Trước khi tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối thực sự chưa ý thức được thể chất của mình kém đến mức độ nào.
Mỗi lần sau khi kết thúc, hai chữ "còn muốn" chình ình trên khuôn mặt Tiêu Thừa Uyên đều khiến anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông bị tổn thương nhẹ.
Không phải An Minh Hối không cho phép hắn làm thêm mấy lần, mà là sư huynh lo cho sức khỏe của anh, vì vậy mỗi lần chỉ làm một hiệp là dừng lại, nhưng hình như một hiệp thì không đủ để sư huynh thỏa mãn, ánh mắt của đối phương khiến anh nảy sinh ra ảo giác. Dường như anh là một chiếc bánh ga tô, sư huynh đang trông chừng chiếc bánh ga tô này, mỗi ngày chỉ dám ăn dè từng chút một, sau đó lại ôm vào lòng ngắm.
Phép so sánh này rất kì quặc, nhưng tạm thời anh chưa nghĩ ra cách hình dung nào chuẩn hơn.
Bọn họ đi đường tương đối chậm, vì vậy lúc đến nơi thì chỉ còn ba ngày nữa là hội nghị võ lâm minh được tổ chức, theo sự sắp xếp của võ lâm minh, bọn họ tạm thời ở lại nơi này.
Hội nghị lần này chỉ mời các chưởng môn hoặc trưởng lão của các môn phái lớn, để đảm bảo tính bí mật nên không quá nhiều người, do đó tuy môn phái thì nhiều nhưng vẫn thừa chỗ ở. Tiêu Thừa Uyên là Các chủ Lưu Vân Các, dù hắn rất hiếm khi ra mặt gánh vác chuyện giang hồ, nhưng sau khi đến đây vẫn bận rộn vô cùng, ngày nào cũng phải mệt mỏi ứng phó với các vị chưởng môn đến trò chuyện hoặc bàn luận chuyện tiêu diệt Ma giáo.
Thân là Các chủ, Tiêu Thừa Uyên không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn không muốn kéo theo An Minh Hối chạy lòng vòng khắp nơi, vì vậy những lúc thảo luận sự vụ với các thủ lĩnh khác, hắn đành phải để An Minh Hối ở trong phòng một mình.
An Minh Hối không có bất cứ ý kiến gì về việc này, Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan thường xuyên đến tìm anh tâm sự hoặc đưa anh ra ngoài tản bộ nên anh cũng không buồn chán lắm. Còn Tiêu Thừa Uyên thì ngày càng lo lắng, cứ nửa tiếng hắn lại phải đảo qua xem anh thế nào, có gì bất trắc hay không, vì không thể đích thân chăm lo cho sư đệ mà ngày càng sầu não, đối diện với đám người suốt ngày ca ngợi chính đạo nghĩa hiệp gì đó, hắn tuyệt nhiên không cho bọn họ sắc mặt dễ nhìn.
Dù nơi này là nội bộ võ lâm minh được canh phòng nghiêm ngặt, dù hắn đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ, dù nha hoàn trực bên ngoài phòng hoàn toàn có thể chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của An Minh Hối, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Còn An Minh Hối thì cho rằng, ngoại trừ lý do bận rộn chính sự ra, điều khiến tâm trạng sư huynh tụt dốc không phanh còn là vì chuyện phòng the không được thỏa mãn. Số lẫn bọn họ thân mật vốn đã không nhiều, đã thế thỉnh thoảng Tiêu Thừa Uyên lại bị chưởng môn nào đó bất ngờ đến kéo đi, khi về thì đã tối khuya, tuy An Minh Hối luôn chờ hắn về rồi mới ngủ, nhưng hắn cũng không nỡ bắt sư đệ thức đêm làm chuyện đó với mình.
Đôi khi An Minh Hối cũng bảo Tiêu Thừa Uyên rằng nếu muốn hắn có thể làm thêm mấy lần nữa, nhưng lần nào cũng bị Tiêu Thừa Uyên dứt khoát gạt phăng đi.
Ánh mắt nhẫn nhịn như bị mài da cắt thịt ấy, lần nào cũng khiến An Minh Hối cười thành tiếng.
Hôm nay, lúc anh đang ngồi trong phòng nhìn cầm phổ gảy đàn, làm quen với ca khúc mới thì bỗng một tiếng động lớn vang lên phía sau. Anh vừa quay đầu lại liền trông thấy Lăng Thu hấp tấp đá nát cửa sổ nhảy vào phòng, lúc này đang đứng ngay sau lưng anh.
Trông đối phương hơi chật vật, An Minh Hối nhíu mày, đang định cất tiếng hỏi thì Lăng Thu đã đi tới, vươn tay véo nhẹ vào một nơi nào đó sau gáy anh, ngay sau đó anh liền mất hết ý thức.
***
Lúc tỉnh lại, An Minh Hối nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường trong phòng ngủ, cách bài trí giống như một quán trọ, còn Lăng Thu thì đang đứng bên giường, cúi xuống cười híp mắt nhìn anh: "Ngươi tỉnh lại rồi, ta xuống tay rất có chừng mực, chỉ khiến ngươi ngất đi một lát thôi."
Anh ngồi dậy, đánh giá căn phòng này một lượt, sau khi chắc chắn trong phòng chỉ có hai người họ mới nhíu mày nhìn Lăng Thu hỏi: "Cô nương đang làm gì vậy?"
Dù Lăng Thu muốn làm gì đi nữa, anh cũng phải nghĩ cách để trở về nhanh nhất có thể, nếu không e rằng sư huynh sẽ...
"Đã là lần thứ tư chúng ta gặp nhau rồi mà ngươi vẫn gọi ta là cô nương, rõ ràng là ta đã cho ngươi biết tên rồi mà." Lăng Thu bất mãn bĩu môi, dường như rất không thích cách xưng hô này: "Về sau ta gọi ngươi là Minh Hối, còn ngươi gọi ta là Lăng Thu, được không hả?"
An Minh Hối càng thêm cảnh giác, anh nhớ cái tên Lăng Thu này không phải là giả, nhưng anh và sư huynh chưa bao giờ khai tên khai tuổi trước mặt cô, vậy nhưng đối phương lại biết rõ thân phận của bọn họ.
"Ngươi không cần sợ ta, nói thật, so với sư huynh của ngươi, có lẽ ta thích hợp làm bạn đồng hành của ngươi hơn đấy." Lăng Thu nghịch dải tua rua treo trên váy, hai hàng mày liễu nhướng lên, mỉm cười nói: "Giáo chủ Phần Nguyệt Giáo là cha của ta, tốt nhất là người nên cầu xin ta đi, khi nào về ta sẽ bảo cha ban cho ngươi một công việc thích hợp."
Oan gia ngõ hẹp.
Nếu không có Lăng Thu, An Minh Hối còn tưởng mình đã cắt sạch quan hệ với Ma giáo rồi.
Trong kịch bản nguyên tác, tin tức võ lâm minh triệu tập các môn phái lớn để cùng nhau tiêu diệt Phần Nguyệt Giáo phải do nguyên chủ chủ động báo cho Phần Nguyệt Giáo, còn Phần Nguyệt Giáo, trước đây gài nguyên chủ vào Lưu Vân Các cũng không mong hắn có thể truyền ra tin tức hữu dụng gì, chẳng qua là muốn chôn xuống một cái đinh có thể phản lại Lưu Vân Các bất cứ lúc nào mà thôi.
Nhưng bây giờ chưa tính đến chuyện anh có muốn làm việc cho Phần Nguyệt Giáo hay không, dù anh có muốn thì cũng không có được cơ hội đó khi Tiêu Thừa Uyên lúc nào cũng kè kè bên cạnh, kể cả Phần Nguyệt Giáo muốn tiếp xúc với anh cũng khó mà tìm được cơ hội, huống hồ còn lâu bọn chúng mới tin một kẻ đã ở trong chính phái mười mấy năm, lập trường không vững vàng như anh.
Giơ tay lên day huyệt thái dương đau nhức, An Minh Hối thực sự không muốn dính dáng vào chuyện giữa hai phe chính tà, cũng chẳng hiểu sao lại sự tình phát triển thành thế này: "Lăng Thu cô nương, có lẽ phải làm cô thất vọng rồi, An mỗ sống ở Lưu Vân Các mười mấy năm, nay đã buông bỏ quá khứ, huống hồ giờ ta chỉ là một kẻ tàn tật, vô tâm cũng vô lực tham dự vào chuyện giang hồ."
Lăng Thu trợn tròn mắt, có vẻ như cô không thể tin nổi anh lại từ chối đề nghị của mình một cách hời hợt như vậy.
"Sao có thể thế được, ta nghe người trong Giáo nói ngươi cực kì căm hận bọn võ lâm chính phái, có phải ngươi không tin ta là người của Phần Nguyệt Giáo nên mới nói vậy để đuổi ta đi không?" Nói đến đây, Lăng Thu vội vàng nghiêng người lục tìm chiếc bọc nhỏ luôn mang theo bên mình: "Ta có tín vật của Phần Nguyệt Giáo, ta tìm cho ngươi xem!"
"Ta tin là cô không lừa ta, và ta cũng không hề lừa cô." An Minh Hối ngăn Lăng Thu lại, nhìn đối phương nôn nóng đến mức đổ mồ hôi hột, anh bất lực thở dài một hơi: "Nếu có thể, ta mong cô nương sẽ đưa ta về với võ lâm minh, nếu còn chậm trễ, sư huynh biết chuyện sẽ... Ực!"
Anh đang nói thì Lăng Thu bỗng vươn tay nhét một viên thuốc nhỏ vào miệng anh, thuốc vừa vào miệng liền tan, miệng lưỡi tràn ngập vị thuốc đông y đắng ngắt.
"Hừ, đây chính là chất kịch độc ta tự tay luyện chế, trong vòng bảy ngày nếu không lấy được thuốc giải ta để trong Giáo, đến sư huynh của ngươi cũng không cứu nổi đâu." Lăng Thu rụt tay về, khoanh tay đứng đó, tức giận nhìn anh chằm chằm, ai không biết nội tình mà chỉ thấy dáng vẻ này chắc đều phải tấm tắc khen cô là một cô nương trong sáng đáng yêu: "Thế nào, giờ ngươi đã chịu về Phần Nguyệt Giáo với ta chưa?"
An Minh Hối trầm mặc nhìn vẻ mặt của Lăng Thu, hồi lâu sau mới mỉm cười nói: "Nếu thứ đó đúng là kịch độc thì ta quả thực không còn sự lựa chọn nào khác rồi."
"Tất nhiên, ta lừa ngươi làm gì!"
"Nhưng ta có cảm giác Lăng Thu cô nương không giống như người xấu." Anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu nhạt của Lăng Thu, tiếp tục nói: "An mỗ chỉ muốn sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình, mong cô nương thành toàn."
Lăng Thu cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt anh hồi lâu, cuối cùng vẫn là người chịu thua trước, cô giận dữ cắn môi, giậm chân đi quanh phòng, cố gắng che giấu nỗi thất vọng ê chề dưới vẻ ngoài giận dữ.
"Tại sao ngươi lại trở nên đáng ghét giống như sư huynh của ngươi vậy, khó khăn lắm ta mới bắt được ngươi từ cái ổ chuột đó ra mà." Cô đứng thẳng người, lại nhìn về phía An Minh Hối, mắt rưng rưng nói: "Ngươi nghĩ kĩ đi, vuột mất cơ hội lần này thì sẽ không có lần thứ hai đâu, sau này dù ngươi có cầu xin ta ta cũng không dân ngươi về."
"Tất nhiên rồi, cảm ơn cô nương thành toàn." An Minh Hối thừa biết là cô đã thỏa hiệp, anh cười càng thêm dịu dàng, đồng thời còn xen lẫn một chút áy náy, khẽ an ủi: "Nếu đến Phần Nguyệt Giáo, ngày nào cũng được ngắm mỹ nhân xinh đẹp như Lăng Thu cô nương thì chắc ta sẽ động lòng mất, nhưng An mỗ tự biết mình không xứng với cô nương, thế nên sớm bỏ ý nghĩ này đi thì hơn."
"Biết thế thì tốt!" Lăng Thu ngẩng đầu ra vẻ ngạo mạn, sau đó quay mặt đi chỗ khác nói: "Người thích bổn cô nương nhiều đến mức ta đếm không xuể."
Dứt lời, căn phòng lặng im như tờ, Lăng Thu di mũi chân xuống nền nhà, lí nhí nói: "Vừa rồi chỉ là thuốc bổ thôi, ta vốn định chế một chai thuốc độc, nhưng không cẩn thận lại thành thứ này, thật lãng phí dược liệu thượng hạng của ta, giữ trong tay cũng vô dụng nên mới thưởng cho ngươi đó."
"Đa tạ cô nương." An Minh Hối mỉm cười, không so đo chuyện cô bắt cóc mình, cũng vờ như mình bị lừa bởi lời nói dối vụng về ấy: "Ta sẽ không nói thân phận của cô cho mọi người biết."
"Vậy, vậy thì ta sẽ đưa ngươi về, sau này không được quên ta đâu đấy."
"Đương nhiên rồi."
Cuối cùng Lăng Thu đưa mắt nhìn thanh niên ngồi trên giường, trên khuôn mặt hàm hậu là đôi mắt đen nhánh, mái tóc đen như mực xõa sau lưng, từng lời nói cử chỉ đều tao nhã như thần tiên không vướng bụi trần, rõ ràng đó không phải là tướng mạo anh tuấn nhất, nhưng lại tản ra ánh cầu vồng tựa như mỹ ngọc chôn dưới chân núi Côn Luân, khiến ai ai cũng phải ngắm nhìn.
Thật là đáng ghét, cô quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ bắt đầu ghét người này!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của Lăng Thu
Ta vừa gặp một người, người đó đẹp cực kì, tính cách cũng rất thú vị.
Nói chung là một người ta rất thích.
Nhưng huynh ấy không muốn đi cùng ta mà cứ muốn đi theo tên sư huynh mặt quan tài của mình.
Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!