"Chị hai, Phong tiểu thư, hai người không sao chứ."
Khi nghe Hiếu Sâm gọi Vĩ Tường là chị hai, Mã Ngưu hoảng hồn nhìn cô. Cậu vừa gọi Vĩ Tường là chị hai, không lẽ nào... cô gái này chính là tiểu thư của Chu gia.
"Chị không sao, nhưng chị không chấp nhận loại nhân viên lại không xem ai ra gì. Hiếu Sâm, chị khuyên em nên xử lí trường hợp này ngay cho chị. Em biết phải làm gì rồi đấy."
Hiếu Sấm không nói gì, nhìn chị gái mình rồi lại quay ra nhìn Mã Ngưu. Anh mới tiếp nhận Chu thị không lâu nhưng những gương mặt này thì anh cũng không lạ lẫm gì. Anh liền buông ra một câu rất bình tĩnh.
"Anh, từ bây giờ nghỉ việc luôn đi. Tới công ty nhận tiền lương tháng này rồi biến luôn đi cho tôi."
"Thiếu gia..."
Mã Ngưu chưa kịp nói gì đã bị Hiếu Sâm quay ra liếc hắn, giây sau hắn ta liền im luôn. Nhìn thấy được khí chất ngầu này của cậu, Nguyệt Nhi chợt thấy bản thân đã rung động vì cậu, tim thì đang đập loạn cả lên. Hiếu Sâm lại quay ra nhìn Nguyệt Nhi đang khúm núm ở phía sau. Khi nãy nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, cậu lại thấy rất đáng yêu. Rất hiếm khi cậu cười nhưng chỉ cần thấy Nguyệt Nhi là cậu lại bất giác cười. Nụ cười rất mê người làm bao cô gái cũng phải si mê mà.
"Chị hai, chị thanh toán quần áo cho Phong tiểu thư chưa."
Vĩ Tường nhìn cậu em nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời cậu.
"Chưa, chị đang định thanh toán đây."
"Vậy thì trừ tiền trong thẻ của em đi."
Câu nói bá đạo của Hiếu Sâm được nói ra, mọi người trong cửa hàng ngoại trừ nhóm của Vĩ Tường đều mắt chữ O mồm chữ A. Vĩ Tường cũng không biết nói như thế nào, cậu có thật sự là em trai của cô không vậy. Tin tức này mà truyền đến tai Tử Đằng thì không biết sẽ có bao nhiêu chuyện để bàn tán đây. Còn có anh rể nữa, không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Mộc Diệp bây giờ đã tém tém lại, cô ta liền bước tới gần Hiếu Sâm, tỏ vẻ đáng thương mà nói. Cô ta không muốn vuột mất con mồi này, dù gì nhìn cậu rất đẹp trai, còn rất hào phóng nữa chứ. Ngay trước mặt bạn trai mà cô ta còn ra sức dụ dỗ Hiếu Sâm làm Nguyệt Nhi thấy chán ghét cô ta.
"Anh trai này, em thấy anh rất thuận mắt, chúng ta có thể..."
Chưa kịp để cô ta nói hết câu, Hiếu Sâm liền quay ra liếc lấy cô ta, ánh mắt vẻ khinh bỉ. Trước giờ anh rất ghét những loại phụ nữ như thế này, đặc biệt là những kẻ luôn tỏ ra vẻ đáng thương. Anh chỉ thốt ra đúng một chữ duy nhất.
"Cút."
Sau khi đóng gói đồ đạc xong, trước khi ra về, Vĩ Tường nhìn hai kẻ thất bại kia mà nói.
"Sau này ra ngoài nhớ nhìn trước nhìn sau, còn nữa, cô...tôi đã cho người cấm cửa cô, chỉ cần cô đặt chân đến Gwatan thì sẽ có người tiễn cô ra khỏi cửa. Thế nên cô đừng dại gì mà bước vào đây thêm một lần nào nữa."
Mộc Diệp nghe xong mà không cam lòng, đây coi như là quả báo cho những kẻ luôn hống hách. Cô ta tức tối, giương mắt nhìn Vĩ Tường không phục.
"Cô là cái quái gì mà dám cấm cửa tôi."
Nhìn cái vẻ không phục của Mộc Diệp, Vĩ Tường hả hê, lâu rồi cô không trêu chọc người khác ngoài Chấn Nghiêm ra mà vui vẻ đến vậy.
"Đơn giản là vì chủ tịch của Gwatan, chính là tôi.". ngôn tình hoàn
Nói xong, cô liền xách đồ đi ra ngoài cùng em trai và Nguyệt Nhi, đằng sau là Jessica đi theo. Lúc nãy cô biết Mộc Diệp sẽ không thôi ngay thái độ bắt nạt người khác nên đã dùng đặc quyền chủ tịch của bản thân để cấm cửa cô ta.
Nguyệt Nhi vừa nghe được lời tuyên bố của Vĩ Tường, đã không khỏi cảm thán. Gwatan là đơn vị thành lập chưa được lâu nhưng đã gặt hái được nhiều thành công trong và ngoài nước, và vị chủ tịch của họ có khả năng sáng tạo rất tốt. Gần như những bộ đồ được tung ra thị trường chưa tới một tuần thì đã bán hết, phải gọi là độc nhất vô nhị, Muốn có được cho bản thân những bộ đồ độc nhất đó thì phải có mối quan hệ rất tốt với chủ tịch của họ. Mà Nguyệt Nhi không thể ngờ đến được người đang đi bên cạnh cô bé chính là chủ tịch của Gwatan.