Mục lục
Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Đẹp Rắn Rết

*Thác Bạt Khuê trở về còn cách doanh trại ở Thịnh Nhạc chỉ có hơn bốn mươi dặm, trong lòng vẫn còn trào dâng cảm giác thoải mái khi phi ngựa dọc theo bờ Đại Hà.

Thủ hạ ra nghênh đón dắt ngựa cho gã. Thác Bạt Khuê nhảy xuống ngựa, ôm cổ con ngựa yêu quý vuốt ve khen thưởng hồi lâu. Trương Cỗn lại bên cạnh gã cúi chào nói: "Mộ Dung Vĩnh đã phái người tiếp thu Nhạn Môn, lại không chiếm Bình Thành."

Thác Bạt Khuê vui vẻ: "Mộ Dung Vĩnh thật đã giúp ta một chuyện lớn rồi."

Trương Cỗn lo lắng: "Thám tử hồi báo rằng Mộ Dung Vĩnh chỉ phái đi một đội quân khoảng ngàn người. Chỉ cần Mộ Dung Bảo giả bộ công đánh Nhạn Môn, quân đội Tây Yên bọn ta xem chừng sẽ bị tan vỡ."

Thác Bạt Khuê hết sức hài lòng nói: "Sự tình lại còn lý tưởng hơn ta tưởng tượng. Giả như Mộ Dung Vĩnh chứng tỏ phải lấy cho được Bình Thành và Nhạn Môn, Mộ Dung Bảo trái lại không thể không toàn lực thu phục hai thành này, để tránh cho nền tảng của kinh đô bị ảnh hưởng. Hiện tại Mộ Dung Vĩnh chỉ là nhân cơ hội, hy vọng thừa nước đục thả câu, Mộ Dung Bảo sẽ không lo lắng chuyện này, sẽ giao lại cho Mộ Dung Tường chịu trách nhiệm thu phục hai thành này, còn hắn sẽ toàn lực lại đối phó Thác Bạt Khuê ta. Ta hiểu rõ Mộ Dung Bảo, hắn căn bản không coi ta ra gì, cho rằng ta không chịu nổi đến một đòn. Ha! ta sẽ khiến cho hắn hối hận."

Gã lại trầm ngâm rồi nói tiếp: "Theo như vậy, Mộ Dung Thùy có thể đè cho Mộ Dung Vĩnh không cách chi động đậy. Mộ Dung Vĩnh khẳng định đấu không lại Mộ Dung Thùy. Nhưng Mộ Dung Bảo cũng không phải là địch thủ của ta."

Trương Cỗn nói: "Mộ Dung Bảo binh lực khoảng tám vạn, toàn là binh lính tinh nhuệ của Đại Yên. Cho dù bọn ta tận dụng hết binh mã, cũng chưa tới ba vạn. Nếu Mộ Dung Bảo bỏ qua Nhạn Môn, Bình Thành, đánh thẳng vào Hà Sáo ở Hoàng Hà, theo thủy lộ tấn công Thịnh Nhạc, bọn ta làm sao đối phó?"

Thác Bát Khuê tựa như không nghe thấy âu lo của Trương Cỗn, tiếp tục trầm ngâm nói: "Ta nhận thấy Mộ Dung Bảo là loại tiểu nhân ngông cuồng tự đại, đầu óc thấp kém, chỉ giỏi mua chuộc nhân tâm, dùng chút ân huệ hối lộ người bên cạnh cha hắn. Chỉ có Đoạn Thị chính thê của Mộ Dung Thùy là nhìn ra hắn không đủ tài cán để cáng đáng trọng trách được giao phó. Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy Đoạn Thị đã không nhìn sai."

Tiếp đó nhìn vào ánh mắt tràn đầy thần sắc âu lo của Trương Cỗn, cười nói: "Binh lực nhiều ít, mạnh yếu, tuyệt đối không phải là yếu tố duy nhất quyết định thành bại. Hắn thì lao sư viễn chinh, ta lại dĩ dật đãi lao; Hắn không thông thuộc hoàn cảnh địa lý, bọn ta lại là sinh ra trên mảnh đất này; Đường cung ứng của hắn thì dài, vận chuyển lương thực khó khăn, bọn ta lại hoàn toàn không có vấn đề về mặt này. Trọng yếu hơn nữa là bọn ta quen vừa đánh vừa chạy, căn bản không để cho hắn có cơ hội toàn diện tấn công. Mộ Dung Bảo có thể chống được bao lâu? Mộ Dung Bảo lại là người thiếu tính nhẫn nại, hắn quan tâm nhất chính là làm sao kế thừa Hoàng vị. Ta biết hắn thường trước mặt thủ hạ chê cười ta là mã tặc. Ha! Ta sẽ dạy cho hắn nếm lợi hại của mã tặc chiến pháp."

Trương Cỗn nghe thấy không biết phải nói sao.

Thác Bạt Khuê thuận miệng hỏi: "Những người rút khỏi Trường Thành đã ổn định chưa?"

Trương Cỗn đáp: "Y theo chỉ thị của Tộc chủ, đã phân tán về các bộ lạc ở phía bắc Thịnh Nhạc, về mặt lương thực trong khoảng một năm sẽ không có vấn đề gì."

Thác Bạt Khuê vui vẻ nói: "Bọn họ sẽ sớm trở về Trường Thành thôi."

Trương Cỗn hạ giọng: "Nàng ta đã tỉnh rồi!"

Thác Bạt Khuê hơi rung nhẹ, vỗ vỗ vai Trương Cỗn, cất bước đi tới.

Vương Cung chết rồi! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lưu Dụ toàn thân vô lực, mơ mơ màng màng, trong lòng tràn đầy hối hận không nói ra được. Hối hận đã không mạnh chân mang Vương Đạm Chân theo gã. Hối hận đã không làm theo đề nghị của Lưu Nghị, suất lĩnh Bắc Phủ binh thuộc phe Hà Khiêm quyết một trận tử chiến với Lưu Lao Chi. Cảm giác chán nản trói chặt lấy gã. Tệ hại hơn nữa chính là gã đã có tự do để chọn mà gã lại không tận hết lực cho chuyện này, ngồi nhìn cha ruột Vương Đạm Chân bị Lưu hại chết. Suy nghĩ đó hình thành một gánh nặng làm gã khó chịu đến nghẹt thở, chỉ một chút suy tư cũng phải dụng hết tâm lực.

Nghĩ đến tình cảnh đáng sợ hiện tại của Vương Đạm Chân, ngũ tạng lục phủ của gã tựa như từng cơn từng cơn co thắt lại. Nếu không có ai nhìn thấy thì gã đã nằm lăn ra đất gào khóc.

Bất quá cho dù mọi chuyện có thể lập lại, gã vẫn sẽ chọn con đường hiện tại. Vì mục tiêu to lớn, gã phải hy sinh những ham muốn cá nhân, mọi chuyện phải lấy đại cuộc làm trọng.

Đến gặp gã chính là lão bằng hữu Ngụy Vĩnh Chi, việc giao hảo với Khổng Tĩnh chính hắn là người đứng giữa. Mọi người đều làm việc dưới Tôn Vô Chung, có giao tình sâu đậm, đối với Ngụy Vĩnh Chi gã rất tín nhiệm.

Vào trong Soái trướng Ngụy Vĩnh Chi liền nói: "Vương Cung biết được thủy sư của Hà Vô Kỵ trợ giúp bọn ngươi, đã hết sức tức giận và đích thân đến Quảng Lăng chất vấn Lưu Lao Chi. Lưu Lao Chi làm bộ đồng tình, lại thiết yến khoản đãi, hóa giải nghi ngờ của Vương Cung. Sau đó lúc Vương Cung trở về, y lại phái người phục kích hắn trên sông, chặt đứt thủ cấp của Vương Cung, đem về Kiến Khang."

Lưu Dụ tận lực áp chế tình cảm cuồng loạn trong lòng, hỏi: "Bắc Phủ binh đối với chuyện này có nhận định ra sao?"

Ngụy Vĩnh Chi đáp: "Phần lớn mọi người đều đồng ý với việc làm của hắn, bởi vì Vương Cung đã về một đảng với Hoàn Huyền, bất quá họ cho rằng không cần giết Vương Cung mà chỉ cần đem hắn cầm tù là đủ. Nói cho cùng Vương Cung cũng là trọng thần danh sĩ của đương triều, giết hắn sẽ khiến cho cao môn Kiến Khang sinh ra phẫn nộ vì đồng thân phận."

Lưu Dụ nhẫn tâm nói: "Đây là điều kiện Tư Mã Đạo Tử đưa ra, cũng là quỷ kế của Tư Mã Đạo Tử, chỉ có giết Vương Cung, Lưu Lao Chi mới có thể ngồi lên ngôi vị đại thống lĩnh của Bắc Phủ binh."

Ngụy Vĩnh Chi gật đầu nói: "Tôn gia cũng phân tích như vậy."

Lưu Dụ nhìn thẳng hắn, trầm giọng hỏi: "Có phải Tôn gia gởi ngươi tới đây?"

Ngụy Vĩnh Chi lắc đầu nói: "Không phải là Tôn gia mà là Hà Vô Kỵ. Hắn biết ta được ủy nhiệm phụ trách lo chuyện tình báo của Biên Hoang, đã đặc biệt kiếm ta, hỏi ta có phải đứng bên bọn ngươi không. Ta đương nhiên lập tức lộ rõ lập trường, Tôn gia và bọn ta cũng như chân tay, đều đối với Lưu Lao Chi rất thất vọng."

Lưu Dụ đưa tay nắm chặt vai hắn, cảm động trong lòng, sau đó buông tay hỏi: "Lưu Lao Chi có chút nào hoài nghi Vô Kỵ không?"

Ngụy Vĩnh Chi đáp: "Hoàn toàn ngược lại, Lưu Lao Chi có lần khen thưởng hắn, bởi đã gây tổn hại nặng nề cho cả hai bên Hoàn Huyền và Lưỡng Hồ bang, hắn lại cho rằng bọn ngươi phản công Biên Hoang Tập cũng như đi tìm chết, nhất cử lưỡng tiện, Lưu Lao Chi cao hứng còn không kịp! Đương nhiên hắn tuyệt đối không hoài nghi Hà Vô Kỵ có lòng trợ giúp ngươi."

Lưu Dụ hỏi: "Về mặt Lưu Nghị thì sao? Lưu Lao Chi có làm khó bọn hắn không?"

Ngụy Vĩnh Chi ngạc nhiên hỏi: "Lưu Nghị và ngươi có quan hệ à?"

Lưu Dụ thấp giọng nói: "Sau khi Hà đại tướng bị hại, hắn lại kiếm ta, thỉnh ta gia nhập bọn hắn, để đứng lên phản kháng lại Lưu Lao Chi. Ta vì không nhẫn tâm nhìn Bắc Phủ binh chia năm xẻ bảy nên đã khuyên bọn hắn tạm thời nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ sau này."

Ngụy Vĩnh Chi vui mừng nói: "Trong Bắc Phủ binh, người có đồng chí hướng với bọn ta thật ra không ít. Hiện tại toàn bộ trông chờ lão ca ngươi đó! Lưu Lao Chi đang tập trung vào việc lung lạc tướng lĩnh bên phe Hà Khiêm. Lưu Nghị lại được thăng quan, theo ta thấy trong thời gian ngắn Lưu Lao Chi cũng không dám động tới người của phe Hà Khiêm, từ từ cục diện ổn định thì lại rất khó nói. Tôn gia cũng nhìn nhận như vậy. Mà cứ thêm một ngày thì quyền lực của Lưu Lao Chi lại ổn định thêm một chút, tướng lĩnh ủng hộ hắn vẫn là chiếm đa số."

Lưu Dụ thầm nghĩ ta còn có Hồ Bân và Chu Tự! và hỏi: "Tình huống bên phía Kiến Khang thì sao?"

Ngụy Vĩnh Chi đáp: "Hoàn Huyền đã toàn thắng trận đầu. Ở thượng du Đại Giang Kiến Khang, đại phá Kiến Khang thủy sư do Vương Du chỉ huy, lại chặn đứng đội thủy sư của Tư Mã Nguyên Hiển ở Bạch Thạch. Quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Hoàn Huyền, đang lúc Kinh Châu quân còn hăng máu, thừa thắng công đánh thuyền đội của Tư Mã Nguyên Hiển, xem ra Hoàn Huyền ngoài mặt vẫn là mạnh nhất. Bất quá chỉ cần Bắc Phủ binh bọn ta ra tay, Hoàn Huyền sẽ mất hết ưu thế."

Lưu Dụ cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể bắt đầu sôi lên, hận không thể thế chỗ Lưu Lao Chi để cùng Hoàn Huyền trên Đại Giang quyết một trận tử chiến, thẳng đến Giang Lăng. Nhưng hiện tại gã lại chỉ có thể nghĩ trong đầu điều này mà thôi.

Hai người cũng thương lượng chuyện ở mọi mặt, hoạch định sơ bộ kế hoạch cho tương lai sau đó Ngụy Vĩnh Chi lặng lẽ ra về.

Thác Bạt Khuê chưa từng gặp qua một nữ nhân nào như vậy, vào giây phút ánh mắt bọn họ giao nhau, gã cảm thấy bản thân mình đã hiểu nàng, mà đối phương cũng hiểu rõ con người Thác Bạt Khuê gã ra sao.

Đó là thứ cảm giác kỳ dị kích thích hết sức mới mẻ.

Mỹ nữ đang ôm mền ngồi trong trướng, vì mất máu nên sắc mặt còn xanh xao, đưa mắt nhìn gã bước lại. Thác Bạt Khuê cảm thấy một mặt nàng nhìn gã, đồng thời "tâm nhãn" của nàng dò xét, tìm kiếm sơ hở và yếu điểm của gã. Đây là đôi mắt mỹ lệ tràn đầy hoài nghi và phòng bị đối với thế giới này.

Thác Bạt Khuê thầm nghĩ nếu như nàng một tay vuốt ve mình, tay kia không biết có ngầm bạt đao không?

Thác Bạt Khuê thoải mái ngồi xuống cạnh nàng, chăm chú nhìn, không nói một lời.

Mỹ nữ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: "Thác Bạt Khuê!"

Thác Bạt Khuê ngạc nhiên đáp: "Nàng làm sao đoán được?"

Mỹ nữ chuyển ánh mắt, trong khi phảng phất nghe hắn nói nàng cũng cung kính lắng nghe âm thanh nào đó xa xôi. Ánh mắt hoang vắng như bao phủ bởi lớp sương mờ, khói ảo. Dưới ánh sáng ngọn đèn da dê treo trong trướng, nàng có một vẻ mỹ lệ thần bí quỷ dị siêu thực không thể gọi tên. Khóe miệng nàng mang vẻ tự giễu cay đắng, nhẹ nhàng hỏi: "Bộ khó lắm à? Trong Thác Bạt Tiên Ti tộc còn có ai khác có thể hình và khí độ như ngươi ư? Ngươi giết ta đi! Ta khẳng định ngươi đã cứu lầm người rồi."

Thác Bạt Khuê nói một cách hứng thú: "Giết người đối với ta chỉ là chuyện nhỏ, phân phó một tiếng là có người làm, không thì có thể tự tay ta hạ thủ. Nhưng tại sao ta lại phải giết nàng chứ?"

Mỹ nữ hoang mang nhìn lên nóc trướng, như đang nói trong mộng: "Thác Bạt Khuê ngươi sao lại hồ đồ như vậy chứ, đến bây giờ vẫn chưa biết ta là ai."

Thác Bạt Khuê hiện xuất thần tình suy tư.

Mỹ nữ thả tay đang cầm mép chăn len, để tự tấm chăn trượt xuống, phơi bày phần thân trên với những đường cong uốn lượn tuyệt đẹp trong chiếc áo bó sát, thân thể nàng hừng hực sức thanh xuân.

Thác Bạt Khuê nói nhưng hoàn toàn không đưa mắt tới tấm thân làm dao động lòng người, quá sức quyến rũ ấy: "Sở Vô Hạ?"

Sở Vô Hạ đưa mắt nhìn gã, ánh mắt lấp lánh tia nhìn nóng bỏng làm người ta không rõ thực hư, ôn nhu nói: "Ta là địch nhân của Yến Phi, hảo huynh đệ của ngươi. Nhân cơ hội này giết ta đi! Nếu không sẽ có ngày ngươi phải nuối tiếc."

Thác Bạt Khuê cười ha hả nói: "Nữ nhân có tư vị như nàng, tuy là địch nhân của ta, nhưng trước khi hưởng thụ hương vị của nàng, giết đi có phải là phí của trời không?"

Sở Vô Hạ hờ hững nói: "Sau khi lên giường, ngươi sẽ chẳng thể giết ta, đừng làm việc ngu xuẩn đó."

Thác Bạt Khuê cười lớn: "Mỹ nhân ơi, ta tin nàng thích hợp với cuộc sống của cảm giác mạnh, lưu lại nội cung Kiến Khang thật là lãng phí cho nàng. Di Lặc Giáo hiện tại đang tàn đàn sẻ nghé,nàng đã đắc tội với không ít người. Sao không tu tâm dưỡng tánh, làm một nữ nhân ngoan ngoãn."

Sở Vô Hạ lộ vẻ khinh thị, nhìn hắn bằng ánh mắt đo lường và bình tĩnh nói: "Theo ngươi sống những ngày hạnh phúc ư? Ngươi căn bản không phải là đối thủ của Mộ Dung Thùy, một ngày nào đó cũng khó tránh khỏi vận mệnh diệt tộc. Nếu ngươi có hứng thú với thân thể ta, ta sẽ chìu ngươi và sẽ hoàn toàn không từ chối. Ta cũng muốn thử qua sức quyến rũ của Thác Bạt Khuê ngươi."

Thác Bạt Khuê nghe xong ngây người, tiếp tục cười ha hả nói: "Thật sự rất thú vị. Ha! Dám coi thường Thác Bạt Khuê ta! Nàng có tin là ta trước sẽ chiếm đoạt thân thể nàng, sau đó mới tự tay giết nàng."

Gò má trắng mịn của Sở Vô Hạ ửng hồng, càng làm vẻ đẹp của nàng thêm diễm lệ, duyên dáng rung động lòng người. Lúc này nàng liếc mắt nhìn gã, nhãn thần câu hồn đoạt phách như muốn nói: "Lại đây! Xem có phải nô gia sợ chàng không nào?"

Thác Bạt Khuê nhớ tới cái cảm giác mềm mại không xương làm rung động lòng người khi ôm nàng vào lòng. Gã đã hầu như mất tự chủ, nhưng lại biết không cưỡng lại được sự quyến rũ của nàng như thế là hết sức mất sáng suốt, và cũng sẽ làm cho nàng khinh thường bản thân gã. Gã vội vàng đè nén dục hỏa trong lòng xuống, nhíu mày hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ là ta không thể thắng Mộ Dung Thùy?"

Sở Vô Hạ kéo tấm chăn len che nửa thân dưới ra, ngồi xếp bằng đối diện với hắn, đôi mày đẹp khẽ cau: "Ai có thể đấu lại y? Nếu quả y không có Kỷ Thiên Thiên thì ta cũng tính đến nương tựa."

Thác Bạt Khuê không hề để ý, lắc đầu cười nói: "Nữ nhân đầu óc hạn hẹp."

Sở Vô Hạ mặt lạnh như tiền đáp trả: "Nam nhân cuồng vọng tự đại."

Thác Bạt Khuê ngắm nhìn hoa dung và thân hình của nàng bằng ánh mắt lộ liễu không chút giấu diếm: "Nói ta biết, hiện tại ở phương Bắc, ngoại trừ chiến tranh, cướp bóc, tàn sát, còn có gì nữa không? Bây giờ tuy Mộ Dung Thùy đang mạnh, thậm chí là mạnh nhất, nhưng tầm nhìn của y thiển cận, chỉ mãi lo đem binh đánh khắp nơi, biến Trung Nguyên thành địa ngục nhân gian. Đáng tiếc là thảm họa không dứt, trở thành chia năm sẻ bảy. Hiện tại cơ hội đã đến tay Thác Bạt Khuê ta."

Sở Vô Hạ chịu ánh mắt thưởng lãm toàn thân của hắn không chút giữ gìn, ngữ khí nửa chế giễu: "Ngươi trước tiên nên sớm tính cách thoát khỏi cái họa sát thân đi đã!"

Thác Bạt Khuê cười ha hả hỏi: "Nàng có biết mình đang ở đâu không?"

Sở Vô Hạ nhìn hắn không hiểu.

Thác Bạt Khuê rời mắt khỏi thân hình làm xao xuyến lòng người của ả, ngửa mặt nhìn lên, như nhìn xuyên qua nóc trướng tới bầu trời sao rực rỡ bên ngoài, thong thả nói: "Trận chiến Phì Thủy đã làm nhà Tần tan rã. Mộ Dung Thùy trước tiên phản Tần, tại Hà Bắc phục hưng Đại Yên. Tiếp đến là cuộc khởi binh của Mộ Dung Hoằng, một chi hệ của Tiên Ti tộc, xưng đế Trường An, lấy tên là Tây Yên. Diêu Trường của Khương Tộc cũng phản Tần tự lập, bắt giết Phù Kiên, kiến lập Khương Tần. Nhà Tần tuy mất, nhưng cha chết con nối, do Phù Phi đăng vị, chính là Hậu Tần. Dũng sĩ hãn thế Khất Phục Quốc Nhân, sau cái chết của Phù Kiên đứng riêng ra, cũng lấy Tần làm quốc hiệu Tây Tần. Ngoài ra còn có Cừu Trì Để Dương định tự lập thành Cừu Trì Công, nam dựa vào Hoàn Huyền. Lại có Đê nhân Lữ Quang tự xưng là Lương Châu Mục Tiểu Tuyền Công, lập Lương Quốc. Do đó, trong chư hùng phương Bắc, có bảy thế lực có đủ thực lực tranh bá. Còn lại như Ngốc Phát Ô Cô, Tự Cừ Mông Tốn, Mộ Dung Đức, Lý Yên, Hách Liên Bột Bột, Phùng Bạt các người chỉ tính là nhân vật làm nền, không có khả năng lay chuyển đại cục."

Nói xong mục quang trở lại khuôn mặt Sở Vô Hạ, đón ánh mắt nóng bỏng của nàng, mỉm cười nói: "Nữ nhân vô tri, đối với quốc gia đại sự nàng biết gì chứ?"

Sở Vô Hạ hỏi: "Ngươi cuối cùng là đã đem ta tới từ địa phương nào?"

Thác Bạt Khuê lắc đầu cười khổ: "Đó là bên ngoài tường thành bờ Bắc Đại Hà, Hà Sáo, ngươi hôn mê ba ngày đêm rồi. Uổng công ta quan tâm chiếu cố, nếu biết nàng hoàn toàn không hề cảm kích, ta đã sớm tính đem nàng cho Ba Cáp Mã Tư rồi."

Sở Vô Hạ kỳ quái hỏi: "Ngươi không phải là vừa mới đoạt được Bình Thành và Nhạn Môn à?"

Thác Bạt Khuê cười nói: "Lấy được đương nhiên cũng có thể thả được, không có cái gì là Thác Bạt Khuê ta không từ bỏ được. Hai thành đó là lễ vật ta gửi đến Mộ Dung Vĩnh. Mộ Dung Bảo có bản sự thì cứ cướp lấy từ tay Mộ Dung Vĩnh đi!"

Hắn nói xong liền đứng dậy.

Sở Vô Hạ ngửng mặt nhìn như đo lường thân thể khỏe mạnh ngạo mạn của hắn, nói: "Nói hay lắm! Ngươi muốn đi đâu? Không ở trong trướng qua đêm lạnh giá này ư?"

Thác Bạt Khuê cúi người xuống. Bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, môi chỉ cách đôi môi thơm ấy không đầy hai tấc, mỉm cười nói: "Đêm nay ta cần ngồi một mình để suy nghĩ về tình thế mới nhất. Nàng cứ nghĩ cho khỏe. Sau khi tinh thần thoải mái, hãy nói cho ta biết nàng có muốn ở bên cạnh ta hay muốn thử vận may nơi khác. Nhớ đấy! Ta vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận nữ nhân đã từng rời bỏ ta. Cơ hội chỉ có một."

Sở Vô Hạ nhíu mày hỏi: "Ngươi để cho ta đi?"

Thác Bạt Khuê nói: "Nàng quên rồi sao? Ta không phải vừa mới nói không có cái gì mà ta không thể từ bỏ được đấy thôi."

Sở Vô Hạ chịu cho hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhu nói: "Ta không nói về chuyện ấy, mà là hỏi ngươi đành lòng bỏ qua cơ hội giết ta? Ngươi cũng quên rồi! Ta đã nói nếu ngươi làm như vậy, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận."

Thác Bạt Khuê đứng thẳng dậy, ngẩng đầu cười nói: "Đúng là Sở Vô Hạ! Ha! Thác Bạt Khuê ta sợ ai chứ? Ta cứu nàng một mạng, sẽ tuyệt không phải do biết nàng là ai rồi lại cướp mạng nàng đi. Hãy suy nghĩ kỹ."

Hắn nói xong, đi về phía cửa trướng.

Sở Vô Hạ nói: "Ngươi càng lúc càng không sẵn lòng giết ta."

Thác Bạt Khuê dừng bước trước cửa trướng, không quay đầu lại nói: "Không nữ nhân nào có thể làm ta mê đắm, ta cũng hy vọng nàng là ngoại lệ. Cuộc sống vào sinh ra tử hoàn toàn không dễ chịu gì, có lúc cũng cần có thời khắc phải quên đi"

Gã lại hỏi: "Nàng quyết định rồi?"

Sở Vô Hạ lạnh lùng đáp: "Ngay lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã quyết định rồi."

Thác Bạt Khuê có chút ngạc nhiên, vẫn không quay đầu lại nhìn ả.

Sở Vô Hạ êm ái nói: "Ta sẽ làm ngươi chết mê, cho đến ngày ngươi phải hối hận"

Thác Bạt Khuê nghe xong cười lớn bỏ đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK