Mục lục
Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

óm rồi (6)

Mặc dù An Minh Hối cực kì không muốn, nhưng chẳng mấy mà đã đến mùng bảy.

Lần này ngoại trừ mũ và khẩu trang, anh còn đeo thêm một chiếc kính râm, xách máy ảnh chuyên dụng để chụp lén, sớm đã lần theo kí ức của nguyên chủ tìm đến khách sạn nơi Chu Liễm Dung và đạo diễn Lý bàn bạc, sau đó sang nhà hàng kiểu Âu đối diện khách sạn, chọn vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kí ức của nguyên chủ, vậy thì chỗ ngồi của Chu Liễm Dung và đạo diễn Lý sẽ nằm ở phía chính diện so vị trí anh ngồi, từ đây anh có thể chụp được rõ ràng cảnh tượng trước mặt, hơn nữa vị trí ở góc phòng ăn cũng rất khó bị phát hiện.

Người còn chưa tới, anh đã âm thầm sám hối trong lòng gần trăm lần, nhưng tâm trạng vẫn không khá lên chút nào.

- - Xin lỗi, không những không đáp lại lòng tốt của anh, còn phải làm một chuyện tệ bạc như vậy.

- - Nhưng mà... Nhưng mà tôi muốn sống tiếp.

Trong lúc anh đang bần thần, nhân viên phục vụ đã bưng thịt bò và mỳ Ý anh gọi tới, Chu Liễm Dung và một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hòa nhã cuối cùng cũng vào vị trí.

An Minh Hối lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cấp độ một, cúi đầu xác nhận lại xem máy ảnh đã đầy pin chưa, có thể chụp ảnh bất cứ lúc nào hay không, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm động thái của hai người trong khách sạn đối diện.

Trong lòng anh thực sự đau khổ, nhưng chỉ có thể tự chế nhạo mình để tìm vui: Vợ cả chuẩn bị đi đánh ghen chắc cũng chỉ như mình bây giờ là cùng.

Thế nhưng hai người bên kia dù là vẻ mặt hay cử chỉ đều vô cùng bình thường, làm anh không thể tìm được cơ hội chụp một tấm trông có vẻ mờ ám - Tuy có toàn bộ kí ức, nhưng kĩ năng tuyệt đỉnh của nguyên chủ vẫn rất khó bảo toàn.

Ba mươi phút, An Minh Hối chụp được gần bốn mươi bức ảnh, nhưng bức nào cũng chính trực vô cùng.

Qua ống kính, anh nhìn thấy Chu Liễm Dung hình như muốn đi vào phòng vệ sinh, thế là vừa gật gật đầu với đạo diễn Lý vừa đứng dậy, khoảnh khắc này ngay lập tức bị anh chộp được, nếu nhìn một tấm ảnh thì chỉ thấy Chu Liễm Dung làm động tác nghiêng người về phía đối phương, lại bị đạo diễn Lý hơi che khuất, quả thực rất giống dáng vẻ sắp sửa hôn nhau.

Cuối cùng cũng chụp được một bức ảnh tử tế, nhưng nhìn ảnh, tâm trạng anh lại rơi vào vòng luẩn quẩn.

- - Có phải mình hơi quá đáng không? Thực ra đâu cần bịa đặt đến mức này, hay là xóa bức ảnh này đi? Nhưng mãi mới chụp được một tấm dùng được...

Chu Liễm Dung vẫn chưa quay lại, thế là anh vừa suy nghĩ, vừa bắt đầu ăn những món đã nguội ngắt trước mặt, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn để ý đến tình hình bên phía khách sạn.

Một nửa sự chú ý tập trung vào món ăn, một nửa thì tập trung vào phòng đối diện, thế là khi một bàn tay từ đằng sau thò ra giật lấy máy ảnh trong tay anh, anh hoàn toàn không kịp phản ứng.

An Minh Hối hoảng hốt ngoảnh lại, khi trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Liễm Dung, có cảm giác như bị một chậu nước đá giội từ đầu xuống chân vậy, lạnh toát.

Ảnh đế tiên sinh mặc tây trang màu đen, tay cầm máy ảnh yên lặng đứng đó, khuôn mặt nghiêm túc vẫn đẹp trai như thường, nhưng đồng thời cũng khiến anh rất muốn bỏ chạy.

Nhìn Chu Liễm Dung nghiêm mặt cúi đầu kiểm tra nội dung trong máy ảnh, anh lắp bắp không nói nổi một câu, chỉ muốn lập tức độn thổ, để không phải đối mặt với tình cảnh chụp lén bị bắt tại trận một lần nữa.

- - Rốt cuộc vì sao lại bị phát hiện?!

Có vẻ đã xem hết một lượt, Chu Liễm Dung đặt máy ảnh xuống mặt bàn, nhíu mày nhìn anh: "Tôi đã nói rồi, đừng làm chuyện như thế này nữa, đây là phạm pháp. Lần trước tôi đã tiếp thu lời khuyên của anh rồi, còn anh vì sao không tiếp thu ý kiến của tôi?"

"Xin lỗi, tôi sai rồi." An Minh Hối tuyệt vọng, ngoài câu này ra anh còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể lặng lẽ lấy khẩu trang mình tháo ra lúc ăn đeo vào, che khuất khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình, đồng thời không ngừng hoài nghi nhân vật chính có trang bị rada theo dõi.

May mà ở một thế giới khác, nếu không nhỡ bị học sinh của mình biết thì đúng là không còn mặt mũi nào gặp ai nữa. Mặc dù bây giờ cũng không biết giấu mặt đi đâu.

"Dù là muốn có ảnh chụp đi nữa cũng không cần dùng cách này." Chu Liễm Dung nhìn vành tai đỏ lựng của An Minh Hối, không hiểu sao lại cảm thấy mất tự nhiên đến lạ, thầm nghĩ có phải giọng của mình hơi nghiêm khắc rồi hây không.

Dù sao người này cũng chỉ là quá thích mình mà thôi.

Không nghe thấy Chu Liễm Dung nói gì nữa, An Minh Hối nghi hoặc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gò má hơi ửng hồng của đối phương.

"...?" Nhân vật chính này, hình như có gì đó sai sai.

"Sau này đừng làm vậy nữa, tôi không muốn chuyện tương tự xảy ra đến lần thứ ba."

Thấy Chu Liễm Dung nói xong liền định xoay người bỏ đi, An Minh Hối vừa không hiểu vì sao đối phương lại tha cho mình dễ dàng như vậy, vừa vô thức kéo hắn lại: "Khoan đã, anh đeo mấy thứ này lên đi!"

Dứt lời, anh lập tức tháo mũ của mình xuống, ngay cả kính râm để trên bàn cũng đưa cho Chu Liễm Dung: "Đi ra ngoài phải cẩn thận kẻo bị fan phát hiện. Bây giờ tôi ít fan nên không sao, anh thì phải hết sức chú ý đó." Mặc dù những thứ này cực kì không hợp với tây trang, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị người hâm mộ nhìn thấy rồi chen chúc nhau bu vào.

Chu Liễm Dung hơi sững sờ, sau đó không nói gì nhận lấy kính râm và mũ, sau khi đội lên vẫn không đi, mà tiếp tục đứng nguyên tại chỗ nhìn anh.

Chính xác là nhìn khẩu trang của anh.

"..." Ngay cả vật dụng riêng tư như khẩu trang cũng lấy á?

Nhận ra Chu Liễm Dung hiểu lầm, nhưng An Minh Hối không dám nói thẳng để hai bên đều xấu hổ, đành phải tháo cả khẩu trang xuống.

Nhìn theo Chu Liễm Dung rời đi, anh ngẩn ngơ cúi xuống nhìn chiếc máy ảnh toàn vẹn không hao tổn của mình, thực sự không hiểu lần này mình vượt ải kiểu gì, rõ ràng Chu Liễm Dung luôn nghiêm khắc đến mức độ cứng nhắc về vấn đề này cơ mà.

Nếu nói lần đầu tiên vì được mình cứu nên Chu Liễm Dung không muốn tính toán, vậy thì lần này là tại làm sao? Hơn nữa...Hình như anh ta cũng không tức giận.

...Tại sao?

Chuông báo điện thoại di động cắt dòng suy nghĩ của An Minh Hối, anh móc điện thoại ra, liền nhìn thấy bài đăng của người mình follow đặc biệt.

Mở ra xem thử thì chính là một tấm ảnh selfie của Chu Liễm Dung sau khi đã "trang bị" ba món lấy được từ chỗ anh, tuy cả khuôn mặt đã bị che kín, nhưng không cần nghĩ cũng biết kiểu gì cũng có fan vào bình luận khen đẹp trai.

Chu Liễm Dung V: Cảm ơn @An Vu Minh Hối [Hình ảnh]

An Vu Minh Hối V trả lời @Chu Liễm Dung: Thôi mà, đáng lẽ tôi nên xin lỗi anh mới phải...

Chu Liễm Dung V trả lời @An Vu Minh Hối: Không sao, chuyện đó có thể thông cảm được mà.

- - Đối với anh thì chuyện gì mới gọi là không thể thông cảm hả?

Nhân vật phản diện không làm đến nơi đến chốn rơi vào cơn khủng hoảng.

***

"Để ông chờ lâu rồi."

"Không sao, hôm nay tôi có rất nhiều thời gian." Đạo diễn Lý nhìn Chu Liễm Dung vào phòng liền cởi đồ ngụy trang ra, hơi khó hiểu hỏi: "Sao mặt đỏ thế, có phải cậu mặc hơi nhiều không? Trời đã lạnh lắm đâu."

"Cảm ơn đã quan tâm, chắc là nãy đi hơi vội." Cầm khẩu trang trong tay, Chu Liễm Dung vô thức vuốt ve phần vải ở giữa khẩu trang, sau đó ngồi vào chỗ của mình: "Về kịch bản đó, tôi vẫn quyết định sẽ từ chối."

Toát ra vẻ rất thất vọng, đạo diễn Lý không bỏ cuộc hỏi: "Tôi thấy nhân vật này rất hợp với cậu, nếu có chỗ nào không ổn thì chúng ta có thể bàn bạc lại."

"Kịch bản rất hay, chỉ là sắp tới có lẽ tôi không có thời gian rảnh." Đầu ngón tay nhiều lần cọ vào chiếc khẩu trang nho nhỏ, sắc đỏ trên khuôn mặt Chu Liễm Dung vẫn chưa dịu bớt, nhưng ánh mắt hắn vẫn phẳng lặng như cũ, khiến người ta không nhìn ra bất cứ sơ hở nào: "Có việc đột xuất."

Hiển nhiên Chu Liễm Dung đã hạ quyết định, chuyện này không thể thương lượng nữa rồi. Đạo diễn Lý bất lực thở dài, không nói thêm gì nữa: "Thôi được, sau này nếu có cơ hội mong sẽ được hợp tác với cậu, hôm nay tôi về trước."

"Ông đi thong thả, tôi ngồi đây thêm một lát."

Ngồi một mình trong phòng, qua cửa kính trong suốt, Chu Liễm Dung yên lặng nhìn bóng người ở nhà hàng bên kìa đường.

Đúng là một người đầy mâu thuẫn, rõ ràng vừa chu đáo vừa thân thiện, làm chuyện như vậy còn không biết tự thanh minh cho mình, thế mà vẫn theo dõi rồi chụp lén hắn, vì sao chứ?

Ma xui quỷ khiến, hắn cũng lấy điện thoại di động ra, hướng về phía người đang dùng cơm bên cửa sổ ấn nút chụp.

Nhìn người bị cố định giữa bức ảnh, Chu Liễm Dung cảm nhận được niềm vui và sự thỏa mãn kì lạ, thậm chí còn hơi mỉm cười.

Đây ư, là cảm giác này chăng... Còn người kia thì sao?

Được rồi, chụp lén là sai, không được phá vỡ nguyên tắc, mình cũng nên trả cho An Minh Hối một tấm ảnh, như vậy mới là trao đổi công bằng.

Nghĩ như vậy, Chu Liễm Dung chuyển sang chế độ selfie tự chụp cho mình một tấm, đăng lên Weibo tag @An Vu Minh Hối.

Chỉ là thông cảm với nỗi lòng của người hâm mộ mà thôi, chỉ là một cách để ngăn chặn hành vi này thôi, vì vậy thử trải nghiệm một chút có lẽ cũng không sao.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của An Bảo

Lần thứ hai theo dõi cũng bị phát hiện, đúng là mất sạch thể diện rồi.

Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại phát hiện ra? Lần này không nên bị như vậy chứ.

Cơ mà lần này Chu tiên sinh vẫn không truy cứu, ngay cả ảnh chụp cũng không xóa đi.

Cảm thấy anh ta hơi là lạ, nhưng không nói được lạ ở chỗ nào, ảo giác ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK