc chậm rãi mở miệng:
“Hoàng nãi nãi, chén thuốc ngài uống chính là do tiểu tiện nhân kia dâng lên!”
Một câu nói làm cho Thái hoàng Thái hậu trố mắt lên hai giây, sau đó không tin mở miệng hỏi:
“Thật là nàng ta sao, ta còn tưởng nàng ta sẽ đầu độc chết ta chứ!”
Nàng lạnh lùng cười, thuận tay vứt chén thuốc nhỏ trên mặt đất.
“Hoàng nãi nãi, mấy ngày nay nãi nãi cũng thấy bệnh của người có khởi sắc hơn đúng không, thập lục đệ muội đã không ngại khó tỏ rõ thành ý!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ thở dài một hơi, hắn thật tâm muốn hòa giải thù hận giữa hai người.
“Hoàng thượng không cần nhắc đến chuyện này, ai gia nghe nói bởi vì chuyện của Mộng Nhan mà làm khó dễ, muốn cái đầu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên?”
Bà ta chậm rãi mở mi mắt thấp giọng nói.
“Đúng là chuyện này rất khó giải quyết, nhưng thập lục đệ đã nghĩ ra biện pháp giải quyết!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc cười cười, ngồi xuống cạnh giường.
“Hoàng thượng vẫn còn tin tưởng Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao?”
Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng nheo mắt lại, thấp giọng nói.
“Hoàng nãi nãi nói lời này là có ý gì?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh ngạc, sắc mặt khẽ thay đổi.
“Lần trước bởi vì chuyện của tiều tiện nhân kia, thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngươi cũng thấy rõ còn gì, trong tay của hắn nắm binh quyền, sớm muộn gì cũng là mối họa, chẳng lẽ Hoàng thượng không nghĩ tới hắn sẽ dùng binh quyền làm phản sao? Hắn vốn là thần tử phải vì nước là tất nhiên, công lao chấn thủ biên cương cũng không phải là cái gì to tát!”
Bà ta lạnh lùng mở miệng, nói ra những lo lắng về Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Hoàng nãi nãi, nếu thập lục đệ muốn làm Hoàng thượng thì hắn đã sớm làm khó trẫm nhân sự tình lần trước rồi, Hoàng nãi nãi đừng nghe người khác dèm pha, vả lại nếu như Phiên quốc thật sự muốn đầu của thập lục đệ, không cần phải nói thập lục đệ là hoàng thân quốc thích, dù có là một Vương gia hậu duệ quý tộc bình thường, trẫm cũng không thể đáp ứng yêu cầu của Phiên Quốc, vương triều Đoan Tuấn ta chả nhẽ lại để cho thần dân của mình dễ dàng bị ăn hiếp vậy sao?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc cười lạnh nói, hắn không phải là một Hoàng thượng tốt, nhưng có người phò trợ tốt, đã dùng người thì không nên nghi ngờ người, nếu nghi ngờ người thì không dùng người, đó chẳng phải là đạo lý không thay đổi từ thiên cổ tới nay sao.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên định của Đoan Tuấn Mạc Bắc, Thái hoàng Thái hậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng bà phảng phất bị chấn động, đôi môi khô ráp gắt gao mím lại, việc bà ta đang làm là đúng hay sai đây?
“Hoàng nãi nãi nếu mệt rồi nên nghỉ sớm đi ạ, tôn nhi mong người mau mau khỏe lại! Hậu cung luôn là một tay người cai quản, giờ người bệnh hoàng hậu các nàng đang rất hoang mang lo sợ đấy ạ!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ nhàng nắm tay bà ta cười cười, lời nói ôn nhu chậm rãi làm lòng bà ấm áp. Cả trượng phu, con lần lượt đều qua đời, bà chỉ còn đứa cháu có thể dựa vào.
Ông trời vẫn còn thương xót bà, Đoan Tuấn Mắc Bắc là người trị quốc mặc dù không bằng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ít nhất là người có tấm lòng thiện lương, nắm rõ đại cục và biết thời thế… Nếu không vương triều Đoan Tuấn đã diệt vong rồi…
Bà nhẹ thở dài một hơi, khóe môi cười lạnh, đã qua sáu mươi năm, tâm bà cũng không quá dao động nếu không cũng sẽ không để đến tuổi xế chiều mới làm khó dễ. Bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên ăn hiếp Mộng Nhan nên không cam lòng, bà đã gửi đi một phong thư, cố ý tạo thời cơ cho Phiên quốc làm khó dễ nhưng trong nháy mắt bà đã thanh tỉnh, bà thật sự có chút hối hận rồi, vương triều Đoan Tuấn là cố hương nơi bà đã sinh sống sáu mươi năm rồi!
“Hoàng thượng…”
Bà chậm rãi mở mắt ra, khóe môi mang theo một nụ cười khổ:
“Vị trí này làm cho Hoàng thượng vất vả nhiều rồi!”
Bà cười ấm áp, giống như khi dạy dỗ Đoan Tuấn Mạc Bắc còn bé.
“Hoàng nãi nãi, tôn nhi thật sự quá mệt mỏi, nhưng phụ hoàng đã giao phó nên ta phải cố gắng làm tốt!”
Hắn dựa đầu vào trước ngực Thái hoàng Thái hậu, giống như khi còn bé thường nhẹ nhàng cọ cọ vào bàn tay của bà.
“Tốt, tốt, cháu của ta rất có chí khí!”
Bà thì thào mở miệng, giọng nói khàn khàn, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn đôi long phượng trên giường, nhàn nhạt thở dài một hơi.
……..
Nơi biên cảnh, nhìn những lều trại phía xa xa, nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở lên ngưng trọng, phía sau hắn chỉ có Long Thanh. Hai người hai ngựa so với thiên quân vạn mã của Phiên quốc thật là kém xa.
“Lão đại, chúng ta đi như vậy có phải rất mạo hiểm không?”
Lần này Hoàng đế Phiên quốc không phải muốn cái đầu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngươi sao? Như vậy không phải ngươi tự mình dâng lên sao…
Mặc dù hai nước từ trước đến nay không có giao chiến với nhau nhưng đối với việc chuẩn bị thì lúc nào cũng sẵn sàng, muốn làm khó dễ Phiên quốc e rằng… nguy hiểm, Long Thanh lắc đầu!
“Thế tại sao ngươi còn đi theo ta!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn lạnh đến cực điểm.
“Lão Đại, phu nhân bảo ta cướp Mộng Nhan về, nàng nói Mộng Nhan là nguyên nhân gây ra trận chiến tranh này!”
Long Thanh ruổi ngựa tiến lên thấp giọng nói, nói xong nhìn đến sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Nghe được tên Lăng Tây Nhi, nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút dịu lại, nhưng đề nghị của nàng làm cho hắn trầm tư hồi lâu, lạnh lùng mở miệng:
“Xem tình hình này, nếu Mộng Hoàng thật sự muốn đầu ta, đến lúc đó muốn tránh cũng không được!”
“Đã biết, lão đại!”
Long Thanh đáp lời, gắt gao đi theo phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ruổi ngựa tiến lên đối diện với thị vệ tuần tra biên cảnh hô lớn một tiếng:
“Nhanh đi bẩm báo với Hoàng đế quý quốc, có thập lục Vương gia vương triều Đoan Tuấn cầu kiến!”
Tên thị vệ nghe xong, nhanh chóng quét mắt về phía hai người rồi cấp tốc về bẩm báo.
“Người đến chỉ có hai người?”
Mộng Hoàng âm ngoan nheo mắt lại, thật là to gan nhỉ!
“Người đến thật sự báo danh là thập lục Vương gia sao?”
Đại hoàng tử tiến lên, trong mắt tràn ngập nỗi hoài nghi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật có dũng khí lớn nha!
“Để cho bọn họ vào! Hoàng nhi, các ngươi hãy chuẩn bị tốt để ứng chiến!”
Mộng Hoàng cười lạnh một tiếng, cơ hội này tới thật quá dễ dàng!
“Vâng!”
Ba vị hoàng tử nhìn nhau một cái, trong mắt cả ba đểu rất hưng phấn, đã sớm nghe nói thập lục Vương gia của vương triều Đoan Tuấn âm ngoan, nham hiểm, võ công đệ nhất thiên hạ, hôm nay vừa hay có cơ hội lãnh giáo một phen!