Mục lục
Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi Chờ Lúc Bình Minh

"Yến lang! Yến lang!"

Yến phi nhắm mắt lại, tinh thần giống như thủy triều từ thế giới hiện thực trở về thế giới tinh thần tâm linh thuần khiết, tiếp hợp cùng tâm linh của Kỷ Thiên Thiên, tạo ra sự tiếp xúc thân mật nhất. Mặc dù khoảng cách giữa thể xác bọn họ đến cả trăm dặm, nhưng khoảng cách của trái tim bọn họ lại chỉ bằng con số không, hoàn toàn hòa hợp làm một.

Thiên Thiên tịnh không phải đang ở trạng thái xuất dương thần trong mộng.

"Thiên Thiên! Chúng ta lại ở bên nhau rồi!"

Tình yêu nồng nhiệt của Kỷ Thiên Thiên lấp đầy không gian tâm linh của chàng. Tình yêu rực cháy đến mức đó giống như yêu hết mình không chút do dự, cũng chẳng chút hoài nghi. Trong sự dung hợp tâm linh của họ không có chốn dung thân cho những mặt trái tình cảm không thể tránh khỏi của tình yêu đôi lứa.

"Yến lang à! Chàng đang ở nơi nào vậy?"

Yến Phi hưởng ứng lại trong tâm linh, nói: "Huynh đang ở một nơi hẻo lánh khác thuộc khu vực Thái Hành sơn, người bản xứ gọi là Vụ Hương, đang chờ đợi bình minh lên. Một trận chiến quyết liệt sắp sắp xảy ra."

Kỉ Thiên Thiên thở dài nặng nề: "Thiên Thiên hiểu rõ trong tình huống thế này, chiến tranh là không thể tránh khỏi, nhưng chung quy lại chẳng đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng. Mâu thuẫn nhất chính là Thiên Thiên không chỉ lo lắng cho bọn chàng, mà cũng lo lắng cho tất cả mọi người bên cạnh. Ông trời vì sao phải đẩy Thiên Thiên vào hoàn cảnh thế này chứ?"

Yến Phi nói: "Thiên Thiên nàng nhất định phải kiên cường lên, dũng cảm đối mặt với tất cả mọi việc trước mắt. Thời khắc quan trọng sắp tới, sẽ phát sinh trong vòng tám đến mười ngày nữa. Nàng chẳng phải là yêu thương ta vĩnh viễn sánh cùng thiên địa ư? So với tình yêu đó, gian khổ trước mắt Thiên Thiên chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi. Vì ta, vì Tiểu Thi, Thiên Thiên nhất định phải kiên cường lên, còn phải kiên cường hơn so với bất cứ thời khắc nào. Sau đó chúng ta sẽ có thể ở bên nhau, mãi mãi không còn phân ly nữa."

Kỉ Thiên Thiên nói: "Yến lang không cần lo lắng cho Thiên Thiên, không ai có thể ngăn cản được chúng ta đoàn tụ. Thiên Thiên tràn đầy lòng tin vào Yến lang. Đêm qua, Phong nương đã nói những lời rất kỳ quái, bà ta không ủng hộ cách Mộ Dung Thùy đối đãi với muội và Thi Thi, nói rằng muội phải thầm tính đến khả năng xấu nhất, nhưng lại chỉ ra rằng chỉ cần có Yến lang là có thể tránh khỏi kiếp số, Thiên Thiên vẫn có được tương lai tốt đẹp. Lời bà ta nói khiến muội rất bất an."

Yến Phi nói: "Sở dĩ bà ta nói như vậy là vì bà ta cho rằng chúng ta chắc chắn thất bại trong cuộc chiến này, mà lại còn thất bại cực kỳ thê thảm. Bất quá nhận định này của bà ta sau sáng sớm ngày mai sẽ thay đổi ngược lại, mà bọn ta chính đang nỗ lực vì điều này."

Kỷ Thiên Thiên hỏi: "Nhưng tại sao muội lại vẫn có thể có tương lai tốt đẹp nhỉ?"

Yến Phi hơi trầm ngâm, đáp: "Theo suy đoán của ta, Phong nương đã hạ quyết tâm liều chết để phóng thích các nàng. Trong tình hình hiện nay của các nàng, bà ta dù có lòng cũng không có sức. Hoặc có thể bà ta biết được sự sắp đặt của Mộ Dung Thùy, ví dụ như lưu các nàng ở trên sơn trại, hoặc đưa các nàng về Trung sơn, như vậy thì Phong nương mới có thể đã nghĩ ra biện pháp."

Kỷ Thiên Thiên kêu "a" một tiếng, vẫn ở trong thế giới tâm linh cất tiếng: "Yến lang đúng là người ngoài cuộc thì tỉnh táo."

Yến Phi thở dài: "Thế nhưng sau sáng sớm mai, ý nghĩ của Mộ Dung Thùy sẽ thay đổi. Phàm việc gì có lợi thì cũng có hại. Cuộc chiến ngày mai, nếu như chúng ta giành được toàn thắng, Mộ Dung Thùy không có cách nào ngăn trở Hoang nhân chúng ta tiến lên phía bắc nữa. Hắn sẽ lại thay đổi chủ ý, mang Thiên Thiên cùng Tiểu Thi theo bên cạnh, không để cho các nàng tuột khỏi tầm mắt hắn."

Kỷ Thiên Thiên thất vọng hỏi: "Lúc đó muội và Thi Thi phải làm sao đây?"

Yến Phi nói: "Tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hóa, khó có thể ngờ được, chúng ta phải kiên trì chờ đợi thời cơ. Thiên Thiên cần phải gắng ở cùng một chỗ với Tiểu Thi. Khi thời cơ đến, nỗi gian khổ của Thiên Thiên và Tiểu Thi sẽ trở thành quá khứ. Thiên Thiên nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần, bảo toàn bản thân ở trạng thái tốt nhất nhé. Ta phải đi đây!"

Kỷ Thiên Thiên kêu lớn: "Muội biết rồi! Yến lang bảo trọng."

Yến Phi mở to hổ mục, khuôn mặt khôi vĩ của Hướng Vũ Điền đập vào mắt chàng. Gã đang chớp động quang mang kỳ dị, ngưng thần nhìn chàng.

Bốn phía xung quanh sương mù dày đặc, cảnh vật ở ngoài mười bước đã mơ hồ không rõ, tựa như đã bị làn suơng thôn phệ.

Yến Phi cất tiếng hỏi: "Đã quét sạch chướng ngại vật chưa?"

Hướng Vũ Điền không đáp mà hỏi lại: "Yến Phi phải chăng vừa mới cùng Kỷ Thiên Thiên tâm linh truyền cảm?"

Yến Phi hỏi: "Huynh có cảm ứng được Thiên Thiên không?"

Hướng Vũ Điền đáp: "Đó chính là chỗ kỳ quái nhất. Ta không cảm ứng được nàng chút nào, chỉ cảm thấy tâm linh của Yến huynh lùi tới một nơi xa không thể chạm tới, chỉ còn một thể xác trống rỗng lưu lại, cảm thấy Yến huynh tịnh không khác gì đã chết."

Gã lại thở dài: "Ta thực sự hâm mộ huynh. Thẳng thắn mà nói, ta cũng mong muốn nếm thử tư vị trong đó. Thảm nhất là ta hiểu được mình tuyệt không có phúc phận này. Ta đã bị định sẵn là phải cô độc suốt đời."

Yến Phi nói: "Hướng huynh bất tất phải hối tiếc. Những gì huynh có được người thường mơ cũng khó đạt được."

Hướng Vũ Điền chuyển chủ đề, vui vẻ nói: "Trận này chúng ta chắc chắn sẽ thắng chứ không nghi ngờ gì nữa."

Yến Phi kinh ngạc hỏi: "Hướng huynh vì sao bỗng nhiên khẳng định như vậy?"

Hướng Vũ Điền mỉm cười: "Bởi vì đến khi tới thung lũng, ta vẫn không phát hiện ra bất cứ cạm bẫy hay chướng ngại vật nào. Hiển nhiên là Mộ Dung Long căn bản không nghĩ tới nơi giấu quân lại có thể bị phát hiện ra, nên cũng không chuẩn bị phòng ngự. Chỉ cần chúng ta nhận được tín hiệu, tập kích bất ngờ trong sương mù, nhất định có thể trục xuất địch nhân ra khỏi Vụ Hương. Trận chiến này sẽ chỉ nghiêng về một bên thôi."

Yến Phi song mục xạ xuất thần sắc kiên định, gật đầu: "Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến bình minh, chúng ta sẽ rất nhanh chóng biết được kết quả thôi."

Tiếp đó chúm môi phát ra tiếng chim kêu, một trăm Hoang nhân hảo thủ đang ẩn nấp tại phía sau, cẩn thận tiến lên không một tiếng động. Từng người tiến vào vị trí công kích đã định.

Trác Cuồng Sinh thở dài: "Cuối cùng cũng đến lúc rồi!"

Tiểu Kiệt cùng hơn chục huynh đệ, cắm đuốc lên trên đỉnh đồi ở hai bên, chiếu sáng nơi đóng quân của bọn họ ở Bắc khâu, cũng để cho địch nhân đang bí mật mai phục nắm rõ vị trí của họ.

Địa điểm mà bọn họ chọn chính là nơi thích hợp nhất của Bắc khâu để thiết lập doanh trại, hai bên là đồi núi cao hơn mười trượng chạy từ nam chí bắc nằm giữa ngăn cách vùng đồng và rừng thưa. Một dòng suối từ đông bắc chảy đến, uốn lượn chảy qua bình nguyên kẹp chặt lấy đồi núi.

Không đợi phân phó, xe la chia làm hai đại đội, từ từ tiến vào vùng đồng hoang, theo thứ tự phân ra hai bên, đội nọ cách đội kia trăm trượng.

Trác Cuồng Sinh quát lớn: "Các anh em! Đến lúc làm việc chính rồi."

Giống như huấn luyện đã qua trăm ngàn lần, các chiến sĩ từng tổ từng tổ đi đến địa điểm đã được chỉ định, tới tấp xuống ngựa, tháo yên cương dẫn ngựa tới dòng suối nhỏ uống nước nghỉ ngơi.

Chỉ có mấy lãnh tụ Hoang nhân như Trác Cuồng Sinh, Vương Trấn Ác, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân là vẫn ngồi nguyên trên ngựa, chỉ huy đại cục.

Cơ Biệt nói: "Mặc dù có sương mù, nhưng lại không tưởng tượng được bên trong dày đặc thế này."

Trác Cuồng Sinh cười: "Nơi này có chút sương mù mới có thể thích hợp với tình hình chứ. Quan trọng nhất là Vụ Hương không phụ với danh tiếng của nó, màn sương dày đặc đến mức chìa tay cũng không thấy ngón. Hà!"

Cơ Biệt nói: "Tâm tình của Trác quán chủ đang rất tốt."

Trác Cuồng Sinh nói: "Làm sao mà tâm tình của chúng ta lại không tốt được? Ta sợ nhất là hành quân quá chậm, không kịp đến nơi này trước bình minh. Hiện tại đã đến sớm gần nửa canh giờ, tất nhiên tâm tình phải cực kỳ thoải mái rồi."

Vương Trấn Ác quát: "Tháo la ra!"

Hơn ngàn chiến sỹ Hoang nhân vội vàng bắt tay vào làm ngay sau khi có lệnh. Họ tách la ra khỏi thùng xe, lại dắt la tập trung đến hai bên dòng suối nhỏ.

Cơ Biệt nói vẻ tự hào: "Xem cái thứ mà ta nghĩ ra tuyệt diệu không, cái này gọi là Hoành Xa trận, bởi vì trong xe đã chất đất đá, bảo đảm có thể chống được sự công kích của thiên quân vạn mã."

Vương Trấn Ác chờ sau khi công việc tháo la hoàn thành liền phát xuất đạo chỉ thị thứ hai, quát: "Cố định bánh xe lại, tháo mui ra !"

Đám thủ hạ ứng tiếng hành động, lấy những khối gỗ vuông đã chuẩn bị tốt từ trước đem chèn cố định bánh xe lại, khiến chúng không có cách nào di chuyển được. Đồng thời có người dỡ mui xe bằng vải xuống, lộ ra những bí mật bên trong.

Nguyên lai trong xe ngoài chuyên chở bùn đá, một mặt hướng ra phía ngoài đều trang bị tấm chống tên được che phủ lên trên bằng da trâu, khiến cho một dãy dọc hai bên xa trận xếp thành bức bình phong che chở, bảo vệ người ngựa ở giữa, biến thành một phương tiện phòng ngự mạnh mẽ.

Vương Trấn Ác lại nói: "Dựng trống!"

Các chiến sĩ hạ mấy chiếc trống to trên chục chiếc xe ở trong đó xuống, di chuyển tới chỗ trung tâm, tạo thành trống trận.

Vương Trấn Ác quát: "Bố trí Bán mã tác*. Các anh em! Mỗi người vào vị trí của mình."

Lúc này, hơn năm ngàn chiến sỹ toàn thể hành động, mấy trăm người tới hai bên sườn đồi, thiết lập tầng tầng lớp lớp Bán mã tác, người khác lấy ra cung tiễn giáo dài - lợi khí dùng ứng phó với kỵ binh địch. Phía sau xa trận mọi người tụ tập sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, đôi mắt từng người xạ xuất thần sắc hưng phấn, cũng bởi vì hiểu được thắng lợi cầm chắc trong tay.

Hồng Tử Xuân ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Trời sắp sáng rồi, lúc này là thời gian thật tốt để nhóm lửa thổi cơm đây."

Mộ Dung Chiến cùng Đồ Phụng Tam ngồi xổm trên một đỉnh núi, quan sát từ xa động tĩnh của đại quân dụ địch ở mặt đông. Ở cách xa gần ba dặm, bọn họ chỉ có thể thấy ẩn hiện ánh hỏa quang.

Mộ Dung Chiến hỏi: "Sương mù thế này đối với chúng ta mà nói thì có lợi hay có hại nhỉ?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Tất nhiên là có lợi, ít nhất là có lợi đối với việc truy đuổi tiêu diệt địch."

Gã lại nói tiếp: "Ta thực sự lo lắng bọn chúng không thể tới đúng giờ, nay đã có thể an tâm."

Mộ Dung Chiến bảo: "Ta muốn hỏi huynh một vấn đề, hi vọng huynh trả lời trung thực."

Đồ Phụng Tam cười nói: "Chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Được rồi! Ta đã đầu hàng, ta đã gặp được người trong lòng ta ở Kiến Khang, còn như tình hình chi tiết và cụ thể, xin hãy để đánh xong trận này sẽ bẩm báo lại sau."

Mộ Dung Chiến mặt mày rạng rỡ, vui vẻ: "Thật không thể tưởng được, phải chúc mừng huynh!"

Đồ Phụng Tam đáp: "Không chỉ huynh không thể ngờ được, trước khi xảy ra sự việc thì ta cũng không nghĩ tới, càng không nghĩ đến là vẫn có người có thể khiến ta động tâm. Nhưng mọi chuyện phát sinh tựa như trời long đất lở, tránh không được, mà lại cũng không muốn né tránh."

Mộ Dung Chiến thở dài: "Nghe huynh nói làm ta không thể chờ đợi được mà muốn biết tình hình cụ thể. Huynh có thể tiết lộ thêm một chút hay không?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lúc này, một đạo nhân ảnh từ cánh rừng phía dưới chợt xuất hiện, chạy thẳng tới trước mặt hai người, nguyên lai là Diêu Mãnh.

Diêu Mãnh lách về phía sau hai người, ngồi xuống thấp giọng: "Quân địch đã trúng kế rồi. Trong khu rừng nơi xa ở mặt trận phía tây của bọn lão Trác đang mai phục một nhánh kỵ binh của quân địch. Mặc dù không có cách nào nắm rõ có bao nhiêu người, nhưng khẳng định là năm ngàn người trở lên."

Đồ Phụng Tam thở ra một hơi: "Theo binh lực của địch nhân mà ước đoán, binh mã mai phục ở phía tây phải có hai đội, mỗi đội có khoảng từ năm ngàn tới tám ngàn người, thế mới hợp lý. Bởi vì quân địch có ba vạn quân, tất nhiên sẽ huy động toàn bộ lực lượng đến, toàn lực công kích."

Mộ Dung Chiến gật đầu đồng ý: "Như vậy Long Thành binh đóng giữ Vụ Hương phải vào khoảng một ngàn người trở xuống, hoặc chỉ là mấy trăm. Yến Phi cùng người của hắn khẳng định có thể tiêu diệt được bọn họ."

Đồ Phụng Tam ngưng mắt nhìn về phương xa, trầm giọng: "Tín hiệu truyền đến rồi! Bọn lão Trác bắt đầu nhóm lửa thổi cơm, biểu thị đã bố trí xong xuôi, bọn họ đã thiết lập xa trận làm chủ, chiến trận có lực phòng ngự mạnh mẽ."

Mộ Dung Chiến nói: "Chúng ta quay về chuẩn bị thôi."

Trong khu rừng thưa cách nơi Hoang nhân lập trận ba dặm về phía đông bắc, Thôi Hoành từ trên ngọn cây nhảy xuống, hướng về phía Đinh Tuyên nói: "Bọn Trấn Ác huynh bắt đầu nhóm lửa thổi cơm."

Hậu phương chia làm hai đội, mỗi đội hai ngàn năm trăm chiến sỹ Thác Bạt tộc tinh nhuệ, người người thể hình dũng mãnh, tinh thần phấn chấn. Lúc này tất cả mọi người tháo yên xuống cho ngựa, bản thân cũng ngồi xuống trên mặt đất, cùng với ngựa nghỉ ngơi, dưỡng sức thật tốt để sống chết với địch nhân trên chiến trường.

Bọn họ đều là chiến sỹ trong tộc tôn sùng Thác Bạt Khuê, về mặt trung thành tuyệt đối không thể hoài nghi, mỗi người đều sẵn sàng hiến dâng tính mạng vì sự hưng suy của Thác Bạt tộc.

Thôi Hoành dặn dò Đinh Tuyên: "Nhớ đấy! Khi tiếng trống lần thứ hai vang lên thì chúng ta mới xuất kích, nhất thiết không được làm sai."

Đinh Tuyên đáp: "Ta sẽ không làm sai đâu."

Thôi Hoành xoay mình đi qua, trước tiên quét ánh mắt liếc nhìn đám thủ hạ, tiếp đó phát ra hiệu lệnh lắp yên lên ngựa.

Các chiến sĩ bật dậy như như chớp giật, nhanh nhẹn nắm lấy yên ngựa đang để trên mặt đất đặt lên lưng ngựa. Không ai biểu lộ ra một chút do dự nào, khiến người khác cảm thấy bọn họ đang thiết tha mong đợi thời khắc này đến.

Thôi Hoành trong lòng cực kỳ kích động.

Chiến sĩ trước mắt đây chính là đội quân trong mộng của gã, gã tin tưởng sâu sắc rằng sau này bọn họ sẽ kế tục Yến nhân, là hùng binh vô địch tung hoành thiên hạ, và Thác Bạt Khuê có thể là một bá chủ thống nhất phương bắc khác.

Đến giờ khắc này gã mới lĩnh hội sâu sắc được việc Thác Bạt Khuê phái gã suất lĩnh năm ngàn quân tinh nhuệ trước mắt này, nhằm duy trì tính then chốt của đạo quân tinh nhuệ Biên Hoang. Bằng không thì Hoang nhân dẫu cho có thể giành thắng lợi, nhưng binh lực cũng không đủ để tiêu diệt Long Thành quân đoàn với binh lực đông hơn ba vạn, điều đó tịnh không khác gì với thất bại cả.

Sau khi gã tự định ra mưu kế kết hợp với Hoang nhân, Long Thành quân đoàn đã định trước số phận toàn quân bị tiêu diệt, khả năng đánh bại Mộ Dung Thùy rốt cuộc đã xuất hiện.

Thôi Hoành bình tĩnh nói với Đinh Tuyên đang trông về phía chiến trường nơi xa: "Vào lúc thời khắc địch nhân bộc lộ hiện tượng thất bại, Hoang nhân sẽ đánh lên hồi trống thứ hai, nhớ kỹ rằng lúc tiếng trống vừa dừng lại là có thể công kích. Khi đó địch nhân sẽ lùi về Vụ Hương, nhiệm vụ của ngươi là xung kích cắt địch nhân thành hai đoạn, rồi cùng với Hoang nhân từ mặt trận xung phong ra đánh giáp kích Yến quân. Địch nhân đã thối lui vào Vụ Hương sẽ do ta chăm sóc."

Đinh Tuyên xoay người lại, trầm giọng hô: "Tuân lệnh!"

Lúc này, các chiến sĩ đã lắp yên ngựa xong, đứng ở bên cạnh ngựa đợi lệnh.

Thôi Hoành quát: "Lên ngựa!"

Các chiến sĩ ào ào phóng lên lưng ngựa.

Thôi Hoành và Đinh Tuyên nhảy lên mình ngựa, đồng thời quay đầu ngựa, tiến về phía chiến trường.

Chiến sĩ ở phía sau phân thành hai đội, một đội đuổi theo sau ngựa Đinh Tuyên, chầm chậm thẳng tiến về phía chiến trường mà đi; một đội khác đi theo Thôi Hoành, đi chếch về phía Vụ Hương.

Lúc này, nơi chân trời phía đông hiện ra ánh sáng ban mai rực rỡ, núi đồi sơn dã bị bao phủ lên bởi một lớp sương mù mỏng, thời khắc chiến tranh rốt cuộc đã tới.

Hướng Vũ Điền đang ngắm nghía nghiên cứu hỏa khí trên tay, cất tiếng hỏi: "Trong thời tiết có sương mù dày đặc ẩm ướt thế này, thứ đồ chơi này vẫn có thể có tác dụng chứ?"

Yến Phi đang dụng thần quan sát doanh trại quân địch ở phía dưới năm mươi trượng. Bất quá cho dù là ánh mắt sắc bén của chàng cũng chỉ có thể nhìn thấy sự vật trong khoảng cách hai mươi trượng, tầm nhìn bị sương mù dày đặc ngăn cách. Chàng nghe vậy bèn nói: "Vật này là Thần hỏa phi nha do Cơ đại thiếu đặc chế để đối phó với tình huống ẩm thấp của mùa xuân, có thể bay hơn trăm trượng, khi trúng mục tiêu thì hỏa dược trong phi nha sẽ nổ tung, dầu hỏa sẽ dính vào doanh trướng cùng phòng xá của đối phương, bảo đảm có thể đốt cháy bất cứ thứ gì, đối với Cơ đại thiếu chúng ta phải có lòng tin."

Hướng Vũ Điền ngửa mặt trông lên bầu trời, thở dài: "Trời sáng rồi! Một đêm vừa qua tựa hồ như đặc biệt dài."

Tiếp đó gã vỗ lên chiếc túi sau lưng, nói: "Ngoài Thần hỏa phi nha còn có mười viên Độc yên lưu hỏa pháo, bất quá xem ra trận này không phải sử dụng đến, có thể lưu lại chờ sử dụng sau này."

Thấy Yến Phi không trả lời mình, Hướng Vũ Điền cất tiếng hỏi: "Huynh thấy khẩn trương sao?"

Yến Phi đáp: "Nói không khẩn trương là lừa dối huynh. Chúng ta chờ đợi tại nơi này như đoạn tuyệt với nhân thế, hoàn toàn không nắm rõ tình hình ở ngoài Vụ Hương, cũng không biết bọn lão Trác đến kịp địa điểm lập trận cự địch hay không. Phải đến lúc hồi trống đầu tiên vang lên thì chúng ta mới biết được tất cả mọi việc có thuận lợi hay không."

Hướng Vũ Điền nói: "Đối với lời huynh nói , ta rất đồng cảm. Trước đây, ta lúc nào cũng độc lai độc vãng, tất cả mọi chuyện đều khống chế trong tay mình, hiểu rõ khả năng của bản thân. Nhưng chiến tranh lại thuộc về chuyện khác, chỉ cần có một phương diện phối hợp không tốt liền trở thành nguyên nhân thất bại, cái loại cảm giác này tịnh không dễ chịu."

Bỗng nhiên đôi mắt sáng rực lên, hỏi: "Huynh có nghe thấy gì không?"

Yến Phi trầm giọng đáp: "Địch nhân đã bắt đầu phát động rồi!"

Nơi xa xa rầm rập truyền đến tiếng chân của hàng vạn con ngựa phi nhanh tới.

Sắc trời dần dần sáng rõ.

Hoang nhân đứng sắp hàng dài hai bên xa trận đang lặng lẽ chờ đợi.

Trác Cuồng Sinh thở gấp hai hơi, nói với Hồng Tử Xuân ở bên cạnh: "Tư vị chờ đợi thật không dễ chịu, sợ nhất địch nhân đột nhiên nhận ra cạm bẫy thì vận tốt của chúng ta sẽ đi tong."

Hồng Tử Xuân nói: "Yên tâm đi! Tình huống mà lão lo sợ có thể phát sinh vào một khắc trước khi trời sáng, nhưng tuyệt không có khả năng phát sinh trong lúc này. Cho đến tận lúc này, địch nhân vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, điều đó thể hiện địch nhân đã rơi vào bẫy của chúng ta. Có thể nhẫn nại hơn một chút không?"

Cơ Biệt đứng bên kia Hồng Tử Xuân, đang nhìn trừng trừng về phía gò đất dài ở phía tây, thở dài một hơi nói: "Trái tim ta thực sự thấy không hăng hái lắm, từ khi chúng ta bắt đầu 'nhóm lửa thổi cơm' thì nó đập không ngừng một cách bất an. Cái thân ta khẳng định không phải là vật liệu tốt trên chiến trường, nếu như có thể có lựa chọn, ta sẽ chọn là kẻ đào ngũ."

Trác Cuồng Sinh trách mắng: "Không được nói lời nhụt chí, tại sao ngươi lại đến đây chứ? Đâu có ai bức bách ngươi."

Cơ Biệt đạo: "Ta là vì Thiên Thiên tiểu thư mà đến. Vì nàng thì cho dù việc ta không muốn làm vẫn cứ phải làm. Thiên Thiên tiểu thư bị bắt cóc về phía bắc là điều sỉ nhục lớn nhất của Hoang nhân chúng ta. Chỉ có cứu nàng trở về thì Hoang nhân chúng ta mới có thể vui vẻ lên được."

Hồng Tử Xuân cười hỏi: "Hiện giờ Cơ đại thiếu đã hối hận sao?"

Cơ Biệt cười đáp: "Sao lại hối hận được? Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể sống sót trở về Biên Hoang tập."

Trác Cuồng Sinh chấn động nói: "Tới rồi!"

Từ hai phía đông tây đồng thời ầm ầm vang lên tiếng vó ngựa.

Vương Trấn Ác chủ trì chiến tuyến phía đông, quát lớn: "Các anh em chuẩn bị!"

Năm ngàn chiến sĩ Hoang nhân, toàn thể quấn băng có ký hiệu của Dạ Oa tộc trên trán, thuẫn thủ tại phía sau xa trận xếp thẳng thành thuẫn bài, tiếp đó là chiến sĩ cầm binh khí dài. Phía sau là ba hàng tiễn thủ, người người giương cung đáp tiễn, trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch.

Cuộc chiến tranh được cả hai bên địch ta sốt ruột chờ đợi đã toàn diện triển khai.

Chú thích:

* Bán mã tác: Dây thừng chăng ngang để cản chân ngựa. Đây là một biên pháp để đối phó với kỵ binh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK