Trong mắt người ngoài, Trần Thâm là trắng thuần chói mắt, cho dù là lúc niên thiếu hay là sau khi gã trưởng thành, cho dù là ở mạt thế, gã cũng là loại người rất ưu tú. Nói đến ấn tượng của mọi người đối với gã, tuyệt đối không thể rời bỏ chữ như dịu dàng văn nhã, thiên tư thông minh, nhưng chính một người lịch sự ôn nhã như vậy lại phát triển lệch lạc, gã chưa bao giờ thích màu trắng, ngược lại màu đen u ám và màu đỏ máu tanh càng dễ lọt vào mắt gã.
Trần Thâm không phải biến thái, nhưng loại thưởng thức biến thái này lại không kiêng nể gì, ở những năm hòa bình, gã còn có thể khống chế mình một chút, nhưng mạt thế tới lại khiến cho gã trở nên vui mừng điên cuồng, rốt cuộc có thể được làm chuyện mình thích.
Ngày đầu tiên mạt thế tới, gã đã tính toán phần lớn mọi người, gã nắm Sở nghiên cứu dưới lòng đất trong tay, sau đó những thứ kia đều phục tùng gã, người không phục tùng gã, cũng bị gã giải quyết hết toàn bộ, nhớ tới vẻ mặt tuyệt vọng trên mặt mấy người kia, thật là còn thơm ngon hơn rượu.
Máy móc tính toán số liệu trong căn phòng yên lặng phát ra tiếng tít tít, Trần Thâm nhàn nhã ngồi trên ghế chuyên dụng của nhân viên nghiên cứu, màn hình màu trắng chiếu lên mặt gã lộ ra một loại ác nghiệt mơ hồ. Gã nhìn từng màn máu tanh trên màn hình, ngước cằm lên nở nụ cười khinh miệt, hoàn toàn không coi những sinh mạng chết đi này vào đâu.
Trên màn ảnh, một binh sĩ bị chó biến dị cắn đứt cánh tay, máu phun ra, Trần Thâm nhìn thấy, trong lòng vui vẻ, thậm chí gã còn lập kế hoạch hai ngày nữa lại dùng mưu kế dẫn dắt Dị năng giả bên ngoài vào, khiến cho gã có thể luôn luôn vui vẻ như vậy.
Trong thông đạo, nhóm người lặng lẽ lẻn vào, dừng ở một chỗ rẽ.
Hiển nhiên chỗ bọn họ đang đứng là đường lúc trước nhân viên nghiên cứu xây dựng để chính mình thoát thân, chẳng qua là nhóm Tần Nguyệt cũng không biết tại sao cuối cùng con đường hầm này lại không được sử dụng. Nhưng cho dù nói thế nào, bọn họ đi một đường tới đây cũng chưa từng gặp bất kỳ nguy hiểm nào, có thể thấy được nơi này thật sự an toàn.
"Ngươi chắc chắn là ở đây?" Tần Nguyệt hỏi, bọn họ chỉ có một cơ hội, nếu như tìm sai chỗ thì thành chuyện cười lớn rồi, cô nghĩ người coi bọn cô là đối tượng nghiên cứu kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn cô.
"Yên tâm đi." Khúc Linh nhếch miệng nở nụ cười kỳ dị, vẻ ngoài đẹp đẽ khác thường cũng vô cùng chói mắt trong bóng đêm: "Nếu cô lo lắng thì đợi lát nữa để tôi ra tay đối phó?""
"Nhìn tình huống, không thể để gã chạy." Tần Nguyệt xoay người lại, một tay đặt lên vách tường, dị năng hắc ám từ trong tay cô trào ra, vách tường dày tan ra thành một lỗ hổng, hơn nữa lỗ hổng này còn từ từ lan rộng ra bên cạnh.
Trần Tham vốn rất nhàn nhã đã nhận ra không thích hợp, gã hiểu rõ Sở nghiên cứu này giống như hiểu rõ thân thể của gã, sao có thể không phát hiện khác thường. Trần Thâm đứng dậy, gã lanh lẹ hiểu trong chớp mắt, rất nhanh đã phát hiện lỗ hổng trên vách tường phía sau, cười lạnh nói: "A, thì ra là bảy con chuột nhỏ lẻn vào được... có một con mặt mày hốc hác rồi sao?"
"..."
Con chuột nhỏ con mẹ mày, Tuyết Triệt đâm đầu lao tới cản phía trước, xoay mặt đi, rồi sau đó bi phẫn nghĩ đến cậu không làm gì được nhưng Tần Nguyệt còn không làm gì một ông chú được sao! Tuyết Triệt tức giận xoay đầu lại, duỗi tay ra, muốn nghiền nát gã cho tang thi ăn, nhưng người ta cũng không phải đèn cạn dầu, bỗng chốc ấn một cái chốt ngay tại bàn điều khiển, một chất liệu trong suốt chia gian phòng ra làm hai, cách ly Trần Thâm và nhóm Tuyết Triệt.
"Ngu ngốc." Khúc Linh chậm rãi đi ra từ phía sau, nếu không phải Tuyết Triệt và Huyền Nguyệt thân hình nhỏ nhắn thì cũng không tới lượt chúng lao tới trước, kết quả lại còn để cho người ta tách ra, anh bĩu môi, đồng đội heo thật vô dụng.
"Mẹ kiếp! Ông đây phá cho anh xem!" Tuyết Triệt tức giận, thứ lẳng lơ chết tiệt, bộ dạng hoàn hảo hơn phụ nữ thì cũng thôi, ngay cả miệng cũng độc hơn phụ nữ. Nghĩ đến tình huống trước mắt không phải là lúc nội chiến, ánh mắt âm u của Tuyết Triệt nhắm ngay cái tên nghiên cứu viên dám can đảm cười nhạo cậu.
Tuyết Triệt xiết chặt nắm tay, vùng về phía loại chất liệu giống như thủy tinh này, không được mấy cái, tường cách ly này đã từ từ đung đưa, dieendaanleequuydoon – V.O, có khả năng vỡ tan. Trần Thâm không nghĩ tới trong nhóm này lại có người có chất lượng tốt như vậy, nhân tài như vậy nên nằm trên bàn thí nghiệm của gã nhận nghiên cứu và cải tạo, vừa rồi ánh mắt gã còn lộ ra hơi dịu dàng, giờ phút này tất cả đều thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyết Triệt trở nên nóng bỏng, nhìn đến mức toàn thân người sau lạnh cả người.
"Mày nghĩ gì đó." Tuyết Triệt hung tợn nói, bỗng chốc lực đánh lên tường cách ly lớn hơn rất nhiều, tường cách ly trong suốt kia trực tiếp bị đánh thành một đường rãnh.
Nên nói không hổ là vật thí nghiệm gã nhìn trúng sao?
Tường cách ly này có vẻ yếu ớt trong suốt, nhưng Trần Thâm biết nó chắc chắn bao nhiêu, bây giờ bị người đánh ra vết tích, hơn nữa còn có xu thế vỡ vụn, tức thời Trần Thâm cũng không chơi nữa, ấn cái nút trước bàn, sàn vỡ ra, một căn nhà giam từ dưới mặt đất dâng lên, bên trong giam giữ ba con mèo biến dị. Bộ dạng của chúng nó không giống những con nhóm Tần Nguyệt từng gặp lúc trước, thay vì nói là mèo, còn không bằng nói là hổ.
Đầu ba con mèo biến dị rất lớn, da lông không thay đổi, móng vuốt lạnh lẽo sắc bén. Dựa theo hành động của loài mèo biến dị này, tuy rằng sức lực của chúng không quá lớn, nhưng thân thể lại linh hoạt đến khó tin, dù là người đã được huấn luyện nghiêm khắc, rất khó bắn trúng đạn lên người chúng, ngoài ra ý thức chiến đấu của chúng còn rất mạnh, bản tính hung tàn khát máu.
"Vừa tới đã đưa lễ lớn lên, thật sự là quá khách sáo." Trì Li không hề cử động, vẫn không nhúc nhích, nhưng không hiểu sao con mèo biến dị giương móng vuốt đánh về phía anh lại nổ tung, để lại một vũng máu trên mặt đất.
"Tôi nghĩ tôi cũng nên đáp lễ?" Bắc Diễn cười tít mắt đứng bên cạnh, cây màu xanh lá nhanh chóng mọc ra từ dưới chân anh, tự vươn cành quấn chặt lấy con mèo biến dị bổ nhào tới anh, chỉ chốc lát sau, con mèo biến dị kia biến thành một con mèo khô sau đó rơi xuống đất, dây mây thu cành lại trở về dưới chân Bắc Diễn. "Nếu không thật không lễ phép."
"Tần Nguyệt nói, bản thân là bánh bao cũng đừng trách chó đuổi theo cắn. Tôi nghĩ mèo cũng giống vậy, đúng không, tôi mới không phải là chuột đâu." Huyền Nguyệt ngước khuôn mặt còn ngây thơi cười, mèo biến dị còn chưa đến cạnh cậu đã có một bóng dáng nhanh hơn xông đến từ phía sau Huyền Nguyệt, vút vút vút, mèo biến dị giữa không trung vỡ thành cục thịt rơi xuống, búp bê gỗ cất dao quay lại bên cạnh chủ nhân. "Ăn hiếp trẻ con đều là trứng thối."
Vẻ mặt Trần Thâm âm u đứng ở một mặt tường cách ly khác, rồi sau đó gã phi một tiếng, nói: "Thân thủ không tệ, mèo của tao đều chết." Gã vỗ vỗ tay, một vách tường mở ra, một người đàn ông cường tráng chỉ mặc quần sịp đi ra từ trong đó.
Chờ người đàn ông kia hoàn toàn đi ra khỏi phòng bảo vệ giam cầm hắn, mọi người mới thấy rõ, người nọ là Dị năng giả đã mất tích rất lâu trước kia. Mà bây giờ, mặt hắn không biểu cảm đi tới, ánh mắt nhìn người trong phòng trở nên sắc bén tàn nhẫn trong nháy mắt.
"Mày cũng chỉ có bản lĩnh này." Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đi ra, đánh một quyền lên tường cách ly, cái này, mặt tường hoàn toàn vỡ ra một lỗ thủng. Sắc mặt Trần Thâm khẽ đổi, động động bàn điều khiển, ba tường cách ly nhanh chóng dựng lên.
Hồng Cơ tiến lên phía trước một bước, đầu tiên cô dùng lực tinh thần thử một lần, phát hiện tuy rằng người này còn sống, nhưng lực tinh thần cực thấp, còn không bằng trẻ nhỏ, giống như người đần độn, hoàn toàn không có cách nào khơi thông: "Quả nhiên, là như thế này." Cô nói nhỏ một lần, lúc ngẩng đầu lên thì hơi thở cả người đã thay đổi, hơi thở mạnh mẽ sắc bén làm cho người ta không dám dễ dàng xâm phạm.
Ánh mắt người đàn ông không thay đổi, hắn gầm rú một tiếng, động tác mau lẹ vọt tới Hồng Cơ. Hồng Cơ không thèm nhìn hung ác lóe lên trong mắt hắn, dùng lực tinh thần ngưng tụ thành tên nhỏ, muốn khuấy đảo nát bươm thần thức không nhiều này của hắn.
Một người hướng về phía trước, một người sẵn sàng trận địa đón địch.
Tần Nguyệt không chú ý nhiều đến chiến trường nhỏ bên kia, cô biết kéo dài thời gian một phút sẽ ít đi một phút, huống chi thủ đoạn của người này từng bộ bọc từng bộ, không biết chừng lúc nào sẽ bị chụp lồng, cô kéo Tuyết Triệt ra, lạnh mặt cười nói: "Trẻ con thích quậy phá, để cho anh chê cười."
Nói xong, cô cũng không đi quan tâm người đối diện nghe được sẽ có phản ứng như thế nào, trực tiếp ngưng tụ ra quả cầu hắc ám ăn mòn đập tới tường cách ly. Tường cách ly trong suốt bị ăn mòn hết một lớp bằng tốc độ tương đối nhanh trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Tham: "Ngược lại xem thường bọn mày rồi."
Gã nhấn liên tiếp nhiều nút, thả tác phẩm đắc ý nhất từ trước đến nay ra.
Trong mắt Trần Tham, bản lĩnh của bảy người này khác hẳn với người thường, cho dù gã có lòng muốn bắt tất cả đi nghiên cứu, nhưng dưới tình huống mấy người Kim ở trong tối kia không ở đây cũng rất khó thực hiện, dù sao so với đồng đội của gã, dị năng của gã tập trung ở não bộ, lực tấn công cũng không lớn.
Lúc này Hồng Cơ đã chặt đứt cánh tay người đàn ông kia, bất ngờ không kịp đề phòng, đột nhiên vài con giống như rắn sắt thoát ra từ cánh tay bị đứt, dieendaanleequuydoon – V.O, thiếu chút nữa cắn trúng Hồng Cơ chưa kịp lui ra, cũng may cô lại phát ra tấn công tinh thần vào thời khắc nguy cấp, khiến thứ giống như rắn đang lượn đến này dừng lại một chút, cô nắm lấy thời cơ lui ra.
Vách tường và mặt đất đồng thời nứt ra, lúc này hai người đàn ông và một người phụ nữ được thả ra, đầu tiên bọn họ đều đang nhắm mắt, trông không khác gì người thường, nhưng lúc bọn họ mở mắt, rõ ràng vẫn là thân thể kia, nhưng không ai coi bọn họ là con người, đôi mắt quỷ dị sâu vào lòng người kia, loài người hoàn toàn không thể có được.
Thấy người đi ra, Trần Thâm cười khúc khích, trong mắt tràn đầy ác ý: "Đáng tiếc, không thể ở lại xem kịch vui, chỉ là vì an toàn nên tao hết cách rồi, chẳng qua tao sẽ thưởng thức video của bọn mày sau." Gã nói xong, vách tường sau lưng nứt ra, Trần Thâm xoay người chạy ra bên ngoài.
"Nơi này có chúng tôi, cô nhanh đuổi theo."
Tần Nguyệt nghe được tiếng nói, quay đầu lại, Bắc Diễn dẫn đầu chắn người phụ nữ tóc đen cách anh gần nhất, mặt Khúc Linh bình tĩnh đối mặt với một người đàn ông khỏe mạnh, Trì Li không thèm để ý cười một tiếng đối mặt với một gã đàn ông vạm vỡ đầu trọc. Cô gật đầu một cái, lúc quay đầu lại, dị năng đã ăn mòn hết lớp tường cách ly cuối cùng, không do dự, cất bước đuổi theo, thời khắc này càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm, nếu không cẩn thận để người chạy, đến lúc đó còn không phải là công dã tràng.
"Phi, thật biến thái." Tuyết Triệt chạy theo phía sau Tần Nguyệt, mới vừa rồi sau khi bọn họ đuổi theo Trần Thâm đi vào lối tắt, một đường liên tục có các loài vật đáng ghét bị thả ra ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Tôi tới, các anh đuổi theo trước đi." Lại một lần nữa xuất hiện Bò sát giả cấp cao, Huyền Nguyệt ngừng lại, quay đầu lại đối mặt với Bò sát giả chảy nước dãi màu xanh lá.
"Ừ, cậu cẩn thận một chút."
Tần Nguyệt biết Huyền Nguyệt cũng không nhỏ yếu vô hại như biểu hiện của cậu, chỉ dặn một câu cẩn thận đã chạy đến phía trước. Tuyết Triệt còn hơi không yên lòng, nhưng nghĩ đến lúc Huyền Nguyệt giết tang thi giành tinh hạch ác liệt, mạnh mẽ, lặng lẽ ngậm miệng lại, thật lạnh lẽo, bây giờ ngay cả thằng quỷ nhỏ cũng không thể xem thường.
Hai người tăng nhanh bước chân, rất nhanh đã nhìn thấy Trần Thâm.
Không có vật thí nghiệm của Sở nghiên cứu và công nghệ cao giúp một tay, chẳng qua gã cũng chỉ có tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường một chút, sức tấn công thua Dị năng giả tinh thần. Mắt thấy sắp đuổi tới được Trần Thâm rồi, Tần Nguyệt càng không dám khinh thường, sợ chậm trễ sẽ xảy ra biến cố.
"Lại một nhóm tang thi tới nữa." Tần Nguyệt nhắc nhở.
Cô vừa nói xong, bên kia đã vang lên tiếng gào thét, không bao lâu, mùi tanh đặc biệt của tang thi truyền tới. Chỗ bọn họ đang đứng là một lối đi rất dài, không có lối rẽ, không có con đường thứ hai, nếu như không giải quyết vật cản trở trước mặt thì không cách nào tiến về phía trước. Mắt thấy số lượng không ít tang thi hưng phấn gào lên xông tới bên này, mắt Tần Nguyệt tối sầm lại, quanh thân bị một loại hơi thở quỷ dị bao phủ, cô duỗi tay, roi lửa màu đen xuất hiện ở lòng bàn tay.
"Phải làm việc rồi." Tuyết Triệt bĩu môi, vuốt tóc xanh che khuất mắt, đôi mắt như thu thủy xinh đẹp đột nhiên nghiêm túc. Phía trước cậu nhanh chóng hiện ra từng mô hình bọt khí nhỏ, những bọt khí này sắp thành hàng chỉnh tề chất đống ở bên cạnh Tuyết Triệt, chỉ cần một cái ý nghĩ, sẽ phóng ra ngoài như đạn pháo.
Tốc độ nhóm tang thi này rõ ràng nhanh hơn tang thi cấp một bên ngoài, da chúng là màu xám tro chết chóc, mắt màu đỏ tươi, móng vuốt màu đen sắc bén khác thường. Từ lúc bọn họ đến, không khí trở nên vẩn đục khó ngửi, Tần Nguyệt đi đến trước, thân thể bị Tuyết Triệt chặn lại: "Cô đi trước đi, nơi này giao cho tôi."
Tần Nguyệt gật đầu, vung roi tiến về phía trước, Tuyết Triệt dùng dị năng giúp cô mở đường.
Mặc dù thời gian kéo dài không lâu, nhưng mấy phút này cũng khiến Trần Tham lại chạy xa một chút. Phía trước truyền đến âm thanh quen thuộc, Tần Nguyệt liên tưởng đến Hắc Quả Phụ nhà mình, trong lòng gần như chắc chắn loài nhện đang tới. Quả nhiên, một lát sau không ít nhện to lớn bò từ bên kia tới. Mỗi một con nhện này đều lớn như dê rừng, mặt cũng không phải vẽ lên, mà là từng khuôn mặt người chân thật, những khuôn mặt kia có phụ nữ, đàn ông, thanh niên, thiếu niên, trong đó còn có một gương mặt trẻ con.
Đối mặt với lượng lớn nhện mặt người màu sắc rực rỡ, dieendaanleequuydoon – V.O, Tần Nguyệt định thu roi lửa lại, nhanh nhẹn tránh nọc độc phun đến và tập kích chân nhện như gậy sắt, toàn thân đốt lên ngọn lửa màu đen vọt vào trong, xuyên qua đám nhện độc tiến tới.
Trần Thâm vốn tưởng rằng đã thoát khỏi đuổi giết, sau khi chứng kiến Tần Nguyệt và bầy nhện sau lưng Tần Nguyệt đang tới, cả người cũng không tốt, những thứ gã nghiên cứu chuẩn bị trong Sở nghiên cứu cũng có thể mai táng nhiều quân đội, lại không làm gì được mấy Dị năng giả này.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể rời đi, Trần Tham nhìn Tần Nguyệt ở phía sau, sắc mặt của gã vặn vẹo, nói: "Cô sẽ hối hận vì hành động hôm nay."
"Thả anh tôi mới hối hận về sau." Tần Nguyệt nói xong, quất tới một roi, muốn giải quyết người này ngay tại chỗ.
Hai người giao thủ trong chốc lát, tốc độ của nhện độc mặt người màu sắc rực rỡ không chậm, vọt đến bao vây bọn họ.
Nhìn những đôi mắt sắc bén lóe lên trong bóng tối này, bầy nhện mặt người rục rịch ngóc đầu dậy muốn ăn thịt, Tần Nguyệt cười nhạo nhìn sắc mặt Trần Tham mất tự nhiên: "Hẳn là anh còn chưa câu thông với những bạn nhỏ này."
"Cô quá nhiều chuyện."
Trần Tham dùng súng la ze ngắm chính xác vào Tần Nguyệt, sau đó nổ một phát súng, xoay người chạy ra ngoài. Chỗ gã đã ở rất gần cửa ra, chiếc xe cải tạo để bên cạnh cửa ra cũng đã được chuẩn bị xong rồi, chỉ tới được bên kia là gã sẽ an toàn.
Cửa lớn dưới đất mở ra, Trần Tham đâm đầu xông ra ngoài, Tần Nguyệt hất nhện dây dưa với cô ra, sau đó cũng vội vàng đi theo, mới vọt tới cửa, nhìn cảnh sắc quen thuộc, Tần nguyệt yên lặng, móc súng từ trong không gian ra bắn mấy phát về phía Trần Tham, sau đó xông vào đường hầm.
Ầm ầm ầm ——
Tiếng nổ mạnh vang lên không dứt bên tai.
Tuyết Triệt đến chậm nhìn hiện trường nổ chỗ này ngạc nhiên, nhớ tới vẻ mặt Tần Nguyệt bình tĩnh, dường như lập tức đã hiểu ra gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh: thổ hào thổ hào, cô ném mìn xuống sao?