Đến tận khi Alois lật mũ trùm của bộ đồ bảo hộ lên An Minh Hối vẫn không biết đối phương định làm gì.
Khoan bàn đến chuyện vị của món rau kia như thế nào, riêng việc dùng chung dụng cụ ăn uống với người đã bị lây nhiễm đã đủ khiến người ta chập mạch não ngay tức thì rồi.
Ai sống trong thời tận thế này cũng biết rõ sức mạnh lây nhiễm của virus zombie. Bình thường người nào nhiễm virus sẽ lập tức bị giết chết tại chỗ hoặc nhốt vào khu vực cách ly.
An Minh Hối ngậm miếng rau trong miệng, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, anh thầm nghĩ: Đừng bảo là lần này mới đến đây chưa đầy nửa tháng đã chết nhé?
Lời nhắn của nhà phát triển: Thư giãn đi, dù bị cắn mấy miếng cũng không xảy ra trường hợp anh đang lo lắng đâu.
An Minh Hối lại hỏi tiếp theo phản xạ: Chuyện này cũng là anh làm à?
Lời nhắn của nhà phát triển: Rất tiếc, chuyện này không liên quan đến tôi.
Khung hội thoại đột ngột hiện ra trước mắt, thông tin thu được khiến anh yên tâm hơn nhiều, tuy nhiên cũng có phần thấp thỏm lo lắng - Sao lại không bị nhiễm virus? Trước khi mình đến rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì?
Bị zombie cắn mà không lo nhiễm virus, anh chỉ nghĩ đến ba khả năng - Bản thân vốn đã là zombie, thể chất đặc biệt bẩm sinh, hoặc là đã tiêm vaccine.
Nhưng sau khi tận thế ập đến không lâu, các sở nghiên cứu chưa bị phá hoại đều gấp rút thu thập mẫu máu của tất cả mọi người để tìm người mang kháng thể hữu ích. Nguyên chủ cũng từng làm xét nghiệm nhưng máu của gã không có gì đặc biệt cả. Còn vaccine chống virus zombie cho đến nay vẫn chưa nghiên cứu thành công, người đạt được nhiều thành quả nhất trên phương diện này thì đã bị nhiễm virus và đang ngồi trước mặt anh đây.
Nhưng nếu nguyên chủ bị nhiễm virus rồi thì sao có thể không bị phát hiện trong quá trình kiểm tra sức khỏe trước khi vào viện nghiên cứu được?
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng giờ chưa phải lúc giải quyết, thế là An Minh Hối nhả miếng rau trong miệng ra, bất lực nói: "Đây là đồ ăn của anh, nó không hợp với tôi, không cần cho tôi đâu."
Anh cố tình làm mơ hồ thông tin mình đã bị nhét thức ăn vào miệng để Kate đang ở bên ngoài không phát hiện ra điểm bất thường - May mà Alois đã bịt kín tường cách ly và camera giám sát, nếu không anh có muốn giấu cũng không giấu được.
Nói thật là vị món rau này ổn hơn anh nghĩ, có điều ăn vào vẫn nếm được chút vị tanh, nhưng nếu coi nó như thức ăn của con người để đánh giá thì đây đúng là một món ăn bị nguyền rủa.
"Sau này nếu rảnh tôi sẽ mang cơm đến đây hàng ngày cho anh, thỉnh thoảng tôi cũng có vài việc cần anh hỗ trợ." Một trong số những nhiệm vụ của anh là lấy máu của Alois để nghiên cứu phân tích, thứ hai là cho Alois uống thuốc mà sở nghiên cứu điều chế nhằm làm chậm tốc độ nhiễm virus.
Nhìn Alois im lặng ăn xong, An Minh Hối đứng dậy đi tới trước giá sách trong phòng cách ly, tò mò đánh giá các thể loại sách được xếp trên giá.
Bất ngờ là không phải toàn bộ sách trên giá đều là tài liệu học thuật nghiên cứu khó hiểu mà ngược lại, phần lớn là tiểu thuyết nhẹ nhàng hoặc tạp chí phổ cập kiến thức khoa học, giới thiệu các hiện tượng thú vị trong cuộc sống, trong đó thậm chí còn có vài cuốn sách tiếng Trung nữa.
"Khái quát về hệ thống văn hóa các vùng miền Trung Quốc", "Thăm dò địa chất và sự hình thành khí hậu", "Lược sử phát triển vũ khí lạnh"... Sách tiếng Trung chỉ chiếm một phần rất nhỏ, về cơ bản đều là những chủ đề tương đối nghiêm túc, chắc là sách tiếng Trung viện nghiên cứu lưu trữ cũng chỉ có loại này mà thôi.
Anh lấy một quyển xuống lật vài trang, giở đến phần nói về các loại kiếm thời cổ đại, tác giả viết ngày xưa có rất nhiều thợ rèn kiếm thích dùng hình thức tế người sống để đúc kiếm, họ tin rằng làm vậy có thể giúp thanh kiếm đúc ra sắc bén và "có linh", nhưng quá trình này tương đối tàn nhẫn, vì vậy nó dần biến mất theo thời gian do làn sóng phản đối của mọi người.
An Minh Hối cảm thấy những câu chuyện kiểu này rất thú vị. Nói ra cũng ngại, rõ ràng anh từng sống qua mấy thế giới cổ đại rồi nhưng hiểu biết về đao kiếm gần như bằng không, có khi còn không biết nhiều bằng Alois trước khi bị nhiễm virus cũng nên.
"Loại sách khó hiểu này đến tôi đọc còn hơi quá sức, xem ra trình độ tiếng Trung của anh cũng rất khá." Anh cất sách về giá rồi rút một quyển tạp chí tiếng Anh ra, quay lại ngồi xuống cạnh Alois, "Nhưng cũng đúng thôi, người xuất sắc như anh thì chắc phải thông thạo nhiều ngoại ngữ lắm nhỉ?"
"Bây giờ tôi muốn kiểm tra cho anh, anh có thể phối hợp với tôi chứ?"
Thanh niên ngồi trên ghế nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của hắn vẫn không một biểu cảm. Khi ngồi yên bất động như vậy, quả thực trông Alois giống hệt như một bức tượng được chế tác hoàn hảo mà vô hồn, đẹp thì đẹp thật nhưng khó tránh khỏi khiến người ta rùng mình sợ hãi.
An Minh Hối lấy một chiếc đèn soi miệng cầm tay từ túi áo đồ bảo hộ, nhẹ nhàng nâng cằm Alois lên nói: "Há miệng, tôi muốn xem cổ họng của anh có bị thương không."
"Bức tượng" hoàn hảo ngoan ngoãn một cách bất ngờ, hắn không những không từ chối sự đụng chạm của anh mà còn rất phối hợp mở miệng cho anh kiểm tra cổ họng mình, dù bị que đè lưỡi ấn xuống cũng không nhúc nhích, phải nói là ngoan như thú cưng nuôi trong nhà vậy, có cảm giác hơi giống Noah hồi trước.
"Tốt lắm." An Minh Hối khen ngợi, kiểm tra cẩn thận xong anh có thể rút ra kết luận ngay, vừa bỏ que đè lưỡi đã qua sử dụng vào túi khử trùng vừa nói: "Vùng gần thanh đới không có vấn đề gì, chắc vẫn có thể phát ra âm thanh được."
"Trước đây tôi từng xem video anh diễn giảng trong một hội nghị học thuật, quả thực anh sở hữu một bộ óc vĩ đại và giọng nói vô cùng dễ nghe, nhưng mà tôi vẫn chưa có cơ hội trực tiếp nghe giọng anh." An Minh Hối cất đèn soi miệng, chuyển sang chủ đề tiếp theo, "Vì vậy bây giờ chúng ta bắt đầu tập luyện khôi phục khả năng ngôn ngữ nhé."
"Rất nhiều người thường bắt đầu học ngôn ngữ từ việc gọi bố hoặc gọi mẹ, nhưng tôi nghĩ chúng ta không cần học vỡ lòng bằng những từ đó, có lẽ tên của bản thân cũng là sự lựa chọn không tệ nhỉ?" Vừa nói An Minh Hối vừa lấy giấy bút ra, viết tên Alois lên rồi chỉ cho hắn xem, "Đây là tên của anh, Alois Middle. Anh nói thử xem thế nào nhé? A-loi-s."
Thanh niên nhìn chữ trên giấy không nói lời nào, một sợi dây leo nhỏ duỗi ra vừa khéo che kín hàng chữ kia.
"..." Cách từ chối đặc biệt thật. An Minh Hối mất một lúc mới hiểu ý đối phương, "Được rồi, nếu anh chưa muốn nói thì hôm nay cứ nghe tôi nói trước đã nhé, chúng ta có thể luyện tập dần dần."
"Vậy thì, đây là tên của tôi." Anh lại viết tên mình dưới hàng chữ bị dây leo che lại, "An Minh Hối, tôi không đặt tên tiếng Anh cho mình, anh cứ gọi tôi là An như mọi người cũng được."
Đang lúc anh định viết tiếp một vài từ đơn giản khác thì chợt nghe thấy một giọng nói lành lạnh êm tai máy móc lặp lại: "An."
An Minh Hối sửng sốt.
Trên thực tế không chỉ có anh cảm thấy kinh ngạc, cùng lúc đó anh cũng nghe thấy Kate thốt lên đầy thán phục: "Ôi Chúa ơi!"
"Alois ưu ái tôi quá, lần nào anh cũng làm tôi bất ngờ đấy." An Minh Hối bật cười, "Nói tốt lắm, cảm ơn anh đã đọc tên của tôi."
Sau đó anh nhìn thấy dây leo đang che tên Alois kia động đậy, linh hoạt xé trang giấy viết tên hai người xuống, nhanh chóng giấu đi.
Hành động lén lút này thực sự trông khá là đáng yêu.
An Minh Hối cười thành tiếng, thì ra thiên tài này thú vị hơn mình tưởng, và cũng ngây thơ hơn: "Không cần làm vậy đâu, nếu anh muốn tôi có thể viết lại cho anh mà."
Tất nhiên Alois không trả lại tờ giấy kia vì nghe anh nói vậy, hắn tiếp tục ngồi yên không nhúc nhích nhìn anh chăm chăm.
Nếu không phải An Minh Hối đã quen với việc bị nhìn chăm chú từ những thế giới trước, có lẽ bây giờ đã bị hắn nhìn đến nỗi sợ dựng tóc gáy rồi.
Anh nhớ ra còn việc phải làm nên không ở đây quá lâu liền chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng dậy nhìn thấy cánh cửa bị thực vật bao bọc kín kẽ thì không khỏi cạn lời.
"Tôi phải đi rồi, tôi còn việc phải làm, buổi tối tôi sẽ lại mang cơm đến mà."
Alois bất động, đầu hơi nghiêng sang một bên như thể không hiểu tại sao anh phải đi.
Đúng lúc An Minh Hối định giải thích lại một lần nữa thì thấy người đang đứng trước mặt mình đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay ấn nhẹ đỉnh đầu anh, mặt sáp lại gần, sau đó một thứ mềm mại và hơi lạnh chạm lên trán anh.
Một loạt các động tác này diễn ra vô cùng chóng vánh, anh thậm chí còn không có thời gian để phản ứng.
Ngay sau đó, anh nghe thấy một giọng nói trôi chảy vang lên: "Đừng lo."
An Minh Hối hết sức kinh ngạc, nhưng những từ Alois nói tiếp không còn lưu loát như trước nữa, hắn chỉ có thể dùng từ ngữ không liền mạch để biểu đạt suy nghĩ của mình như đứa trẻ mới học nói không lâu: "Tôi, điều, quan trọng, quên."
An Minh Hối giơ tay lên che trán theo phản xạ, nhìn Alois với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vài giây sau anh mới hoàn hồn, mỉm cười ôm chầm lấy Alois rồi nhẹ nhàng trấn an hắn: "Anh quên mất điều gì quan trọng à? Không sao, chúng ta từ từ học, sẽ nhớ lại nhanh thôi."
"Được rồi, tôi phải đi thật đây, anh chịu khó chờ tôi một lát, buổi tối tôi sẽ còn quay lại. Anh có thể thu đám thực vật ở cửa lại không?"
Alois không đáp nhưng dây leo bám trên cửa cách ly chậm rãi rút đi lộ ra vị trí cánh cửa.
"Cảm ơn anh, nhưng mà..." An Minh Hối bất lực nhìn mớ dây leo nhỏ lặng lẽ quấn quanh chân mình, "Thu cả chỗ này lại nữa nhé? Tôi sẽ quay lại nhanh thôi, thật đấy."
Thế là thực vật quấn trên đùi anh cũng chậm chạp rút đi, có điều tốc độ chậm hơn ban nãy rất nhiều cho thấy sự không tình nguyện của chủ nhân.
Lúc này An Minh Hối mới có thể rời khỏi phòng cách ly.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của hộ lý An
Khả năng tư duy của Alois được bảo tồn nguyên vẹn hơn tôi tưởng.
Hơn nữa có vẻ anh ấy rất quý tôi, mặc dù tôi cảm thấy mình chẳng làm gì nhiều.
Tôi nghĩ anh ấy là nhân vật chính lần này thật rồi.
Trên đời có mấy ai đối xử tốt vô điều kiện với một tên phản diện như tôi cơ chứ?