Hôm đó một mình Lý Trình Nhạc ngồi bên cạnh giá hàng cùng với một xác chết lạnh lẽo và một thanh kiếm trong bóng tối hơn hai tiếng đồng hồ. Ban đầu cậu ta còn run lập cập bật đèn pin lên để tìm chút cảm giác an toàn, nhưng sau đó có lẽ vì cảm xúc chai sạn rồi nên tắt quách đèn pin đi luôn cho tiết kiệm điện, ấm ức chờ hai người kia quay lại.
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải làm những hai tiếng đồng hồ, cậu ta không muốn suy nghĩ sâu xa.
An Minh Hối cảm thấy quá trình đó không phải chỉ đơn thuần là "kiểm hàng" như Hạ Dữ nói mà còn có phần nào là để trấn an quý ngài kiếm linh đang bồn chồn lo lắng nữa, dù sao có những cảm xúc bắt buộc phải giải tỏa mới được.
Thực ra lúc đó Hạ Dữ cảm thấy bản thân phát điên rồi. Cậu không thể kìm nén khát vọng giết chóc của mình, chỉ muốn băm nát tất cả những kẻ lọt vào tầm mắt, cậu thậm chí còn không dám rời mắt khỏi An Minh Hối dù chỉ một giây một phút, bởi vì chỉ khi nhìn thấy anh bình an vô sự cậu mới có thể gượng nén xuống ham muốn phá hoại điên cuồng đó.
Sự thật chứng minh cách này vô cùng hữu hiệu, thậm chí còn khiến cậu hơi say mê. Cậu chưa từng nghĩ rằng dịch thể và sự va chạm thể xác với một con người lại có thể khiến bản thân ham muốn không ngừng như vậy, hoàn toàn không cảm thấy chán ghét chút nào.
Trên đường về, An Minh Hối xoa xoa mé cổ bị cắn ra dấu răng nhàn nhạt, hỏi: "Vậy em định dẫn nhóm mình ra khỏi đây bằng cách nào? Bọn anh phải làm gì?"
"Chờ." Hạ Dữ tạm thời vẫn ở trạng thái thỏa mãn, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng lười, cậu cầm một bàn tay An Minh Hối tùy ý đùa nghịch, "Cứ giữ mạng trước đã, ở yên đó chờ. Chuyện còn lại em sẽ lo."
Hạ Dữ không thích làm những điều thừa thãi, việc gì có thể kết thúc bằng cách đơn giản không phí sức thì cậu tuyệt đối sẽ không đi tìm cách giải quyết khác. Ví dụ như lần này vô tình lạc vào đây, theo dự đoán của Hạ Dữ, dù không làm gì thì con người trong này sớm muộn cũng chết chỉ còn vài mống, đến lúc đó tất cả tự nhiên sẽ kết thúc.
Ở đây không có ban ngày, theo sự thay đổi của thời gian, khi trời đẹp nhất cũng chỉ lờ mờ sáng, còn lâu mới có thể coi như sáng hẳn.
Ban đầu mọi thứ phát triển rất tự nhiên thuận lợi, ngày nào những người kẹt lại ở đây cũng chết vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau. Có người chết bởi lũ oan hồn bị nhốt trong này, có người chết dưới tay chính đồng loại của mình, có người chết thì vì cạn kiệt lương thực. Thần kinh của mọi người đều ngày càng căng thẳng, từng bước từng bước đi đến bờ vực sụp đổ và điên cuồng.
Nếu cứ phát triển theo xu thế này, chẳng cần làm gì nhiều Hạ Dữ cũng đạt được mục đích. Nhưng giờ cậu đổi ý rồi, cậu không thể chờ được nữa.
Hạ Dữ muốn đưa An Minh Hối ra khỏi cái nơi bẩn thỉu chết tiệt này ngay lập tức.
Chỉ khi nhìn thấy con dao đâm sâu vào ngực người đó, Hạ Dữ mới thực sự ý thức được rằng nơi này đối với mình thì chẳng là gì nhưng lại không hề thích hợp với An Minh Hối. Rõ ràng anh là người quen đối xử lương thiện với tất cả mọi người, thế nhưng lại bị nơi đây bắt phải thay đổi thói quen ấy, bắt anh phải lựa chọn.
Một người sở hữu nụ cười luôn chan chứa sự dịu dàng và ấm áp thế này sao lại bị ép phải đối mặt với phần đen tối hèn hạ nhất trong bản tính con người cơ chứ? Tại sao lại phải chịu thương tổn do người khác gây ra? Tại sao từ một người đang sống yên lành lại trở thành cương thi như bây giờ?
An Minh Hối chưa từng nói về "nguyên nhân cái chết" của mình, nhưng Hạ Dữ nghĩ sớm muốn gì mình cũng sẽ hỏi được.
Mà lúc đó vội đi xem tình hình An Minh Hối nên không kịp giết chết ả đàn bà kia, đây là chuyện khiến Hạ Dữ bực bội nhất dạo gần đây. Cậu biết thừa là nếu không nghiền chết con rệp ngay thì kiểu gì sau này cũng để lại tai họa khôn cùng.
Chắc là vì sống ở thời đại này mấy năm, ngay cả tính cảnh giác tưởng như đã thành thói quen cũng bị thời đại nực cười này mài mòn rồi.
Khi họ quay trở lại, Lý Trình Nhạc tưởng mình sắp ngủ tới nơi rồi.
An Minh Hối vừa bật đèn pin bị Lý Trình Nhạc tắt đi vừa dịu giọng nói: "Để cậu chờ lâu rồi, có vẻ ở đây không còn đồ ăn thức uống gì sót lại cả, anh nghĩ mình nên đến chung cư anh thuê gần đây xem thế nào. Vì chưa đi bao giờ nên anh cũng không chắc chỗ đó có nằm trong phạm vi hoạt động của chúng ta hay không, nhưng mà cứ thử một lần cũng chẳng mất gì. Khi nào cậu nghỉ ngơi khỏe rồi thì xuất phát nhé."
Lý Trình Nhạc cố gắng dời tầm mắt mình khỏi vết tích mờ mờ trên cổ đàn anh, vội hắng giọng đáp: "Em sao cũng được, nghe anh hết. Hiện giờ em cũng ổn rồi, ít nhất thì đi đường cũng không thành vấn đề."
Đề nghị này vừa hay trùng với dự định của Hạ Dữ, vì vậy cậu gật gật đầu, cầm bản thể của mình ở dưới đất lên, sau khi tra vào vỏ thì lại một lần nữa dúi vào ngực An Minh Hối, xoay người đi ra ngoài trước: "Vậy thì đi thôi."
Nếu không phải lúc đi ngang qua thi thể gã mập kia Hạ Dữ sút một cú khiến gã văng xa gần mười mét, Lý Trình Nhạc còn tưởng cậu thực sự bình thản như vẻ bề ngoài.
An Minh Hối thấy vậy chỉ biết lắc đầu bất lực, vừa rảo bước theo sau vừa vuốt nhẹ thanh kiếm trong lòng như trấn an: "Đừng giận nữa, chẳng phải anh vẫn lành lặn đây sao?"
Hiển nhiên Hạ Dữ vẫn không mấy vui vẻ, nhưng ít nhất thì hai tiếng vừa rồi vẫn khiến cậu tương đối thỏa mãn, cậu lười nhác ngáp dài một hơi rồi đổi chủ đề: "Lát nữa đến nơi hai người trốn cho kĩ đấy, dù là người sống hay người chết cũng đừng có mà cho vào."
"Tôi có chuyện khác phải làm, không cần hai người đi theo, ở yên đó chờ tôi."
An Minh Hối biết chuyện này hẳn là có liên quan đến lời hứa ban nãy của Hạ Dữ, vì vậy anh không hỏi nhiều, chỉ dặn cậu chú ý an toàn rồi dẫn cả nhóm tiến thẳng về hướng chung cư mình thuê.
Do chung cư của anh không nằm trên trục đường này nên muốn đến đó phải đi một quãng đường kha khá, nhưng nhờ có Hạ Dữ bên cạnh nên chắc cũng không quá nguy hiểm. Cho đến khi họ đụng phải một nhóm người lạ mặt, đã thế đối phương còn lộ ra ý thù địch quá mức, nhất thời An Minh Hối cũng không hiểu tại sao.
Ánh đèn pin rọi thẳng mặt hơi chói mắt, đúng lúc anh đang nhíu mày định nói gì đó làm nguôi bớt ý thù địch của họ thì nghe thấy một trong số mười mấy người đối diện la lên: "Chính là thằng đó! Cái thằng ở giữa ấy, trên cánh tay nó không có ký hiệu như chúng ta!! Thằng bên trái còn có thể sai khiến lũ ma quỷ! Chắc chắn bọn chúng có vấn đề!"
"!"
Không chỉ An Minh Hối mà cả Hạ Dữ cũng lập tức nhận ra vấn đề sâu xa nằm ở đâu. Mặt cậu sa sầm, gằn giọng nói: "Con mụ khốn nạn đó..."
Bản lĩnh thì chẳng đến đâu nhưng giỏi nhất là khơi dậy bản tính đê hèn nhất trong sâu thẳm mỗi con người. Đúng vậy, con người chính là giống loài vừa ngu xuẩn vừa ngạo mạn như vậy đấy, dù không có bằng chứng, dù chân tướng là gì, chỉ cần thả một miếng mồi đơn giản ra, bọn họ sẽ đớp lấy đớp để thứ suy đoán và thành kiến vô lý đó rồi dán cho đồng loại có chút gì đó không giống mình cái mác "cần loại trừ".
Nhưng lần này Hạ Dữ cảm thấy cũng không có vấn đề gì, chỉ là cậu rất ghét những con người vừa muốn triệt tiêu thành phần khác mình, lại vừa muốn đặt mình vào khuôn mẫu xấu xí mang tên nền tảng đạo đức. Làm thì làm được nhưng lại không dám thừa nhận đây là ham muốn cá nhân, đúng là nực cười thật.
Trừ những người đang đứng trước mặt, An Minh Hối còn chú ý đến vô số con quỷ đã lấp ló trong những cửa hàng xung quanh từ bao giờ, lúc này chúng đều đang lom lom dõi theo bọn họ, dường như có thể chen nhau xồ ra bất cứ lúc nào.
Không những vậy, rất có thể cô gái tên Bạch Lăng kia cũng đang ẩn náu ở gần đây. Cho dù tất cả đều không phải đối thủ của Hạ Dữ nhưng An Minh Hối biết rằng, chỉ cần mình và Lý Trình Nhạc còn ở đây, Hạ Dữ bắt buộc phải phân tâm để bảo vệ bọn họ, đó mới là điều nguy hiểm nhất.
"Đừng lấy đá chọi đá, chúng ta đi đi." An Minh Hối kéo cổ tay Hạ Dữ, khẽ nói, "Nguy hiểm lắm."
Hạ Dữ không trả lời ngay.
An Minh Hối nghi hoặc ngoảnh sang nhìn người bên cạnh thì kinh ngạc phát hiện ra vẻ mặt Hạ Dữ lúc này lạnh lùng đến đáng sợ, trông cậu giống như một cỗ máy giết chóc vừa khởi động, không có tình cảm, không có lòng thương, luôn luôn để lộ lưỡi dao sắc bén với tất cả mọi người.
Nhưng bất ngờ là Hạ Dữ nhanh chóng đáp lại anh: "Được, chúng ta đi."
"Chúng ta đi." Hạ Dữ nhấn mạnh lại một lần nữa đồng thời nhìn đám người kia lần cuối cùng, sau đó hình như cậu phát hiện ra chuyện gì, bàn tay đưa lên vờ như lơ đãng chạm vào khóe miệng để cố nén nụ cười méo mó đáng sợ.
– Chà, chỉ muốn giết quách lũ này đi cho xong.
– Sao cả thế giới cứ như cố tình nhắm vào người mình đã quyết định nuôi thế nhỉ? Thế này thì bảo mình yên tâm ngụy trang thành con người kiểu gì được?
– Không sao, không sao, tổng cộng có mười bảy tên, khi nào đưa An Minh Hối đến nơi an toàn rồi mình vẫn có thể lần ra từng tên một mà.
Sau khi đưa ra một kế hoạch mà cậu tự cảm thấy vẹn cả đôi đường, Hạ Dữ không chút do dự xách Lý Trình Nhạc lên như xách bao tải vắt lên khuỷu tay của mình, tay còn lại thì nắm cổ tay An Minh Hối xoay người chạy đi thật nhanh.
Tất nhiên đám người kia cũng lập tức đuổi theo, nhưng thanh kiếm vốn đang yên ổn nằm trong lòng An Minh Hối đột nhiên tự trượt ra khỏi vỏ, cùng với tiếng lưỡi dao xé gió là một cái đầu người rơi xuống, miệng vết thương phẳng lì, tên bị giết thậm chí còn chạy thêm vài bước theo quán tính mới kinh hoàng phát hiện ra đầu mình đã lìa khỏi cổ.
Một chiêu này là đủ để răn đe rồi, đằng sau liên tục vang lên những tiếng kêu thất thanh vì hoảng sợ, bước chân của đám người đuổi theo quả nhiên chậm hẳn lại.
An Minh Hối nghe thấy tiếng la hét cũng định ngoảnh lại nhìn nhưng bị Hạ Dữ ngăn cản, cậu hạ giọng nói: "Đừng quay lại."
Thi thể của con người rất xấu xí, nhất là khi bị chặt đầu rồi máu phun tóe ra, Hạ Dự cảm thấy An Minh Hối không cần nhìn thấy cảnh tượng đó.
Anh chỉ cần đi theo bên cạnh mình, thỉnh thoảng mỉm cười với mình là được.