Mục lục
Vô Diệm Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Nhi vừa đi vào sảnh đã nhìn thấy Liên Nhu, bà khẽ cau mày nhưng lại mang một vẻ đẹp cổ điển cao quý mềm yếu, mặc dù đã qua tuổi năm mươi nhưng vẻ xinh đẹp của bà xác thực hiếm thấy trong nhân gian, làn da mềm mại nhẵn bóng không một nếp nhăn, đôi mắt hẹp dài hơi xếch hàm chứa bao nhiêu phong tình, ẩn chứa một chút tình ý, đôi môi anh đào hồng hồng, nhìn chỉ giống như một thiếu phụ ngoài 30 mà thôi, khoác trên mình bộ y phục trắng nõn không nhiễm chút bụi trần, khiến cho người khác khi nhìn vào không nhịn được muốn tiến lên mà cẩn thận tỉ mỉ che chở.

“Nương!”

Bởi vì tính tình khá hợp với Liên Nhu nên Tây Nhi nóng lòng chạy lên phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Lần này Liên Nhu đến Bắc Vân Sơn tìm Trường Ninh vương, thầy một mình bà trở về, không thấy lão Bất Tử và Trường Ninh vương đâu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Liên Nhu ngước mắt lên, miễn cưỡng cười cười, hai hàng lông mày vẫn không giãn ra.

“Người có lời muốn nói với ta sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lên tiếng, lời nói không mang theo chút tình cảm nào. Trong lòng của hắn vẫn còn khúc mắc với chuyện của mẫu thân và hoàng thúc của hắn.

Vốn định tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên bàn bạc nhưng nhìn thấy thái độ lạnh lùng của hắn, Liên Nhu khẽ hé đôi môi anh đào ra rồi đóng lại, đôi mắt cụp xuống.

Trừng mắt liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Tây Nhi tiến lên, lại nắm lấy tay Liên Nhu:

“Nương, hay là vào phòng khách đi, bên trong ấm hơn, chúng ta có thể từ từ tâm sự, đúng rồi, con còn muốn nói cho nương nghe một tin tức!”

Chỉ vài lời đã hóa giải được không khí xấu hổ giữa Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Liên Nhu, Liên Nhu cảm kích nhìn Tây Nhi, gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào phòng khách.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn theo bóng hai người, khóe môi khẽ nhếch lên, cười khổ một tiếng, làm sao trong lòng hắn không từng nghĩ đến việc gọi một tiếng mẫu thân cơ chứ, nhưng mà…

Hắn nhớ tới Liên Nhu bởi vì có tư tình với Trường Ninh vương đã hại hắn vài chục năm không có mẫu thân thì trong lòng tự nhiên lại thấy đau đớn như có kim đâm!

“Lưu An, vừa rồi ngươi nói gì?”

Hắn chuyển tầm mắt, ép buộc mình không được nghĩ đến những chuyện phiền lòng nữa.

“Vương gia, mấy ngày nay người không ở nhà, Hoàng thượng ba phen mấy bận đến thăm Mộng Nhan công chúa, còn dặn dò hạ nhân hầu hạ, thần sắc do dự, muốn nói lại thôi, hình như có chuyện gì đó…”

“Dẫn ta đến hậu viện!”

Hắn lạnh lùng nói, lướt qua cửa hông trong hoa viên, góc tối tăm lạnh lẽo nhất trong hậu viện là phòng củi, gần hai tháng nay Mộng Nhan vẫn ở trong phòng củi, vải áo thô sơ, cơm rau dưa, bổ củi nấu cơm.

Mặc một bộ vải thô, hai bên trán hiện lên vết đỏ thẫm, dùng sức vung búa nện xuống một cây gỗ, mái tóc đen dùng một cây đũa trúc búi lên, xa xa nhìn lại quả thật khá giống nha hoàn hạ đẳng trong phủ.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đến gần, ánh mắt lạnh như băng dần dần dịu lại, hai tháng, vậy là đủ rồi!

Thấy có người đến, Mộng Nhan theo thói quen ngước khuôn mặt tươi cười lên nhưng lúc nhìn thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì nụ cười đột nhiên cứng lại, khóe môi run rẩy, khuôn mặt có hơi xấu hổ.

“Vương gia, trước khi đi Vương phi đã dặn đừng làm khó công chúa, chỉ để nàng ở đây tu dưỡng là được, nhưng mà công chúa…”

Lưu An thấp giọng nói, sợ Vương gia trách cứ.

“Đúng, tự mình yêu cầu!”

Ánh mắt Mộng Nhan hướng ra xa, như đang đi vào cõi tiên, hàm chứa tất cả vui vẻ cay đắng.

“Ngươi có thể trở về cung rồi!”

Lạnh lùng lên tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay người đi.

Trong lòng dấy lên một chút vui mừng nhưng thật sự lại có một chút cô đơn, cuộc sống hai tháng nay nàng chưa bao giờ trải qua, tuy vất vả nhưng lòng lại yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức khiến nàng không phải nghĩ ngợi gì, mỗi ngày chỉ biết mặt trời mọc là làm việc, mặt trời lặn là nghỉ, đơn giản mà vui vẻ!

“Ta…có thể gặp Lăng Tây Nhi một lát không?”

Nàng ta vứt búa trong tay xuống thấp giọng hỏi.

“Không thể!”

Giọng điệu lạnh băng hoàn toàn không cho thương lượng chút nào, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước nhanh ra khỏi hậu viện.

Mộng Nhan gấp gáp mở miệng nhưng mắt vừa ngước lên thì đã không còn thấy bóng người đâu, nàng ảo não giậm chân, ở trong vương phủ vất vả làm những công việc tay chân hai tháng nay chính là vì muốn gặp mặt Lăng Tây Nhi một chút nha!

“Ngươi đến gặp nàng ta làm gì?”

Một giọng nói lười biếng truyền tới, Mộng Nhan mừng rỡ ngước mắt lên, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt là Long Thanh thì lại buồn bã rủ mắt xuống. Không phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Nghiêng đầu tựa vào cửa hông hình vòm, miệng ngậm một cộng cỏ xanh, Long Thanh dò xét nhìn Mộng Nhan, ánh mắt chứa đựng tình cảm phức tạp, không nhìn ra mánh khóe gì.

“Ai cần ngươi lo!”

Vẫn tức giận như cũ, Mộng Nhan tà trừng mắt liếc hắn một cái, tay nâng lên rồi hạ xuống, thanh gỗ đứt thành hai mảnh.

“Trải qua hai tháng cứ tưởng tính tình của ngươi sẽ được cải thiện một chút, nhưng hiện giờ nhìn lại… hắc hắc!”

Hắn than khẽ một tiếng, lông mày nhướn lên, cũng may, còn kịp trở về, cọp mẹ chưa biến thành cừu non, bằng không cũng không còn cái chơi nữa!

“Ai cần ngươi lo!”

Một lần nữa miễn cưỡng nhướng mày, Mộng Nhan vùi đầu vào chẻ gỗ, giọng điệu không kiên nhẫn điến cực điểm.

“Sao ngươi nói tới nói lui cũng chỉ có câu này thế? Chẳng lẽ mấy thanh củi gỗ rách nát kia lại đẹp hơn cả khuôn mặt này của ta sao?”

Hắn vui cười tiến lên, ngả khuôn mặt tuấn tú vào sát mặt Mộng Nhan, dùng sức nhe răng ra, cười híp cả mắt.

“Không khác nhau là mấy!”

Nàng vung búa lên bổ về phía Long Thanh, Long Thanh khoa trương thét lên nhảy sang một bên:

“Ngươi ngươi ngươi…Vài ngay không gặp, ngươi vẫn độc ác như vậy!”

Hắn mở to hai mắt nhìn, tay chân nhanh nhẹn trèo lên thân cây dương đang nảy mầm, linh hoạt bò lên đó, lớn tiếng nói.

Khẽ giật mình, Mộng Nhan tức giận ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn Long Thanh ở trên cây:

“Đúng, ta độc ác thế đấy, đang hận không thể chặt đầu ngươi xuống làm cầu đá đây, đã biết ta độc ác vậy thì ngươi còn trêu chọc ta làm gì? Đến để cho ta trút giận sao?”

Nàng nói vài câu thì giọng nói đã nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống thành hàng, bờ vai đơn bạc ấm ức mà run run, vì sao ai cũng nói nàng độc ác, nàng đã làm sai cái gì chứ, chỉ muốn sánh bước cùng người mình yêu thương mà thôi, nàng cũng không hại ai mà, rốt cuộc độc ác ở đâu chứ?! Nàng khóc thút thít, tức giận ném búa sang một bên, đặt mông ngồi xuống đất, vùi cái đầu nhỏ vào trước ngực.

“Ngươi…đừng khóc nữa…ta chỉ…”

Long Thanh dùng cả chân cả tay bò xuống cây, đứng trước mặt Mộng Nhan, do dự vài giây, thấy nàng khóc quá khổ sở, bờ vai run rẩy, tiến lên vài bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn vươn ra, do dự vài giây rồi từ từ khoác lên vai nàng:

“Đừng khóc, ta không cố ý!”

Hắn cũng biết hai tháng nay đã khiến cho một công chúa thân thể vàng ngọc như nàng phải chịu hết tất cả mọi khổ cực.

Ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đái vũ chỉ còn nhìn thấy đôi mắt ai oán đến cực điểm, nàng chớp chớp hai con ngươi, nước mắt rơi xuống, nhìn thẳng vào Long Thanh, Long Thanh nhìn thấy mà trong lòng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, ngơ ngác vươn tay đến trước mặt nàng, khẽ vuốt ve vầng trán trắng nõn, giúp nàng lau khô nước mắt.

“A!”

Tiếng kêu sợ hãi của một nam nhân vang lên, cuống họng tựa như bị tắc lại, khó nghe tới cực điểm, Long Thanh bị đau, dùng một tay đẩy Mộng Nhan ra. Bên này, Mộng Nhan đưa lưỡi ra liếm một vòng, vị mặn ngọt hòa lẫn vào nhau, đó chính là máu tươi từ bàn tay của Long Thanh.

“Ngươi là chó à? Vì sao lại tùy tiện cắn người thế hả?”

Long Thanh thở phì phò trừng mắt lên, hiếm khi trong lòng hắn dâng lên một chút thương hại, muốn giúp đỡ nàng một chút, nhưng mà giờ thì… Hắn tức giận nhìn dấu răng mang theo máu trên tay mình, khóe môi ấm ức run rẩy.

“Đáng đời!”

Nàng lạnh lùng nói một câu, xoay người đi, lạnh lùng lau nước mắt đi, nhặt búa lên lần nữa, hạ xuống một nhát, âm thanh vỡ nát của thanh củi khiến lòng nàng dần dần chết lặng.

“Này, ta biết tâm tình của ngươi không tốt…”

Long Thanh ấm ức rủ mắt xuống, thử tiến lên hòa giải với Mộng Nhan.

“Nói nhảm!”

Nàng không lĩnh tình, búa trong tay vung lên thật nhanh, từng miếng củi văng ra, cũng không cho Long Thanh đến gần.

“Hay là ngươi trở về hoàng cung đi, Hoàng thượng đang chờ ngươi đấy!”

Long Thanh lớn tiếng nói, vừa nhảy nhót như một con khỉ vừa đá đá mấy miếng củi ra.

“Chờ ta làm gì? Đuổi ta về Phiên quốc sao?”

Nàng lạnh lùng nói, bàn tay nhỏ bé không ngừng lại.

“Không phải đuổi, là đưa ngươi về!”

Long Thanh lách vào một chỗ trống tiến lên, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, hai con mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Một tháng không gặp, thật sự tiều tụy đi rất nhiều, ánh mắt không có thần như trước nữa mà thêm một chút thâm trầm, không còn táo bạo, hai gò má ửng đỏ, gió lạnh thổi qua, mấy sợi tóc rơi xuống một ít, trong vẻ bơ phờ lại mang theo một chút vũ mị, khụ khụ, hắn nghĩ đi đấu thế này, chẳng lẽ một Mộng Nhan mặc vải thô lại hấp dẫn hơn một công chúa cung trang gấm vóc sao? Xem ra thẩm mĩ của hắn có vấn đề rồi.

“Ngươi đã ngắm đủ chưa?”

Nàng lạnh lùng lên tiếng, hai mắt trừng thật lớn, khóe môi không kiên nhẫn mím lại.

“Ta muốn đưa ngươi về!”

Hắn kiên quyết mở miệng nói, không đơn giản chỉ vì mệnh lệnh của lão đại, quan trọng nhất là, hắn không muốn nhìn thấy nàng chịu khổ nữa!

“Ta đã nói ta sẽ không về, trừ khi…”

Nàng ta chuyển tầm mắt, khẽ thở dài:

“Để ta gặp được Lăng Tây Nhi!”

“Vì sao?” Hình như vấn đề này đã nói ở đầu rồi.

“Ngươi là ai?” Mộng Nhan rủ mắt xuống, không khách sáo hỏi.

“Ta là Long Thanh nha, ngươi không biết…à?”

Long Thanh khẽ giật mình, đột nhiên mất trí sao?

“Ta là ai?” Nàng hùng hổ hỏi.

“Ngươi là công chúa Mộng Nhan… mà?”

Không phải là thật sao?

“Đã biết ta là công chúa, mà Long Thanh ngươi chỉ là một tướng quân nho nhỏ, như vậy thì câu hỏi vì sao vừa rồi ngươi đứng trên lập trường gì mà hỏi ta?”

Nàng liếc xéo khuôn mặt tuấn tú của hắn, không kiên nhẫn nói.

“Được rồi, được rồi, ngươi đúng là công chúa rồi! Vậy thì, xin mời công chúa!”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Thanh trở nên lạnh lùng, vẻ mặt tràn ngập hơi thở lãnh khốc, tướng mạo vốn đã lãnh khốc càng xứng với biểu lộ cực kì lạnh lùng của hắn bây giờ, hơn nữa bộ y phục đen càng tăng thêm mười phần sát khí.

Mộng Nhan khẽ giật mình, đã nhìn quen vẻ mặt hi hi ha ha của hắn, đột nhiên khuôn mặt trở nên lãnh khốc khiến cho nàng có chút bất an trong lòng, nàng lén liếc nhìn hắn, chậm rãi rủ mắt xuống, nói nhỏ:

“Ta sẽ không đi, ta chỉ muốn gặp Lăng Tây Nhi!”

Giọng nói không lớn nhưng lại rất kiên quyết.

“Vậy thì thứ cho ta khó lòng tòng mệnh, công chúa, nhiệm vụ của ty chức chính là đưa công chúa về hoàng cung an toàn!”

Giọng điệu của Long Thanh khá xa cách, tuy tràn ngập cung kính nhưng lại khiến cho Mộng Nhan nhíu chặt mày. Nàng không thích, nàng không thích Long Thanh như vậy chút nào!

“Nhưng mà ta…”

Khuôn mặt ương ngạnh, hất hàm sai khiến của nàng dần dần biến mất, do dự nói.

“Xin thứ cho thuộc hạ đắc tội!”

Hai con mắt của Long Thanh tối sầm lại, xốc Mộng Nhan lên vai.

“Á!”

Kinh hãi kêu lên, Mộng Nhan thấy không thể giãy giụa được nên thuận tay dùng sức đanh vào đầu vai Long Thanh:

“Ngươi thả ta xuống, nếu không thả ta sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi!”

Nàng không kiên nhẫn lớn tiếng kêu lên.

“Công chúa muốn giết thì cứ giết, cũng không ai có thể ngăn cản người, thuận tiện nói cho người biết một tiếng, trong nhà Long Thanh đã không còn bất kì người thân nào, công chúa nếu có giết cũng chỉ giết được một mình Long Thanh mà thôi!”

Hắn lạnh lùng lên tiếng, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự giãy giụa của Mộng Nhan, đưa nàng ta khỏi hậu viện, người hầu cùng nha hoàn qua lại cúi đầu đi qua, tựa như không hề thấy gì, nhưng mà tất cả mọi người đều nhếch miệng, vai run run một cách đáng ngờ.

Mộng Nhan khẽ giật mình, lần đầu tiên biết rõ thì ra Long Thanh là một cô nhi không cha không mẹ, trong lòng cũng thắt lại nhưng mà vẫn không chịu thua mà kêu gào:

“Ngươi thả ta xuống, ngươi là đồ chết tiệt, tư thế này rất khó chịu nha!”

Hiện giờ cái mông của nàng đang đặt gần đầu của hắn, tư thế này mắc cỡ chết người!

“Công chúa đồng ý tự đi sao?”

Long Thanh dừng bước, thái độ lạnh lùng quỷ mị, giọng nói cô tuyệt, không có một chút tình cảm nào, thái độ hoàn toàn như dang giải quyết việc công.

“Được được được, tự đi! Nhanh thả ta xuống đi mà!”

Mộng Nhan giãy giụa kêu to, nàng không muốn bị Long Thanh khiêng đi trên đường như thế!

Đặt Mộng Nhan xuống mặt đất, Long Thanh tỏ vẻ phục tùng, tận tụy thực hiện bổn phận của một thần tử.

“Ngươi…đang tức giận sao?”

Mộng Nhan ngước mắt lên, tuy hai tháng nay nàng đã chịu không ít khổ cực, cũng bị Long Thanh nói móc không ít nhưng trong lòng nàng không hề thấy oán hận Long Thanh, vừa rồi cũng chỉ muốn Long Thanh dẫn nàng đi gặp Lăng Tây Nhi mà thôi.

“Công chúa nói đi đâu vậy, một tướng quân nho nhỏ như ty chức làm sao dám tức giận với công chúa, hay là công chúa hãy đi mau đi, đừng làm lãng phí thời gian, Hoàng thượng đang đợi ngài đấy!”

Hắn nhấn mạnh hai chữ “công chúa”, dường như có thù oán sâu nặng khiến cho Mộng Nhan cảm thấy buồn cười.

“Ta sẽ không đi…này? Ngươi làm gì vậy?”

Nàng lại kêu lên sợ hãi lần nữa, thân thể đột nhiên bay lên không.

“Ty chức đưa ngài về hoàng cung!”

Long Thanh lạnh lùng nói, khiêng Mộng Nhanh đi thật nhanh.

“A a a a a, ngươi thả ta xuống!”

Mộng Nhan kêu to, nàng không muốn, nhưng mà Long Thanh lại như kẻ điếc, không thèm để ý đến nàng, nên bước nhẹ nhàng ra khỏi vương phủ Đoan Tuấn.

Buồn bã buồn bã nhắm mắt lại, xong rồi, danh dự của nàng đi đời rồi, hiện giờ cả thành Đoan Tuấn đều nhìn thấy dáng vẻ vểnh mông lên của nàng!

Long Thanh chết tiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK