“Tử Đằng, em sao vậy.”
Cơn đau đã khiến cơ thể của Tử Đằng như muốn sụp xuống vậy. Cô khó nhọc nói với anh.
“Hàn... bụng em...đau quá... hình như... sắp sinh rồi...”
Nghe cô nói sắp sinh, Lãnh Hàn cảm thấy hơi cuống lên. Sao lại vậy chứ, chẳng phải vào ngày nữa mới sinh sao. Không nghĩ gì nhiều nữa, Lành Hàn liền bế cô lên xe, Hạo Duy nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Ngồi trong xe, nhìn cô chịu đau mà lòng anh cảm thấy xót. Không ngờ việc sinh con lại đau đến như vậy.
Đến bệnh viện, Tử Đằng được đưa lên băng ca vào phòng sinh đẻ. Lãnh Hàn sốt ruột đứng ở bên ngoài. Ba mẹ anh, cha mẹ Lam, Lam Bạch, Nhất Lan, Nguyệt Nhi, Hiếu Sâm nhận được tin cũng nhanh chóng tới bệnh viện.
Diệp Tuyết liền gấp gáp hỏi Lãnh Hàn.
“Lãnh Hàn, Tử Đằng sao rồi.”
Lãnh Hàn vẫn còn đang nhìn về phía cửa phòng đáp lại.
“Con cũng không biết nữa, cô ấy mới được đưa vào chưa lâu.”
Mọi người nhìn anh sốt ruột mà cũng cảm thấy sốt ruột theo, ai mà chả biết được rằng việc sinh đẻ là một chuyện cực kì khó khăn.
Một tiếng sau, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang cả phòng sinh đẻ. Ngay sau đó, một cô y tá bước ra và hỏi.
“Xin hỏi, ai là người nhà của sản phụ.”
Lãnh Hàn vừa nghe thấy có người gọi liền nhanh chóng bước tới. Không cần hỏi, cô y tá cũng biết anh là người nhà của sản phụ, có liền đáp.
“Chúc mừng anh, chị nhà đã hạ sinh hai cậu con trai.”
“Tử Đằng sao rồi, cô ấy vẫn ổn chứ.”
Lãnh Hàn muốn xác nhận rằng cô vẫn ổn. Cô y tá liền trả lời.
“Anh không cần phải lo, sản phụ đã được đưa tới phòng bệnh để hồi sức.”
Lãnh Hàn vừa nghe cô y tá nói xong liền gấp gáp tới phòng hồi sức. Anh còn chưa kịp nhìn hai đứa con của mình nữa. Ba mẹ Lãnh Hàn cùng những người khác thấy được sự vội vàng này của anh mà không khỏi lắc đầu, nhưng cũng vì thế chứng minh được anh quan tâm đến vợ mình thế nào cơ chứ.
Vào trong phòng bệnh, Lãnh Hàn đã thấy cô đang nghỉ ngơi trên giường bệnh. Đợi thêm một lát nữa Tử Đằng đã tỉnh, Lãnh Hàn liền ngồi xuống ngay bên cạnh, nắm lấy tay cô, ảnh rất cảm kích những gì mà cô đã phải chịu đựng dù cô là một con người rất kiên cường. Tử Đằng mơ hồ nhìn gian phòng, nheo mắt một hồi thì phát hiện mình đang nằm ở phòng bệnh. Nhìn lại một hồi, cô đã thấy Lãnh Hàn đã ngồi bên cạnh.
"Tử Đằng em tỉnh rồi."
Tử Đằng nhìn anh mà khẽ gật đầu, khi nào vì quá mệt ỏi mà cô đã ngất đi được một lúc. Cô mệt mỏi thì thào hỏi anh.
"Hàn, con đâu rồi."
Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh lại, phải gọi là hai đứa nhóc này hành hạ cô đến mức nào mà cô còn có thể hỏi hai đứa nhóc này đầu tiên. Có biết anh đã phải khổ sở thế nào khi cô đau đớn khi sinh chứ.
"Hai đứa được ba mẹ bế rồi, em không cần phải lo."
Vài phút sau, ba mẹ Lãnh Hàn, cha mẹ Lam, Nhất Lan, Lam Bạch, Nguyệt Nhi, Hiếu Sâm bước vào phòng bệnh. Bây giờ trên tay ba mẹ anh đang bế hai đứa cháu nội, mọi người ai cũng cưng hai đứa trẻ này quá đi. Diệp Tuyết và Tuấn Triết bế hai đứa nhỏ đưa cho Lãnh Hàn và Tử Đằng.
"Hai con xem, là con trai, giống Lãnh Hàn với Tử Đằng lắm."
Tử Đằng được anh đỡ ngồi dậy, ôm lấy hai đứa nhỏ trong lòng mà cô cảm thấy vui vẻ. Cuối cùng hai người đã được làm cha làm mẹ rồi.
"Tử Đằng, phải công nhận, con cái của hai người chẳng khác gì hai vợ chồng cậu. Mình cá sau này có bao nhiêu cô gái sẽ đổ gục hai đứa cho mà xem."
Lam Bạch quay ra trêu chọc cô bạn. Hai cậu nhóc mập mạp, gương mặt của hai đứa rất giống Lãnh Hàn còn nhỏ, cũng có một phần của Tử Đằng. Cha mẹ thì khỏi nói rồi, đều là những người có gương mặt ưu tú và tài giỏi. Không biết khi hai cậu nhóc này lớn lên sẽ đốn tim bao nhiêu thiếu nữ cơ chứ.
“Được rồi, giờ đến phần quan trọng nhất. Hai đứa hai tự đặt tên cho cháu của mẹ đi.”
Lãnh Hàn và Tử Đằng nhìn nhau một hồi. Hai người đã nghĩ ra rất nhiều tên. Nhưng giờ là hai cậu con trai, vậy thì sẽ dùng hai tên đó. Tử Đằng gật đầu nhẹ, Lãnh Hàn cũng đã hiểu ý, liền nói với mọi người.
“Vậy đứa anh sẽ là Phong Tử Thiên, đứa em sẽ là Phong Lãnh Kiêu.”
Phải gọi là hai cái tên này rất hợp. Một đứa sẽ nắm giữ thiên hạ, một đứa kiêu ngạo không ai bằng. Đây chính là phần quà đặc biệt nhất mà hai người có được.