Mục lục
Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Yến Phi đi qua Biên Thành khách sạn, trên đường phố không một bóng người qua lại, chỉ có các chiến sĩ Dạ Oa tộc đầu chít khăn màu hoàng kim hay võ sĩ mang huy hiệu bang phải khác. Lệnh giới nghiêm được ban hành hiệu lực cho đến khi trời sáng. Đến khi phương đông xuất hiện tia sáng bình minh đầu tiên, Dạ Oa tộc hoàn nguyên thành Hoang nhân hay đệ tử một bang phái nào đấy, Dạ Oa tộc không tồn tại dưới ánh sáng ban ngày. Người ngoài có thể thấy lạ, nhưng Biên nhân đã sớm coi đấy là chuyện thường, có thể Biên Hoang Tập là địa phương độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Biên Thành khách sạn bị bao vây trùng trùng, hành động truy tìm được tiến hành tưng bừng nhộn nhịp.

Yến Phi đương nhiên biết vì sao lại chọn Biên Thành khách sạn làm mục tiêu kiểm tra đầu tiên, bởi vì đó là kế hoạch truy tìm do bọn chàng xây dựng lúc ở trong lều của Kỷ Thiên Thiên, do đích thân Phương Hồng Sinh tổng chỉ huy phân phó hành động.

Chàng bảo trì bản thân ở cảnh giới dung hợp Âm thần Dương thần, cảm giác tâm tĩnh hòa cùng đất trời, không ngừng nâng cao phát triển mãi lên.

Yến Phi tới trước đại môn của Biên Thành khách sạn, võ sĩ giữ cửa đều hướng về chàng làm lễ chào hỏi.

Từ "Tham đồng khế" chàng lĩnh hội được sự phân biệt Âm thần Dương thần, đại khái mà nói, Âm thần thuộc về thức thần, suy nghĩ cảm nhận của người bình thường đều dùng đến thức thần; còn Dương thần chính là nguyên thần theo cách nói của Đạo gia, ẩn tàng ở nơi nào đấy tận đáy sâu của tâm linh, nằm bên ngoài suy nghỉ cảm nhận của thức thần. Chỉ có khi thức thần buông bỏ mọi ngã chấp, phản bổn quy nguyên, thông qua tầng tầng lớp lớp tu luyện công phu mới có thể tiếp xúc với Dương thần. Dầu vậy cũng chỉ khi kết thành kim đan, Âm thần Dương thần mới có thể kết thành một thể.

Yến Phi không rõ mình đã kết thành Kim đan hay chưa, chỉ cảm thấy bản thân chính đang bước trên con đường đó, lại theo đường tắt mà đi, còn về chuyện tương lai có thể thành tiên đạo hay không chàng không để ý.

Tiếng gió chợt động, một người từ mái nhà đối diện hạ xuống bên cạnh Yến Phi, nguyên là Quý Lợi Vương Phí Chánh Xương y đang ở trên cao giám thị hoạt động tìm kiếm đại quy mô.

Yến Phi đang chuẩn bị tiến vào khách sạn, đánh dừng bước nhìn khuôn mặt thần sắc ngưng trọng của Phí Chánh Xương, chào hỏi: "Phí lão bản khỏe chứ?".

Phí Chánh Xương đi thẳng tới sát Yến Phi, trầm giọng nói: "Chúc lão đại không thể tham dự hành động Trừ Yêu đêm nay".

Yến Phi nhíu mày: "Không có y sao được?".

Phí Chánh Xương nói: "Ta vừa được tin, Chúc lão đại luyện công gặp sự cố, tính mệnh chỉ còn sớm tối, ngươi đánh y bị thương nghiêm trọng đến thế sao?".

Yến Phi hết sức ngạc nhiên nhớ lại ánh mắt đầy thù hận của bang chúng Hán bang sáng nay, trái tim như trầm hẳn xuống, lắc đầu: "Tuy là không nhẹ, nhưng thương thế nghiêm trọng như vậy quả thực là kỳ quái".

Phí Chánh Xương thở dài: "Ở thời điểm sóng gió bão bùng thế này, chuyện Chúc lão đại đúng là phát sinh bất ngờ, Biên Hoang Tập tương lai lại càng bất ổn. Hiện Trình Thương Cổ đã chạy về Hán bang tổng đàn để coi còn làm gì được không".

Yến Phi nhíu mày: "Hay là bị người ám toán? Ví dụ như có liên quan đến Đồ Phụng Tam?".

Phí Chánh Xương nói: "Theo lý thì không liên quan đến người ngoài, Chúc lão đại gặp sự cố tại Trung Nghĩa đường, xung quang có cao thủ canh giữ, nghe nói không thấy địch tung. Người đầu tiên phát hiện là Hồ Bái, khi ấy Chúc lão đại vẫn còn tỉnh táo sai Hồ Bái đi tìm Đổ Tiên".

Yến Phi thờ phì một hơi: "Như vậy đích xác là luyện công có vấn đề rồi!".

Chàng cảm thấy đau khổ, tuy nói Chúc lão đại tự chuốc lấy tai họa, nhưng hai ngày qua chính chàng cũng tìm mọi cách phản kích Chúc lão đại, đẩy y vào tình trạng trùng trùng bất an.

Phí Chánh Xương hầm hầm nói: "Tâm tình không tốt, đại kỵ luyện công, Chúc lão đại là người thông minh sao xử sự ngu xuẩn như thế?".

Đúng là họa vô đơn chí.

Yến Phi nói: "Ta muốn tới thăm Chúc lão đại, Phí lão đại có thể đưa đường dẫn nẻo được không?".

Phí Chánh Xương nói: "Ngày mai ta sẽ tìm Đổ Tiên thông báo giúp ngươi một câu, hiện giờ tầm nã Hoa Yêu mới là chuyện khẩn yếu, Thiên Thiên tiểu thư đang đợi ngươi ở Chung lâu, bọn ta còn phải sưu tra một tòa Cách Hương Châu dịch điếm ở Tây đại nhai, nếu ở đây không có kết quả ngươi có thể gia nhập đội ngũ ở đó".

Cách Hương Châu dịch điếm là lữ quán lớn nhất do người Hồ phương Bắc dựng nên, đặt tên là Biên Thành khách sạn. Thông thường lữ khách chỉ đến ở các lữ quán do bổn tộc mở ra, bất quá Hoa Yêu tinh thông ngôn ngữ các tộc, cứ đến ở lữ xá nào y ưa thích.

Yến Phi liếc nhanh Biên Thành khách sạn một cái, gật đầu: "Hẹn gặp lại!".

Nói rồi triển khai thân pháp, lướt nhanh về phía Dạ Oa tử.

Lưu Dụ toàn lực bôn tẩu trên cánh đồng hoang lạnh, theo vết chân ngựa đuổi theo tuấn mã.

Đuổi theo gần mười dặm, dấu chân ngựa đột nhiên biến thành loạn xạ, phương hướng cũng thay đổi.

Lưu Dụ ngấm ngầm cảm thấy không ổn, lại gần một thân cây lớn quan sát kỹ càng, thầm nghĩ nếu đoán không lầm, con ngựa đáng thương đã bị địch nhân bắn chết, thế mới phù hợp với những vết chân hoảng loạn tạo ra trước khi chết.

Mảnh rừng trên ngọn đồi nhỏ nhìn ra bốn phía tới tận đường chân trời xa xăm, nhưng lại không thấy địch tung.

Lưu Dụ ngồi xuống một cành cây ẩn mình sau đám cành lá rậm rạp, cảm giác an toàn hơn một chút. Lúc này hắn cần được yên tĩnh suy nghĩ kỹ về tính huống kỳ dị hiện thời. Vốn dĩ chính mình bố trí cạm bẫy, ngược lại gã có cảm giác bản thân đã rơi vào bẫy của người khác, không nắm được hành động của địch nhân, hoàn toàn bị động.

Việc con ngựa thất tung là một triệu chứng bất tường, nếu không thể xoay chuyển tình thế, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ đẩu của gã.

Yến Phi tiến vào Chung lâu, Kỷ Thiên Thiên đang tựa cửa sổ ngắm nhìn Cổ Chung trường vắng vẻ không người, thần sắc bâng khuâng buồn rầu. Chàng cảm giác hiện tại đang chiếm cứ tâm tư nàng không phải là bản thân mình, mà là người đã khiến nàng phải đau buốn rời bỏ Kiến Khang.

Ý nghĩ này khiến chàng thất vọng. Ái tình của nàng giống như con dao hai lưỡi, dã khiến nàng bị thương, còn khiến chàng đau đớn. Mấy ngày gần đây trước sức quyến rũ của nàng, chàng đã dần quên đi nỗi đau quá khứ. Nhưng đêm nay lúc này trông thần sắc nàng, lại khiến chàng nhớ lại tình cảnh thời điểm ly khai tộc nhân, dấn bước vào sa mạc vô tận cách biệt loài người, bầu bạn chỉ có vầng dương nóng bỏng cùng cát vàng mênh mông, ngoài cơn khát cháy họng không còn gì hết, không gia đình, không bằng hữu, đất trời mênh mông chỉ còn duy nhất một mình cô độc.

Kỷ Thiên Thiên cuối cùng cũng phát hiện thấy chàng, khuôn mặt xinh đẹp quay qua, cố gắng làm ra vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Anh tới rồi sao?".

Yến Phi suýt nữa quay mình bỏ chạy, càng xa càng tốt, chạy đến chân trời góc biển vĩnh viễn không quay về, vĩnh viễn không gặp lại nàng. Nhưng đương nhiên chàng không làm thế, đánh để cho ý nghĩ đó lướt qua trong đầu, mong giảm đi đôi chút nỗi oán hờn trong lòng.

Ài! Vì sao ái tình cứ mãi đau khổ như vậy! Biểu hiện của nàng khiến bản thân chàng cõi lòng đứt đoạn, chàng hiểu sở dĩ mình lâm vào tình cảnh này, là bởi đã chìm sâu trong biển tình, chỉ cần một cơn sóng nhỏ cũng không chịu đựng nổi.

Hốt nhiên chàng phát giác mình đã ở bên thân mình thơm ngát đẹp đẽ của nàng, dõi theo ánh mắt nàng ra ngoài song, cả khu vực Dạ Oa tử tuy đóng cửa ngưng hoạt động, nhưng toán bộ đèn đuốc vẫn cháy sáng, thiếu lời ca tiếng nhạc êm đềm của Biên Hoang thành địa, không gian hiu quạnh không một bóng người thật tịch mịch cô liêu, giống như tâm tình chàng lúc này.

Kỷ Thiên Thiên khẽ nói bên tai chàng: "Sao không nói gì? Anh có tâm sự gì ư?".

Yến Phi rất muốn nói vì nàng có tâm sự nên ta mới có tâm sự, nhưng đương nhiên không thể nhẫn tâm ném hòn đá này xuống giếng, đang khi nàng đầy ưu tư sao nỡ gây thêm thương tổn, liền hít sâu một hơi thở nói: "Lên thêm hai tầng nữa là một trong Biên Hoang tứ cảnh "Chung lâu vọng viễn", cao nhất ở Biên Hoang Tập, là nơi tốt nhất để ngắm nhìn Biên Hoang Tập".

Kỷ Thiên Thiên bất giác cụp mắt xuống, xả toán bộ tâm sự, ríu rít nói: "Lên trên đã là đại hồng chung, lại còn có thể lên thêm một tầng lầu nữa ư? Thiên Thiên nhất định phải mở rộng tầm mắt mới được".

Yến Phi đang muốn nói.

Bụp!

Một cụm khói màu phất phơ bây lên bầu trời Tây đại nhai, tỏa ra sắc hồng rực rỡ.

Giang Văn Thanh, Trình Thương Cổ và Hồ Bái rởi khỏi phòng ngủ của Chúc lão đại trở lại thính đường.

Hồ Bái cung kính: "Huynh đệ bên dưới vẫn chưa biết chuyện lão đại gặp nạn, thuộc hạ nên xử lý như thế nào?".

Trình Thương Cổ chăm chú nhìn gã, trầm giọng nói: "Ngươi là quân sư của lão đại biết rõ sự vụ trong bang hơn ta, có đề nghị gì?".

Hồ Bái trầm ngâm: "Chuyện đó còn phải xem lão đại có khởi sắc hay không, nếu lão đại trong ít ngày có thể phục nguyên, chúng ta có thể nói thác lão đại bế quan liệu thương. Nhưng nếu giả thiết lão đại sau một thời gian ngắn không có biến chuyển tốt hơn, lúc đó sẽ rất lắm chuyện xảy ra, chúng ta cần có người tạm thay chức lão đại để ổn định lòng quân"

Gã quanh co một vòng, hẳn muốn biết Giang Văn Thanh và Trình Thương Cổ liệu có thuật hồi thiên hay không, bởi vì nếu hai người cao minh đến mức có thể cải tử hoàn sinh, gã chỉ có hai lựa chọn, một là cuốn gói chuồn cho xa, thứ hai thực thi độc thủ nắm lấy sinh mệnh Chúc lão đại.

Giang Văn Thanh nhìn Trình Thương Cổ, lão này vẻ mặt khó khăn, hiển nhiên không muốn kế thừa vị trí Chúc lão đại.

Giang Văn Thanh ngầm thở dài, thầm nghĩ cái này kêu bằng họa trong tay áo, so với Đồ Phụng Tam còn khó đối phó hơn nhiều, quay về Hồ Bái: "Hồ quân sư tùy tiện mượn cớ gì thông báo với nghị hội đêm nay Chúc lão đại không tham dự hành động, khi nào trở về chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng".

Hồ Bái thầm đoán nàng ta cố ý tách mình ra, để khuyến khích Trình Thương Cổ kế vị Chúc lão đại, hiển nhiên bọn họ không hứng thú với tình huống của Chúc lão đại, ngấm ngầm hoan hỉ, giả bộ lo âu lĩnh mệnh đi ra.

Giang Văn Thanh và Trình Thương Cổ tới chiếc bàn giữa sảnh đường ngồi xuống, Trình Thương Cổ nhăn tít cặp lông mày nói: "Thật kỳ quái! Lão Chúc đích xác bị Yến Phi đả thương, nhưng thương thế còn chưa nghiêm trọng đến mức vận công liệu thương mà tẩu hỏa nhập ma. Tuy nhiên cũng rất khó nói, từ lúc Yến Phi trở lại, y mọi chuyện đều không được ưng ý, luyện công sẽ rất dễ gặp họa".

Ánh mắt Giang Văn Thanh nhìn theo Hồ Bái ra khỏi cửa, hỏi: "Hồ Bái là người như thế nào?".

Trình Thương Cổ nói: "Gã là công thần của Hán bang, năm đó Chúc lão đại cầm đầu một tiểu bang hội ở Kiến Khang, được đại ca giúp đỡ đến Biên Hoang Tập tranh giành thiên hạ, ta thì sau đó nhận lệnh đại ca tới giúp đỡ Chúc lão đại khuếch trương sự nghiệp, Hồ Báo luôn luôn trung thành với Chúc lão đại, đúng ra thì không có vấn đề gì".

Giang Văn Thanh hốt nhiên mắt lóe hàn quang, lạnh lùng: "Người này vỏ bọc rất chắc chắn, hoặc giả không đơn giản như bên ngoài. Hơn nữa gã là người thứ nhất phát hiện sự việc ly kì trên người Chúc thúc thúc, có câu không thể không có tâm phòng người, chúng ta dù gì cũng phải đề phòng gã".

Trình Thương Cổ đồng ý: "Cẩn thận là hơn hết, bất quá nếu ta tạm quyền bang chủ, không thể không trọng dụng gã".

Giang Văn Thanh trầm giọng nói: "Để gã làm bang chủ thì sao nhỉ? Đối với việc Chúc thúc thúc ta khong dám kỳ vọng gì, chỉ sợ đến Đại La kim tiên cũng khó cứu mạng, chỉ còn coi y thoi thóp được đến khi nào thôi".

Trình Thương Cổ ngạc nhiên: "Chẳng phải ngươi hoài nghi gã có vấn đề sao?".

Giang Văn Thanh ung dung nói: "Hiện tại khó khăn nhất ở Biên Hoang Tập là ngồi lên cái ghế Hán bang lão đại, chúng ta để cho Hồ Bái hai lựa chọn, thứ nhất là để gã thay thế Chúc thúc thúc chủ trì Hán bang, thứ nhì là để Đại Giang bang thôn tính Hán bang, xem gã chọn đường nào".

Trình Thương Cổ không hiểu nói: "Nếu gã chọn đường thứ nhất, mà đích xác là gã có vấn đề, há chẳng phải mất trắng Hán bang vào tay gã sao?".

Giang Văn Thanh coi thường: "Gã ta tài đức đến đâu chứ? Đâu đến lượt gã làm gì thì làm? Tôi muốn coi gã có lộ đuôi chồn hay không? Có nhị thúc và tam thúc ở đây, dựng gã lên hay phế đi hoàn toàn trong tay chúng ta mà".

Trình Thương Cổ ngạc nhiên: "Văn Thanh tựa hồ nhận định gã có quan hệ với sự cố của Chúc lão đại phải không?".

Giang Văn Thanh sát cơ tràn ngập, nói: "Chúc thúc thúc tuy không nói được, nhưng vưầ rồi ta truyền chân khí giúp ông ấy hồi tỉnh một lát thấy nhãn thần ông ấy chưa đầy phẫn hận oán độc, đến giờ ta còn chưa quên. Mà khi ấy là lúc Chúc thúc thúc phải tới Chung lâu phó hội, tại sao bỗng lại quay ra luyện công, đã không hợp tình lại càng không hợp lý. Hồ Bái có thể lừa ai, nhưng không lừa được ta. Nếu ta không để gã ta nắm quyền cao chức trọng trong bang, không có chứng cứ mà hạ thủ giết gã, e lòng người không phục, vừa rồi đã không để gã sống mà đi ra".

Trình Thương Cổ nói: "Nếu gã đủ khả năng dùng thủ pháp độc đáo tạo ra thương thế của lão Chúc giống như tẩu hỏa nhập ma, người này võ công cao hơn nhiều so với thân thủ hắn để lộ ra, đã thế chẳng ngại gì mà không xuất thủ thử thách, tức khắc có thể biết rõ".

Giang Văn Thanh vẻ cười cười bình tĩnh nói với giọng êm ái: "Khi còn chưa hiểu rõ gã từ đâu đến, chúng ta không nên khinh cử vọng động, nếu gã đích xác là gian tế trà trộn vào Hán bang, chính gã lại rất có giá trị lợi dụng.

Trình Thương Cổ ngây người nhìn nàng ta, thầm nghĩ so với mình lão luyện giang hồ còn lợi hại hơn nhiều. Chẳng trách Giang Hải Lưu yên trí để nàng ta chỉ huy trọng binh tới Biên Hoang Tập, cùng các nhân vật tối xuất sắc trên thiên hạ tranh hùng đấu thắng.

Lưu Dụ ẩn trong đám cành lá rậm rạp trên cao giám sát động tĩnh gần xa.

Sóc Thiên Đại chặn đường tập kích làm loạn hết cả dự kiến của gã, khi ly khai Biên Hoang Tập, gã đã định ra lộ tuyến và chiến lược dùng khoái mã vượt qua Biên Hoang, trong đó Dĩnh Thủy mới là mấu chốt trong kế hoạch.

Thế nhưng Sóc Thiên Đại lại buộc gã vì chuyện đuổi theo chiến mã rời khỏi lộ tuyến đã định, nếu không có những trang bị chủ yếu dùng để đối phó địch nhân nằm trên lưng ngựa chẳng thà đi bộ còn hơn phải mạo hiểm đuổi theo chiến mã như vậy. Quyết định này hiển nhiên sai lầm, con ngựa hiện giờ chắc đã rơi vào tay địch nhân, gã cũng giống như bị phế mất một nửa võ công, không có cách nào ứng dụng kỹ thuật xích hầu đối phó địch nhân nữa, cái gì dụ địch, lừa địch, hãm địch, sát địch đủ loại thủ đoạn đều vô phương thi triển, có thể bảo vệ được cái mệnh nhỏ nhoi này cũng đã đủ để tạ ơn trời đất rồi, đừng nói đến chuyện đối phó Đồ Phụng Tam.

Đột nhiên giấu mình trên cây là biện pháp duy nhất để gã giành lấy quyền chủ động, lấy tĩnh chế động coi xem ai nhẫn nại hơn ai, địch nhân không thể chờ đợi mãi mãi được, hơn nữa còn phải đề phòng gã quay đầu trở về Biên Hoang Tập.

Nghĩ đến đây, phía Nam xuất hiện địch tung, đầu tiên chỉ là mấy nhân ảnh trong bóng đêm, tiếp đó giống như u linh từ minh phủ xông lên nhân gian, gần trăm đại hán mình mặc dạ hành, tay cầm đao thương tên nỏ, lần lượt xông tới, dưới ánh trăng xuyên qua cây rừng gây nên cảm giác đầy khủng bố.

Lưu Dụ thầm kêu má ơi, hiển nhiên sự can thiệp không phải lúc của Sóc Thiên Đại đã đẩy gã vòa vòng vây của địch nhân, rơi vào tình huống đáng sợ nhất.

Kế hoạch ban đầu là mượn cước lực chiến mã, mượn không gian mênh mông của Biên Hoang, mượn hình thế Dĩnh Thủy và cả đống trang bị pháp bảo để vượt qua địch nhân ngăn trở, bấy giờ nếu địch nhân theo riết không buông, gã có vô số phương pháp ngăn trở. Hiện tại đương nhiên mọi cách đều không ổn.

Lưu Dụ không dám động đậy, sởn gai ốc nhìn địch nhân qua lại dưới gốc cây.

Chợt có người hô: "Dừng!". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Dưới chân toàn địch nhân, lúc này chỉ cần có người phát hiện ra, chắc chắn gã không thoát khỏi tử mệnh.

Lại có tiếng chân từ hướng đông vọng đến, Lưu Dụ giật mình, biết địch nhân còn một đám đông theo vết mình mà đến. Bất giác ngầm kêu may mắn, nếu không phải trước đấy phát hiện tình huống tuấn mã lồng lên như điên có biến chuyển kịp thời ẩn thân, chắc chắn sẽ rơi vào trùng vây đối phương, khi đó cho dù có thể quay đầu chuyển thân, cũng không thoát được cảnh tránh hổ phía sau, rước lang phía trước.

Địch nhân từ phía đông mau chóng tiến lại gần, cũng dừng lại hội họp dưới gốc cây. Trong đám đó hai người xem ra đầu lãnh tới bên gốc thương nghị, một người ngạc nhiên: "Cô đại nhân cuối cùng không chặn được tiểu tử đó sao?".

Lưu Dụ nghe vật ngơ ngác, thiên hạ không nhiều người họ Cô, gac chỉ biết duy nhất một người là tâm phúc của Tư Mã Đạo Tử, Cô Thiên Thu, lập tức cảm thấy hồ đồ.

Tên họ Cô hung dữ nói: "Tiểu tử này cơ trí linh hoạt phi thường, chẳng những biết kịp thời đổi hướng, lại còn dùng thớt mã không người đánh lừa chúng ta, khiến bọn ta chỉ giết được một con súc sinh. Kỳ quái là trên lưng ngựa lại có các đồ vật dường như cơ hồ dùng để trốn tránh truy binh, tựa như trước đó đã biết sẽ bị người chặn đường truy tung, sự việc rất khả nghi. Người của Việt đại nhân các vị cũng chộp vào khoảng không hay sao?".

Lưu Dụ rốt cuộc khẳng định được bên dưới hai người, một là Cô Thiên Thu, một là Việt Nha, đều là người của Tư Mã Đạo Tử, không phải là người do Đồ Phụng Tam phái đến, ít nhất cũng hiểu Tư Mã Đạo Tử đang dòm ngó Biên Hoang Tập.

Việt Nha thở dài: "Khả năng để gã chuốn mất rồi, lúc đó chỉ cần gã đi thêm nửa dặm, chúng ta sẽ dễ dàng giết chết gã, không hiểu vì sao lại để gã phát giác".

Lưu Dụ hít vào một hơi khí lành, không oán trách Sóc Thiên Đại nữa mà còn cảm kích ả.

Cô Thiên Thu lạnh lùng: "Chúng ta đã bố trí thiên la địa võng trên đường gã về Quảng Lăng, gã càng đi thêm về phía Nam, càng khó thoát khỏi tay chúng ta, cứ để gã nhất thời đắc ý đã làm sao. Đi thôi!".

Lưu Dụ khắp người nổi da gà nhìn theo địch nhân đi khuất sau rừng cây hắc ám phía Nam, ngầm hô không hay, nếu truy theo gã chỉ có đám Đồ Phụng Tam, càng tới Quảng Lăng, càng thêm an toàn, hiện giờ lại có chuyện khác, vì Nam phương cũng là địa bàn của Tư Mã Đạo Tử.

Bất quá gã lại không hề tức giận, ngược lại đấu chí lại thêm cao, nhảy xuống mặt đất, âm thầm lướt sau địch nhân mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK