Edit: V.O
Ánh sáng nhạt sáng sớm chiếu xuống mặt đất, cuộc sống sáng sớm của mọi người trở nên bận rộn.
Đám đồng đội đáng thương tội nghiệp đi bộ theo sau đội trưởng, ngay tối hôm qua, sau khi bọn họ cả gan làm loạn trở về, bị đội trưởng ôm cây đợi thỏ bắt sống, muốn lột da tháo xương, hai bên phát động chiến đấu kịch liệt, nhiều đấu một... cuối cùng, từng người bọn họ đều bị Tần Nguyệt đánh một trận, ngay cả Y Lan (*) - công thần cải trang của bọn họ cũng bị hủy nát bươm trong trận chiến.
(*) Y Lan: ylang-ylang hoặc Ylang công chúa (Cananga odorata), là một loài cây thân gỗ trong Chi Công chúa (Cananga), còn có tên gọi khác là Hoàng Lan hay Ngọc Lan Tây.
Được rồi được rồi, bọn họ đã nhìn ra, là đội trưởng cố ý, trước giờ cô cũng không phá hoại phụ tùng bên ngoài, luôn luôn đánh một đấm trúng trung tâm, cuộc sống vốn gian khổ như thế, đối mặt với sức mạnh biến thái đến mức này... thật sự là khiến cho người ta đứng trước gió mà rơi lệ!
Tuyết Triệt lười biếng bị Huyền Nguyệt đánh thức, không biết vì nguyên nhân gì thiếu niên tóc xanh đeo cái mặt nạ nhỏ cười vô cùng vui vẻ, Tuyết Triệt thấy cậu cười tràn đầy sáng lạn, thất thần trong nháy mắt, nhưng tiếp đó khi cậu nhìn đến đôi mắt xinh đẹp không có thần kia, một cảm giác quỷ dị sởn gai ốc từ đáy lòng cậu dâng lên: "Cậu là ai!"
Vừa giật mình, cậu đã rớt từ Hư Vô bao trùm mình xuống đất, Tuyết Triệt cũng không quan tâm, trực tiếp đứng dậy phủi mông đi theo phía sau đám đồng đội, mới đi hai bước, cậu đã nhìn thấy người giống Huyền Nguyệt như đúc đi ở phía trước, thuật khống chế con rối!
"Phản ứng không tệ." Bắc Diễn cười như tẩm gió xuân, miệng không khách sáo khinh thường cậu ngốc, anh đã không quen nhìn cái tên ngủ trong cái bọc dị năng bay ở tuốt phía sau từ lâu rồi. Tuyết Triệt liếc anh, không quan tâm tiếp tục đi theo đội: "Ghen tị thì cứ việc nói thẳng, có bản lĩnh thì anh cũng dùng dị năng thay đi bộ đi, anh vừa lấy mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ ra thì đội trưởng đã phát hiện rồi."
"Cậu cho là dùng Hư Vô thì đội trưởng sẽ không phát hiện hả?" Bắc Diễn đáp trả lại bằng ánh mắt "Cậu quá ngây thơ rồi", anh cười tự tin: "Cũng không biết mạch não kỳ lạ của cậu phát triển như thế nào, ăn hiếp cậu cũng ngượng, đội trưởng vừa nói, cơm trưa và gác đêm giao cho cậu, ừm, tên nghỉ ngơi tốt nhất trong đội chúng ta."
"Má, còn có thể chơi vui sướng vậy hả?" Nghe xong một câu thì nộ khí đã xông lên đầu, có thể tưởng tượng được tình hình ngày hôm qua, Tuyết Triệt chỉ phải càu nhàu một câu, không cáu kỉnh nữa. Nghe thấy lời của Tuyết Triệt, Bắc Diễn kỳ dị nhìn cậu, quay đầu cười nhìn theo Hổ răng kiếm dẫn theo Hắc Quả Phụ tung tăng vui vẻ chạy loạn khắp nơi: "Cậu cho là vì sao người khác không dùng dị năng? Chẳng kiêng nể không thèm nhìn lão đại, ha ha... đây là nhịp điệu tìm đánh, không tỉnh ngộ kịp thời thì đội trưởng sẽ cho cậu trải nghiệm thế giới hắc ám mà lãng mạn này."
Mẹ, cái thứ đàn bà thối này...
Tuyết Triệt vừa định phản bác, dieendaanleequuydoon – V.O, mở miệng nửa ngày nói không ra được một chữ, cậu bi ai phát hiện: Nếu thứ đàn bà thối này thật muốn cho cậu đi chết, thì cậu thật sự chỉ có thể ôm nỗi hận xuống địa ngục, buồn bực mà chết.
Mẹ trứng(tục), không đùa vậy nữa. Tuyết Triệt cúi gằm đầu, chán nản đá bay một tảng đá, sau đó đột nhiên lại hồi máu sống lại, một đám bọn họ cộng lại cũng đều không đánh lại một mình đội trưởng, chỉ một mình cậu đánh không lại cũng sẽ không mất mặt: "Mẹ nó, thiếu chút nữa ông đây đã bị anh vòng vào, sáng tỏ một chút sẽ chết sao!"
Bắc Diễn nhẹ nhàng ngẩng mặt, lộ ra xương quai xanh và cái cằm tinh xảo, nét mặt dịu dàng có chút ngả ngớn: "Bẫy chữ chút thôi, chuyện có lớn gì đâu."
Trì Li cười, không đành lòng nhìn nét mặt rối rắm của Tuyết Triệt: "Đừng làm loạn, đánh nhau ở trước mặt đội trưởng thì mấy cậu cũng không tốt đâu."
Két...
Lại bị uy hiếp rồi.
Tuyết Triệt cúi đầu, bóng lưng cứng ngắc vắng lặng.
Hồng Cơ ngủ trễ vừa đi vừa lơ mơ, mặc kệ chung quanh ầm ĩ bao nhiêu cũng không quan tâm, Huyền