Mục lục
Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phơi Bày Sự Thật

Thanh âm của Kỷ Thiên Thiên từ xa xăm truyền lại trong tâm linh mơ hồ không rõ, nàng kêu gọi: "Yến lang! Yến lang! Chàng đang ở đâu?"

Thời gian chờ đợi đau khổ rồi cũng đã qua, tất cả mong đợi, lo lắng, nhớ nhung, và nỗi sầu lo vô cùng đã hóa thành kinh ngạc hân hoan.

Yến Phi nhắm mắt để thấy dung nhan ngà ngọc của Kỷ Thiên Thiên từ từ hiện lên trong vùng tâm linh, chàng trả lời: "Ta đang vội vã trên đường đến Biên Hoang, Thiên Thiên đang ở đâu?"

Đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ vẻ sợ hãi: "Thiếp không biết mình đang ở đâu. Sau khi rời Huỳnh Dương bọn thiếp lúc nào cũng vội vàng dong ruổi, tuy dọc đường có phòng xá để nghỉ chân nhưng mọi người đều phải dồn lại với nhau khiến thiếp không cách nào tiến vào cảnh giới tâm linh để báo tin cho Yến lang nên càng cảm thấy tâm lực kiệt quệ. Rốt cục hiện tại đã dừng chân trong vùng núi này. Nơi đây có khoảng hơn trăm phòng, lại tồn trữ rất nhiều củi gỗ để sưởi ấm. Yến lang ơi! Thiên Thiên đang thật sự rất sợ hãi, Mộ Dung Thùy đang vờn kẻ địch, mê hoặc quân địch rồi sau đó mới dùng kỳ binh để thủ thắng."

Yến Phi nói: "Lần này bọn ta được Thiên Thiên chỉ điểm nên đã sớm đề phòng, thủ đoạn của Mộ Dung Thùy sẽ không còn hiệu nghiệm nữa. Lực lượng tâm linh của Thiên Thiên hiện tại rất yếu, nàng không nên dùng tâm lực. Đừng sợ nhé vì đôi ta sẽ sớm tương hội và mọi khổ đau rồi sẽ qua. Thiên Thiên phải giữ gìn tâm cảnh, giữ lòng trong sáng thì nguyên thần mới có thể phát triển mạnh mẽ trở lại, rồi sẽ gặp lại ta trong tâm linh để chúng ta được gần gũi nhau."

Khuôn mặt như đóa hoa của Kỷ Thiên Thiên hiện lên sự an tâm và vui vẻ: "Thiếp hiểu! Tạm biệt Yến lang!"

Lúc này tiếng của Đồ Phụng Tam truyền vào tai: "Đến rồi!"

Yến Phi mở mắt và cảm thấy như đã thay đổi hoàn toàn.

Trăng thượng huyền lên khỏi chân trời, ánh sáng trong veo như nước chiếu khắp hai bờ Đại Giang, trời đêm quỉ bí mê người.

Tống Bi Phong và Đồ Phụng Tam chăm chú dò xét Yến Phi, hiển nhiên đã cảm thấy sự lạ thường ở chàng.

Thuyền nhỏ đã đến bờ phía Bắc của Đại Giang.

Ánh mắt Tống Bi Phong toát ra cảm tình sâu đậm: "Thời gian chúng ta biết nhau dù rất ngắn, nhưng đời này ta sẽ chẳng bao giờ quên. Ta không nói ngoa mà tin tưởng sâu sắc rằng trên đời này chẳng có chuyện gì mà Yến Phi và Đồ Phụng Tam không giải quyết được. Xin mời!"

Hai người thay nhau tuần tự nắm lấy tay Tống Bi Phong, nghĩ đến quá khứ hết lòng vì nhau, trải qua bao chuyện đồng sinh cộng tử mà lần từ biệt này không chút hy vọng có ngày gặp lại, thì dù Yến Phi thoát tục, Đồ Phụng Tam lãnh ngạo, cũng không khỏi dấy lên nỗi buồn vì sự chia ly.

Tống Bi Phong cúi đầu nói: "Xin thay Tống Bi Phong gửi lời vấn an đến Thiên Thiên tiểu thư và Thi cô nương."

Yến Phi đáp ứng một tiếng rồi hướng về bờ Bắc phóng đi.

Đồ Phụng Tam nói: "Đa tạ Tống đại ca đã chỉ dạy, khiến đệ đột nhiên thấy được ánh sáng."

Dứt lời mới theo Yến Phi mà đi.

Hai người đứng bên bờ nhìn con thuyền của Tống Bi Phong đã đi xa, bờ bên kia nhà nhà đều đã lên đèn, chính là Kiến Khang, thành thị vĩ đại nhất ở phương Nam.

Đồ Phụng Tam lắc đầu than: "Ta có cảm giác giống như vừa qua cơn mộng dài, đến lúc này mới nhận ra nhưng vẫn còn chút cảm giác không thật, rất cổ quái."

Yến Phi rất thông cảm với y. Thật ra sau khi nắm được bí mật của Tiên môn thì nhân sinh quan của chàng đã thay đổi hoàn toàn. Cảm xúc của Đồ Phụng Tam không phải là không có nguyên do. Sinh mệnh bản thân quả có đặc tính như giấc mộng, chỉ ở một thời điểm nào đó chúng ta mới có thể hoàn toàn tham gia vào nó mà quên đi cảm giác tạm bợ.

Yến Phi gật đầu: "Khi ngươi đối diện với Trang phu nhân cũng có loại cảm giác này à? Dĩ nhiên là không vì phu nhân đã là sự gặp gỡ quý giá nhất của đời ngươi. Hãy trân quý mọi điều trước mắt bởi có được chúng thật không dễ."

Đồ Phụng Tam lộ vẻ trầm tư, sau đó hỏi: "Mới rồi trên thuyền ngươi đã nghĩ ra điều gì? Tuy ta không thấy được nhãn thần nhưng căn cứ trên sự biến hóa của nét mặt cũng thấy được sự chuyển biến của nội tâm ngươi."

Yến Phi đáp: "Ta chỉ nghĩ đến Thiên Thiên thôi! Không có gì đặc biệt cả."

Đồ Phụng Tam có thần tình nghi hoặc nhưng không hỏi thêm, y nói: "Bọn ta đi thôi!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Yến Phi than: "Tạm thời không đi được!"

Tiếp theo chàng xoay người lại, hướng về rừng núi trước mặt trầm giọng nói: "Có phải Lư huynh đang chờ ta? Xin mời hiện thân để gặp mặt.

Đồ Phụng Tam chấn động, quay đầu nhìn lại thấy một đạo nhân ảnh từ trong rừng phóng đến, đúng là Lư Tuần.

Tùng Bách đường.

Mọi người chuyển sang bàn thảo về biện pháp quân sự để truy sát Hoàn Huyền.

Lưu Dụ hỏi: "Hoàn Huyền hiện tại còn có thể làm gì?"

Lưu Mục Chi đáp: "Lúc này thượng du Kiến Khang vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Hoàn Huyền. Theo ta đoán, hắn sẽ đến Thọ Dương trước bọn ta một bước, sau đó bắt ép Hoàng thượng trở về, ổn định lại trận cước, áp dụng lại chiến lược phong tỏa sông ngòi, bức chúng ta phải ngược dòng công về phía tây còn hắn sẽ dĩ dật đãi lao, chiếm lấy lợi thế của thượng du."

Hà Vô Kỵ cười: "Ngón này sẽ không có hiệu lực nữa đâu! Khi Ba Thục rơi vào tay Mao Tu Chi, Ba Lăng cũng bị quân Lưỡng Hồ chiếm cứ, Hoàn Huyền sẽ rơi vào thế bốn bề thụ địch."

Lưu Nghị biết rõ tình huống cao môn Kiến Khang, nhíu mày nói: "Nhưng bị Hoàn Huyền mượn danh Thiên tử để sai khiến chư hầu sẽ làm chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận, chuyện này phải có biện pháp giải quyết."

Ngụy Vịnh Chi bàn: "Tư Mã Đức Tông chỉ là vị Hoàng đế hữu danh vô thực, chúng ta phế bỏ y rồi lập tân quân không phải là giải quyết được vấn đề này sao?"

Lưu Nghị lắc đầu: "Như vậy tựa hồ không được thỏa đáng lắm!"

Lưu Mục Chi: "Cách này có thể thực hành nhưng cần phải châm chước thêm về phần thủ đoạn. Thí dụ chúng ta có thể công bố đã tiếp chiếu thư của Hoàng thượng do một ai đó trong Hoàng tộc thay mặt thiên mệnh, và đại xá thiên hạ, chỉ là không xá tội cho dòng họ Hoàn Huyền. Như thế chúng ta không những ra quân một cách danh chính ngôn thuận mà còn có thể khiến những thủ hạ khác họ của Hoàn Huyền sinh lòng bỏ cuộc, đúng là một viên đá bắn rớt nhiều chim."

Lưu Dụ vui vẻ ngưỡng mộ khen: "Bất luận nan đề nào cho dù mới nhìn qua thì tưởng như không thể giải quyết được nhưng vào tay tiên sinh thì chỉ cần nói vài câu là giải quyết xong. Chuyện này cứ làm như lời tiên sinh đi."

Lưu Mục Chi vội vàng khiêm tốn không dám nhận công.

Lưu Dụ nói: "Vấn đề danh nghĩa đã giải quyết xong, hiện tại nên bàn luận tới việc đối phó với Hoàn Huyền thôi."

Thấy mọi người đang nhìn mình, gã trầm giọng: "Ta phải tự thân lĩnh quân về phía tây, đánh đuổi Hoàn Huyền tới cùng, không để hắn có cơ hội để thở."

Hà Vô Kỵ, Ngụy Vịnh Chi và Lưu Nghị đồng thanh kêu hay, chỉ có Lưu Mục Chi trầm mặc không nói gì.

Lưu Dụ lấy làm lạ, nhìn sang Lưu Mục Chi hỏi: "Tiên sinh không đồng ý sao?"

Lưu Mục Chi đáp: "Chính sự Kiến Khang vẫn là chuyện khẩn cấp trước mắt. Về mặt quân sự, ai cũng biết Hoàn Huyền không phải là đối thủ của Thống lĩnh nhưng về chính sự dân sinh thì chúng ta vẫn chưa có biểu hiện nào cả. Chúng ta vì sự hưng thịnh phồn vinh ngày sau của phương Nam chứ không phải so đo thắng bại thua được của chiến sự trước mắt."

Lưu Dụ không hiểu hỏi: "Chỉ cần có tiên sinh nắm quyền Kiến Khang, thực hành chính sách lợi dân, ta còn gì để lo chứ?"

Lưu Mục Chi bình tĩnh đáp: " Điều này lại dẫn về vấn đề đối lập của cao môn và hàn môn. Muốn thực hành chính sách lợi dân tất nhiên sẽ tổn hại đến lợi ích của cao môn. Cho dù chính sách ta đề xuất đã qua nhiều suy nghĩ và dụng tâm nhưng vì do ta xuất thân hàn vi nên căn bản là không ai xem trọng. Chỉ có Thống lĩnh nắm quyền Kiến Khang, lấy mình làm gương, thì chúng ta mới có thể cải cách triều chính, áp dụng luật pháp nghiêm chỉnh, quản thúc nội ngoại, cải biến triệt để tình huống cai trị hỗn loạn từ sau khi An công mất đi. Hiện giờ trong lòng thần dân tại Kiến Khang, Thống lĩnh đại nhân thanh thế như mặt trời đúng Ngọ, thời cơ đã chín muồi, chỉ cần sớm thi hành chính sách mới để người người thấy được Thống lĩnh quả thật đã quyết tâm thừa kế di chí của An công để lại là có thể thu được công hiệu gấp đôi."

Lần đầu tiên Lưu Dụ cảm thấy do dự đối với đề nghị của Lưu Mục Chi. Bản thân gã phải luôn bận rộn mới có thể chuyển hóa sự bi phẫn thành sức mạnh, vì thế gã mới đem toàn bộ tâm thần tập trung vào việc truy sát Hoàn Huyền.

Ở một mức độ nào đó, gã đã muốn rời khỏi Kiến Khang đầy thương tâm này hầu làm giảm đi sự đau đớn trầm trọng vì cái chết của Tạ Chung Tú.

Nhưng sâu thẳm trong nội tâm, gã cũng hiểu rõ mỗi câu của Lưu Mục Chi đều là những lời vàng ngọc, toàn là những suy nghĩ vì đại cục.

Đột nhiên Lưu Dụ cảm thấy trong lòng mâu thuẫn cực điểm.

Trừ Lưu Mục Chi thì trong chúng nhân chỉ có Lưu Nghị là hiểu rõ về chính trị nên góp lời: "Lời Lưu tiên sinh có lý, vả lại giết gà cần gì đến dao mổ trâu? Với sự nhát gan của Hoàn Huyền, hắn tất sẽ lui về nhà cũ trốn luôn không ra, lại dùng tướng lĩnh thủ hạ để trấn thủ thành trì ở hạ du Giang Lăng. Mặt này cứ giao cho bọn ta vì Thống lĩnh mà thanh trừ chướng ngại, sau đó Thống lĩnh tiến thẳng đến tận nhà Hoàn Huyền, chỉ như thế mới thể hiện được uy phong của Thống lĩnh."

Hà Vô Kỵ hào hứng thêm vào: "Lưu Nghị nói đúng! Chuyện nhỏ thế này cứ giao cho bọn ta làm thay."

Lưu Dụ trầm ngâm một lát rồi quả quyết nói: "Tốt lắm! Ta sẽ cấp hai vạn huynh đệ Bắc Phủ binh, một trăm năm mươi chiến thuyền, hợp thành quân đoàn Tây chinh thừa lúc Hoàn Huyền đang thua chạy mà đuổi đánh. Quân đoàn này do tông huynh Lưu Nghị làm chủ soái, Vô Kỵ và Vịnh Chi làm phó soái. Con trùng trăm chân khi chết vẫn còn ngọ ngoạy, nên các người không được khinh địch, không được vì nôn nóng cầu thắng mà sinh ra vội vàng mạo hiểm."

Ba người Lưu Nghị, Hà Vô Kỵ và Ngụy Vịnh Chi lớn tiếng lĩnh mệnh.

Lưu Nghị vui mừng thấy rõ, vì Lưu Dụ đã bỏ qua hiềm nghi trước đây mà phá cách trọng dụng mình.

Hà Vô Kỵ và Ngụy Vịnh Chi vốn đã xem Lưu Dụ như thần minh, và ngấm ngầm hiểu được Lưu Dụ giao trọng trách cho Lưu Nghị là thủ đoạn cao minh để an ủi hệ phái Hà Khiêm trong Bắc Phủ binh nên hoàn toàn không dị nghị chút nào, vui vẻ tiếp thụ.

Lúc này thủ hạ đến báo Gia Cát Trường Dân đã khống chế Lịch Dương, bắt giữ Điêu Quỳ và vừa mới áp giải đến Kiến Khang, hiện đang chờ sự phát lạc của Lưu Dụ.

Lưu Dụ nghe xong đứng lên nói: "Đúng lúc phải vào Hoàng thành rồi."

Lư Tuần đến trước hai người, vẻ mặt không chút biểu tình nói: "Ta chờ Yến huynh đã ba ngày ba đêm, cuối cùng Yến huynh đã tới. Lần này ta tuyệt không có ác ý mà chỉ muốn thỉnh giáo Yến huynh vài vấn đề, Yến huynh có thể bước sang đây nói chuyện không?"

Yến Phi nhìn Đồ Phụng Tam hỏi ý.

Đồ Phụng Tam khéo léo đáp: "Ta sẽ chờ Yến huynh ở ngọn đồi nhỏ phía trước."

Dứt lời y nhẹ nhàng phóng qua cạnh Lư Tuần bỏ đi.

Lư Tuần thở dài một hơi.

Yến Phi hỏi: "Lư huynh có chuyện gì muốn nói?"

Lư Tuần đáp: "Ta đã trở nên kẻ không còn gì trên đời, tâm tro ý lạnh, không hề còn chút dũng khí để làm lại lần nữa. Lần này đến chính là muốn cầu Yến huynh thẳng thắn chỉ bày để làm sáng tỏ những nghi hoặc trong lòng ta."

Yến Phi không cảm nhận chút địch ý nào từ Lư Tuần, càng hiểu rõ tâm sự của y nên gật đầu: "Ta sẽ cố hết sức thành thật, mời Lư huynh chỉ giáo."

Lư Tuần cười khổ: "Cố hết sức thành thật? Ôi! Nói thế có nghĩa là gì chứ? Thiên sư cũng đã như thế, mặc cho ta đã hết sức khẩn cầu vẫn không sẵn lòng cho ta biết sự thật. Yến huynh! Giúp ta một phen được không? Từ sư đệ đã bất hạnh chết ở sa trường, Thiên Sư đạo đã trở thành dĩ vãng, ta và Yến huynh không còn là địch nhân, ta cũng tự nhận không có tư cách để khiêu chiến với Yến huynh, nhưng Yến huynh có sẵn lòng cho ta minh bạch một điều không?"

Yến Phi than: "Nói đi!"

Lư Tuần hỏi: "Có phải Thiên Sư đã táng mệnh dưới kiếm Yến huynh không? Hay thật đã hóa thành tiên?"

Yến Phi cười khổ: "Ngươi đã hỏi đến vấn đề then chốt nhất, nhưng phải biết rằng đáp án sẽ khiến ngươi trả giá bằng cả cuộc đời còn lại phải mang lấy gánh nặng, ngươi có nguyện ý tiếp thụ không?"

Lư Tuần từng từ từng từ cả quyết: "Bất kể phải trả giá thế nào ta cũng chịu, thỉnh Yến huynh cho biết."

Yến Phi nói: "Thiên Sư đích xác đã thành tiên mà đi, ta và ông tuyệt không phân thắng bại, nếu cứ tiếp tục quyết chiến thì cùng lắm là sẽ có kết cục đồng quy vu tận mà thôi."

Lư Tuần toàn thân chấn động mạnh, hai mắt lộ ra thần thái uy hiếp người khác, cả người y tựa hồ khôi phục lại sinh cơ, trừng trừng nhìn Yến Phi.

Yến Phi nói: "Việc Thiên Sư về cõi tiên chính là do ông lựa chọn, ta chỉ hiệp trợ một bên. Lư huynh còn có vấn đề gì khác không?"

Lư Tuần đáp: "Yến huynh đã sẵn sàng cho biết nên Lư Tuần ta vĩnh viễn sẽ không quên đại ân của Yến huynh. Một sự đã thông thì trăm sự cũng suốt, cái gọi là 'thiên hàng hỏa thạch" có phải là hiện tượng hợp nhất của Thiên Địa Tâm tam bội không? Bằng không Thiên Sư đã không khịt mũi một cách khinh thị khi nghe đến câu 'Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long, chánh thị hỏa thạch thiên hàng thì'."

Yến Phi gật đầu: "Ngươi lại hỏi đến một vấn đề hết sức quan trọng khác, Thiên Sư sở dĩ phá không mà đi được là nhờ đã cùng ta chứng kiến tam bội hợp nhất, khai mở được lối đi bí mật của Động Thiên Phúc Địa. Ta và Thiên Sư quyết chiến ở Ông Châu, tình cờ phát hiện ra nếu hai người chúng ta hợp lực thì có thể làm Thiên Địa Tâm tam bội hợp nhất để mở ra Tiên môn. Nhưng Thiên Sư đã nắm lấy cơ hội để bước qua Tiên môn đến phía bên kia. Yến mỗ đã nói hết, hy vọng Lư huynh sẽ không còn nghi hoặc nữa."

Lư Tuần nghiêm chỉnh nói: "Dám hỏi Yến huynh nếu ta luyện thành Hoàng Thiên đại pháp thì cũng có đại phúc duyên để khai mở Tiên môn không?"

Yến Phi thầm than, nghe chuyện Tôn Ân không muốn cho Lư Tuần biết sự thật về Phá toái hư không, chắc là vì Lư Tuần vốn không có cơ hội nào. Chàng càng biết rõ luyện thành Hoàng Thiên đại pháp còn chưa đủ để phá không mà đi, huống chi Hoàng Thiên vô cực e rằng chỉ có Tôn Ân mới có thể luyện thành, Lư Tuần căn bản không có cơ hội gì.

Lòng chàng mềm lại.

Yến Phi cười khổ: "Đó là một vấn đề mà không ai có đáp án, trên Hoàng Thiên đại pháp là Hoàng Thiên vô cực vốn là chí dương khí, có thể từ chỗ vô cùng vô tận trong thiên địa lấy được lực lượng chí dương. Nếu Lư huynh có thể thành tựu công pháp này thì cứ tìm ta, biết đâu ta có thể thành toàn tâm nguyện cho Lư huynh."

Lư Tuần mừng rỡ, bái tạ rời đi.

Yến Phi đi đến cạnh Đồ Phụng Tam đang đợi chàng trên đỉnh đồi nói: "Đi thôi!"

Đồ Phụng Tam nhíu mày: "Đã đi rồi à?"

Yến Phi tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Đã đi rồi."

Đồ Phụng Tam thắc mắc: "Y đến tìm ngươi không phải để báo cừu cho Tôn Ân à? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thuận tay giết hắn để trừ khử cho sạch luôn họa hoạn Thiên Sư quân."

Yến Phi đáp: "Thiên Sư quân thực sự đã tiêu tan rồi, sẽ chẳng còn gây nên họa hoạn nữa."

Đồ Phụng Tam nổi lòng hiếu kỳ hỏi: "Lư Tuần tìm ngươi chỉ để nói vài câu thôi sao? Giữa bọn ngươi có gì tốt để nói với nhau chứ?"

Yến Phi cười khổ: "Tha cho ta được không?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Sự thật là ta và Lưu Dụ đối với chiến quả giữa ngươi và Tôn Ân đã sớm hoài nghi. Bởi khi ngươi nói về cuộc quyết chiến đó không những có biểu tình cổ quái còn tựa như không muốn nói nhiều, ngươi lại chưa từng nói là đã giết Tôn Ân, ngữ khí hàm hồ không rõ. Ngươi thật sự có chuyện gì phải giấu bọn ta không vậy?"

Yến Phi khổ não: "Tôn Ân đích xác đã ra đi rồi, và vĩnh viễn sẽ không quay về nhân thế, ta phải nói đúng như vậy."

Đồ Phụng Tam vặn hỏi: "Chính là sự miêu tả kỳ quái này của ngươi khiến ta sinh lòng nghi hoặc. Lư Tuần khẳng định biết chút gì đó mà bọn ta không biết nên mới không có ý tưởng muốn phục cừu đối với ngươi. Bất quá y vẫn chưa hoàn toàn biết rõ tình huống nên muốn đến cầu ngươi giải thích. Ta nói có sai không?"

Yến Phi vỗ vai y hỏi: "Huynh đệ! Nói ta nghe, có khi nào ta hại ngươi không?"

Đồ Phụng Tam lập tức mềm nhũn, cười khổ: "Đương nhiên không khi nào. A! Con người lúc nào cũng hiếu kỳ nhưng ngươi làm người ta không dò ra manh mối, trong lòng ngươi tựa hồ tàng trữ rất nhiều bí mật không thể tiết lộ cho ai biết. Ngươi có liên quan với vô số chuyện lạ, như tam bội hợp nhất cũng là chuyện huyền ảo lại thêm phần huyền ảo khiến người nhìn không thông nghĩ không thấu. Ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta không thế?"

Yến Phi đáp lời: "Xem kìa! Trời đất này thật xinh đẹp xiết bao. Bọn ta sắp đến Biên Hoang tập, cùng huynh đệ Hoang nhân lên đường ra trận đến tận phương Bắc cùng Mộ Dung Thùy một trận sống còn. Sau khi cứu được Thiên Thiên và tiểu Thi về rồi, bọn ta sẽ đạt được khát vọng tự do đã từ lâu mong muốn, để mỗi người có được cuộc sống mình ao ước. Ngươi ắt sẽ cùng người yêu đầu ấp vai kề, tận tình hưởng thụ những gì cuộc sống đã ban phát. Do vận mệnh có được không phải dễ mà chúng ta đã nắm được trong tay, cho nên ngàn vạn lần đừng để những điều không quan hệ làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của chúng ta."

Đồ Phụng Tam nhíu mày hỏi: "Thật ra điều gì là điều không quan hệ chứ?"

Yến Phi thản nhiên đáp: "Không biết cũng không quan hệ gì. Có những điều không biết tốt hơn là biết, biết rồi có thể sẽ hối hận. Nếu thật sự đối với ngươi có ích, ngươi nghĩ ta sẽ giấu ngươi sao?"

Đồ Phụng Tam cười: "Chung quy ngươi cũng thừa nhận có chuyện giấu giếm ta!"

Yến Phi cười khổ: "Muốn giấu Đồ Phụng Tam ngươi là chuyện dễ sao? Ta hiện giờ không biết có nên hối hận đã cho Lư Tuần biết sự tình hay không. Có thể ta đã hại hắn từ nay về sau không thể vui sướng, không thể hưởng thụ cuộc sống nữa rồi."

Đồ Phụng Tam hỏi: "Nói thế nhất định có liên quan đến Động Thiên Phúc Địa. Trên thế gian này thật có xứ sở quái dị như vậy sao?"

Yến Phi đáp: "Biết ít càng tốt. Thật ra Động Thiên Phúc Địa có thực sự là Động Thiên Phúc Địa không chẳng một ai biết kể cả ta. Hay lắm! Ta đã nói nhiều thế này, đi được chưa?"

Đồ Phụng Tam hỏi: "Bọn ta không phải là chạy thẳng đến Biên Hoang tập sao?"

Yến Phi đáp: "Trước hết bọn ta đến Thọ Dương, đợi ta làm xong ít chuyện rồi mới đến Biên Hoang tập, chẳng tốn bao nhiêu thì giờ đâu."

Đồ Phụng Tam vui vẻ: "Lại cũng chuyện không thể cho ai biết! Bất quá lần này ta sẽ không truy xét nữa làm gì."

Yến Phi ngẩng nhìn bầu trời đêm, trong đầu hiện ra hình bóng xinh đẹp của An Ngọc Tình, trong lòng nóng rực, không những bởi vì có thể thấy được An Ngọc Tình, mà còn bởi vì có thể mượn Chí Âm vô cực của nàng, xuyên qua vạn suối ngàn non, cùng Kỷ Thiên Thiên tiến hành ước hội tâm linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK