• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Nguyệt thu thập xong gạo trong kho hàng cũng không tìm kiêm thêm các cửa hàng khác chỉ thuận tiện trên đường ghé một hai cửa hàng thì thu thập thêm một ít, vừa hay không gian của cô không phải là rất lớn, với lại nếu cô thu thập sạch sẽ hết, cô cũng không thể tưởng tượng tâm tình của những người đến sau đã trải qua nguy hiểm để đến đó sẽ như thế nào nếu đối mặt với kho hàng trống rổng.

Loại chuyện thất đức đó cô không làm, là người Tần gia quan trọng là cô được giáo dục rất tốt biết thế nào cho vừa phải, có thể trọng sinh là may mắn lớn nhất đối với cô, được cái không gian cũng là do tổ tiên phù hộ, cô không có ý nghĩ muốn giúp người khác, nhưng cũng có giới hạn của cô, biết cái nào nên làm và không nên làm

Tần Nguyệt đi đường tắt hướng góc đường đi tới, cô nhớ rõ trước kia thời điểm đi dạo phố này có một cửa hàng bán nước suối, bên trong có thật nhiều bình nước, tại mạt thế quan trọng nhất là nước uống cùng lương thực, do thiên nhiên bị ô nhiễm nên nước có thể dung càng thêm khang hiếm, thậm chí về sau này nước so với lương thực càng quý giá hơn, chung quy con người có thể nhịn ăn vài ngày như cơ thể thiếu nước sẽ không chống chọi được lâu như vậy

Phanh! Phanh! Phanh!

Cự ly cách Tần Nguyệt không xa trên ngã tư đường vang lên tiếng súng, tiếng súng? Lúc mạt thế mới bắt đầu có súng cũng không phải là người bình thường, huống chi hiện tại mới bắt đầu hai ngày. Tần Nguyệt không có tâm tò mò, nhưng buộc lòng phải tiến về trước, bởi vì phương hướng tiếng súng truyền đến chính là địa phương quá khứ cô muốn tới, vượt qua có lẽ sẽ gia tăng tính nguy hiểm không nói mà còn tốn thời gian nhiều hơn.

"Chạy mau, để sau này hãy xem."

Một chiếc xe ngừng lại, trên xe bước xuống bốn nam ba nữ, mấy người này đại khái chắc là lần đầu đi ra ngoài tìm đồ ăn, không có kinh nghiệm mà phối hợp cũng không phải ăn ý cho lắm, vị đại thúc cầm súng kia chạy ở cuối cùng, không ngừng bắn về phía tang thi gây cản trở cho người khác chạy, thấy rõ phương hướng bọn họ chạy trốn cũng là hưóng Tần Nguyệt cũng muốn chạy, chó chết, chính mình đưa tới một đống tang thi thì tự mình giải quyết đi, không cần gây họa cho cô chứ dù gì cô cũng chỉ là đi ngang qua thôi mà!

"Mục Đông, Mục Đông, em chạy hết nổi rồi, giúp em với." Bất chợt một nữ sinh thở phì phò tưởng giữ chặt nam sinh phía trước la lớn, không có xem qua người cô gọi chính là người vừa chạy vừa đề phòng tang thi công kích vào các cô nử sinh.

"Cảnh Nhi, em ráng kiên trì một chút, đợi một hồi thật sự chạy hết nổi anh sẽ cổng e ." Nam sinh phía trước quay đầu hướng Mộc Cảnh Nhi nói, nhưng cái loại hành vi thiên vị chỉ bảo hộ một người nhất thời làm những người khác bất mãn.

"Ta nói nè Mộc Cảnh Nhi, dọc theo đường đi ngươi cứ gọi Đông Tử cái này gọi Đông Tử cái kia, đúng là đại tiểu thư, hiện tại đang còn nguy cấp mà ngươi còn kêu anh ấy cổng ngươi thì làm sao thoát?" Tống Đan Đan xem người bạn học này đã rất muốn có ý kiến, tình thế này còn muốn không nhịn nổi, thật là tức mà không biết nói sao, "Làm người a, muốn hưởng thụ cũng phải biết chọn hoàn cảnh chứ."

"Được rồi, đừng ồn nửa, có khí lực như thế thì chạy nhanh lên, ta nhớ phía trước cách đó không xa có cái siêu thị." Vu Mẫn không giống Tống Đan Đan nói trắng ra là không có tâm cơ gì, còn Mộc Cảnh Nhi kia nhìn qua liền biết không phải là mặt hàng gì tốt, chuyên môn quyến rũ nam nhân, bất quá do nam nhân nguyện ý bị cô quyến rũ nên cô cũng không biết có thể nói cái gì, trước lúc xuất phát làm nhưng cô không nhìn thấy Mộc Cảnh Nhi lôi kéo quần áo của Mục Đông nhỏ giọng nói hy vọng khi ra ngoài anh ấy sẽ bảo hộ cho cô an toàn. Rỏ rang là trắng trợn lợi dụng, cũng chỉ có kẻ lỗ mãng như Mục Đông kia mới cao hứng mà mừng như điên thôi.

"Không muốn sống nữa sao, lúc nào rồi mà các ngươi còn cãi nhau, muốn cãi nhau thì cút sang một bên, đừng ảnh hưởng đến lão tử đào mệnh."

Nam nhân tóc đỏ cầm gậy sắt đập bể đầu lâu tang thi, lực cánh tay thật mạnh, Tần Nguyệt trốn trên cây gần toà nhà, tang thi phụ cận bị họ hấp dẩn đi hết, ngược lại không có gì nguy hiểm.

"Nữ nhân thật sự là phiền toái, ồn chết đi được." Nam nhân tóc vàng linh hoạt tránh né đám đông tang thi, có lúc liền vung đao bổ về phía tang thi đang xông lại.

"Các ngươi động tác nhanh lên chút đi, đạn của ta không còn nhiều lắm, mau thu chút thức ăn chúng ta chạy trốn ra khỏi đây ngay, địa phương này rất nguy hiểm, ta cản không nổi đâu." Đại thúc cầm súng lúc nãy đã đuổi kịp cả đám người phía trước, "Động tác sao không nhanh lên những con quái vật này đang tiến lại gần rồi, không biết như thế nào ta nhìn giống như nó đén ngày càng nhiều?"

"Không có việc gì thì động tác của chúng ta phải nhanh lên, trước trời tối có thể rời đi A thị , đi." Xem ra nam nhân tóc đỏ rất có uy vọng trong đội ngũ, anh ấy vừa nói đội ngũ nhất thời hành động tăng nhanh, trong một thoáng chốc bọn họ đã đem tang thi dẫn đến bên kia, Tần Nguyệt tính toán từ trên cây bò xuống, nhanh chóng xong việc trở về, đi ra lâu cô không phải thật yên tâm.

"A —— "

Một tiếng nữ sinh thét chói tai truyền đến, Tần Nguyệt quay đầu nhìn qua, bên kia bốn nam ba nữ cũng không biết cái vận khí gì, mặt sau có tang thi đuổi theo, phía trước còn có tang thi không ngừng vọt tới, trước hết nói chuyện cái nữ nhân kia chạy không ổn đụng phải một nữ nhân khác, ngược lại là làm cho chính mình tránh thoát được tang thi tập kích, chỉ tiếc nữ nhân bị đụng đến kia nháy mắt liền rớt vào trong bầy tang thi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK